Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 46

"Cố Tổng... chúng tôi..." Lệ Gia Thụ quay đầu nắm chặt tay của Cố Thầm, vì quá xúc động, cả khuôn mặt và tay của anh đều nóng bừng, gần như muốn khóc.

Vừa nắm lấy tay trái của Cố Thầm, anh cảm thấy tay anh lạnh lẽo, ôi, trên tay còn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe của anh trai anh.

Cố Thầm chỉ nhìn lướt qua cánh tay mình đang bị nắm chặt, Lệ Gia Thụ sợ hãi rút tay ra ngay lập tức. Anh đã chứng kiến cảnh tượng Cố Tổng đánh bại mọi người, ánh mắt này trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Cố Thầm thấy anh rút tay ra, từ từ thu dọn tài liệu trước mặt, trả lại cho anh, nói nhẹ nhàng: "Kịp giờ tan làm rồi."

Gì cơ? Cố Tổng, chúng ta thắng rồi, sao anh không có chút gì phấn khích? Anh làm được một việc lớn như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng có chút biểu hiện nào sao?

Thấy Cố Thầm đã chỉnh lại áo vest và đứng dậy, Lệ Gia Thụ vội vã thu dọn tài liệu.

Đại diện của 11 doanh nghiệp đến chào hỏi Cố Thầm, thấy Lệ Gia Thụ trông giống như một trợ lý nhỏ nháo nhác theo sau Cố Tổng.

Vì vậy, không cần chào hỏi Lệ Tổng nữa, họ đồng loạt chào Cố Thầm: "Cố Tổng."

"Chào Cố Tổng."

"Cố Tổng xin dừng bước."

Lệ Gia Thụ ngẩng đầu lên, thấy Cố Tổng bị bao vây, không chỉ bởi 11 đại diện mà còn cả trợ lý và cố vấn của họ, chỗ này đông nghẹt người. Ôi trời, đây chính là hậu quả của việc không kịp giờ tan làm sao?!

Hôm nay, Tổng giám đốc Tạ của GH đích thân đến, mở lời ngay: "Hôm nay gặp, phong thái của Cố Tổng thật sự khiến người ta kính phục. Không biết Cố Tổng đang làm việc ở đâu?" Vị Cố Tổng này chắc là một chuyên gia tài chính hàng đầu, đối với ngành xử lý rác thải bên lề như họ, đúng là một đòn tấn công toàn diện.

Mặc dù kết quả hôm nay họ khá hài lòng nhưng liệu sự hài lòng của họ có nằm trong dự tính của Cố Tổng không?

Thấy đường ra khỏi phòng họp bị chặn lại, Cố Thầm thở dài trong lòng, nói: "Tôi đang nghỉ hưu rồi."

Tổng giám đốc Tạ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hóa ra Cố Tổng đã đạt được tự do tài chính rồi." Với trình độ đỉnh cao như thế này, có được cổ phần của các doanh nghiệp lớn và nghỉ hưu cũng không có gì lạ. Ông ta còn lo Cố Tổng đang điều hành một tập đoàn lớn nào đó, họ muốn mời cũng không có cơ hội.

Cố Thầm đáp qua loa: "Cũng xem là vậy." Lệ Tổng gửi cho anh năm triệu mỗi tháng,  tài chính thực sự rất tự do.

Tổng giám đốc Tạ tiếp tục: "Vậy Cố Tổng có hứng thú làm cố vấn cao cấp cho công ty chúng tôi không? Thời gian tự do, công việc cũng không nhiều..." Mời làm giám đốc chắc là mơ rồi nhưng cố vấn có lẽ có thể?

Lệ Gia Thụ thấy họ trực tiếp mời gọi Cố Tổng trước mặt anh? Đây là không coi anh ra gì! Phải biết rằng anh đã dùng hồ bơi để uy hiếp, Cố Tổng mới miễn cưỡng đồng ý làm cố vấn cho Hoàn Vũ ba ngày! Còn mơ mộng mời Cố Tổng làm cố vấn ư?

Lệ Gia Thụ lập tức nở nụ cười "nhân hậu" nói: "Dựa vào mối quan hệ giữa nhà họ Lệ và nhà họ Cố, tôi mới miễn cưỡng mời được Cố Tổng giúp đỡ, đồng ý đến thành phố H làm cố vấn cho Hoàn Vũ ba ngày. Lịch trình của Cố Tổng rất bận, mong mọi người không làm phiền Cố Tổng."

Nghe Lệ Gia Thụ nói vậy, mọi người đều tỏ ra suy nghĩ, nhà họ Cố? Gia đình nào? Là gia đình của Cố Trọng Mậu ư? Chắc không phải.

Cố Trọng Mậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, mong muốn chiếm mọi lợi ích, người nhà của ông ta chắc chắn không có khả năng đạt được kết quả đa thắng lợi như vậy, cũng không có sức hút và uy tín khiến mọi người kính phục.

Lệ Gia Thụ tranh thủ thời gian, cùng trợ lý tách nhóm người trước mặt Cố Thầm ra, nói: "Xin nhường đường, mong mọi người nhường đường." Ôi, sức hút của Cố Tổng thực sự quá lớn, một cuộc đàm phán cũng gây ra hiệu ứng như ngôi sao.

Thấy Cố Thầm sắp đi, mọi người lập tức phản ứng lại nhưng họ đều là người lịch sự, không thể làm hành động kéo tay giữ người, mà liên tục đưa danh thiếp, nói: "Cố Tổng, nếu anh có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

Cố Thầm không nhận, bình tĩnh bước đi, mọi người đành phải nhét danh thiếp vào túi áo vest của Lệ Gia Thụ.

Lệ Gia Thụ: "??!!" Các người thật sự không coi tôi ra gì đúng không?

Cố Thầm rời đi, mọi người trong phòng họp vẫn còn dư âm, nhà họ Cố này rốt cuộc là gia đình nào? Tiếc là vừa rồi không mặt dày hỏi tên Cố Tổng, bây giờ nghĩ lại, cho dù người ta cho rằng họ bất lịch sự, cũng phải mạnh dạn hỏi một câu!

Bây giờ chỉ còn cách đi tìm hiểu.

Tội nghiệp họ, ngành bên lề thông tin không linh thông, khi tìm hiểu ra ngoài, mới phát hiện nhà họ Cố thần bí này có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Lệ, đã lan truyền khắp nơi trong giới.

Trước đây đã có một ông cụ họ Cố chỉ điểm cho Tứ tiểu thư nhà họ Lệ khi uống trà với ông cụ họ Lệ, sau đó có một giáo sư họ Cố trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học giải quyết khó khăn của nhà họ Vân, xem ra vị Cố Tổng trẻ tuổi nhưng năng lực cá nhân xuất sắc này, có lẽ là hậu duệ của nhà họ Cố thần bí này.

Họ không khỏi cảm thán, gia đình này, thực sự là nơi sản sinh nhân tài...

Tuy nhiên, phong cách của nhà họ Cố này thật sự rất thần bí, người trong gia đình dường như đều không dễ dàng ra tay, ngay cả Lệ Gia Thụ cũng nói rằng nhờ mối quan hệ thân thiết, mới mời được Cố Tổng làm cố vấn ba ngày, họ thực sự có thể sao?

Nhưng dựa vào cái nhìn sắc bén của Cố Tổng đối với sự nghiệp bảo vệ môi trường của thành phố H, họ thực sự rất cần một đại cao thủ như Cố Tổng chỉ điểm! Thôi, mất mặt thì mất mặt vậy!

Cuối cùng cũng hộ tống Cố Thầm đến bãi đỗ xe, Lệ Gia Thụ ngồi vào ghế phụ, lập tức lôi mấy chục tấm danh thiếp trong túi ra, ném vào thùng rác nhỏ trên xe.

Ồ, thoải mái thật, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh tận hưởng chiến thắng do anh dâu mang lại!

Cố Thầm nói: "Về thẳng biệt thự đi."

Lệ Gia Thụ tích cực gật đầu: "Được, được, anh dâu đã vất vả ba ngày nay rồi! Em sẽ đưa anh về ngay."

Xe bắt đầu chạy êm ái, Lệ Gia Thụ cuối cùng cũng có thể bày tỏ cảm xúc của mình: "Anh dâu à, tất cả những gì anh thể hiện bên ngoài chỉ là để che giấu thân phận thật sự của anh phải không..."

Cố Thầm còn tưởng Lệ Gia Thụ muốn nói gì, kết quả anh tiếp tục: "Anh thực ra tốt nghiệp từ trường danh tiếng thế giới đúng không? ai là người hướng dẫn anh, có thể viết cho em một lá thư giới thiệu được không? Bây giờ em nộp đơn học thêm một bằng thạc sĩ nữa để nâng cao bản thân có kịp không?"

Cố Thầm: "..."

Anh bắt đầu nói đùa: "Cậu đoán xem."

Lệ Gia Thụ tiếp tục: "Anh dâu à, anh biết Hoàn Vũ nghĩa là gì không?"

Cố Thầm: "...Vũ trụ."

Lệ Gia Thụ nắm tay nói: "Đúng, đúng, mục tiêu cuối cùng của em là sau này sẽ thu gom rác thải vũ trụ, từ thành phố, tỉnh, quốc gia, em sẽ từng bước tiến lên vũ trụ!"

Cố Thầm: "..."

Lệ Gia Thụ tiếp tục: "Anh dâu à..."

Cố Thầm kịp thời cắt ngang: "Anh hơi mệt."

Lệ Gia Thụ lập tức quay đầu nhìn Cố Thầm, ơ? Anh dâu cũng biết mệt sao? Cảm giác anh dâu đến giờ vẫn bình tĩnh lắm mà?

Rồi anh thấy Cố Thầm mỉm cười với mình: "Gia Thụ, anh cảm thấy hôm nay anh nói còn nhiều hơn cả cuộc đời này." Đến đây mới hơn hai tháng, hôm nay anh nói nhiều hơn tổng số hai tháng qua. Vậy nên, nhóc con à, tha cho anh dâu cậu đi.

Lệ Gia Thụ vẫn còn chút chỉ số cảm xúc, tuy không nhiều nhưng vẫn hiểu ra. Anh làm động tác kéo khóa miệng lại, nói: "Được, được, anh dâu, em không nói nữa, anh nghỉ ngơi đi, đến nơi em gọi anh."

Aaa nhưng mà, không có ai chia sẻ niềm vui này, anh thực sự sẽ chết ngạt mất!

Anh mở điện thoại, chuẩn bị tìm người chia sẻ, kết quả vừa mở ra đã thấy vô số tin nhắn WeChat, tất cả đều hỏi thăm về "Cố Tổng." còn email cũng liên tục hiện thông báo mới...

Lệ Gia Thụ cảm thấy ngạt thở, họ không biết liên lạc của anh dâu nhưng lại biết của anh! Trong công việc, số điện thoại, WeChat, email đều lộ hết...

Lệ Gia Thụ: "..." Các người đều là bại tướng dưới tay anh dâu, còn mặt mũi nào mà đến đây lôi kéo nữa?

Vậy nên, anh không chỉ không tìm được người chia sẻ niềm vui, mà những người này còn liên tục làm phiền, tước đoạt niềm vui của anh! có còn thiên lý nữa không đây!

Đúng lúc này, điện thoại của Lệ Đình Khâm gọi đến, Lệ Gia Thụ không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, hạ giọng nói: "Anh dâu, là anh trai gọi đến." Anh lén lút dẫn anh dâu ra ngoài làm mấy việc này, còn thu hút một đống người muốn lôi kéo, không biết anh trai có ý kiến gì không?

Cố Thầm đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra nhưng biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, nói: "Vậy thì tạm thời đừng để Lệ Tổng biết." Hiện tại là tài sản chung của vợ chồng, đến lúc đó Lệ Tổng giới thiệu việc làm cho mình, mình cũng ngại từ chối. Một bình hoa yên tĩnh như anh, làm sao biết được những kỹ năng này, giải thích cũng rất phiền phức. Tất nhiên, nếu Lệ Tổng tự mình phát hiện thì không cần phải giải thích nữa.

Lệ Gia Thụ bắt máy: "Alo, anh, giờ này bên anh không phải đang khuya sao? Sao đột nhiên gọi điện qua?"

Lệ Đình Khâm nói: "Anh về nước xử lý một số việc quan trọng, bây giờ đã xong rồi, bên em thế nào, đàm phán xong chưa? Còn cần anh giúp gì không?"

Lệ Gia Thụ: "!!!" Anh trai sao lại lặng lẽ về nước thế? Rốt cuộc là việc quan trọng gì?

Lệ Gia Thụ nói: "Khụ khụ, anh, đàm phán đã kết thúc suôn sẻ rồi, không có vấn đề gì, anh lo việc của anh đi, không cần lo cho em."

Lệ Đình Khâm hơi nghi ngờ: "Sớm vậy đã xong rồi?"

Lệ Gia Thụ nói: "Đúng, đúng, các đại diện doanh nghiệp rất dễ nói chuyện." Dưới uy lực của anh dâu, ai mà không dễ nói chuyện? Tất nhiên là đàm phán suôn sẻ, kết thúc sớm.

Lệ Đình Khâm đã nghe Lệ Gia Thụ mô tả tình huống gặp phải, tất nhiên không nghĩ rằng các doanh nghiệp dễ nói chuyện nhưng Lệ Gia Thụ đã nói vậy, anh cũng không tìm hiểu thêm, mà nói: "Vậy thì tốt, anh sẽ không đến gặp em nữa, có vấn đề gì gọi điện cho anh, anh sẽ đến biệt thự gặp anh dâu em trước."

Lệ Gia Thụ lập tức quay đầu nhìn Cố Thầm: "!!!" Nhưng mà anh dâu đang ngồi ở ghế sau xe của em đây!

Lệ Gia Thụ cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Được, vậy anh lo việc của anh đi, em cúp máy đây."

Lệ Đình Khâm: "Ừ."

Cúp máy xong, Lệ Gia Thụ nói: "Anh dâu, phải làm sao đây? Anh trai nói muốn đến biệt thự gặp anh nhưng chúng ta còn phải một giờ nữa mới về tới! Không biết ai sẽ đến biệt thự trước."

Cố Thầm nói: "Em căng thẳng cái gì? Đến muộn thì để Lệ Tổng đợi một chút."

Lệ Gia Thụ cảm thán: "Không, anh dâu không hiểu..." Anh dâu, anh đến muộn thì không sao nhưng trực giác của em là có sao đấy!

Lần trước anh trai nói sau 9 giờ tối trước 9 giờ sáng không cho gửi tin nhắn, hỏi lúc nào gửi được, anh còn nói tốt nhất đừng gửi! Phải biết rằng mình đã dẫn vợ anh ấy đi ba ngày, còn kéo anh dâu đi làm thêm, công việc làm việc còn khó đến hại não, cảm giác không tốt cho đôi chân của mình chút nào.

Lệ Gia Thụ muốn giục tài xế nhanh lên nhưng lại cảm thấy phải chịu trách nhiệm với an toàn của anh dâu, chỉ có thể bảo tài xế đi nhanh thêm một chút.

Anh ấy trong lòng vô cùng sốt ruột, quyết định giả vờ thêm một chút, gọi thêm cuộc điện thoại cho Lệ Đình Khâm: "Anh, anh đến đâu rồi? Em bên này xong rồi, cũng chuẩn bị cùng anh đi thăm anh dâu."

Kết quả, Lệ Đình Khâm không trả lời anh đang ở đâu, lại hỏi: "Em đi thăm anh dâu làm gì? Anh cảm thấy không cần thiết. Việc tích hợp toàn diện này không phải rất quan trọng sao? Em cứ làm tốt công việc của mình trước đã."

Không phải anh hạn chế việc A Thầm giao du, chỉ là lần trước đã thấy A Thầm bị Gia Thụ làm phiền đến đau đầu, vẫn là không để Gia Thụ làm phiền A Thầm thì hơn. Người nhà họ Lệ nên biết chừng mực.

Lệ Gia Thụ: "..." Cứu với! Sao anh lại cảm thấy tự mình đào hố cho mình vậy?

Cố Thầm ở bên cạnh nghe thế, cười khẽ.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Thầm, Lệ Gia Thụ lập tức che điện thoại, quay mặt đi nói: "Anh, không nói nữa, em là người trưởng thành rồi, thời gian của mình tự em sắp xếp."

Anh cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ mình cũng là một phần trong trò chơi của anh trai và anh dâu sao?

Cuối cùng đã lên đến đường quanh co của núi Tùng Hạc, Lệ Gia Thụ thở phào, tốt rồi, tốt rồi, xem ra mình đi trước anh trai một bước, chỉ cần đưa anh dâu về trước, có thể nói mình đến thăm anh dâu, hoàn hảo.

Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy ở đoạn đường dưới núi, xe của anh trai, chỉ cách vài khúc cua là đuổi kịp!

Tuy nhiên, trên đường núi, anh không dám giục tài xế, chỉ có thể yên  tĩnh chờ, ừm, để anh dâu xuống xe vào trước, mình ngồi lại xe giả vờ chút, vẫn có thể cứu vãn.

Cuối cùng đến bãi đỗ xe biệt thự, anh nói: "Anh dâu, anh xuống xe vào trước, em sẽ vào ngay."

Cố Thầm gật đầu, xuống xe vào nhà.

Lệ Gia Thụ đợi hai phút, thấy xe của anh trai vào tầm nhìn, lúc đó mới xuống xe, đi vào nhưng vừa đến cửa phòng khách, đã thấy anh dâu ngồi điềm tĩnh trên ghế sofa, uống nước.

Lệ Gia Thụ nói: "Aaa anh dâu, sao anh chưa lên thay đồ, mau lên, bây giờ còn kịp."

Cố Thầm điềm nhiên nói: "Tại sao phải thay đồ?"

Anh cười nói: "Hơi khát, anh uống chút nước đã."

Lệ Gia Thụ bỏ cuộc: "..." Được rồi anh dâu, hôm nay anh nói nhiều vậy, thực sự hơi khát.

Lúc này, Lệ Đình Khâm đã vào, vượt qua Lệ Gia Thụ đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, thấy Cố Thầm bên trong.

Anh lập tức cảm nhận được sự khác biệt trong trang phục của Cố Thầm, chàng trai trước mặt đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề, không có chỗ nào không hoàn hảo và tinh tế nhưng phong thái vẫn là sự lười biếng và thong thả quen thuộc.

Lệ Gia Thụ cũng cảm thấy anh dâu khi tan làm có khí chất khác, trước đó là sự mạnh mẽ, uy lực, quản lý tài ba nhưng khi về nhà lại trở nên lười biếng.

Lệ Đình Khâm liếc nhìn Lệ Gia Thụ một cái, Lệ Gia Thụ lần này rất thông minh, lập tức đi ra ngoài, tốt, tốt, tốt, cuối cùng tôi cũng không phải là một phần trong trò chơi của hai người nữa!

Lệ Đình Khâm đi vài bước đến bên cạnh Cố Thầm, Cố Thầm đặt ly nước xuống, cười nói: "Lệ Tổng về nước sao không báo trước cho tôi?"

Trang phục của Cố Thầm khác nhưng quần áo của Lệ Đình Khâm thì rất quen thuộc, anh ngập ngừng mở miệng, giọng khàn khàn nói: "A Thầm, sao em lại mặc đồ của anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro