1.Trẻ mồ côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xem kìa, con bé nhà Jefferson lại bắt đầu quậy phá rồi đấy!" Một người phụ nữ ngồi bên giỏ sợi len dừng công việc trong tay lại, quay sang nói với chồng mình. Họ cách nhà Jefferson chỉ một hàng rào gỗ, mọi tiếng ồn bên ấy đều nghe rõ mồn một cả.
"Ôi, cái con bé Emily ấy thật đúng là.. tôi chưa thấy đứa trẻ nào giống như nó trước đây cả!" Người phụ nữ, hay nói đúng hơn, bà Wilson than vãn với ông chồng của mình.
Ông Wilson nãy giờ vẫn ngồi trên ghế bành lẳng lặng nghe vợ mình nói chuyện, hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa.
Nhà Jefferson đích thực là rất ồn ào. Tiếng người, tiếng đồ vật đổ vỡ xen lẫn với nhau. Ông Wilson lắc đầu, mắt cúi xuống nhìn tờ báo trong tay.
"Nhà Jefferson cũng thật là khốn khổ." Bà Wilson chép miệng.
"Có lòng tốt nhận nuôi con bé, ấy vậy mà thật là khó khăn. Được như con bé Veronica nhà mình thì thật là may mắn." Bà bỗng chốc chuyển đề tài sang con gái mình, nở nụ cười:
"Sáng nay, tôi gặp cô Ashley nói về việc học hành của con bé mà vui sướng quá đỗi. Ông xem nhé, cô nói với tôi thế này này." Bà Wilson ngồi thẳng lưng dậy.
"Veronica là một trong những cô bé thông minh nhất mà tôi từng dạy." Bà Wilson vẻ mặt đầy nghiêm túc, trông bà cứ như thể là cô Ashley thật sự vậy.
"Cô bé có thể hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà tôi đưa ra, ngoan ngoãn, chăm chỉ, rất được mọi người yêu mến."
Bà khôi phục vẻ mặt, quay sang với chồng mình.
"Đấy, ông xem đấy." Bà nói, không giấu nổi vẻ tự hào.
Ông Wilson gật đầu với vợ. Con gái ông thật sự rất giỏi.
"Có lẽ ta nên dành tặng con bé một món quà?" Ông gợi ý. "Tôi nhớ lần trước khi chúng ta đi qua một cửa hàng, con bé có vẻ rất thích một cái váy đầm trong đó?"
Bà Wilson nở nụ cười. "Tôi mua nó rồi." Bà nói. "Con bé..". Cả hai vợ chồng dừng câu chuyện lại nhìn ra cửa.
Bên hàng rào có một cô bé đang đứng. Con bé tầm tám, chín tuổi, váy màu xanh sẫm. Hai bím tóc vắt sau vai, một chân con bé vắt qua hàng rào gỗ, có vẻ con bé đang cố gắng trèo qua bên này.
"Chúa ơi..". Bà Wilson kêu lên.
Emily nhảy đã nhảy qua hàng rào. Cô bé đứng bên bờ rào nhìn ông bà Wilson, cúi đầu xuống.
"Con xin lỗi vì đã tự ý trèo qua. Dì con đã khóa cửa mất rồi." Con bé nở một nụ cười tinh quái, nó cúi chào ông bà Wilson một lần nữa rồi biến mất sau hàng rào.
"Đấy, ông xem nó kìa..". Bà Wilson run run chỉ ngón tay về phía hàng rào gỗ, lắp bắp không nói nên lời.
"Thôi nào..". Ông Wilson vỗ vai vợ, thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duatre