Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 26

Vừa rồi Lệ Đình Khâm đứng bên cạnh, không nhìn thấy Cố Thầm trong phòng, nhưng bây giờ bước lại gần và nhìn thấy anh, đột nhiên có chút hiểu được, tại sao chàng trai trẻ mặc áo choàng tắm lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiểu Cố vốn dĩ đã đẹp, chỉ là sau khi rời khỏi nhà họ Trình và nhà họ Cố, được sống thoải mái một thời gian, khí chất đã hoàn toàn thay đổi, như một viên ngọc thô được mài giũa, cuối cùng dần dần tỏa sáng. Bây giờ nhìn lại, khí chất của anh như cây tùng như ngọc, lại thêm vẻ thanh thản vì đã vượt qua quá khứ đau buồn.

Tiểu Cố có thể dần dần bước ra khỏi những tổn thương quá khứ, điều đó thật tuyệt vời.

"Lệ tổng đã về rồi." Cố Thầm cũng quay lại nhìn anh.

Lệ Đình Khâm nhìn vào đôi mắt lười biếng và thản nhiên đó, hơi ngẩn người, rồi mỉm cười.

Anh cũng hiểu tại sao Tiểu Cố không muốn xuất hiện trên chương trình, vì với ngoại hình và khí chất của anh, người yêu từ cái nhìn đầu tiên quá nhiều, những người theo đuổi thực sự khiến người ta phiền lòng.

Đồng thời, Cố Thầm cũng nhìn Lệ tổng danh tiếng, dù đã trao đổi qua WeChat nhiều lần, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt thật sự.

Do nhiệt độ giảm và để thuận tiện cho hành trình, hôm nay Lệ Đình Khâm không mặc vest mà mặc một chiếc áo khoác dài. Anh cao khoảng 1m90, áo khoác dáng ôm khiến anh trông cao lớn hơn, càng tôn lên thân hình tỷ lệ hoàn hảo của anh, vai rộng chân dài.

Cố Thầm luôn nghĩ rằng, Lệ Đình Khâm là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Lệ, trong khi có vô số người với hình ảnh sếp tổng quyền lực, anh là một trong những người xuất sắc. Mới 28 tuổi, anh đã có thể tiếp quản nhà họ Lệ từ tay ông nội và tích cực mở rộng, phát triển.

Và cưới một người vô hình như mình từ nhà họ Cố , anh cũng không hề thờ ơ. Từ cách anh và những người dưới quyền anh tôn trọng mình, có thể thấy anh là một người rất có uy quyền, kiểm soát nghiêm ngặt cấp dưới.

Nhưng con người lý trí và nghiêm khắc như vậy, cũng không phải là không có tình cảm, khó mà nói việc anh đặc biệt từ nước ngoài trở về không phải là vì những chuyện sau lưng của Chung Thịnh mà không gặp mình.

Vì vậy, Lệ tổng này thực sự rất thú vị, nhưng rõ ràng là giữa họ vẫn chưa có tình yêu.

Vân Chu hơi bối rối, sau khi Lệ tổng nói Cố tổng đã kết hôn, sao Lệ tổng và Cố tổng lại nhìn nhau không nói gì? Cậu ta vốn đã lạnh, giờ ở đây cùng họ im lặng, sắp đông cứng thành xác rồi.

Cậu ta nghĩ một lúc, quyết định chính mình sẽ phá vỡ sự im lặng này.

Tuy nhiên, nhìn hai vị "tổng tài" khí chất xuất chúng này, bệnh khó chọn lựa của cậu lại phát tác, nên nói chuyện với ai trước đây?

Cố Tổng tuy nhìn có vẻ hiền hòa thư thái, nhưng người đàn ông quý phái như vậy thật ra rất khó tiếp cận. Anh ấy sẽ rất lịch sự tôn trọng bạn, nhưng thực tế lại khó gần gũi, chẳng hạn như vừa rồi, Cố Tổng chỉ bình thản bảo mình mặc áo tử tế vào, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động.

Lệ Tổng lại mang đến cảm giác áp lực và kiểm soát hơn nhiều, nhìn một cái đã biết là người đã nắm quyền từ lâu, quyết đoán, có thể phương thức cũng sẽ cứng rắn hơn, ví dụ như bây giờ, ánh mắt anh ta nhìn mình không hề dễ chịu, khiến chân mình như muốn mềm nhũn ra.

Khoan đã, mình đang nghĩ cái gì vậy? Cố Tổng đã kết hôn rồi mà! Vậy chỉ còn Lệ Tổng để lựa chọn thôi, hu hu.

"Xin lỗi Cố Tổng, tôi không biết anh đã kết hôn rồi..." Thế nên cậu ta quay lại mục tiêu ban đầu, quyết định thử lại một lần nữa: "Hu hu Lệ Tổng..."

"Ngài còn nhớ tôi không? Tôi là Vân Chu đây, vừa rồi chỉ nhận nhầm Cố Tổng thành ngài... Rồi vì Cố Tổng quá đẹp trai nên có chút dao động, bây giờ nhìn thấy phong thái của ngài, lập tức trở lại với mục tiêu ban đầu! Hơn nữa, khi nhỏ tôi đã gặp ngài tại một bữa tiệc của nhà họ Lệ, thực ra lúc đó... tôi đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên rồi..."

Vừa thấy "quyến rũ" Cố Tổng sắp biến thành "quyến rũ" Lệ Tổng, trợ lý Trần phía sau Lệ Đình Khâm lập tức lên tiếng: "... Xin lỗi, Vân tiên sinh, Lệ Tổng cũng đã kết hôn rồi, xin hỏi ngài đã gặp Lệ Tổng ở bữa tiệc nào vậy?"

Cậu chủ nhỏ nhà họ Vân, ngài có muốn suy nghĩ kỹ lại xem ngài đang nói gì không? Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên của Schrödinger à?

Còn nữa, làm ơn đừng quấy rầy Lệ Tổng và Cố Tổng đang liếc mắt trao tình, ngài đứng giữa họ mà không thấy có gì sai sao.

Nghe thấy Lệ Tổng cũng đã kết hôn, Vân Chu lập tức sợ hãi lùi lại hai bước.

"À..." Nhưng khi bị hỏi đã gặp khi nào, cậu ta vẫn bị khựng lại, cuối cùng dưới ánh mắt dò xét của trợ lý Trần, với giọng điệu ngượng ngùng cậu ta nói: "Thật ra là khi tôi 7 tuổi..."

Lúc đó nhà họ Vân chưa suy tàn, còn có tư cách tham dự tiệc của nhà họ Lệ, nên khi theo người lớn tham dự, cậu ta đã gặp Lệ Đình Khâm một lần, ai mà biết cậu ta đã phải vắt óc nghĩ ra bao nhiêu để tìm ra mối liên hệ với "Anh Đình Khâm"!

Trợ lý Trần: "..." Không trách được ngài không thể phân biệt được Lệ Tổng và Cố Tổng, buổi tiệc đó chắc là hơn mười năm trước? Ngài yêu từ cái nhìn đầu tiên khi mới 7 tuổi à? Cũng khá là giỏi đấy.

Vì đi dép lê nên Vân Chu đã lộ ra ngón chân đang cuộn chặt, cậu cười haha nói: "Cảm giác như tất cả những người đàn ông xuất sắc trên thế giới này đều đã kết hôn... Là tôi độc thân quá lâu nên suy nghĩ có vấn đề... haha."

Cậu nhóc này ngốc quá, trợ lý Trần cũng thấy không nỡ, dùng ánh mắt ra hiệu cậu ta nhanh nhìn lại đi.

Cố Thầm không để ý đến Vân Chu nữa, nhìn Lệ Đình Khâm một lúc, cười cười chìa tay ra nói: "Lệ Tổng, rất hân hạnh."

Lệ Đình Khâm cũng chìa tay ra nắm lấy tay Cố Thầm, cười nói: "Rất hân hạnh."

Vân Chu: "?" Có gì đáng xem đâu, hai vị đại lão gặp mặt à? Liên quan gì đến mình?

Cậu ta chỉ thấy hai tay của hai vị đại lão nắm lấy nhau, tay đều đẹp thật, một người có chút gân xanh, nhìn là biết rất mạnh mẽ, một người thon dài trắng trẻo, nhìn là biết rất quý phái.

Cậu ta nhìn kỹ một chút, rồi phát hiện... trên ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn cùng kiểu!!!

Cứu mạng với, hu hu hu hai vợ chồng các người đối diện nhau còn bắt tay nói hân hạnh? Chẳng lẽ cậu cũng là một phần trong trò chơi của các người sao?

Cậu ta giả vờ như bừng tỉnh, nói với trợ lý Trần: "Ồ ồ! Thì ra những người đàn ông xuất sắc trên thế giới này đều tự tiêu hóa nhau."

Cậu ta cảm thấy ngón chân mình sắp làm rách đôi dép lê của khách sạn rồi!!!

Trời ạ! Cậu thực sự đã tỏ tình với vợ trước mặt chồng người ta, rồi lại tỏ tình với chồng trước mặt vợ người ta!

Cậu có thể rời khỏi trái đất để lên sao Hỏa sống không?

Vân Chu quyết định thử cứu vãn lần cuối, nói: "Lệ Tổng Cố Tổng, các người yên tâm! Tôi yêu cả hai người các người từ cái nhìn đầu tiên, điều đó chỉ chứng minh một điều, đó là hai người thật xứng đôi, vì tôi là người yêu bằng mắt!"

"Tôi sẽ không làm kẻ thứ ba đâu! Chúc hai người hạnh phúc!" Sau đó cậu ta quay người quấn chặt áo choàng, dùng ngón chân kẹp đôi dép lê chạy đi.

Cố Thầm nhìn bóng dáng cậu ta quấn áo choàng chạy vội, cười nói: "Cậu nhóc này cũng thú vị đấy." Nếu không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên thật sự chắc là có khó khăn gì đó.

Lệ Đình Khâm thì không cảm thấy gì, nói: "Vào nhà đi, ngoài này lạnh." Tiểu Cố có lẽ vì ra mở cửa nên không mặc áo khoác.

Trợ lý Trần đứng ở cửa, ân cần nói: "Lệ Tổng, nếu không có gì nữa thì tôi về trước, nhà tôi cũng đang đợi tôi."

Lệ Đình Khâm gật đầu: "Đi đi, nhớ mang quà về."

"Vâng." Trợ lý Trần tiếp tục ân cần đóng cửa lại cho họ.

Lệ Đình Khâm vào phòng thay đồ trong phòng suite, cởi áo khoác ngoài, tháo đồng hồ, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đen, anh cởi thêm hai nút cổ áo, điều này khiến anh thoải mái hơn sau hành trình mệt mỏi.

Cố Thầm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi anh.

Lệ Đình Khâm bước đến, nói: "Tiểu Cố, hôm nay để cậu chờ lâu rồi."

Cố Thầm nói: "Không sao, nhưng Lệ Tổng gọi tôi là Tiểu Cố, tôi thật sự cảm thấy hơi lạ."

Mặc dù lúc đầu anh nhắn tin bảo Lệ Đình Khâm gọi mình là anh Cố, Lệ Đình Khâm trên chương trình cũng rất tôn trọng anh, đều gọi như vậy, nhưng trong riêng tư vẫn gọi anh là Tiểu Cố. Tên thật của anh cũng là Cố Thầm, nhưng dường như không có tên gọi thân mật là Tiểu Cố.

Lệ Đình Khâm cũng biết mình không làm theo ý của Cố Thầm, nên nói: "Xin lỗi, tôi không muốn tỏ ra quá xa cách, tôi nghe họ gọi cậu như vậy."

Họ? Cố Thầm nghĩ một chút, Cố Trọng Mậu và gia đình ông ta đều họ Cố, không thể gọi mình là Tiểu Cố, nhưng Đỗ Nhuệ Thanh thật sự luôn gọi mình là Tiểu Cố, cho thấy cái tên này thường dùng, nghĩ đến việc anh Trịnh ghét Cố Trọng Mậu như vậy, có thể ngày nào cũng gọi là "Tiểu Cố".

Nhưng bây giờ với mối quan hệ mình nằm chờ nhận tiền tiêu vặt của Lệ Tổng, để Lệ Tổng gọi mình là anh Cố cũng thật lạ, nên Cố Thầm nói: "Lệ Tổng vẫn nên gọi tôi là A Thầm đi."

Hồi nhỏ mình có biệt danh gì, dường như mình không nhớ rõ, nhưng hình như có người gọi mình là A Thầm.

Nguyên chủ không muốn sống cuộc sống như vậy, rời khỏi đây đến thế giới khác, còn bây giờ mình là người qua đường ở thế giới này, đây là lần đầu tiên sử dụng tên thật của mình ở đây. Mặc dù đều là "Cố Thầm", nhưng ý nghĩa không giống nhau.

Lệ Đình Khâm nói: "Được, A Thầm." Thật ra, anh cũng nhận thấy sự thay đổi của Cố Thầm trong thời gian này, tuy không nghĩ cậu ấy là người quyền lực gì nhưng cũng cảm thấy cậu ấy ngày càng tốt hơn.

Họ ngồi cùng nhau, bầu không khí dường như có chút thay đổi tinh tế.

Khi Lệ Đình Khâm chuẩn bị nói gì đó, Cố Thầm nhìn đồng hồ và nói: "Lệ Tổng, đã mười giờ rưỡi rồi, không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi."

Lệ Đình Khâm: "? Mười giờ rưỡi, thực ra cũng không muộn lắm." Có khi anh làm thêm giờ còn trễ hơn cả giờ này.

Cố Thầm lại kiên quyết nói: "Không, ngủ trước 9 giờ tốt cho tim, ngủ trước 11 giờ tốt cho thận, bây giờ đi rửa mặt, thực ra đã hơi muộn rồi."

Lệ Đình Khâm: "?"

Vậy nên A Thầm sống ở nhà tổ một tuần, có phải đã bị ông nội làm hỏng rồi không?

Một đứa trẻ 22 tuổi bình thường sao lại bị nuôi dưỡng thành như thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro