Chap 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác đau nhói như có vật nhọn xuyên thẳng qua tim khiến Hyomin không khỏi giật bắn người, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt kinh sợ trừng to... Ác mộng!!!

Là ác mộng thôi sao...

Hyomin thở dốc, đặt tay lên ngực trái của mình, điều hòa nhịp thở. Trái tim cảm giác vừa đau vừa nhói, nhưng hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ...

Tuy chỉ là mơ, nhưng Hyomin không hề phủ nhận mọi cảm xúc trong mơ đều sáp nhập với thực tế. Cảm giác nó thật đến mức... mọi tế bào trong cô đều đau đớn theo từng diễn biến trong giấc mơ. Đến khi tỉnh lại, Hyomin vẫn còn chưa hết hoang mang...

Hóa ra đêm qua là trong lúc cô đợi Jiyeon trở về, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi mà không hay.

Hyomin ngưng thần một chút, hồi tưởng về giấc mơ kinh hoàng kia. Thật lâu sau đó, đôi mắt mơ màng rũ xuống, đầu gục ở hai gối, dòng nước mắt nóng hổi lại vô thức chảy ra... Mặc dù đã thoát ra khỏi giấc mơ, thế nhưng Hyomin lại sợ hãi thực tại. Cô sợ... giấc mơ kia chính là điềm báo của thực tại.

Đêm qua cô đã đem tia hy vọng cuối cùng ra cược một ván, cược Jiyeon có trở về hay không. Nhưng kết quả... chẳng phải cũng hệt như trong giấc mơ đó sao? Cô thua rồi...

Khẽ nhếch môi cười, trong lòng cay đắng... Hyomin cô buộc phải chấp nhận sự thật, là đêm qua Park Jiyeon vẫn không hề quay lại! Một mình cô đau khổ ở nơi này, gặp phải cơn ác mộng kia... nhưng cách đó một căn phòng, Park Jiyeon lại cùng nữ nhân khác bình yên qua đêm!!

Hyomin đột nhiên kinh hãi, đột nhiên thấy đau lòng dữ dội. Cho dù cô có cao thượng đến mấy cũng không thể nào chấp nhận việc người mình yêu qua đêm cùng kẻ khác! Trong lòng Hyomin lúc này vừa chua xót, vừa đố kỵ, vừa tức giận!

Trong mơ cô đã thấy Jiyeon một đêm triền miên ân ái nữ nhân kia, còn để rất nhiều dấu hôn lưu lại... Thực tại có giống như vậy không? Nếu thật vậy, Hyomin nghĩ mình sẽ điên lên mất.

Hyomin trầm mặc, lại tiếp tục ngồi bó gối ở trên giường rất lâu... Tâm trạng dường như rất rối loạn.

...

Hiện tại đã hơn 7 giờ sáng, cơ hồ hôm nay Park gia có vẻ rộn ràng hơn rất nhiều.

Gia nhân có nhiều người trẻ còn chưa biết vị tiểu thư tên Iris kia hình dáng ra sao, bất quá qua nhiều lời đồn, đại khái có thể đem Park tiểu thư ra hình dung đi... Nhưng cũng có nhiều gia nhân rất sùng bái Hyomin đem ý kiến kia phản bác, nói không thể đem khí khái nữ thần của cô so sánh với Iris thường nhân! Cho dù Iris có quay về thì đã sao? Có thể đem lão đại thu về sao? Lão đại sủng ái Park tiểu thư rành rành ra đó còn phải tìm minh chứng sao? Vì thế mới nói Park tiểu thư mới lợi hại nhất! Nhưng ngược lại cũng có người đứng về phe của Iris, luận nhan sắc luận tài năng đều không kém Hyomin, còn cho rằng động thái của Jiyeon đêm qua chính là muốn nối lại tình xưa!

Cơ hồ ở Park gia đã ngầm phân chia thành hai phe, tranh luận rốt cuộc người nào sau này mới là Park phu nhân!

Tuy nói ở Park gia không kẻ nào dám luận chuyện của chủ nhân, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, cũng không thể không khiến người khác tò mò mà...

Lúc này Jiyeon cùng Iris đã có mặt ở phòng ăn để dùng bữa sáng. Qri mặc dù đi công tác ở An Yang, thế nhưng nghe tin Jiyeon đã tìm được Iris thì tức tốc thu xếp trở về. Lúc về đến Park gia trời đã khuya, cho nên phải nhịn lại nôn nóng, đợi đến trời sáng mới có thể gặp Iris, đứa em gái đã xa cách cô hơn 9 năm trời.

Nhìn thấy Jiyeon đi vào, bên cạnh là Iris, Qri xúc động đến rơi nước mắt.

" Iris... "

Qri chạy đến ôm lấy đứa em gái nhỏ ngày nào, bây giờ đã trưởng thành nhiều rồi...

" Chị Qri... em rất nhớ chị a "

" Cảm tạ trời đất, đã tìm được em rồi... Cuối cùng cũng quay lại rồi... Suốt mấy năm qua em sống thế nào? Có phải ủy khuất lắm không? Chị nhất định phải đi giết hắn ta! " - Qri có chút tức giận khi nghĩ đến tên nam nhân khốn kiếp kia.

Trước tiên vỗ vỗ bàn tay Qri, Iris lắc đầu nói: " Chị Qri, không sao... chỉ cần được gặp lại chị, ba mẹ và Jiyeon... em đã mãn nguyện rồi "

Hai người tình thâm khóc lóc sướt mướt một lúc lâu.

Trong phòng ăn hiện tại còn có Na Yeol, EunJung và hai thân tín của Jiyeon là Dylan cùng Bryan.

Na Yeol đối với Iris không có nhiều hảo cảm. Iris lúc trước là tình địch của cô, thời điểm biết chuyện Jiyeon cùng Iris yêu nhau, Na Yeol lúc đó tính khí trẻ con nổi lên, vô cùng căm ghét đố kỵ Iris, còn âm thầm nghĩ cách chia rẻ bọn họ, nhưng rốt cuộc cũng không có biện pháp gì. Về sau khi cô ta biến mất, Na Yeol đối với cô ta không luyến tiếc ngược lại trong lòng còn thầm cảm tạ trời đất. Tuy nói hiện tại Na Yeol đã buông bỏ được đoạn tình cảm với Jiyeon, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô sẽ có hảo cảm với Iris. Nhìn một màn tay bắt mặt mừng trước mắt, Na Yeol cũng chỉ bỉu môi không đếm xỉa.

Cùng là tình địch trước kia, nhưng so với Iris, Na Yeol không đối Hyomin ác cảm như vậy. Na Yeol chính bản thân cũng không rõ lý do, nhưng tất yếu có lẽ là do bại trận trước Hyomin, là cô tâm phục khẩu phục. Sau này khi chung sống nửa năm ở Park gia, tiếp xúc với Hyomin không ít, hảo cảm từng ngày tăng lên. Hiện tại không nói quá, cả hai đã có chút thân thiết, mọi ân oán trước kia hai người đều không bàn tới.

" Được rồi, hai người ngồi xuống ăn sáng đi " - Jiyeon nhẹ giọng lên tiếng tách hai nữ nhân đang khóc lóc sướt mướt kia ra.

" À, Jiyeon, đã báo với ba mẹ chưa? " - Qri ngồi vào bàn ăn liền hỏi.

" Đêm qua em đã cho người báo, hai người họ chắc cũng đang trên đường về rồi "

" Iris, em xem, ba mẹ vẫn rất là thương nhớ em " - Qri hướng Iris cưng chiều nói.

Trước kia hai vị trưởng bối đều rất mực yêu thương Iris, không chỉ bởi vì Iris là đứa trẻ mà họ nhặt về rồi nuôi lớn, mà còn là vì nhận thức đứa nhỏ này về sau còn là con dâu, là người mà Jiyeon tuyên định một đời!

Trên bàn ăn, Jiyeon, Iris, Qri, Na Yeol, EunJung, Dylan, Bryan cùng nhau dùng bữa sáng. Không khí vô cùng ấm cúng vui vẻ... Cả Park gia cũng đều rộn ràng như xuân về.

Duy chỉ có một thân ảnh cô độc vẫn ngây ngốc bó gối ở trên giường, hình ảnh thê lương như vậy nào có tương đồng với không khí ở Park gia bây giờ chứ...?

Hyomin cơ hồ vẫn đang đợi, đợi Jiyeon quay về. Cô muốn biết rốt cuộc đến khi nào Jiyeon mới nhớ đến cô, mới biết đến sự hiện diện của cô. Hyomin cũng không rõ hành động của mình như vậy để làm gì, cũng không biết sự chờ đợi của mình có quan trọng và ý nghĩa gì với Jiyeon hay không nữa...

Chỉ thấy càng đợi, hoa trong tâm càng héo mòn đi...

Ở trên bàn ăn, mọi người đều ăn uống trò chuyện thoải mái, thế nhưng lại có một người cảm giác không được tự nhiên, bồn chồn, bối rối, lo lắng...

Chính là Bryan!

Buông đôi đũa trên tay xuống, Bryan bất thình lình mở miệng định nói cái gì đó, nhưng chỉ hớp một ngụm khí rồi ngậm vào, sau đó cứ như vậy lặp đi lặp lại một bộ dáng bối rối không thể tả.

Do dự mãi mới quyết định lấy hết can đảm lên tiếng:

" Lão đại... " - Bryan hơi e dè, ngay sau khi lên tiếng, mọi người dường như đều hướng mắt về anh, bất giác có chút lo sợ.

" Sao vậy? "

Jiyeon mở miệng nhưng không nhìn đến Bryan, chỉ chuyên tâm gắp một đũa thức ăn cho vào bát Iris, nhàn nhạt hỏi lại.

" Ừm... à... Lão đại... Park tiểu thư... không khỏe hay sao... ừm... không thấy cô ấy xuống dùng bữa sáng? " - Bryan lấy hết can đảm đánh liều hỏi.

Nếu như không phải lo lắng thật sự, thì cho mười cái gan Bryan cũng không dám ở trước mặt Jiyeon tỏ ra quan tâm nữ nhân của nó! Nhưng lần này sự việc không đơn giản... Đêm qua rõ ràng Hyomin đã trở về, vậy vì sao lại không có mặt... Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ bằng một câu hỏi của Bryan, lập tức khiến cho mọi người trên bàn ăn đều dừng động tác. Còn riêng Jiyeon thì cảm giác như bên tai vừa có một tiếng sấm, tâm trí cũng bị tiếng sấm đánh đến bừng tỉnh.

Jiyeon gương mặt ngưng trọng, biểu tình kinh hoảng có chút đáng sợ.

" Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Hyomin ở đâu? " - giọng điệu Jiyeon vừa gấp gáp vừa nghiêm trọng, khiến ai nấy đều muốn toát mồ hôi.

" Đêm qua... đêm qua Park tiểu thư đã trở về... lúc đó tôi có nói người đang ở chổ Kim Chae Jin... tôi định đi báo thì cô ấy bảo không cần. Cô ấy còn nói là... sẽ đợi người ở ban công "

Đêm qua đã trở về? Đợi ở ban công? Những lời này tựa như một cái búa lớn đập thẳng vào trong lòng Jiyeon. Nhịp tim của nó bắt đầu đập loạn lên, đầu óc rối tung.

Trong lòng chỉ biết khẩn cầu...

Không nghĩ ngợi cũng không nói cái gì nữa, Jiyeon một mạch chạy thẳng đến phòng Hyomin. Mở cửa ra... không thấy ai cả.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Jiyeon vội chạy sang phòng mình, vừa mở cửa, một thân ảnh tiều tụy đập vào mắt, khiến Jiyeon đau đến xé lòng...

" Hyomin... " - Jiyeon đau lòng gọi, nhanh chóng di chuyển đến bên giường.

Jiyeon nhìn thấy người mình yêu cả người co ro ôm chặt hai đầu gối, viền mắt sưng đỏ, tròng mắt đầy những tơ máu, đỏ ngầu. Đêm qua Hyomin nhất định đã khóc rất nhiều... Rốt cuộc đã chịu bao nhiêu thương tổn mới biến cô trở nên như vậy chứ? Park Jiyeon giờ khắc này cảm giác muốn đánh chết chính mình.

Hyomin nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt mờ mịt chậm rãi ngước lên. Hóa ra là Jiyeon... Trở về rồi đó sao? Là Jiyeon ở trước mặt cô đó sao? Nhưng sao cô lại cảm thấy người trước mặt tựa hồ là ảo ảnh vậy? Như hoa trong gương, như trăng dưới nước... Hết thảy đều vô thực, vĩnh viễn cũng không chạm vào được.

Là vì trong lòng cô thực tuyệt vọng rồi...

Hyomin không nhìn lâu, đưa tầm mắt dời đi, có chút mệt mỏi cụp xuống.

" Hyomin... " - Jiyeon nóng lòng ngồi xuống bên cạnh, khẽ gỡ đôi tay đang bó chặt hai đầu gối ra, hai bàn tay khẽ nâng gương mặt đẫm lệ của cô lên. Jiyeon đau lòng, chẳng khác gì bị ngàn mũi tên ghim thẳng.

" Hyomin à... chị nói cái gì đi. Làm sao vậy, mau nói em nghe đi "

Hyomin vẫn như cũ, đưa đôi mắt trống rỗng nhìn Jiyeon, một câu cũng không nói, trong lòng Jiyeon càng đau hơn... Qua một lúc lâu, Jiyeon chỉ thấy ánh mắt kia dần lạnh đi, cô thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của nó ra khỏi thân thể cô, sau đó rời giường.

Jiyeon ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Hyomin, trong lòng tràn ngập sợ hãi... Ánh mắt lạnh lẽo đó duy chỉ có một lần phải chứng kiến. Đó là nhiều năm trước... lúc mà Park Hyomin lạnh lùng khước từ lời yêu của nó... Đến hôm nay lại tái diễn... Jiyeon đáy lòng không khỏi run lên.

Khoảnh khắc Bryan nói Hyomin đã trở về từ đêm qua và chờ đợi mình, nó cũng biết với tính cách của cô chắc chắn sẽ ngồi ở đây cả đêm mà đợi. Vậy mà...

Vậy mà nó lại không hề biết cái gì... Thật đáng trách mà có đúng không?

Nếu như đêm qua nó quay về phòng một lần, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác, có đúng không?

Jiyeon thoáng chốc phiền muộn, liệu Hyomin có nghe nó giải thích hay không? Liệu cô có tha thứ cho nó hay không?

Hyomin không nói không rằng, lặng lẽ vào phòng tắm, thay đồ xong trở ra liền ngồi vào bàn trang điểm. Trên mặt dường như không còn nửa điểm thổng khổ, thay thế bằng một tia lãnh khốc...

Một chút cũng không nhìn tới người đứng phía sau, Hyomin nhẹ nhàng điểm tô nhan sắc, trong phút chốc đã che được một chút quần thâm cùng một chút sưng đỏ trên đôi mắt. Hoàn tất mọi thứ, Hyomin lập tức đứng dậy, có ý định rời đi.

Jiyeon từ đầu đến giờ cũng chỉ im lặng quan sát, đến lúc phát hiện nữ nhân này định rời đi mới hốt hoảng nắm chặt cổ tay cô giữ lại. Hyomin định như vậy mà rời đi sao? Không hỏi, không truy cứu, không oán trách, không giận dỗi gì nó sao? Thà rằng cô cứ trách nó, cứ giận dỗi nó còn hơn là lạnh nhạt xa cách như thế... Jiyeon không thấu nỗi.

" Hyomin... "

" Mau, buông ra "

" Không! " - Jiyeon nói xong liền kéo cô vào lòng. Nhưng chưa được bao lâu Hyomin liền bày tỏ sự chán ghét, dùng hết sức lực mà đẩy ra.

Hyomin cô yêu Jiyeon là thật, nhưng không cần Jiyeon thương hại, lại càng không muốn bị xem là người thay thế! Cô chán ghét cảm giác được đối đãi như là bản sao của kẻ khác, cô chán ghét việc Jiyeon cả đêm ôm nữ nhân khác sau đó trở về ôm cô!

Nhìn thấy Hyomin cự tuyệt, lại không nói câu nào, Jiyeon trong tim đau nhói, nhưng cố kiềm nén chua xót, cố gắng hạ giọng dỗ dành người trước mặt.

" Chị đừng như vậy mà "

" Hyomin... nói gì đó đi. Chị đừng im lặng như thế mà "

" Nói thế nào bây giờ hả Jiyeon? Em muốn tôi nói cái gì nữa hả Jiyeon? " - Hyomin thất vọng nói xong liền xoay người rời đi.

" Hyomin, không được, chị phải nghe em giải thích "

" Không cần tốn công như vậy "

" Hyomin à... "

" Muộn rồi! "

Hai chữ kia của Hyomin là ý nói Jiyeon bây giờ có giải thích cũng đã muộn rồi, hay chỉ đơn giản là nói sắp muộn giờ làm của cô rồi?

Cho dù là thế nào, cũng đều là... muộn rồi...

" ... "

Hyomin vung tay dứt khoác rời đi, để lại Jiyeon một mình thẫn thờ với câu nói của cô. Đến lúc hồi thần, phát hiện Hyomin đã rời đi mất rồi.

Đau lòng. Hết thảy đều là đau lòng...

...

Fin theo chân Hyomin trở về căn hộ, không lâu sau đó xe công ty liền đến đón. Vừa nhìn thấy Hyomin bộ dạng ưu thương che đậy, chị quản lý không khỏi kinh ngạc. Trong lòng suy đoán có lẽ lại cải nhau với Jiyeon đi? Nhưng đến nỗi khiến Hyomin tiều tụy, người thì như mất hồn thế này, ắt hẳn chuyện không  phải nhỏ... Thoáng chốc chị lại nhìn thấy hình ảnh Hyomin của ba năm về trước, đó là khoảng thời gian tìm đâu đâu cũng không thấy Jiyeon. Lúc đó Hyomin cũng như vậy, đều là bộ dáng ưu thương khiến cho người khác đau lòng.

" Lại có chuyện sao? Trong lòng không thoải mái cứ nói với chị... "

Hyomin hơi giật mình, thu hồi tầm mắt xa xăm.

" À... Em biết rồi, em không sao. Cảm ơn chị... "

Gắng gượng nói ra ba chữ "em không sao" càng làm cho người ta thêm đau lòng.

Hyomin cũng không phải là không muốn nói, chỉ là không biết phải nói từ đâu cả. Cho dù có nói ra người ngoài cũng chưa chắc hiểu được, ngay cả bản thân cô là người trong cuộc mà còn không rõ nữa là...

Cô thật sự không rõ... tâm ý Jiyeon rốt cuộc là như thế nào...

" Ừm, đoạn đường cũng còn xa, em tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi "

Chỉ gật đầu một cái, Hyomin sau đó liền nhắm mắt lại, nhưng tâm trí cơ hồ vẫn tự ý hướng về người kia...

Rất nhanh đã đến phim trường quay quảng cáo. Bước xuống xe, Hyomin dường như đã là một con người khác. Lớp mặt nạ tươi cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng kia nào có giống với đống đổ nát đang ngổn ngang trong lòng?

Đến nơi, Hyomin trước tiên được chỉnh trang, thay đồ theo concept của nhãn hàng đưa ra. Tất bật một buổi cuối cùng cũng hoàn thành buổi ghi hình.

Lịch trình trong ngày thuận lợi kết thúc, chị quản lý thông báo lịch trình mấy ngày kế tiếp tạm hoãn do phát sinh trục trặc, vì vậy một tuần tới Hyomin liền rảnh rỗi. Nếu như là bình thường, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó sẽ chạy đi tìm Jiyeon báo tin, nhưng hiện tại nghe thông báo xong đột nhiên có chút ão não... Hyomin thà rằng bản thân hiện tại bận bịu tối ngày sáng đêm, chứ cũng không muốn bị Jiyeon chiếm cứ tâm trí một phút giây nào...

Nghĩ nghĩ một lúc Hyomin lại quyết định không trở về Park gia, cũng không trở về căn hộ, mà sẽ trở về nhà ở Busan. Cô quyết định như vậy một mặt là vì nhớ nhung ba mẹ, một mặt là vì trốn tránh Jiyeon... Đúng vậy! Cô thật sự đang bỏ trốn, bởi vì cô rất sợ mọi thứ trong giấc mơ sẽ ứng với thực tại... Những cảnh tượng đó chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm giác tâm can như bị ai đó lăng trì.

Cho dù... giấc mơ không ứng với thực tại. Thì thực tại vẫn đủ tàn khốc để khiến lòng cô mất mát và không còn đủ mạnh mẽ nữa rồi.

" Sun Young, hiện tại chỉ cần là điều chị muốn, hết thảy em sẽ làm vì chị "..." Vị trí của chị ở trái tim em chưa từng thay đổi " 

Hai câu nói này đều là chính miệng Jiyeon nói ra, còn chưa đủ tàn nhẫn sao? Nếu như đã không thể giữ lấy, vậy cô nguyện buông tay.

Trong lòng rõ ràng là đau khổ nhưng trên gương mặt lại mang theo nét cười...
.
.
.

Mặc dù biết Hyomin đang ở Busan nhưng Jiyeon lại không tìm đến. Chung đụng mấy năm, Jiyeon cũng hiểu Hyomin là người thế nào, nếu như cô muốn yên tĩnh, vậy nó sẽ để cô bình tâm vài ngày, sau sẽ tìm cơ hội giải thích.

-----------——————

Busan.

" Dạo này thế nào? Lịch trình nhiều lắm sao? Trông con kìa, bộ dáng kiệt sức như vậy là muốn ba mẹ đau lòng chết sao? "

" Mẹ... " - Hyomin đột nhiên chỉ nức nở gọi mẹ sau đó giống như hài tử nhào vào lòng bà khóc thút thít.

Gặng hỏi nhưng Hyomin cái gì cũng không nói, khiến cho hai vị trưởng bối càng thêm thương tâm.

----------
Chann.

Lêu lêu lêu mọi người bị lừa rồi =))) End cái gì mà end. Tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi 😌

Ngay từ đầu chap 92 đã có kí hiệu ******, khi kết thúc chap 93.2 cũng đồng dạng có ******. Vậy nên nếu ai tinh ý chắc cũng biết mình không ký hiệu thừa =))) Với lại cuối chap 91 mình cũng cố tình để lại bí ẩn về hai tin nhắn mà Min chưa mở. Cho nên không thể nào end được.

Còn nữa, chữ End. trong chap 93.2 là mình troll mọi người thôi, nếu ai để ý thì quay lại xem có phải nó được đặt ở phần tái bút, chứ đâu có đặt ở trong chap đâu =)))

Mấy hôm nay mình bận nên không viết tiếp được, đã để mọi người đau lòng hơi lâu rồi. Sorry nha 😬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro