Chap 93.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin cật lực đè nén mọi dục vọng đang bùng phát, trong lòng càng thêm khó chịu, vô cùng bức bối, Hyomin dùng tay đánh mạnh vào hai bả vai người bên trên. Cảm giác như chính mình đang bị sỉ nhục. Đột nhiên uất ức bật khóc...

Jiyeon đột nhiên bị đánh, cái lưỡi tinh quái vẫn cố quét một vòng trước khi rời khỏi ngực Hyomin. Jiyeon hơi nâng người bật dậy đem quần nhỏ của cô vứt đi. Ở trước tiểu huyệt nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng khiêu khích trêu chọc cái nơi mềm mại ướt át sớm đã đầu hàng quy phục.

" Sao lại đánh. Chị hư " - Jiyeon lầm bầm trách cứ, giọng điệu không hung hãng ngược lại có chút ôn nhu cưng chiều. Sau đó lại đem môi mình dán ở trên môi Hyomin, cả người chèn ép cô. Môi khẽ mút, đầu lưỡi khẽ xâm chiếm.

Hyomin vô lực đẩy người kia ra, nhưng sức Jiyeon quá lớn, đem cô đè ở trong lòng, vốn dĩ không thể bật lại. Huống hồ... ở hạ thể, sớm đã bị Jiyeon đem hai ngón tay xuyên vào, ở bên trong cô khuấy đảo. Khiến Hyomin trở nên mềm nhũn, nhu thuận dưới thân nó.

Hyomin nước mắt chảy dài... cảm giác thống khổ cùng thống khoái mà Jiyeon cùng lúc mang tới muốn đem cô bức chết rồi.

...

Hyomin mở mắt thức giấc, hạ thể đau rát, là kết quả sau một đêm Jiyeon cuồng bạo xâm chiếm. Nhìn người bên cạnh vẫn an ổn ngủ không biết gì, Hyomin vô thức tham luyến đem bàn tay sờ sờ gương mặt thanh tú kia.

Nhưng rất nhanh, bàn tay ngưng trọng, vẻ mặt Hyomin có chút mất mát, đáy lòng hơi nhói. Hyomin vội thu hồi tầm mắt, bàn tay cũng rời ra, cô nhanh chân đi nhặt lại váy ngủ rồi mặc vào.

Jiyeon mất đi xúc giác ấm áp trong lòng, mở mắt ra liền thấy Hyomin một thân váy ngủ chỉnh tề ngồi ở mép giường.

Hyomin quan sát thấy nét mặt người kia kinh hoảng, trong lòng lại đau đớn.

" Đêm qua em say, vào phòng tôi "

" Chúng ta... "

" Chúng ta không phát sinh cái gì... Em về phòng đi " - Hyomin vội cướp lời, bởi vì cô biết rõ người kia đang nghĩ gì.

Nói xong lại nhìn thấy Jiyeon thở ra nhẹ nhõm, trong lòng cô nồng đậm chua xót. Jiyeon rất sợ làm tổn thương Iris...

Jiyeon tay nắm lấy nắm cửa chuẩn bị rời đi, lại nghe Hyomin ở phía sau nói:

" Park Jiyeon, em thả tôi đi đi "

Jiyeon lập tức xoay người, nhìn đến nữ nhân mỏng manh mềm yếu nhưng giờ khắc này lại vô cùng quật cường kia. Ánh mắt Jiyeon từ lạnh nhạt bắt đầu trở nên có chút nóng nảy, dường như ẩn ẩn một tia giận dữ không rõ nguyên nhân.

" Vì sao? "

Hyomin thống khổ nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, trong đó chất chứa rất nhiều tuyệt vọng cùng mệt mỏi.

" Bởi vì tôi yêu em... "

Hyomin ngưng lại một chút, quan sát sắc mặt Jiyeon, thấy người kia chỉ hơi nhăn mày, cô lại nói tiếp.

" Có thể trong mối quan hệ của chúng ta, mọi thứ đều là giả. Nhưng tôi yêu em, là thật. Jiyeon, tôi yêu em nhiều đến mức... đến mức để em có thể một tay hủy hoại bản thân mình rồi... Em bắt tôi hằng ngày chứng kiến cảnh tượng em ân ái nữ nhân khác. Tôi sắp phát điên lên rồi... Park Jiyeon, nếu em không yêu tôi. Làm ơn... đừng tàn nhẫn như thế nữa, để tôi rời đi là tốt rồi "

Không rõ nguyên nhân, chỉ biết khi nghe Hyomin một mực đòi đi, trong lòng Jiyeon không thoải mái. Cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức đi đến nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, hơi dùng sức khiến nó trở nên ửng đỏ. Ánh mắt cho thấy lão đại giận dữ rồi...

" Park Hyomin, tôi nói cho chị biết. Món đồ mà Park Jiyeon tôi sở hữu, vĩnh viễn sẽ không vứt đi. Cho dù không dùng tới, cũng sẽ không vứt đi!" - Jiyeon nói xong cũng không lưu lại nơi này thêm một khắc nào.

Hyomin tự cười, hóa ra bản thân mình chẳng khác nào món đồ của em ấy...

...

Buổi tối hôm đó, Jiyeon ở thư phòng làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, Dylan gương mặt hốt hoảng chạy vào.

" Chủ nhân! Park tiểu thư muốn tự sát! "

Nghiến răng, tức giận, ánh mắt Jiyeon giờ khắc này còn muốn bén hơn mọi loại vũ khí phóng tới Dylan: " Nói rõ! "

" Cô ấy đứng ở tầng thượng, muốn nhảy xuống "

Jiyeon không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Dylan dường như ám hiệu điều gì đó, Dylan hiểu ý gật đầu, Jiyeon sau đó lập tức chạy đến tầng thượng.

" Park Hyomin! " - Jiyeon đứng ở phía sau, trầm giọng gọi cô. Không có hốt hoảng, chỉ có bình tĩnh.

Hyomin xoay người lại, cô biết Jiyeon nhất định sẽ đến đây mà... Đột nhiên cô mỉm cười, chỉ cần nhìn Jiyeon một lần nữa là tốt rồi... Cô muốn đem hình bóng này khắc sâu, mang theo.

" Jiyeon, em đến sao "

" Chị đứng đấy làm gì? "

Jiyeon từng bước chậm rãi sải đến, thế nhưng lại nghe Hyomin phản đối: " Em không cần lại "

Trước tiên dừng lại cước bộ, Jiyeon vô cùng bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu không nôn nóng cũng không nhu hòa, giống như đang thỏa hiệp, cũng giống như đang ra lệnh: " Mau bước xuống "

" Sẽ không " - Hyomin khẽ lắc đầu. Mỗi hơi thở của cô giờ đây đều tràn đầy sự tuyệt vọng.

" Tôi không có quá nhiều kiên nhẫn, chị mau bước xuống đây "

Hyomin không vội đáp, vẫn tiếp tục lắc đầu.

Một lúc sau mới ngẫng mặt hỏi: " Em quan tâm chị sao? "

Jiyeon đột nhiên trầm mặc, phảng phất vẻ bối rối. Bộ dáng rất giống đứa trẻ bị tra khảo nhưng không biết đường trả lời, chỉ biết cúi mặt cắn môi.

Nhìn thấy dáng vẻ của Jiyeon, cô cũng không buồn bã, khóe môi hơi nâng lên.

" Đồ ngốc, khó xử sao? Nếu quan tâm liền nói quan tâm, không quan tâm liền nói không quan tâm. Em khó xử như vậy làm gì? " - Hyomin giọng điệu giáo huấn. Giống như cái cách mà cô từng đối với Jiyeon của cô trước kia vậy.

Jiyeon trước kia tuy là lão đại ở giới hắc đạo, làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn, thế nhưng nhiều lúc vẫn rất trẻ con. So với Jiyeon cô cũng là lớn hơn 2 tuổi, cả tư duy và suy nghĩ cũng lớn hơn, cho nên cũng có lúc chỉ giáo Jiyeon rất nhiều.

Bộ dáng Jiyeon bối rối lúc này thật làm cho cô nhớ đến dáng vẻ một Jiyeon đơn thuần của lúc trước... Chỉ tiếc là vĩnh viễn cũng không thể quay lại thời điểm đó, mà Jiyeon... vĩnh viễn cũng không còn là Jiyeon của cô.

" Chị bước xuống "

Jiyeon rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, vẻ bối rối biến mất, đã thay thế bằng nét mặt lạnh lẽo, xa cách khó tả, khiến Hyomin cảm giác có chút mất mác, trong lòng lại trầm xuống.

" Nếu chị không bước xuống thì sao? "

" Nếu tôi không cho phép. Chị cũng không được rời khỏi thế gian này! "

Hyomin thoáng nhíu mày, tầm mắt rời khỏi người Jiyeon, cô nhìn đến sân vườn cách mình năm tầng lầu. Nhìn thấy bên dưới từ khi nào đã giăng lưới bảo hộ...

Hyomin xoay người chậm rãi bước xuống, bởi vì cô biết cho dù có liều mạng nhảy xuống, cũng không thể gặp được tử thần... Nhưng mà giờ đây bất cứ điều gì cũng không thể cứu lấy trái tim vỡ nát này nữa rồi... bất cứ điều gì cũng không thể thay đổi quyết định của cô nữa rồi...

Lúc này Iris nghe thuộc hạ báo tin cũng lập tức chạy đến tầng thượng, vẻ mặt lo lắng hướng Jiyeon hỏi: " Jiyeon, có chuyện gì vậy?"

" Em không sao. Chị lên đây làm gì? "

" Chị lo cho em "

Iris nói xong liền nhìn đến thân ảnh Hyomin đứng gần lan can sân thượng, cũng là người đã gây náo loạn Park gia một buổi tối này!

Đột nhiên xông tới: " Park Hyomin! Cô là hồ ly tinh, câu dẫn Jiyeon không thành còn muốn xin lòng thương hại của em ấy sao? "

Thẳng cho đến khi Iris đứng trước mặt mình, Hyomin vẫn không trả lời, vốn dĩ không đem lời nói của Iris bỏ vào tai.

Trong lúc Iris còn đang lơ đãng nhìn mình, Hyomin liều mạng kéo tay cô ta về phía mình, dùng một tay chế trụ, một tay từ phía sau lưng rút ra cây súng nhỏ. Động tác vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục hệt như đã được đào tạo bài bản. Rất nhanh đã đem họng súng đặt trên thái dương người kia.

Đây là cây súng chính tay Jiyeon đem tặng cô nhân ngày sinh thần...

Nhìn thấy Hyomin đem nóng súng chế trụ Iris. Jiyeon nhất thời hốt hoảng, đồng tử co rút, trên người xuất ra một cỗ hàn khí.

" Park Hyomin!! Chị làm cái gì vậy? " - Jiyeon nổi nóng gầm nhẹ.

Hyomin nhìn thấy Jiyeon phản ứng như vậy, trong lòng một trận đau đớn tê dại... Thì ra Jiyeon sẽ phát điên lên như thế này vì Iris.

Park Jiyeon, em nghĩ chị sẽ tổn hại cô ấy sao? 

Kiếm nén từng trận đau đớn trong lòng, Hyomin sắc mặt bình thản, mái tóc hơi bay bay, giọng điệu nhẹ tênh, một bộ dáng ung dung thư thái:

" Jiyeon... chị hỏi em... Em đã từng yêu chị chưa? "

" ... "

Jiyeon trong đôi mắt lạnh lẽo kia đột nhiên xuất hiện một tia bối rối.

Suốt mấy phút trôi qua, Jiyeon vẫn im lặng. Trong lòng một mớ hỗn độn.

" Trả lời chị, Jiyeon "

Jiyeon nhìn thẳng vào đôi mắt Hyomin, dứt khoác nói ra hai chữ...

" Chưa từng "

Hyomin mỉm cười... Đáp án không nằm ngoài dự đoán, cô không cảm thấy bất ngờ... Rất tốt, rất dứt khoác, thẳng thắn! Jiyeon không vì muốn cứu Iris mà lừa gạt cô, nói yêu cô. Rốt cuộc thì từ chính miệng Jiyeon cô cùng tìm ra được đáp án cuối cùng rồi...

Rất đau... nhưng cũng rất mãn nguyện... nở một nụ cười...

Nụ cười ẩn chứa quá nhiều bi thương, thống khổ, tuyệt vọng, hòa lẫn với sự hài lòng, cam chịu, chấp nhận... Nở ra đẹp tựa đóa hoa hồng rực lửa.

" Park Hyomin, chị mau thả cô ấy ra. Đừng có làm loạn nữa!"

Jiyeon giống như đang nhắc nhở, cũng giống như đang cảnh cáo. Hyomin cũng biết cho dù chính mình có ra tay cũng sẽ không thoát nổi những họng súng của ám vệ đang chỉa thẳng vào người cô. Nếu Iris ăn một viên đạn, chắc chắn cô cũng sẽ được đáp trả không ít hơn mười viên kẹo đồng.

Hít một hơi thật sâu, Hyomin kiềm nén mọi đau đớn đang xâm nhập tủy cốt, đang lan tràn và dâng trào như những cơn thủy triều.

Cô lại cười, nụ cười có chút ngây ngốc.

" Jiyeonie! Em nghe cho rõ đây! "

" Chị yêu em! Yêu rất rất yêu! Kiếp này em nợ chị, nếu có kiếp sau... chị nhất định sẽ đòi lại. Cả vốn lẫn lời! "

Nói xong không đợi Jiyeon phản ứng, Hyomin đã đem Iris đẩy mạnh về phía nó. Đầu súng hướng thẳng vào trái tim mình, ngón trỏ cong lại, nhả ra một viên đạn xoáy thẳng vào tim...

Tiếng nổ súng bất ngờ khiến Jiyeon không kịp định hình, hai mắt trừng to nhìn thân ảnh Hyomin dần dần ngã xuống...

" Park Hyomin! Chị làm cái gì vậy!! " - Jiyeon hét lớn, cực hạn giận dữ.

Jiyeon không ngờ tới Hyomin sẽ...

Park Hyomin... tôi chưa cho phép! Làm sao chị dám...

Đỡ lấy thân ảnh Hyomin trước khi cô hoàn toàn ngã xuống, Jiyeon đôi mắt nổi đầy tơ máu, ánh lên ngàn vạn tia phức tạp.

Nhìn thấy Jiyeon đến gần, Hyomin đem bàn tay mình đặt lên gương mặt người kia, ngón tay cái xoa xoa cái mũi, rồi đến cái môi đối phương... Cô muốn khắc họa thật tốt, gương mặt đã khiến cô trầm mê...

Hyomin đã nhịn rất lâu, cuối cùng một giọt nước mắt đại biểu cho rất nhiều điều rốt cuộc cũng rơi ra. Khóe môi lại mỉm cười, sau đó dùng chút hơi sức cuối cùng nói...

" Yêu em... không oán... không hối "

Từng chữ từng chữ như một cái búa lớn, từng nhịp từng nhịp đập vào trong lòng Jiyeon.

Bàn tay Hyomin vô lực rơi xuống, đôi mắt khép lại...

Jiyeonie, trước đây em đưa khẩu súng này dặn dò chị ở tình huống nguy cấp dùng nó để thoát thân. Bây giờ, chị đã dùng nó để giải thoát cho chính mình rồi...

******

----------
Chann.

End.

Đọc xong để lại bình luận, nhưng mình không mong mọi người dùng lời lẽ không tốt để "đả kích" các nhân vật. Cám mơnnn

Bây giờ hết kèo để mọi người chơi rồi. Nhưng mà vote nhiều để có quà nha 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro