Sự cố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết tiệt, lại là cậu nữa à, tên nhóc phiền phức."

Aizawa Shota, hay còn được biết đến là Eraserhead, đã đoán trước được rằng điều này rồi sẽ xảy ra. Lớp 1-A của ông chưa bao giờ trải qua bất kỳ điều gì mà không gặp, sự cố. Và dĩ nhiên, mọi chuyện rắc rối dường như luôn liên quan đến Midoriya Izuku— từ việc đối đầu với các tội phạm hạng S trong kỳ thực tập, đến những sự kiện không lường trước được trong trại huấn luyện, và việc cậu suýt làm nát cơ thể mình trong Đại hội thể thao. Vậy mà ông vẫn để Hizashi- aka Present Mic- thuyết phục mình giám sát chuyến đi mua sắm của lớp.

Aizawa xoa trán, cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu âm ỉ. Ông đã nghi ngờ khi quyết định đưa lớp trở lại trung tâm thương mại, nơi mà Midoriya từng đối mặt với Shigaraki Tomura. Điều đó giống như đang chơi đùa với số phận vậy. Nhưng với việc Hizashi nhất quyết nói với ông chỉ cần giám sát lũ trẻ cẩn thận, cộng với sự khẳng định của Midoriya rằng mọi thứ sẽ ổn, Aizawa đã quyết định cho phép chuyến đi này.

Ông nghĩ mình đã học được một bài học rồi.

Một đứa trẻ lạc mẹ, hoảng loạn và vô tình mất kiểm soát Quirk của mình. Lớp của Aizawa ngay gần đó, và dĩ nhiên, người đầu tiên bước tới để giúp đỡ đứa bé là Midoriya Izuku. Trong khi đó, Jiro Kyoka thì đang cố gắng tránh khỏi Mineta, cũng đã tiến gần tới chỗ cậu. Khi Quirk của đứa trẻ kích hoạt, ánh sáng xanh chói lóa bao trùm không gian, khiến mọi người bị lóa mắt trong giây lát. Khi ánh sáng tan đi, Midoriya và Jiro đã biến mất.

Aizawa nhanh chóng sử dụng Quirk của mình để kiềm chế đứa trẻ, nhưng không còn thấy bất kỳ dấu vết nào của hai học sinh. Nemuri Kayama (Pro Hero Midnight) lập tức tìm kiếm cha mẹ của đứa bé để tìm hiểu về Quirk của cậu, trong khi Aizawa tiếp tục giữ bình tĩnh và giúp lớp học không trở nên hoảng loạn.

"Aizawa"- giọng của Midnight kéo ông trở lại thực tại- "Tôi đã tìm thấy cha mẹ của cậu bé và biết được Quirk của cậu ta rồi."

"Tốt, tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc vì đã đến đây rồi. Quirk của cậu ta là gì? Tôi đoán là dịch chuyển tức thời."- Điều đó là khả năng dễ xảy ra nhất, và cũng là khả năng dễ xử lý nhất, mặc dù ông không biết hai học sinh đã bị đưa đến đâu, nhưng nếu chỉ trong phạm vi nước Nhật, thì hai đứa trẻ sẽ được tìm thấy một cách dễ dàng.

"Không... hoàn toàn giống như vậy," Midnight hạ giọng- "Quirk của cậu bé cho phép dịch chuyển vật thể, nhưng không giống như khả năng của kẻ dịch chuyển bên Liên minh Tội phạm, đứa bé sẽ đưa họ đến… "những thế giới khác", theo lời cha mẹ cậu bé."

Aizawa im lặng một lúc, cố gắng tiếp nhận thông tin. Trong tất cả các khả năng, từ việc phải gặp phụ huynh của hai học sinh để thông báo rằng hai đứa bé hiện giờ đang ở vùng hẻo lánh nào đó trên đất nước này hay đại loại như vậy, ông chưa từng nghĩ rằng việc này sẽ xảy ra.

"Vậy chúng ta có thể làm gì để đưa họ trở về?"

"Chúng ta có tin tốt và tin xấu, tin tốt là hai thành viên gia đình đều đã từng bị ảnh hưởng bởi Quirk này trước đây, và trong cả hai trường hợp, họ đều trở lại vị trí ban đầu sau năm tiếng."

Aizawa thở phào nhẹ nhõm, ông sẽ không phải là người báo tin xấu cho hai gia đình rằng con cái của họ sẽ không bao giờ trở về- "Được rồi, đó là tin tốt, chúng ta chỉ cần giữ cho khu vực này an toàn và chờ đợi. Vậy còn tin xấu?"

"Người đầu tiên, mẹ của cậu bé, nói rằng bà chỉ nhớ mình ở một nơi nào đó khoảng 10 phút trước khi được đưa trở lại, người thứ hai, anh trai cậu bé, nói rằng cậu đã mất tích một tuần, lang thang trong bóng tối vô định... Chúng ta không biết hai học sinh sẽ mất bao lâu để quay lại, ngay cả khi họ cùng đến một chỗ."

"Biết cái số của thằng nhóc này, chắc chắn nó sẽ mất rất nhiều thời gian đấy."- Aizawa thở dài mệt mỏi. Tại sao mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ này không thể kết thúc một cách bình thường được nhỉ.

"Tôi sẽ giải thích tình hình cho cảnh sát và phong tỏa khu vực này, rồi chờ đợi hai đứa quay lại. Cô giải thích tình hình cho lớp và đưa họ về ký túc xá. Liên lạc với phụ huynh của hai đứa đó nữa, họ chắc chắn sẽ muốn gặp con mình ngay khi chúng trở về."

____________

Lewis ngồi ở bàn ăn, thưởng thức phần còn lại của bữa sáng trước khi bắt đầu ngày mới. Là thị trưởng của Pelican Town, ông có nhiều trách nhiệm phải theo dõi, và chính nhờ sự nhỏ bé của thị trấn này, hầu hết các công việc đó đều khá dễ dàng đối với ông. Dù có thể tìm được một trợ lý một cách khá dễ dàng, ông đã quản lý công việc của mình suốt nhiều năm qua một cách ổn thỏa, và việc luôn giúp đỡ những vấn đề của cư dân đã giúp ông xây dựng được lòng tin, giữ vững vị trí thị trưởng suốt 20 năm qua. Ông không bao giờ phải đối mặt với đối thủ trong các cuộc bầu cử, và đó có lẽ là dấu hiệu cho thấy ông đã điều hành thị trấn rất tốt.

Khi Lewis đang thưởng thức đến giọt cuối cùng của tách cà phê, một tiếng gõ cửa làm ông giật mình. Ông không có cuộc họp nào trong ngày hôm nay, dù là công việc hay là những... cuộc gặp gỡ cá nhân với Marnie. Có thể đó chỉ là ông già George đến phàn nàn về những cư dân trẻ tuổi làm điều gì đó mà ông ấy không thể hiểu được, hoặc Pierre lại đến để than phiền về việc một chi nhánh mới của bcửa hàng Joja Mart được mở ngay trong thị trấn. Cả hai điều này đều đã xảy ra khá thường xuyên dạo gần đây và Lewis đã mệt mỏi với việc xử lý chúng, vì ông không thể kiểm soát ý muốn của thế hệ trẻ hay ngăn cản sự xâm lấn của Joja vào thị trấn nhỏ này, dù thật sự, ông không thích sự hiện diện của một tập đoàn lớn ở nơi đây cho lắm.

Mở cửa ra, Lewis lại thấy được khuôn mặt mà mình ít ngờ tới nhất. Elliott, người đang thở hồng hộc vì vừa chạy hết tốc lực đến cửa nhà ông. Cậu trai trẻ này vốn rất chú tâm vào việc hoàn thành tiểu thuyết đầu tay của mình, nên rõ ràng có điều gì quan trọng vừa xảy ra mới có thể khiến cho cậu ta rời khỏi nhà.

“Th- Thị trưởng Lewis… Willy… hai người… bãi biển… Harvey…”- Elliott thở hổn hển, cố gắng giải thích trong khi hơi thở của anh vẫn còn gấp gáp- “Bình tĩnh đã, Elliott. Hãy hít thở sâu trước đã”- Lewis nói. Cuối cùng, Elliott cũng lấy lại được hơi thở và giải thích rõ hơn về tình hình.

“Willy phát hiện hai người lạ, một nam và một nữ, ngất xỉu trên bãi biển, có vẻ như bị sóng cuốn vào bờ. Họ vẫn còn thở nhưng không thể tỉnh dậy, nên bác Willy bảo cháu đến gọi bác trong khi bác ấy và Alex đưa họ đến phòng khám của Harvey.”

Đó quả là một lý do đáng lo ngại. Hầu như không có nguy hiểm gì có thể xảy ra ở thị trấn Pelican này, ngoài những con quái vật trong mỏ, mà Adventurers Guild đã xử lý. Hai người lạ cần sự chăm sóc y tế là điều không thường xuyên xảy ra, hoặc thậm chí chưa bao giờ xảy ra trong nhiệm kỳ của Lewis.

“Cảm ơn vì đã đến nhanh chóng, Elliott. Cháu có thể về nhà rồi. Bác sẽ đến phòng khám của Harvey để xem xét tình hình.”

Lewis đóng cửa nhà và đi về phía phòng khám, nhưng không quên hỏi Elliott về những người lạ đó.

"Cháu có thấy rõ hai người đó không?”

“Cháu cũng không rõ lắm, bác Willy đã vác người phụ nữ qua vai trong khi Alex bê người đàn ông... À đúng rồi, họ đều có màu tóc khá hiếm, một màu tím và một màu xanh, và họ mặc thứ quần áo giống như đồng phục học sinh vậy. Cháu mới thấy thoáng qua mặt họ, có vẻ họ còn khá trẻ.”

Alex đang có một ngày kỳ lạ. Những gì lẽ ra là một ngày tập luyện tăng cơ và luyện tập bóng bầu dục bình thường đã bị gián đoạn khi anh bắt đầu buổi tập sáng trên bãi biển. Thông thường, Alex sẽ tập một mình, thỉnh thoảng thì chỉ gặp ông bác ngư dân Willy đang câu cá hoặc Elliott đang ngắm bãi biển lúc bình minh để tìm cảm hứng. Nhưng hôm nay khi cậu ra, bác Willy đang cúi xuống bên hai cơ thể bị sóng đánh dạt vào bờ. May mắn thay, cả hai vẫn còn sống, và cậu và bác Willy phải khẩn trương đưa họ đến phòng khám trong khi Elliott được yêu cầu đi tìm ngài thị trưởng Lewis. Alex không ngần ngại bỏ buổi tập luyện để giúp đỡ họ. Hơn nữa, chẳng phải anh đang tập luyện đây sao, vì người anh đang bê đến phòng khám tuy khá nhỏ bé nhưng toàn cơ bắp, khiến anh khá vất vả khi vừa phải bế cậu, vừa phải chạy nhanh hết cỡ qua thị trấn. Có lẽ khi cậu ấy tỉnh dậy, anh nên hỏi cậu về bí quyết tập luyện mới được.

Alex và Willy đến chỗ của bác sĩ Harvey, người vừa mới mở cửa phòng khám, và đặt hai người lên giường để kiểm tra. Trong khi Willy giải thích cách anh phát hiện ra họ, Alex cuối cùng có cơ hội nhìn rõ hai người mà họ vừa cứu mạng. Cả hai đều có màu tóc kỳ lạ, cô gái tóc tím, và chàng trai tóc xanh, có lẽ họ còn trẻ hơn Alex một chút. Chàng trai có bốn nốt ruồi trên mỗi bên má tạo thành hình kim cương dưới mắt, và khi nhìn kỹ cánh tay phải của anh, Alex thấy được những vết sẹo dài, những chấn thương ở các vị trí mà những người tập thể hình như anh thường gặp phải, nhưng những vết sẹo của cậu bé lại dày đặc một cách kỳ lạ.

Cô gái thậm chí còn lạ hơn, vì có một sợi dây dài giống giác cắm tai nghe dính chặt vào phần... tai của cô? Alex nghĩ về việc kéo sợi dây để xem liệu chúng có phải là thật hay không, nhưng bác sĩ Harvey đã kết thúc cuộc trò chuyện với Willy đã ngăn anh lại. Alex quyết định sẽ ở lại, muốn chắc chắn rằng họ sẽ ổn. Nhưng Harvey bảo anh ra ngoài, nói rằng cuộc kiểm tra sẽ được giữ bí mật. Vì vậy, trong khi Willy trở về cửa hàng bán thủy sản của mình, Alex ngồi xuống và cầm một tạp chí ngoài phòng khám để giết thời gian.Thị trưởng bước vào phòng khám không lâu sau khi Alex ngồi xuống. Sau khi nói với Lewis những gì anh biết và được thị trưởng bảo rằng sẽ được thông báo khi hai người hồi phục, Alex rời đi để tiếp tục buổi tập luyện bị gián đoạn.

“Thật may mắn là họ sẽ hồi phục hoàn toàn, lý do duy nhất khiến họ vẫn còn ngất là do kiệt sức"- bác sĩ Harvey thông báo cho Lewis. Cuộc kiểm tra ban đầu cho thấy không có chấn thương nguy hiểm đến tính mạng và không mất nhiều thời gian, nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên cơ thể của chàng trai và  điều "bất thường" trên tai của cô gái, Harvey đã tiến hành chụp X-quang và kiểm tra dẫn truyền thần kinh, những điều này đã tốn thêm một chút thời gian.

Lewis đã tử tế mang đến cho vị bác sĩ trẻ một bữa trưa khi anh quên mất thời gian với những bệnh nhân mới của mình. Harvey dẫn Lewis đến căn phòng mà hai người đang hồi phục, trong khi tiếp tục giải thích những gì ông phát hiện- “Họ có vẻ có sức khỏe tốt, cho thấy nhiều hoạt động thể chất, nhưng tôi khá lo ngại về lượng sẹo trên cơ thể của cậu bé. Phần xương cánh tay của cậu dường như đã bị gãy vài lần nhưng đã được phục hồi một cách khá hoàn hảo."

Lewis quay sang nhìn hai người lạ. Ông hiểu rằng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng ông không thể tưởng tượng nổi họ là người như thế nào. có thể những vết sẹo của chàng trai chỉ đơn giản được sinh ra từ những buổi luyện tập thể thao toàn thân, nhưng cánh tay cậu đã bị nhiều lần... Còn cô gái... Ông chưa từng thấy ai sở hữu đôi tai như vậy cả. Pelican Town có thể là một cộng đồng thân thiện, nhưng ông biết rằng sẽ có vài người trong thị trấn không thích điều này.

Harvey tiếp tục- “Cả hai đều có những thay đổi kỳ lạ về cơ thể ” ánh mắt anh thoáng chút lo lắng khi nói.

“Cả hai ư?”- Lewis nhíu mày hỏi lại. Cô gái kia rõ ràng rồi, nhưng cậu bé thì không. Mái tóc xanh lạ lẫm của cậu ấy có thể gây chú ý, nhưng đâu phải điều gì quá kỳ quặc.

“Đúng vậy, cả hai”- Harvey khẳng định, giọng nói không giấu nổi sự quan ngại- “Dù cậu bé không có vẻ ngoài khác thường, nhưng mật độ cơ và xương của cậu ấy vượt trội hơn rất nhiều so với người bình thường. Cậu ta khỏe đến mức có thể chiến đấu với quái vật trong hầm mỏ bằng tay không một cách dễ dàng. Và ông chắc chắn đã nhìn thấy những sợi cáp kỳ lạ mọc ra từ tai cô gái rồi, phải không?”

Lewis gật đầu chậm rãi- "Khó mà không nhận thấy," ông nghĩ thầm, nhưng không cắt lời Harvey- “Điều kỳ diệu là những sợi cáp này không chỉ là phần kéo dài ra của sụn tai như tôi dự đoán. Chúng có cả hệ thống thần kinh và cơ bắp. Tôi chưa thể khẳng định cho đến khi cô ấy tỉnh lại, nhưng rất có khả năng chúng có thể cử động như những chi thực thụ. Tôi muốn kiểm tra não bộ của họ để xem những thay đổi này ảnh hưởng thế nào đến hệ thần kinh, nhưng tiếc thay, chúng ta không có đủ thiết bị hiện đại cần thiết ở đây.” Harvey tiếp tục giải thích về cấu trúc cơ bắp của cậu bé, một điều mà Lewis chỉ hiểu lờ mờ, nên ông chỉ biết gật đầu, trong khi tâm trí trôi dạt về những ý nghĩ khác.

Không thể phủ nhận, hai người lạ này không đến từ vùng Pelican Town, hay thậm chí là những vùng lân cận. Đồng phục của họ không thuộc về bất kỳ ngôi trường nào trong bán kính hàng trăm dặm quanh đây, và nếu có một cô gái với chi từ tai hoặc một cậu bé với sức mạnh siêu phàm nào đó xuất hiện, hẳn nhiên sẽ gây chấn động khắp thị trấn.

Ý nghĩ cuối cùng mà Lewis có thể nghĩ tới là về Rasmodius, vị phù thủy sống trong khu rừng phía tây Pelican Town, nhưng ngoài mái tóc tím đặc biệt của cô gái và những hiện tượng kỳ lạ trên cơ thể họ, ông không có bằng chứng nào để liên kết vị phù thủy với sự xuất hiện của những người lạ này cả.

Không còn lựa chọn nào khác, Lewis quyết định sẽ tìm đến Rasmodius sau khi đăng thông báo họp toàn thị trấn vào ngày mai. Ông cảm ơn Harvey vì sự giúp đỡ rồi rời khỏi phòng khám, nhưng chưa kịp đi được mười bước thì Harvey đã hối hả chạy ra ngoài và kéo ông quay trở lại. Nguyên nhân của sự vội vã này nhanh chóng được giải thích khi Lewis quay lại căn phòng mà ông vừa rời đi: đôi khách lạ đang dần tỉnh lại từ giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro