Review truyện mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bông tuyết trắng lại rơi, nhưng đã không còn nhẹ nhàng nữa. Hơi lạnh mang theo mùi tanh của máu hoà trộn vào không khí như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến. Trong căn phòng ấy, dưới ánh nến yếu ớt đang cố gắng chống chịu với bóng đêm, thân hình mảnh mai của một cô gái đang run lên. Vì lạnh? Hay vì một nỗi sợ nào đó? Bỗng dưng, cô gái ấy hét lên thất thanh, ném thứ gì đó xuống sàn. Tiếng kim loại nặng nề vang lên. Chuỷ thủ? Là một thanh chuỷ thủ bị nhuốm một màu đỏ tươi của máu. Dưới mặt sàn, một người đàn ông nằm ôm lồng ngực đầy máu của mình với vẻ mặt khó tin. Chết. Anh ta chết không nhắm mắt.
Cô gái sợ hãi ngồi thụp xuống sàn, nhìn người đàn ông rồi nhìn xuống đôi tay nhuốm đầy máu của mình. Cô nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng mình chỉ đang nằm mơ. 1;2;3;4;5... cô nhẩm đếm đến 100 thì mở mắt ra, tươi cười, bước vào nhà tắm, cố gắng gạt những hình ảnh đó ra khỏi đầu. Cô nhấc tay mở vòi nước. Tiếng nước chảy át hết âm thanh ồn ào náo nhiệt của thành phố đêm giáng sinh. Cô cúi đầu, rửa sạch vết máu trên tay, trên mặt, cố trấn an bản thân rằng tất cả không phải sự thật. Hít một hơi thật sâu, cô rồi bước ra ngoài phòng ăn. Thế nhưng những hình ảnh đáng sợ ấy vẫn đang ở trước mặt. Người đàn ông cô yêu giờ đây đang nằm trong vũng máu. Gương mặt thân thuộc giờ đâu còn xoa đầu, nở nụ cười ấm áp với cô nữa mà chỉ còn khuôn mặt với vẻ đau đớn, tuyệt vọng, khó tin. Đôi mắt ấy vẫn mở, nhìn chằm chằm vào cô như thể muốn níu lấy cô hỏi tại sao, tại sao lại đối với anh như vậy. Cô sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Nhìn xuống sàn nhà, chiếc chuỷ thủ vẫn nằm đơn độc, lạnh lẽo nhuốm đầy máu đã xác định mọi nhận thức của cô. Đầu cô đau đớn, không dám tin vào sự thật - chính tay cô đã giết người đàn ông cô yêu nhất. Cô không nhớ gì cả. Cô yêu anh đến vậy, làm sao có thể hại anh cơ chứ? Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô vì anh mà sống, vì anh mà cố gắng, vì hạnh phúc của hai người mà không ngừng nỗ lực. Nhưng giờ thì sao? Chính tay cô đã huỷ hoại lý do sống của bản thân thì bây giờ cô có cớ gì để tồn tại? Cô nhặt chuỷ thủ lên, nhanh chóng đưa ra quyết định về số phận của mình. Dưới lầu, tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ cả một vùng trời. Cô giơ chuỷ thủ lên, chính xác đâm thẳng vào lồng ngực mình.
" Tách... tách... tách..." Từng giọt máu như nước mắt tí tách rơi, đau đớn cùng tuyệt vọng đã hoà vào làm một, lan toả khắp căn phòng. Cô ngã xuống, hình ảnh trước mắt mờ dần, thay thế bằng hình ảnh của cô và anh. Hai người đã từng ngọt ngào biết bao, yêu nhau đến vậy thế nhưng lại phải chịu tình cảnh như hiện tại. Nhưng cô muốn biết tại thời điểm ấy, có chuyện gì đã xảy ra. Vô số hình ảnh hiện ra trước mắt cô: từ lúc cô bị đau đầu chóng mặt vào hai tuần trước cho đến lúc cô đi gặp bác sĩ, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Bên tai cô còn văng vẳng hai giọng nói :
- Có chắc là sẽ thành công không?
- Yên tâm đi. Thuật thôi miên này ta chưa bao giờ thất bại.
By @nguyetanh271003
PuiiPiDy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro