Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 39

Lệ Gia Thụ u oán nhìn câu nói của Vân Chu, cái gì gọi là tìm mẹ xem? Tối nay còn ngủ hay không đây?

Vì vậy cậu nói: [Chúng ta cùng tốt nghiệp tiểu học, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại có khoảng cách lớn như vậy, tôi chỉ gửi cho cậu một trang giấy mà cậu còn phải tìm mẹ xem à?]Chậc chậc, lần này mình cuối cùng cũng khoe mẽ được rồi, anh dâu vẫn là giỏi nhất.

Tuy nhiên Vân Chu lại nói: [Được rồi, điều này đã chứng tỏ đây không phải là anh viết. Trong trang giấy này nhảy qua vô số bước và quá trình suy luận, không chỉ đơn giản là một trang giấy, tôi đoán anh còn không hiểu được logic cơ bản bên trong. Nói đi, anh nhờ ai ở viện nghiên cứu giúp đỡ?]

Hả? Hả hả??? Lần này Lệ Gia Thụ thật sự ngơ ngác, cậu bảo anh dâu tùy tiện bịa vài câu lừa qua loa, lại bịa ra hiệu quả thế này? Nếu cậu còn tin đây là anh dâu bịa, chẳng thà tin anh dâu là Tần Thủy Hoàng còn hơn.

Vân Chu có vẻ thấy Lệ Gia Thụ không trả lời, lại nói: [Gia Thụ, xin lỗi, chiều nay tôi chỉ đùa thôi, giờ tôi lật tẩy anh rồi, anh cũng không cần thấy xấu hổ, anh nghĩ mà xem, dự án này, ngay cả đội của mẹ tôi cũng tạm thời chưa làm ra kết quả, anh không hiểu cũng là điều bình thường.]

[Vì vậy, thực ra anh nên cảm thấy tự hào vì quen biết với một đại gia trong giới học thuật, người đó để giúp anh chứng minh hướng đi này sai, không biết đã tốn bao nhiêu tâm sức, có lẽ tối nay cả đêm đều tăng ca, nhà chúng tôi cũng không có nhân mạch như vậy.]

Lệ Gia Thụ càng thêm bối rối: "......?" Đây là nói về anh dâu cậu? Cả đêm nay đều làm việc thêm giờ? Chẳng lẽ không phải cả đêm đều video call yêu xa với anh cậu sao?

Vân Chu nói nhiều như vậy, cuối cùng mới lộ rõ ý đồ: [Anh Gia Thụ đẹp trai tốt bụng ơi, anh có thể cho em biết anh nhờ đại lão nào của viện nghiên cứu nào không? Em có thể đến gặp ông ấy không? Về hướng nghiên cứu này, em còn một số thắc mắc muốn nhờ thầy giải đáp...]

Lệ Gia Thụ suy nghĩ về cuộc đời một hồi, trả lời: [Bạn Vân Chu, cái này tạm thời không thể nói cho bạn biết, mình phải hỏi ý kiến thầy trước.] Anh dâu cậu học đại học là ngành tài chính, nếu cái này đã là vấn đề học thuật, thì chắc không phải do anh dâu làm ra, nếu cậu tùy tiện nhận bừa là anh dâu làm, đến lúc đó chẳng phải làm khó anh dâu sao? Vẫn là hỏi anh dâu rõ ràng đã rồi tính tiếp.

Vân Chu lập tức trả lời: [Đáng ghét! Tối nay anh còn muốn cho em ngủ không đây!!!]

Lệ Gia Thụ cười vui vẻ, chậc chậc, người làm cho người khác không ngủ được, cuối cùng cũng sẽ ngủ không yên.

Vân Chu: [Thôi, để mẹ em kiểm tra xong rồi tính.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Vân Chu, Lệ Gia Thụ cảm thấy đại thắng, lại mở khung chat với Cố Thầm, lập tức thấy lại tin nhắn anh dâu bảo cậu đừng nhắn nữa.

Nụ cười của Lệ Gia Thụ lập tức biến mất: "..." A a a, không biết rõ sự thật tối nay cậu cũng không ngủ được!

Quả thực Lệ Gia Thụ trằn trọc cả đêm, chỉ chờ trời sáng hỏi Cố Thầm, nghe nói anh dâu dậy lúc sáu giờ sáng, chắc cũng không phải đợi lâu nữa.

Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học tốt khiến Cố Thầm đúng giờ mở mắt, ngủ đủ tám giờ, tinh thần anh rất tốt, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Vừa mới dậy kéo rèm cửa, lập tức nhận được video call của Lệ Đình Khâm: "A Thầm, chào buổi sáng."

Cố Thầm cầm điện thoại, nhắm mắt hướng về cửa sổ sát đất, phơi nắng một lúc, mở mắt ra, ngoài cửa sổ một mảng xanh tươi, anh nhẹ nhàng nói: "Lệ tổng, chào buổi chiều."

Lệ Đình Khâm không ngờ, vừa kết nối video lại là cảnh đẹp như vậy, thiếu niên nhắm mắt, lông mày thư giãn, ánh nắng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt anh.

Lệ Đình Khâm nói: "A Thầm sắp vào núi rèn luyện phải không?" Nếu mình ở trong nước, có lẽ là hai người cùng lên núi.

Cố Thầm nói: "Ừm, rửa mặt trước đã, sau đó thay đồ."

Không biết nghĩ đến điều gì, anh nhếch miệng, đùa cợt: "Lệ tổng cần tôi đặt điện thoại bên cạnh vừa làm việc vừa trò chuyện không?"

Anh vừa nói xong câu này, tin nhắn của Lệ Gia Thụ lại đến: [Anh dâu!!! Nhanh nhanh nói cho em! Tối qua cái đó! Anh làm sao mà được như thế!]

[Anh dâu! Em không biết câu trả lời em ăn ngủ không yên a a a]

[Anh dâu, anh nhờ đại lão nào thế, hay thực ra anh học song bằng?]

Cố Thầm: "..." Bầu không khí vừa rồi dường như tan biến hết sạch.

Lệ Đình Khâm lại hỏi: "Sao thế A Thầm?"

Cố Thầm thắc mắc: "Gia Thụ hôm nay sao dậy sớm vậy?" Lúc nó ở nhà tổ, đâu có thế này.

Lệ Đình Khâm: "Ừ? Nó lại nhắn tin cho em lúc 6 giờ?"

Cố Thầm nói: "Thôi, để em giải thích cho nó, lát nữa phải đi rèn luyện, không kịp nữa, tối chúng ta nói chuyện sau."

Lệ Đình Khâm: "...Được, đi đi."

Lòng tò mò của Lệ Gia Thụ đã bị kìm nén cả đêm nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm từ Cố Thầm, lại nhận được cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm: "Gia Thụ, hôm nay sao dậy sớm vậy?"

Hả? Anh cậu có gắn camera giám sát không?

Lệ Gia Thụ thở dài: "Anh, có khi nào là do em chưa ngủ không..."

Bên kia Lệ Đình Khâm nhíu mày, nói: "Sau này trước 9 giờ tối đừng nhắn tin cho anh dâu nữa." Từ 10 giờ tối đợi đến 6 giờ sáng chỉ để nhắn tin cho A Thầm?

Lệ Gia Thụ càng bối rối: "Anh, tại sao em vừa nhắn tin cho anh dâu anh đã biết? Và buổi sáng hai người làm gì vậy? Từ 6 giờ sáng đến 9 giờ?"

Lệ Đình Khâm không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này.

Lệ Gia Thụ lại nói: "Cái này cũng không được cái kia cũng không được, vậy anh nói em lúc nào thì có thể nhắn tin cho anh dâu?"

Lệ Đình Khâm nói: "Tốt nhất là không." Rồi cúp máy.

Lệ Gia Thụ: "Hả???"

Anh dâu là vợ anh thì hay lắm à!!!

Cúp máy xong, Lệ Gia Thụ thấy tin nhắn trả lời của Cố Thầm: [Tôi bịa đại thôi.]

Lệ Gia Thụ trả lời ngay: [anh nghĩ em sẽ tin à?! Em đã nhờ chuyên gia xem rồi, anh dâu thừa nhận đi.]

Cố Thầm: [Chẳng phải Gia Thụ bảo tôi bịa đại vài câu sao? Tờ giấy này tôi tìm trên mạng các đề tài liên quan rồi chép công thức, em chắc không nói với ai đây là tôi bịa chứ?]

Lệ Gia Thụ: [Tất nhiên là không nhưng anh dâu không cần giả vờ nữa...]

Cố Thầm trả lời: [Được rồi, không nói thì tốt, anh dâu tin Gia Thụ không đi nói lung tung, tôi đi rèn luyện đã.]

Lệ Gia Thụ: [???]

[Anh dâu? QAQ] 

[Anh dâu!!!]

Lệ Gia Thụ hít sâu một hơi, lúc này Vân Chu gửi đến một tin mừng: [Anh Gia Thụ! Mẹ em đã dẫn đội ngũ kiểm tra suốt đêm! Hướng nghiên cứu này thực sự là sai! Trời ơi trời ơi! Vị thầy này thật quá giỏi! Chỉ với một trang công thức tinh gọn, đã thể hiện được chuỗi logic mạnh mẽ như vậy, ngay cả mẹ em cũng phải thán phục...]

[Anh Gia Thụ, anh đã hỏi ý kiến vị thầy đó chưa? Em muốn làm tiến sĩ nghiên cứu sinh dưới trướng của thầy ấy, có được không?]

Lệ Gia Thụ nghĩ bụng, cậu còn muốn làm nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới trướng anh dâu tôi à? Cậu mơ đẹp quá đấy. Bây giờ tôi còn không dám gửi tin nhắn cho anh dâu nữa mà.

Nhưng giờ cậu phải nói sao đây? Lần trước anh dâu tùy tiện bịa chuyện với cô tư thì không sao nhưng chuyện trong thương giới này, cậu có thể bịa chuyện lung tung mà qua được không...

Ừm? cô tư? Ông Cố?

Lệ Gia Thụ đột nhiên linh quang lóe lên, lập tức gõ: [Vân Chu này, cậu đã từng nghe qua ông Cố chưa?]

Vân Chu suy nghĩ rất lâu về những người và sự việc liên quan đến nhà Lệ, dường như chỉ có vụ ly hôn của cô tư nhà họ Lệ lần trước là ồn ào nhất, trong đó có một người bạn thân của ông cụ Lệ, ông Cố, người đứng sau sự việc?

Vân Chu đáp: [Ý anh là... người đã giúp đỡ dì Mạc Dung đó hả?]

Lệ Gia Thụ bắt đầu bịa: [Đúng vậy, ông Cố rất bí ẩn, không dễ dàng ra mặt. Ông ấy có một hậu bối, anh Cố, cũng là giáo sư Cố, rất giỏi trong lĩnh vực này. Hôm qua cậu tìm tôi, tôi không còn cách nào khác, đành phải nhờ giáo sư Cố chỉ dẫn một chút. Nhưng người nhà ông ấy không quan tâm đến danh lợi, cũng không thích bị bàn luận, giáo sư Cố chắc không muốn lộ danh tính, nên Vân Chu đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng khó xử lắm.]

Vân Chu đáp: [A... giáo sư Cố thực sự nghĩ vậy sao? Nhưng ông ấy đã giúp chúng ta giải quyết một vấn đề lớn như vậy, tôi nghĩ ít nhất nên trả ông ấy 5 triệu tệ, anh có thể giúp tôi liên hệ chuyển khoản không?]

Lệ Gia Thụ nói: [Để tôi hỏi ông ấy xem cần không. Nhưng hiện tại nhà cậu... nghe nói nợ ngân hàng đến 2 tỷ rồi? Đợi có thành quả rồi hẵng nói đến chuyện trả thù lao.]

Vân Chu lại nói: [Vậy có thể mạo muội nhờ giáo sư Cố xem giúp chúng tôi hai hướng khác nữa không? Vẫn là mỗi hướng 5 triệu tệ, và chúng tôi muốn mời giáo sư Cố góp vốn kỹ thuật, 10% cổ phần, được không?]

Lệ Gia Thụ nói: [Tôi phải hỏi trước đã.]

Cậu chụp màn hình đoạn chat với Vân Chu rồi gửi cho Cố Thầm, nói: [Anh dâu! Anh nhìn này, chỉ một tờ giấy bịa mà kiếm được 5 triệu tệ! Có hứng thú viết thêm hai tờ để kiếm 10 triệu tệ không!]

Cậu lại gửi hai tệp PDF cho Cố Thầm, trong lòng hối hận, hôm qua sao cậu không gửi luôn cả ba tệp này.

Cố Thầm tập thể dục xong nhìn điện thoại, thấy một đống tin nhắn của Lệ Gia Thụ, cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, mở hai tệp ra xem một chút, trả lời: [Không có hứng thú.] Hai hướng này anh chưa làm bao giờ, không thể tùy tiện bịa hai tờ giấy được, nếu thực sự nghiên cứu thì có thể làm ra nhưng đầu anh đã ngừng hoạt động rồi.

Cố Thầm nói: [Không bằng làm theo phương án thứ hai của cậu hôm qua, tôi cho cậu mượn 5 triệu tệ trước, cậu đi giải quyết chuyện của bạn cậu đi.]

Lệ Gia Thụ nói: [Bây giờ 5 triệu tệ cũng không giải quyết được nữa rồi, mỗi tháng họ cần đốt 5 triệu tệ, em nghi là nếu không nói rõ, họ sẽ bám lấy tôi mãi... Anh dâu, bây giờ chỉ có anh mới cứu được em thoát khỏi sự bám riết của nam đồng này thôi.]

[Tôi và anh cậu đều là "nam đồng" :)] Cố Thầm nghĩ một chút, nói: [Vừa hay, mỗi tháng anh cậu phải chuyển cho tôi 5 triệu tệ tiêu xài, tôi sẽ đầu tư vào dự án này.]

Mặc dù hai hướng này anh chưa từng làm nhưng nhìn sơ qua tệp tài liệu, hai hướng này có khả năng thành công cao, dự án này rất triển vọng. Sau này kiếm được tiền, cũng có thể giúp Lệ tổng khỏi phải chuyển khoản cho anh mỗi tháng nữa, mỗi tháng 5 triệu tệ, anh ở trong núi, thực sự rất khó tiêu hết.

Lệ Gia Thụ: [!!!] Đây là lời con người nói sao? Cái gì mà mỗi tháng phải tiêu hết 5 triệu tệ?

Nhưng anh dâu là thần nhân như vậy, đọc tài liệu mà cũng đánh giá cao dự án này? Anh dâu có thể tùy tiện viết một tờ giấy loại bỏ một hướng nghiên cứu.

Vì thế cậu hỏi: [Anh dâu, anh thực sự nghĩ dự án này khả thi sao? Đây là mỗi tháng 5 triệu tệ đấy, bên ngoài có nhiều người không nghĩ lạc quan về nó đâu.]

Cố Thầm nói: [Cũng không tệ lắm, không cần bi quan như vậy, có lẽ cả hai hướng đều khả thi.]

Lệ Gia Thụ nhận được câu trả lời chắc chắn, nói: [Tốt lắm! Tôi đi nói với họ ngay!] Thực sự không muốn bị làm phiền nữa!

Cố Thầm nói: [Nhưng, hợp đồng và đàm phán cổ phần những vấn đề cụ thể này giao cho cậu xử lý, tối nay đừng làm phiền tôi nữa nhé.]

Lệ Gia Thụ: "QAQ..."

Tại sao người khác là trung gian kiếm tiền, mà đến cậu thì thành trung gian làm việc?

Nhưng cậu vẫn trả lời: [Anh dâu yên tâm, xử lý xong việc này, em không bao giờ nhắn tin cho anh nữa, anh em sẽ đánh gãy chân em mất.]

Chuyển sang khung chat với Vân Chu, Vân Chu liên tục hỏi: [Sao rồi sao rồi? Giáo sư Cố nói sao?]

Lệ Gia Thụ nói: [Giáo sư Cố không thiếu tiền, hơn nữa ông ấy rất đánh giá cao dự án của các cậu, chuẩn bị mỗi tháng đầu tư 5 triệu tệ, bây giờ bảo bố mẹ cậu bàn bạc về vấn đề cổ phần với tôi đi?]

Vân Chu: [!!! Giáo sư Cố thực sự đánh giá cao sao?]

Để thuyết phục hơn, Lệ Gia Thụ mã hóa tên, gửi một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Vân Chu.

Vân Chu thấy ảnh chụp màn hình, lập tức cầm điện thoại chạy đến phòng thí nghiệm.

Nhóm của mẹ cậu lúc này vẫn chưa nghỉ ngơi, mỗi người cầm một tờ giấy viết tay của Cố Thầm in ra hôm qua, vẫn đắm chìm trong nghiên cứu nhưng cũng có người thực tế hơn, nói: "Tổng giám đốc Vân, hôm qua chúng ta đã nói dừng dự án này, mặc dù tối qua ông tìm được đại lão học giới chỉ điểm, lại triệu tập mọi người kiểm tra hướng nghiên cứu sai này nhưng bây giờ tiếp tục làm hai hướng này, vẫn còn rất xa vời, mọi người đã rất mệt rồi, tôi khuyên ông nên thực tế một chút..."

"Mẹ!" Vân Chu vì chưa thay quần áo nên không vào trong, mà đập cửa sổ phòng thí nghiệm lớn tiếng nói: "Giáo sư Cố rất đánh giá cao dự án này! Còn đầu tư 5 triệu mỗi tháng nữa!"

Cậu vừa hét lên như vậy, cả tòa nhà gần như đều nghe thấy. Vân Tú mở cửa phòng thí nghiệm, hỏi: "Chu Chu, con nói gì?"

Vân Chu vội đưa điện thoại cho Vân Tú xem, nói: "Mẹ nhìn này, giáo sư Cố nói cả hai hướng đều khả thi, còn đầu tư tiền, mỗi tháng 5 triệu, mọi vấn đề đều được giải quyết rồi."

Vân Tú tiện tay dùng điện thoại của Vân Chu chuyển ảnh chụp màn hình cho mình, rồi gửi vào nhóm chat, nói: "Mọi người cùng xem đi, trình độ của giáo sư Cố, tin rằng hôm qua mọi người xem bản thảo của ông ấy đều có thể cảm nhận được, bây giờ ông ấy cho rằng dự án này khả thi, còn tự mình đầu tư."

Mọi người đã rất mệt mỏi, đến lúc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như vậy, cảm thán nói: "Ah, cuối cùng... chúng ta thử làm tiếp xem sao... có điều này, cảm giác mình có thể kiên trì thêm một tháng nữa!"

"Còn gì thuyết phục hơn việc tự bỏ tiền đầu tư chứ? Tôi tin rồi..."

Trong lòng Vân Tú cũng thở phào nhẹ nhõm, niềm tin của mọi người thực sự đã dao động từ lâu, hôm qua suýt chút nữa đã tan rã, may mà có cơn mưa đúng lúc của giáo sư Cố...

Bà nói: "Được rồi, mọi người thức cả đêm, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta họp lại để làm rõ hướng đi."

Tiễn đội ngũ ra về, bà mới quay lại hỏi Vân Chu: "Chu Chu, con biết giáo sư Cố đang làm việc ở đâu không? Mẹ phải đến gặp trực tiếp ông ấy."

Vân Chu: "..." Lại phải lấy lời của Lệ Gia Thụ ra nói một lần nữa? Cảm thấy cậu ấy bịa chuyện hơi quá rồi?

"Ờ, mẹ, thực ra..."

...

Vị "giáo sư Cố" trong truyền thuyết tối nay rốt cuộc không bị ai làm phiền khi đang tắm, anh nhìn qua kệ thấy bóng tắm và muối tắm mà Lệ Đình Khâm mang đến, cẩn thận chọn lựa.

Có rất nhiều nhãn hiệu, Cố Thầm chọn lựa một chút mùi hương, phát hiện có một loại mùi rất quen thuộc, dường như đã xuất hiện trên người Lệ Đình Khâm.

Được rồi, chính là loại này, anh ném bóng tắm vào bồn tắm, cả phòng tắm tràn ngập mùi hương quen thuộc đó.

Cố Thầm tắm xong, lên giường nằm, rồi gọi video cho Lệ Đình Khâm.

Hôm nay Lệ Đình Khâm ở văn phòng, nói: "A Thầm, buổi tối tốt lành."

Cố Thầm dựa vào đầu giường, thuận miệng trò chuyện: "Ừm, chuyện của Gia Thụ chắc đã giải quyết xong."

"Vậy thì tốt." Lệ Đình Khâm chuyển chủ đề: "Hôm qua anh dùng nhãn hiệu mà em giới thiệu, cảm giác khá tốt."

"Thật sao?" Khóe môi Cố Thầm khẽ cong lên, nói: "Tối nay em tắm cũng dùng loại này, xxx, đây là nhãn hiệu anh thường dùng phải không?"

Lệ Đình Khâm cười hỏi: "A Thầm, sao em biết?"

Cố Thầm nói: "Lúc em chọn, cảm thấy mùi hương rất quen thuộc nên dùng thôi."

"Giờ dùng xong cảm giác chúng ta đều có mùi giống nhau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro