Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi



Chương 40

Lệ Đình Khâm nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm nhưng anh cũng không nói ra điều gì.

Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên bàn, trên mặt lại mỉm cười nói: "Không giống, là hoán đổi, giờ anh đang dùng loại em thường dùng."

Bây giờ không thể về nước, nói gì cũng vô ích, anh và A Thầm cũng chỉ có thể thông qua cuộc gọi video hàng ngày để liên lạc.

Lệ Đình Khâm nghĩ một lúc, ngón tay ngừng lại, đột nhiên nói: "Đúng rồi A Thầm, em biết chơi cờ vây không?"

Cố Thầm nói: "Biết một chút nhưng không thành thạo."

Lệ Đình Khâm nói: "Anh đã viết một chương trình nhỏ, lúc rảnh chúng ta có thể cùng chơi."

Ánh mắt Cố Thầm có chút hứng thú, anh không từ chối: "Được."

Lệ Đình Khâm nhìn thấy ánh mắt thay đổi của Cố Thầm, nói: "Vậy anh gửi cho em."

Tin nhắn của Cố Thầm bật lên một chương trình nhỏ, anh mở ra xem, giao diện rất đơn giản, không có gì khác ngoài hai người tí hon đang chơi cờ.

Anh chơi bên quân đen trước, cũng không xem kỹ, tùy ý nhấp vào màn hình, đặt quân cờ đầu tiên.

Lệ Đình Khâm nhìn vị trí anh đặt, quả thật rất có phong cách ung dung tùy ý của A Thầm, anh cũng tùy ý đặt một quân trắng, nói: "Được rồi, A Thầm lúc nào rảnh nhớ đến thì có thể tùy ý đặt hai quân, anh sẽ nhận được thông báo."

Lệ Đình Khâm đang xem phong cách chơi cờ của Cố Thầm, Cố Thầm cũng đang xem phong cách của anh. Thấy Cố Thầm có vẻ suy tư, Lệ Đình Khâm nói: "Nhưng A Thầm, trước khi ngủ không thích hợp động não, ngủ sớm đi, anh cũng phải làm việc rồi, chúc ngủ ngon."

Cố Thầm chọc vào người tí hon đối diện, cười cười nói: "Được, anh đi đi."

Cúp cuộc gọi, Lệ Đình Khâm đứng dậy nói: "Đi thôi, xem tình hình nhà máy thế nào."

Thư ký Từ đi theo anh đứng dậy, tiện thể sắp xếp xe và người đi cùng.

Trên đường đi, thư ký Từ nói: "Gần đây quanh nhà máy có nhiều người vô công rồi nghề đến dò hỏi, chúng ta ở đây hai tháng rồi, các thế lực khác có lẽ đã bắt đầu tò mò chúng ta đang làm gì..."

"Đừng manh động, mọi việc vẫn như cũ." Giọng Lệ Đình Khâm bình tĩnh nhưng sắc mặt lạnh lùng: "Nhưng nếu có người xâm nhập, không loại trừ khả năng nhân viên bảo vệ nhà máy sẽ nổ súng tự vệ."

Đến "nhà máy", Lệ Đình Khâm kiểm tra thực tế tiến độ các khâu, nghe báo cáo của người phụ trách, nói: "Còn một tháng nữa, theo kế hoạch thời gian sẽ sớm một tuần, đảo ngược tiến độ, chúng ta hoàn thành sớm thì rời đi sớm."

Trong nhà máy này, không chỉ sản xuất sản phẩm của Lệ Thị, mà còn có một số máy móc lỗi thời, hỏng hóc của nước A, liên quan đến một số công nghệ cốt lõi của nước A. Các nhà nghiên cứu và kỹ sư đang phục hồi, tái cấu trúc chúng để nghiên cứu.

Mặc dù những thứ này khi bị hủy đã được xử lý nhưng vẫn còn một số thứ có giá trị, nếu muốn vận chuyển về nước sẽ khiến nước A cảnh giác, không thể qua hải quan. Vì vậy, họ chỉ có thể đóng quân tại chỗ để làm việc, cố gắng tranh thủ thời gian.

Sắp xếp xong công việc này, Lệ Đình Khâm lại đi xem các ngành khác của nhà họ Lệ. Thực ra, bộ phận sự nghiệp của nhà họ Lệ ở nước A không cần anh phải luôn giám sát nhưng không lâu sau khi kết hôn, người phụ trách bên này của nước A đã báo cho anh biết rằng họ đã mua lại một công ty phá sản của nước A và tình cờ phát hiện ra một số thứ, khiến anh phải bỏ lại A Thầm, lập tức đến đây.

Tuy nhiên, hiện tại anh yêu cầu đẩy nhanh tiến độ không phải vì A Thầm, mà vì sự an toàn của mọi người. Tất nhiên, nếu có thể về nước sớm, đó là kết quả tốt nhất.

...

Cố Trọng Mậu cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Sau khi thư ký và Cố Khảng báo cáo rằng họ vẫn không thể liên lạc được với Cố Thầm, ông đích thân gọi điện thoại cho Cố Thầm nhưng âm báo vẫn là: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không thể nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

Cố Trọng Mậu nhíu mày hỏi: "A Kháng, chuyện này là sao?"

Cố Khảng giải thích: "Cha, con và thư ký Trần gọi điện cũng luôn như vậy, có lẽ A Thầm đã chặn tất cả chúng ta, đổi số gọi cũng thế, có lẽ anh ấy còn cài danh sách trắng." Mà gia đình họ Cố, chắc chắn không ai trong danh sách trắng cả.

Cố Trọng Mậu hừ lạnh, đặt điện thoại xuống nói: "Đúng là cánh cứng rồi, ta gả nó cho Lệ Đình Khâm có ích gì?"

Cố Khảng nói thẳng: "Cha, theo như con tìm hiểu, người nhà họ Lệ nói với bên ngoài rằng A Thầm đang nghỉ dưỡng ở biệt thự trên núi. Còn một khả năng khác là người nhà họ Lệ nghi ngờ động cơ của chúng ta, nhốt A Thầm trong núi, giam lỏng nó. Điều này cũng giải thích tại sao không ai trong chúng ta có thể liên lạc được với nó. Con đã liên lạc với Trình Tư Dật, nó cũng nói không liên lạc được."

Cố Trọng Mậu trầm ngâm, nói: "Dù nó có ở trong núi, chỉ cần có thể tự do hoạt động thì sẽ xuống núi thôi. Con là anh, hãy đến thăm nó trong núi, tìm thêm hai thám tử tư, theo dõi hành tung của nó."

Cố Khảng gật đầu: "Vâng thưa bố."

Cố Trọng Mậu có hơi khinh thường, lại có chút không cam tâm nói: "Ngoài nội dung hợp tác, nhà họ Lệ không để chúng ta chiếm chút lợi nào... Xem ra con trai ta gả qua đó, thật sự trở thành vật trang trí rồi."

Cố Khảng đầu tiên tự lái xe đến chân núi. Ngọn núi này là cơ sở nghiên cứu sinh thái của Lệ Đình Khâm, dưới chân núi có hàng rào và cổng sắt, không dễ dàng cho người vào ra.

Cố Khảng ngẩng đầu nhìn ngọn núi này, do phục hồi sinh thái, ngọn núi này có địa hình phức tạp, cây cối rậm rạp, một cái nhìn không thể thấy được bất kỳ công trình nào ẩn trong đó. Mà trong núi như thế này, không đi xe trên đường núi, chỉ đi bộ thì không thực tế.

Dưới núi, bảo vệ chặn xe họ lại, hỏi mục đích của họ.

Cố Khảng nói: "Chào anh, em trai tôi là anh Cố sống ở biệt thự trên núi, tôi đến thăm nó." Nếu Cố Thầm bị giấu trong núi thế này, không có xe, có thể muốn trốn cũng không dễ dàng.

Bảo vệ nói: "Vậy anh có gọi điện hẹn trước không? Tôi không nghe thấy bên biệt thự nói hôm nay có người đến thăm."

Cố Khảng đưa bảo vệ một điếu thuốc, tự nhiên nói: "Tôi quyết định đến đột xuất, có thể điện thoại của nó không ở bên cạnh, nên không nhận được cuộc gọi?"

Bảo vệ lắc đầu, không nhận thuốc, nói: "Vậy anh chờ chút, tôi phải hỏi lại."

Cố Khảng nhìn bảo vệ đi sang bên gọi điện không đến một phút đã quay lại, nói: "Xin lỗi anh, anh Cố nói không gặp. Anh có thể gọi lại cho anh Cố?"

Cố Khảng nhíu mày hỏi lại: "Anh có nói cho nó tôi là ai không? Em tôi không nói lý do không gặp sao?"

Bảo vệ liếc nhìn anh một cái, giọng lạnh nhạt nói: "Không có."

"Được, cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ liên lạc rồi đến." Cố Khảng như có điều suy nghĩ, không nhiều lời, lên xe quay về.

Trên đường, anh ngồi ở ghế sau, nói với trợ lý: "Anh có nhận ra không, cuộc gọi của bảo vệ chỉ có ba mươi giây, trừ thời gian hỏi chuyện, thời gian đối diện trả lời chỉ vài giây, anh nghĩ cuộc gọi đó có thực sự được gọi không?"

Trợ lý nói: "Nhìn như là làm động tác giả để từ chối chúng ta nhưng thực tế có thể không gọi điện hỏi."

Cố Khảng nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Vậy để thám tử tư theo dõi ở đây, nếu không bị giam lỏng, nó sẽ xuống núi thôi." Nếu thực sự bị giam lỏng thì đây là một nước đi sai lầm rồi.

Dưới chân núi, bảo vệ cầm điện thoại gãi đầu: "Anh Cố là người hòa nhã lịch sự, lại có lúc chỉ nói không gặp sao? Hai người này chắc chắn đã đắc tội với anh ấy..."

Thám tử tư ở gần cổng sắt dưới chân núi đợi mấy ngày, vẫn không thấy xe của Cố Thầm ra vào, thậm chí không có chiếc xe nào có khả năng.

Cố Khảng nghe báo cáo ban đầu của thám tử tư, cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ. Trong xã hội hiện đại, thực sự có người sống sờ sờ có thể biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian? Không có chút tin tức, chút dấu vết nào sao?

Nhưng hiện tại họ còn hợp tác với nhà họ Lệ, xé rào chỉ để tìm Cố Thầm cũng không thực tế. Vì vậy, anh nói với Cố Trọng Mậu: "Cha, có lẽ phải nhờ cha gọi điện cho ông cụ Lệ thử xem."

Cố Trọng Mậu suy nghĩ nói: "Ông cụ Lệ là người cổ hủ, không thích hậu bối xuất hiện trước công chúng. Dường như lần trước, A Thầm bị tay chân của ông cụ đưa ra khỏi chương trình, sau đó không xuất hiện nữa. Có lẽ việc bị nhốt trong núi cũng có lý do này."

Mặc dù họ đã có vài phỏng đoán, Cố Trọng Mậu vẫn gọi điện cho ông cụ Lệ: "Ông cụ, lâu rồi không hỏi thăm ông, sức khỏe ông vẫn tốt chứ?"

Lệ ông cụ không muốn nói nhiều với người như Cố Trọng Mậu, rất thẳng thắn nói: "Tôi vẫn khỏe, cậu có gì thì nói thẳng đi."

Cố Trọng Mậu nói: "Haiz, thực ra cũng không có gì, tôi thấy Gia Thụ đã gây dựng được một sự nghiệp, con trai thứ ba của tôi cũng bắt đầu vào công ty, nên nghĩ đến A Thầm nhút nhát, hy vọng ông có thể khuyên nhủ A Thầm, để nó cũng ra ngoài rèn luyện một chút?"

Nghe đến đây, ông cụ trở nên hào hứng, lập tức nói: "Tôi cũng muốn nó ra ngoài rèn luyện, lần trước tôi nói giao cho nó công ty Hoa An, nó còn không chịu, hay là cậu cũng khuyên nhủ nó đi?"

Nghe ông cụ nhắc đến Hoa An, Cố Trọng Mậu lập tức giật mình, không lẽ ông cụ đã xem những tin nhắn trợ lý gửi cho Cố Thầm trước đó. Ông ta không dám đề cập đến việc để Cố Thầm ra ngoài rèn luyện nữa, chuyển sang nói: "A Thầm nào có khả năng tiếp quản Hoa An, vẫn nên ở nhà học hỏi thêm bên cạnh ông."

ông cụ nói: "Đừng như vậy, cậu phải khuyên nhủ nó, ít nhất là để nó ra khỏi nhà."

Cố Trọng Mậu: "Đứa trẻ này không phải do con nuôi lớn, không gần gũi với con, con e là không khuyên nổi... ông cụ, con có việc gấp, lần sau con sẽ đến thăm ông..."

Lệ ông cụ: "..."

Cúp điện thoại, Cố Trọng Mậu cau mày: "Ông cụ cố chấp cổ hủ như vậy, lại nói để A Thầm ra ngoài, thật bất thường. Hơn nữa, ông ta còn cố ý nhắc đến Hoa An, chắc chắn đã nhận ra ý đồ của chúng ta... Thôi, xem như nước cờ A Thầm này đã hỏng, để nó ở trong núi sâu đi, tạm thời không cần điều tra thêm chuyện này."

...

Lệ Gia Thụ vừa xử lý hợp đồng đầu tư và thỏa thuận cổ phần của Cố Thầm và nhà họ Vân, vừa xử lý công việc của mình, cảm giác thật là sảng khoái.

Tuy nhiên, vì mối quan hệ với Cố Thầm, người nhà họ Vân rất dễ nói chuyện, việc đàm phán cổ phần cũng rất suôn sẻ, đây là lần đầu tiên anh xử lý một việc lớn trong thương trường, có chú Minh kiên nhẫn chỉ dẫn từng bước, việc này đã được giải quyết ổn thỏa.

Công việc của anh cũng đang trong quá trình thu mua một công ty thu gom và vận chuyển rác thải, cần phải tái cơ cấu. Với kinh nghiệm liên quan, việc này trở nên dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ lại, anh dâu để anh xử lý việc của nhà họ Vân cũng có lý do? anh dâu quả thật là người có tầm nhìn xa.

Với cấu trúc tổ chức và hệ thống vận hành của công ty ngày càng hoàn thiện, anh cảm thấy mình đã chuẩn bị đầy đủ để cạnh tranh quyền vận hành đặc quyền xử lý rác thải đô thị của thành phố H. Lúc này, để chuẩn bị tài liệu liên quan, anh hoàn toàn trong trạng thái làm việc quá giờ, cực kỳ mệt mỏi.

Tuy nhiên, bên ngoài, các đối thủ cạnh tranh của nhà họ Vân vốn đang chờ đợi nhà họ Vân tuyên bố phá sản để chia cắt tài sản và nhân lực của họ nhưng chờ mãi vẫn không có tin tức?

Thực tế, nhà họ Vân là một doanh nghiệp lâu đời phát triển từ nhiều năm trước, dù đang đi xuống do các bằng sáng chế hết hạn, họ vẫn có một hệ thống công nghiệp hoàn chỉnh. Dự án mới của nhà họ Vân không phải không có giá trị, chỉ là thời gian hoàn vốn đầu tư quá dài, và mọi người đang chờ đợi để chia cắt tài sản của nhà họ Vân mà thôi.

Làm sao nhà họ Vân đang nợ nần chồng chất lại có thể tiếp tục nghiên cứu ổn định được?

Người nhà họ Vân không hé môi, không hỏi được gì nhưng bên ngoài đã tiêu tốn nhiều tiền để dò la thông tin từ phòng thí nghiệm, cuối cùng cũng biết được một "Giáo sư Cố" bí ẩn, đã giúp họ giải quyết một vấn đề khó khăn, thậm chí còn đầu tư một khoản tiền lớn.

Tuy nhiên, về thân phận cụ thể của "Giáo sư Cố" này, họ không hỏi được chút thông tin nào có giá trị.

Họ vốn muốn lôi kéo nhân sự từ nhóm nghiên cứu của Vân Dục nhưng bây giờ thấy tất cả mọi người trong nhóm này có lẽ không ai có giá trị bằng "Giáo sư Cố".

"Lập tức điều tra thêm, nhất định phải tìm ra thân phận của giáo sư Cố này, nhìn tình hình của nhà họ Vân, có lẽ chưa mời được người đó về, nếu chúng ta có thể mời Giáo sư Cố làm cố vấn trước nhà họ Vân, thì sẽ nắm được lợi thế."

Thực ra, những gì nhà họ Vân đang nghiên cứu cũng chính là điều họ muốn nhưng họ không cứng nhắc như nhà họ Vân, đầu tư toàn bộ tài sản, họ muốn có kết quả trực tiếp hơn.

Các đối thủ này điều tra qua lại, dựa vào tần suất Lệ Gia Thụ và nhà họ Vân liên lạc, phỏng đoán rằng Lệ Gia Thụ có thể biết Giáo sư Cố này, thậm chí có thể là nguồn gốc thông tin.

Họ tìm đến gặp Lệ Gia Thụ, người đại diện cũng rất có trọng lượng. Lệ Gia Thụ bị hỏi đến không kiên nhẫn, anh vốn đang làm việc mệt mỏi, lập tức nói một cách hời hợt:

"Giáo sư Cố hiện đang nghiên cứu thực vật nguyên thủy ở một ngọn núi sâu, không quan tâm đến những chuyện này, các người đừng hỏi nữa."

Lệ Gia Thụ không thích nói dối, anh nói thật, chẳng phải anh trai anh đang phục hồi sinh thái trên núi Tùng Hạc, trồng rất nhiều cây quý hiếm sao?

"Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không liên lạc được với anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều bận làm những việc quan trọng, người lớn trong nhà tôi cũng không cho tôi quấy rầy anh ấy."

"Ồ..." Người đến nghe xong hiểu ra, quay về lập tức dặn dò: "Anh đi hỏi thăm xem ở những nơi như Thần Nông Giáp có đội nào của giáo sư họ Cố vào núi không."

Lệ Gia Thụ trong tình trạng mệt mỏi đã đuổi được mấy nhóm người, cuối cùng cũng gập tài liệu lại, nói: "Trời ơi! Bản thầu của tôi cuối cùng cũng hoàn thành rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro