Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 17

Phần khoang hành khách của chiếc máy bay riêng này được chia thành ba khoang: một khoang dành cho chủ nhân máy bay, một khoang dành cho khách, và một khoang dành cho nhân viên đi cùng.

Người đàn ông trung niên dẫn Cố Thầm đến khu vực của chủ nhân, rồi mời Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hy đến khoang khách. Chú Mạnh do lão gia phái tới liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái nhưng không nói gì, đi thẳng vào khoang của nhân viên đi cùng.

Cố Thầm ngồi xuống đây, hiểu ra ngay chiếc máy bay riêng này là của Lệ tổng.

Người đàn ông trung niên cũng tự giới thiệu: "Anh Cố, tôi họ Đặng, đồng nghiệp thích gọi tôi là Lão Đặng, anh cứ gọi thế nào cũng được, có gì cần cứ ấn chuông gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn chú Đặng." Cố Thầm gật đầu, lão Đặng này chắc cũng là người của Lệ tổng.

Trên máy bay, tiếp viên phục vụ rất chu đáo, mang lên trà nóng và điểm tâm cho họ.

Cố Thầm nhẹ nhàng nhướng mày. Có vẻ như trong việc quản lý nhân viên, ông chồng hời Lệ tổng của mình vẫn rất xuất sắc, dù bản thân mình bây giờ chỉ là một người vô dụng.

Dù gì thì trong các tác phẩm điện ảnh và tiểu thuyết, luôn có cảnh người thân, bạn bè và thuộc hạ của tổng tài không ưa bạn đời của tổng tài, và luôn khinh miệt nói: "Người như anh/chị, không xứng với thiếu gia của chúng tôi..."

Trong khoang khách, Kỷ Chi Hy có vẻ không yên tâm, thực ra đêm qua fan đã bầu chọn cho anh Cố, để họ hôm nay làm đối tác của anh Cố, và có sự thúc đẩy ngầm của anh.

Anh thật sự muốn tiếp cận anh Cố, hỏi xem nên làm gì với chuyện nhà họ Mục, vì cả anh và Vân Đình đều không có một trưởng bối đáng tin cậy.

Anh nhìn cánh cửa khoang chủ nhân đóng kín, do dự một lúc lâu, cuối cùng nói: "Xin lỗi... anh Cố có đang làm việc không? Tôi có thể vào làm phiền anh Cố một chút được không?"

Lão Đặng: "?" Anh Cố còn làm việc sao? Hơn nữa tìm bạn nói chuyện không cần phải lo lắng như vậy?

Nhưng dù nghĩ gì, vẻ mặt ông vẫn không thay đổi: "Xin mời."

Kỷ Chi Hy nhẹ nhàng gõ cửa, nghe tiếng anh Cố nói "Mời vào", mới vào và đóng cửa lại.

Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thầm, Cố Thầm lật quyển sách mà Lệ Đình Khâm đặt trên máy bay, ngước lên nói: "Tiểu Kỷ, có chuyện gì sao?"

Đối diện với Cố Thầm, Kỷ Chi Hy có cảm giác như sắp lên phát biểu trước hội đồng quản trị, sắp xếp từ ngữ một lúc mới nói: "Không biết anh có nghe nói về những rắc rối gần đây của nhà họ Mục không..."

Cố Thầm nói: "Xin lỗi Tiểu Kỷ, tôi không rõ lắm, cậu có thể nói ngắn gọn được không?"

Kỷ Chi Hy: "Ừm..." Có lẽ do nhà họ Mục chưa đủ lớn mạnh để thu hút sự chú ý của người bận rộn như anh Cố.

Nhưng anh Cố dù không biết chuyện nhỏ này, vẫn sẵn lòng nghe anh nói, giọng điệu không hề qua loa.

Kỷ Chi Hy nói: "Thực ra là ba của Vân Đình đột ngột đưa về một đứa con riêng, đứa con riêng này lớn tuổi hơn Vân Đình, tốt nghiệp MBA trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, hôm nay đã được ba của Vân Đình đưa vào công ty Mục thị. Còn Vân Đình thì..."

Nghe đến đây, Cố Thầm nói: "Xin phép cắt ngang một chút, có thể hỏi cấu trúc cổ phần của Mục thị không?"

Kỷ Chi Hy không suy nghĩ gì đáp: "Thực ra ba cổ đông lớn nhất là chú Mục, gia đình mẹ Vân Đình, và gia đình tôi..."

Nói đến đây, Kỷ Chi Hy dừng lại, mắt sáng lên, lập tức nói: "Tôi hiểu rồi! Hóa ra đơn giản như vậy!"

Cố Thầm: "?" Được thôi, cấu trúc cổ phần này thực sự đơn giản, ba nhà có quan hệ lợi ích thế này, làm sao có thể để đứa con riêng họ Mục làm loạn được.

Nhưng nghĩ lại, Kỷ Chi Hy dường như lại gặp khó khăn: "Nhưng Vân Đình chưa bao giờ nghĩ đến việc vào Mục thị làm việc nên luôn phát triển trong giới giải trí, người trong tập đoàn luôn không công nhận anh ấy, mà đứa con riêng này lại rất xuất sắc, được chú Mục bí mật bồi dưỡng từ lâu..." Đây chính là vấn đề mà anh và Mục Vân Đình lo lắng nhất.

Cố Thầm nói: "Thực ra tiếp quản gia nghiệp không nhất thiết phải giữ vị trí quan trọng trong doanh nghiệp gia đình, nếu có thể chọn đúng quản lý chuyên nghiệp..."

Kỷ Chi Hy nghe xong, mắt lại sáng lên: "Tôi hiểu rồi! Hóa ra Vân Đình có quản lý được hay không thực ra không quan trọng! Là chúng tôi cứ suy nghĩ lan man rồi!"

Mình chỉ đơn giản nói một chút tình hình, anh Cố chỉ bằng hai câu đã chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề!

Anh Cố quả không hổ danh là đại gia trong giới kinh doanh! Giải quyết vấn đề đơn giản của họ quả đúng là dễ dàng.

Cố Thầm: "?" Lại hiểu gì rồi?

Kỷ Chi Hy xúc động nắm tay Cố Thầm, biểu cảm đầy cảm kích: "Cảm ơn anh Cố đã chỉ dạy! Anh siêu thật đấy, chỉ vài câu đã cho chúng tôi giải pháp tốt nhất rồi!"

Cố Thầm bình tĩnh bắt tay anh, nói: "Thực ra điều này không liên quan đến tôi, chỉ là Tiểu Kỷ cậu thông minh thôi."

Kỷ Chi Hy: "Anh Cố thật khiêm tốn, nên mới để người như Chung thiếu gia nói linh tinh bên ngoài. Dù sao cũng rất cảm ơn anh, tôi không làm phiền anh làm việc nữa."

Cố Thầm: "... Không có gì."

Tiểu Kỷ à, có thể là cậu đã đủ thông minh rồi?

Trở lại khoang khách, Kỷ Chi Hy thì thầm với Mục Vân Đình: "Anh Cố vừa chỉ cho tôi cách giải quyết rồi..."

Mục Vân Đình: "Nhanh vậy?" Hy Hy từ lúc vào đến ra chỉ có vài phút thôi mà?

Kỷ Chi Hy nói: "Mặc dù dì Lâm đã qua đời, nhưng chúng ta có thể về giành lấy sự ủng hộ của gia đình dì Lâm; và chắc chắn em sẽ kết hôn với anh, em sẽ thuyết phục nhà họ Kỷ ủng hộ anh. Sau đó, những người lớn trong tập đoàn sẽ không yên tâm về anh, vậy nên anh cứ rộng lượng một chút, vẽ ra một viễn cảnh, ám chỉ rằng sau khi lên nắm quyền sẽ không can thiệp vào công việc cụ thể, sẽ nhường lại vị trí, như vậy mọi người trong tập đoàn sẽ ủng hộ anh, đến lúc đó, cứ để họ tranh giành vị trí CEO..."

"Cách này có phải rất tuyệt không?"

"Đúng vậy..." Nghe Hy Hy nói có lý có tình, Mục Vân Đình trong lòng cũng phải thừa nhận, đây là cách giải quyết tốt nhất, và anh Cố chỉ trong vài phút đã chỉ rõ cho Hy Hy.

Kỷ Chi Hy cảm thán: "Cho nên mới nói, đuổi theo anh Cố để học cách thừa kế gia sản đúng là đúng! Sau này chúng ta nhất định phải cảm ơn anh Cố!"

Mục Vân Đình gật đầu, âm thầm ghi nhớ.

Khi màn đêm buông xuống, trong một câu lạc bộ tư nhân nào đó ở thành phố S, khung cảnh rất xa hoa.

Trong phòng VIP mà Chung Thịnh thường xuyên lui tới, anh và những người bạn xấu của mình đang cạn chén. Có mặt tại đó có một vài bạn học cũ từ trường nội trú nhưng không mời Đỗ Nhuy Thanh. Dù sao những người này cũng ở một tầng lớp cao hơn so với những người mà Đỗ Nhuy Thanh đã mời trong "buổi họp lớp" lần trước.

"Thịnh ca đỉnh thật, chỉ vài câu đã khiến Cố Thầm phải rút lui khỏi chương trình, đến một tiếng cũng không dám kêu."

"Đùa sao được, Thịnh ca trong giới giải trí là người thế nào chứ. Anh thấy đấy, Thịnh ca vừa vạch trần cái tên họ Cố đó, fan não tàn trong giới giải trí dám phản đối sao? Ai nấy đều cụp đuôi sợ Thịnh ca vạch trần quá khứ của chủ nhân họ..."

Họ tâng bốc Chung Thịnh, nhưng cụ thể Cố Thầm là ai, trông như thế nào, có vẻ như họ cũng không rõ lắm.

Ngay cả một số bạn học cấp ba cũng hỏi: "Nói thật, nếu không phải Đỗ Nhuy Thanh ở đó gây sự tôi đã sớm quên Cố Thầm là ai rồi."

"Vậy là ai? Gần đây mọi người nói nhiều về người này, tôi về còn lật lại ảnh tốt nghiệp, hình như không thấy anh ta đâu... Anh ta trong chương trình đó không lộ mặt, lộ mặt để tôi nhớ lại xem là ai."

Cũng có người không phải là bạn học cũ lúc đó, phụ họa theo: "Người này... ngay cả Đỗ Nhuy Thanh cũng có thể dễ dàng đạp lên, không cho anh ta xuất hiện trong một chương trình trực tuyến, cho thấy cũng không có bối cảnh gì, Đỗ Nhuy Thanh sợ cái gì? Lại còn để Thiếu gia Chung ra tay?"

Chung Thịnh nói: "Hôm đó nếu không phải Đỗ Nhuy Thanh muốn uy hiếp tôi, tôi cũng gần quên người này rồi. Giờ nghĩ lại... người họ Cố này trông cũng khá đẹp. Chính là mỹ nhân mà chúng ta đã lừa vào tòa nhà học cũ, sau đó anh ta không biết điều, nhảy từ tầng trên xuống gãy chân."

Bạn học lập tức hiểu ra, sờ sờ cằm, cười nói: "Hóa ra là mỹ nhân đó, tôi nhớ rồi! Đúng là đẹp thật! Nhưng không nhớ anh ta tên gì... Vậy nên vì gãy chân nên mới không có ảnh anh ta trong ảnh tốt nghiệp phải không?"

"Đỗ Nhuy Thanh nghe nói Cố Thầm gả vào nhà họ Lệ, sợ bị trả thù, mới sợ hãi đến vậy. Còn có gan đến uy hiếp tôi..." Chung Thịnh cười khẩy: "Bây giờ xem ra, mỹ nhân họ Cố này cũng chỉ là con gà rừng mượn cờ nhà họ Lệ để làm màu."

"Đã vậy..." bạn bè nháy mắt với nhau: "Bây giờ nếu anh ta chưa tàn, vẫn có thể hẹn ra ngoài chơi đấy?"

"Thiếu gia Chung, ý này hay đấy..." những kẻ không biết Cố Thầm, nghe nói anh ta là mỹ nhân được công nhận từ thời trung học của họ, đều tỏ ra hứng thú, dù sao mắt nhìn người của Chung Thịnh vẫn rất cao.

"Thiếu gia Chung vừa lên tiếng, Cố Thầm sợ đến rút khỏi chương trình, chắc bây giờ cũng không có việc gì. Thiếu gia Chung anh hẹn anh ta, anh ta không dám không ra đâu."

Trong ấn tượng của Chung Thịnh, người tên Cố Thầm này, đẹp nhưng ít nói, không có sự tồn tại, nhưng khi bị ép thì lại dám nhảy lầu.

Tâm trạng của Chung Thịnh trong lời trêu đùa của mọi người dần dần thay đổi, từ khinh miệt khi giúp Đỗ Nhuy Thanh áp chế Cố Thầm, đến lúc Cố Thầm rút khỏi chương trình, rồi đến bây giờ cảm thấy, mỹ nhân vừa cứng rắn vừa nhẫn nhịn này, chơi sẽ rất thú vị.

Anh uống một ngụm rượu, cười nói: "Cũng có thể hẹn ra, để mọi người cùng ngắm xem có tàn thật không."

...

Lúc này, Cố Thầm đang trên đường đến nhà tổ dự tiệc tối.

Trước đó, anh còn nhận được tin nhắn "dặn dò" từ thư ký của cha nguyên chủ là Cố Trọng Mậu: "Nhị thiếu gia, Cố tổng dặn cậu phải thể hiện thật tốt ở trước mặt lão gia, tuy đại thiếu gia nhà họ Lệ không thích cậu, nhưng nếu cậu có thể được lão gia nhà họ Lệ chấp nhận cậu sẽ đứng vững được ở nhà họ Lệ. Cố tổng còn nói, bảo cậu đừng rụt rè như vậy, phải giao thiệp nhiều với thế hệ trẻ nhà họ Lệ, những mối quan hệ này cũng đủ để cậu dùng cả đời..." Đầy vẻ bề trên sai bảo.

Tuy nhiên, quá dài, không đọc. Nếu thuộc hạ của anh viết báo cáo như vậy, anh đã bắt viết lại từ lâu rồi.

Nhưng Cố Thầm cũng không phản đối việc đến nhà tổ tham dự bữa tiệc tối này, một mặ, anh không có ý định thay đổi cốt truyện, để tránh tạo ra hiệu ứng cánh bướm; mặt khác anh cũng không ngại ngắm nhìn những cảnh tượng phồn hoa này, dù sao bây giờ anh chỉ là một nhân vật phụ.

Vì vậy, tâm trạng của anh lúc này cũng khá tốt.

Sau đó, anh lại nhận được cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm: "Tiểu Cố, thế nào rồi?"

Cố Thầm nói: "Đang trên đường."

Lệ Đình Khâm: "Ừ, có căng thẳng không?"

Cố Thầm chọn một câu trả lời vừa phải: "Ừ, có một chút."

Lệ Đình Khâm trấn an: "Nếu có chuyện gì, cứ để người bên cạnh giải quyết, thật sự không giải quyết được thì gọi thẳng cho tôi."

Cố Thầm ngoan ngoãn: "Được."

Nghe Cố Thầm và Lệ Đình Khâm nói chuyện xong, quản gia Lý ngồi ở ghế phụ vẫn còn lo lắng, ông lại dặn dò: "Anh Cố, lão gia rất trọng quy tắc, lát nữa trước mặt lão gia anh tuyệt đối đừng cãi lại, lão gia nói gì anh cứ nghe là được. Nhưng anh cũng đừng căng thẳng, như đại thiếu gia đã nói, có gì không giải quyết được anh cứ gọi thẳng cho đại thiếu gia là được..." Nếu lại làm anh Cố tức giận đến mức chuyển về biệt thự nhỏ, thì thật sự là tội lỗi.

Sau đó quản gia Lý nghe thấy, Cố Thầm chỉ hờ hững đáp một tiếng "Ừ".

Ông quay đầu lại, đột nhiên bị giật mình.

Bởi vì phải về nhà cũ tham dự tiệc tối, nên đã sắp xếp đội ngũ tạo hình cho anh Cố mặc một bộ vest cao cấp, mà đây là đội ngũ thường dùng của Đại thiếu gia, anh Cố lại có dáng người gần giống với Đại thiếu gia nên phong cách của bộ vest và phụ kiện gần như hoàn toàn giống với của Đại thiếu gia.

Lúc này, anh Cố đang bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế sau của chiếc xe hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, khi anh ta quay đầu lại, quản gia Lý cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ và áp lực, thoáng nhìn qua còn tưởng rằng người ngồi sau là Đại thiếu gia, suýt chút nữa ngừng thở.

Ơ... anh Cố này... gọi là căng thẳng sao?

Quản gia Lý xoa xoa ngực mình, trước đây ông cũng chưa từng thấy anh Cố mặc đồ vest, không ngờ mặc vào lại có khí thế bức người như vậy.

Nhất định là do anh Cố và Đại thiếu gia mặc đồ đôi! Bởi vì ông đã có phản xạ có điều kiện với đồ của Đại thiếu gia rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro