.2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Lê nhìn theo hướng bà Hứa, tỉ mỉ đánh giá cô bé tên Lan Nhi*. Cô bé có đôi mắt đen tuyền thật to, làn da trắng nõn, gương mặt đầy đặn, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn, cái cằm nho nhỏ, không chỉ giống con gái Thúy Ngân nhà mình mà quả thật là phiên bản Thúy Ngân khi còn nhỏ. Cô bé cột tóc kiểu đuôi ngựa, mặc váy trắng, mỉm cười tủm tỉm nhìn mẹ Lê, làm mẹ Lê nhìn mà lóa mắt, cảm giác lòng mình như mềm đi.

"Ui, con gái nhà ai vậy ta, dễ thương như thế, hình như là của Thúy Ngân nhà ta." Mẹ Lê mặt mày rạng rỡ, kìm lòng không được mà ôm lấy Lan Nhi*, nhưng mà phong cách như tú bà kia của mẹ Lê xác định sẽ không dọa bạn nhỏ?

Giáo viên trái phải hai bên đều biết bà Hứa, cũng thỉnh thoảng gặp bà cùng mẹ Lê đến đón Hứa Yến Mỹ (*), cho nên đối với hành động ôm lấy Lan Nhi* này cũng chỉ mỉm cười không ngăn cản. Phải biết rằng an toàn của trẻ con cực kỳ quan trọng.

"Bà ơi, con là Ninh Dương Lan Nhi*, là con gái của mẹ con." Lan Nhi* lời nói rõ ràng, lời con nít không cố kỵ nhiều, chọc tất cả người lớn ở đây đều vui vẻ.

"À, là con của mẹ con, vậy con cùng bà đi về nhà bà được không?" Mẹ - tú bà - Lê muốn dụ dỗ con nít rồi.

"Mẹ con nói con chờ mẹ tan tầm đến đón con, không thể đi cùng người lạ, nhưng mà con rất thích bà, con muốn đến nhà bà." Lan Nhi* nói xong còn hôn mẹ Lê một cái.

Mẹ Lê cảm giác cực kỳ hưởng thụ: "Lan Nhi* của chúng ta thích bà, bà cực kỳ vui vẻ, bà cũng thích Lan Nhi*. Nhưng mẹ con thế nào còn chưa đến đón con?" Con nít trong nhà trẻ đều được đón về rồi.

"Thưa bác, hôm nay chỗ làm của mẹ Lan Nhi* có việc nên hôm nay tới đón Lan Nhi * hơi trễ." Giáo viên ở một bên trả lời hộ.

"Vậy Lan Nhi* đến nhà của tớ chơi đi." Hứa Yến Mỹ* sau khi nghe mẹ Lan Nhi* không thể tới đón cậu ấy ngay bây giờ liền lên tiếng: "Được không bà nội?" rồi nhanh chóng trưng cầu ý kiến người lớn.

"Có thể, thế nhưng mẹ Lan Nhi* không biết lúc nào đến đón bạn ấy. Nếu chúng ta mang Lan Nhi* đi rồi một hồi mẹ bạn ấy tới tìm không thấy thì làm sao bây giờ?" Bà Hứa hướng dẫn, mong muốn cháu gái tuổi còn nhỏ học được cách tự hỏi.

Nghe thế Yến Mỹ* và Lan Nhi* đang ôm cổ mẹ Lê thất vọng rồi, bé thích ôm người bà này, muốn cùng bà chơi đùa.

Mẹ Lê nhìn đôi mắt nhỏ thất vọng của Lan Nhi*, trong lòng hơi chùng một chút, cho bà Hứa một ánh mắt, ý là bà đừng làm khó con nít như vậy, nhanh đem đáp án công bố đi. Bà Hứa tiếp nhận tín hiệu gửi đến, quay đầu lại nhìn hai bạn nhỏ nói "Chúng ta có thể xin số điện thoại của mẹ Lan Nhi* từ giáo viên, sau đó..."

"Sau đó chúng ta gọi điện thoại cho mẹ Lan Nhi*..."

"... Nói cho cô ấy biết chúng ta đón Lan Nhi* rồi." Không đợi bà Hứa nói xong, Hứa Yến Mỹ* lập tức phản ứng đem lời tiếp theo nói ra.

"Đúng như thế." Bà Hứa kiêu ngạo nhìn cháu gái mình: "Sau đó mẹ Lan Nhi* khi tan tầm sẽ đến nhà chúng ta đón Lan Nhi*. Được không, Lan Nhi*?"

"Dạ được ạ. Con đã nhớ kỹ số điện thoại của mẹ." Lan Nhi* vừa nghe có biện pháp giải quyết, đôi mắt liền phát sáng.

Hôm nay Lan Ngọc phải tham gia tiệc liên hoan chào mừng lãnh đạo mới của tòa soạn, vốn định nhờ bảo mẫu đi đón con gái Ninh Dương Lan Nhi* về nhưng bảo mẫu trùng hợp xin nghỉ về nhà, cô thì cũng phải hơn bảy giờ mới có thể về, vì vậy Lan Ngọc lên kế hoạch năm giờ rưỡi tan tầm đi đón con gái tan học lúc năm giờ, sau đó đi tham gia liên hoan. Không nghĩ tới lúc gần tan tầm đột nhiên nhận được điện thoại người nhà bạn học của con gái, nói con gái Lan Nhi* muốn đến nhà bạn học Hứa Yến Mỹ* chơi. 

Lan Ngọc không muốn làm phiền người khác nhưng bạn thân kiêm chủ tịch Sam Hà My kiến nghị Lan Nhi* nên đến nhà bạn học.

Lý do thứ nhất là mẹ của Yến Mỹ* là giáo viên nhà trẻ, người lớn nhà Yến Mỹ* tuyệt đối yên tâm và an toàn ; thứ hai, hiện tại nếu Lan Ngọc đón con gái về nhà thì ngoại trừ tài xế cũng không có người chăm sóc, tài xế là đàn ông cũng sẽ không biết dỗ con nít ; thứ ba là khó được khi Lan Nhi* muốn đến nhà bạn học chơi. Ba lý do được đưa ra thuyết phục thành công Lan Ngọc.

Cuối cùng đôi bên để lại số điện thoại, bà Hứa dẫn Yến Mỹ*, mẹ Lê ôm Ninh Dương Lan Nhi*, bốn người vui vẻ cùng nhau trở về nhà Hứa Yến Mỹ*.

Sau hội nghị toàn thể công nhân viên tham dự là hội nghị riêng của bộ phận tài vụ, Thúy Ngân tham dự hội nghị mà chỉ nhìn Lan Ngọc, nhìn thật sâu vào đáy mắt đối phương. 

Thúy Ngân trầm mặc tưởng như một thế kỷ trôi qua, thực tế chỉ là đồng nghiệp khác tự giới thiệu sau đó dừng lại một chút, Lan Ngọc dời ánh mắt ý bảo người đồng nghiệp tiếp theo tiếp tục giới thiệu. Đến phiên Thúy Ngân gập ghềnh giới thiệu xong, Lan Ngọc nhìn cô như một người xa lạ: khích lệ, cổ vũ, động viên. 

Ánh mắt Lan Ngọc như phá huỷ tâm trí Thúy Ngân, cô đau lòng không cách nào thở được. Chị ấy ngồi chỗ kia giống như cách ly mình cùng xung quanh, mọi cử động của cô nhìn vào vô cùng ngốc nghếch như không phải bản thân mình, cô như người ngoài cuộc nhìn toàn bộ phòng họp, nhìn Lan Ngọc cùng đồng nghiệp mới nói chuyện với nhau, bố trí công việc, nói vài câu khích lệ lòng người.

Không biết từ lúc nào tất cả mọi người đã tản đi, chỉ còn lại hai người.

"Thúy Ngân..." Lan Ngọc nhìn Thúy Ngân đã nửa ngày, nhưng Thúy Ngân vẫn chìm đắm trong thế giới của bản thân. Cô nhìn cô gái đang suy nghĩ trước này, tóc cột đuôi ngựa, ngây ngô bốn năm trước đã biến mất, dường như hoạt bát cùng nhiệt tình cũng không còn, mà trở nên trầm ổn cùng u buồn.

"Đàn chị." Thúy Ngân máy móc ngẩng đầu, hít sâu một hơi, phía dưới dùng sức xoa bóp ngón tay: "Đã lâu không gặp, chị, có khỏe không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro