Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook không muốn giải thích gì, cũng không muốn nhiều lời. Thái độ của Heeeyeon khiến anh hiểu được không có cái gì hay để mà nói. Cô cũng không ầm ĩ, chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Trước khi đi ngủ, anh cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Cô ấy không phải Nayeon "

"Em biết."

Hai người đồng sàng cộng chẩm, lần thứ hai bởi vì một chuyện không rõ ràng mà lặng im nhìn đối phương.

***

Jungkook bề bộn nhiều việc, hôm nay còn phải bớt thời gian đi kiểm tra tiến độ công trình. Khách sạn này là công trình lớn nhất gần đây, anh muốn nó trở thành khách sạn tráng lệ nhất thành phố nhưng chỉ muốn nó làm khách sạn tư nhân, không muốn mở rộng ra bên ngoài.

Nhưng tiến độ công trình vẫn không được tốt lắm, anh đành phải tự mình đi kiểm tra.

Công nhân ở công trường đang khẩn cấp đẩy nhanh tốc độ, làm việc từ sáng đến tối. Jungkook vừa đến, quản đốc liền mang cho anh một chiếc mũ bảo hộ.

Anh nhận lấy, sau đó đưa cho Minha một cái.

"Cô có cảm thấy với tiến độ này thì sẽ hoàn thành trong vòng mười tháng không?"

"Không thể." Cô trả lời.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Jungkook nhặt dưới đất lên một hòn đá rồi ném ra xa.

"Nhưng như vậy cũng là bất đắc dĩ. Vì phó quản đốc Kang nghỉ việc, công nhân bãi công, cho nên mới bị trì trệ." Minha suy nghĩ một chút nhìn anh, "Có lẽ là sẽ muộn hơn dự tính một tháng."

Jungkook không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn những công nhân ở trên cao đang làm việc.

Đột nhiên, từ phía trên cao rơi xuống một thứ gì đó, anh kéo Seo Minha lại, cô thuận thế dựa đầu vào trong lòng anh. Là một khối thép rơi từ tầng bốn xuống, may là không cao lắm cho nên lực va chạm không quá mạnh, chỉ xẹt qua cánh tay anh.

Quản độc lập tức kinh sợ: "Jeon tổng, anh không sao chứ?"

Seo Minha lúc này cũng nhìn Jungkook, lập tức bảo quản đốc tìm một căn phòng để cô băng bó cho anh.

"Không sao." anh cũng không cảm thấy vết thương nghiêm trọng.

Quản đốc thấy anh không có ý định truy cứu, lập tức theo lời Minha đi sắp xếp.
Jungkook chỉ dặn bọn họ lần sau phải cẩn thận, anh không muốn xảy ra tình huống tương tự như vậy.

Anh vẫn bị Minha lôi đi, cô ta xử lý vết thương cho anh. Ánh mắt cô ta kiên định, sắc mặt cũng rất bình tĩnh. Cô đứng, Jungkook ngồi, anh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của cô ta.

Trong mắt cô ta hiện lên một tia lo lắng, anh từ đáy lòng bỗng phát ra một tia kích động, anh thốt lên: "Nayeon ?" ( Đm -.-)

Seo Minha nhăn mặt, dừng tay lại: "Jeon tổng lại nghĩ tới người kia sao?"

Anh thở dài một hơi, sắc mặt có chút buồn vô cớ: "Cô ấy đã không còn."

Cô tiếp tục băng bó: "Thực ra cô ấy rất hạnh phúc."

"Vì sao?"

"Bởi vì cho dù cô ấy đã không còn, nhưng anh vẫn nhớ kỹ cô ấy. Cho nên em mới nói cô ấy rất hạnh phúc."

Vẻ mặt anh rất phức tạp, anh hình như nhớ tới cái gì. Anh đột nhiên cúi đầu, "Cô không hiểu đâu, tôi có lỗi với cô ấy."

Seo Minha tay bỗng run lên, nghi hoặc nhìn Jungkook : "Vì sao anh nói như vậy?"

Anh lắc đầu cười: "Bởi vì tôi là một người ích kỷ, cho nên chỉ biết làm những chuyện ích kỷ."

"Em không hiểu."

"Cô cũng không cần hiểu."

Cô không nói thêm nữa, trong lòng cảm thấy không hiểu suy nghĩ của Jeon Jungkook, rất muốn biết anh nói ích kỷ là vì cái gì?

Jungkook nhận được điện thoại của bạn anh, bảo anh đến ngay BAR, anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?" Jungkook kết luận Kim Mingyu chỉ là quá buồn chán.

"Cậu không đến chắc chắn sẽ hối hận." Mingyu giọng điệu vô cùng thoải mái.

"Cậu có nói hay không? Không nói thì mình tắt điện thoại." Jungkook không tức giận.

"Là chuyện về cô vợ yêu của cậu, cậu không đến thì quên đi." anh ta tắt máy trước, sau đó bắt chân chéo ngồi ung dung trên ghế thưởng thức rượu ngon.

Jungkook sầu não nhìn điện thoại, anh cau mày, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

"Jeon tổng làm sao vậy?" Seo Minha lo lắng hỏi.

Jungkook đứng lên, cầm áo khoác chuẩn bị đi: "Cô tự gọi xe về công ty, tôi có việc gấp."

Cô ngăn cản anh: "Jeon tổng, tay anh lái xe không tiện, chi bằng để em giúp anh lái xe đi!"

Jungkook suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Nhưng kỳ thực lúc Seo Minha mới vừa vào trong xe anh liền hối hận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Rất nhanh đã đến BAR, cô nhìn nơi này, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Anh vội vàng đi vào, không quên bảo cô ta lái xe về. Lần này cô ta không từ chối.

"Tốt nhất cậu nên nói ra chuyện nào đáng giá một chút." Jungkook nhìn thấy
Mingyu đã lập tức lên tiếng.

Anh ta phá lên cười. Người này, dù tức giận, nhưng vẫn lập tức chạy đến đây.
"Mình còn tưởng rằng cậu sẽ không đến!" Mingyu vẫn còn sợ sắc mặt Jungkook chưa đủ xấu nên cố tình bồi thêm một câu.

Anh cầm một chén rượu uống một hơi, sau đó mới ngồi xuống, ném áo khoác sang một bên.

Mingyu nheo mắt, nhìn thấy vết thương trên tay Jungkook : "Cậu làm sao vậy?"

"Cậu đừng quản lắm chuyện, nói cho mình chuyện đang nói dở dang kia là tốt rồi."

"Mình đã bảo mà Jeon Jungkook, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà gọi cậu đi ra ngoài khó khăn đến vậy?" Minhyu khóe miệng nhếch lên, "Xem ra đàn ông sau khi kết hôn thực sự là thay đổi."

"Bớt nói nhảm đi."

Kim Mingyu thấy ánh mắt anh không hòa nhã, lúc này mới ngượng ngùng đặt ly rượu xuống, nét mắt cũng nghiêm túc hơn vài phần: "Ngày hôm qua mình đưa bạn gái đi bệnh viện, gặp được một người quen, còn không thể tin được."

"Có chuyện gì mau nói."

"Mình là một người bạn trượng nghĩa a, lập tức bỏ lại bạn gái một mình mà đi kiểm tra tình hình cụ thể. Thật đúng là Ahn Heeyeon." Anh ta lại quan sát Jungkook sau đó mới tiếp tục, "Mình rất tò mò cô ấy đi bệnh viện làm gì? Chờ cô ấy đi rồi, mình mới đi tìm bác sĩ hỏi nhưng bác sĩ cũng rất ngoan cố, hại mình phải tìm đến vài ba người quen. Lúc ấy anh ta mới nói, cô ấy đến kiểm tra sức khỏe, muốn biết vì sao lâu như vậy mà chưa có con."

Jungkook không mở miệng cắt ngang lời Mingyu, chỉ châm một điếu thuốc.

"Đương nhiên, mình cũng có hỏi qua, vợ cậu không hề có vấn đề gì." Anh ta nghi hoặc nhìn Jungkook : "Nếu cô ấy đã đi kiểm tra, thì có nghĩa là hai người đã làm chuyện kia, hơn nữa cô ấy lại không có vấn đề,Jeon Jungkook, lẽ nào cậu... "

"Cậu bớt nói nhảm đi được không?" Anh trừng mắt.

Mingyu tự biết mình lỡ miệng, cũng ngượng ngùng không nói tiếp.

Jungkook thở ra một làn khói thuốc, lúc này mới phun ra một câu: "Hoá ra cô ấy muốn có con."

Kim Mingyu cũng không biết sao Jungkook lại nói những lời này, chỉ kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có vài phần hoài nghi.

___HẾT___
Các bạn cứ việc đặt câu hỏi nhé tầm vài ngày nữa mình chốt lại rồi trả lời luôn một lần nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro