Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Ahn điện thoại cho Heeyeon về ăn bữa cơm gia đình ở nhà họ Ahn , Ahn Jeonmin cũng đang ở đây nhưng thật ra trong lòng cô chẳng muốn.

Heeyeon đã hiểu hoá ra mẹ hai rất muốn nhận Seo Minha làm con gái nuôi, còn muốn cho cô ta vào ở trong căn nhà này, không chỉ vậy bà ta lại còn muốn ông Anh mở một buổi tiệc chiêu đãi dành cho Minha, càng làm cho Jeonnmin tức giận hơn. Ông lại cảm thấy có lỗi với vợ mình, bởi vậy cũng không lên tiếng. Cho nên Ahn Jeonmin và bà ta vì điều đó mà cãi nhau.

Nhà họ Ahn kỳ thực đã do Ahn Jeonmin làm chủ, tiệc gia đình tất nhiên cô phải có mặt.

Vợ chồng Jeon cũng được mời đến.
Bà Jeon vừa thấy Seo Minha lại càng hoảng sợ, chồng bà ra sức giải thích mới khiến bà bình tâm lại một chút.

Ông Ahn nhìn thấy chỗ trống liền hỏi Heeyeon, " Chồng con vẫn chưa đến sao?"

"Anh ấy đang rất bận." Cô miễn cưỡng trả lời.

Bà Jeon cũng thở dài, "Đứa con này, quá coi trọng công việc. Một năm cũng không về nhà được mấy lần, bây giờ con cái vẫn chưa hiểu nỗi lòng của cha mẹ. Lúc còn nhỏ thì lo lắng chúng nó khôn lớn, đến khi trưởng thành lại lo lắng về gia đình của chúng..."

Minha nhấn mạnh nói: "Cho nên mới nói trong mắt của người mẹ con cái lúc nào cũng còn nhỏ." Cô lại nói tiếp: "Hơn nữa, Jeon tổng thực sự bề bộn nhiều việc, ngày mai lại chuẩn bị đi công tác ở Hong Kong, bây giờ chắc đang sắp xếp công việc!"

Seo Minha thấy bà đang quan sát mình liền giải thích, "Cháu hiện tại đang làm việc ở J2, Jeon tổng là ông chủ của cháu."

Jeonmin trừng mắt nhìn Heeyeon, ánh mắt muốn nói chồng của mình lại để cho người khác giải thích dùm.

Cô động động chiếc đũa, cô cũng không định điện thoại cho Jungkook. Bởi vì cô nghĩ chuyện này không quan trọng lắm.

Bà Jeon vì cô gắp thức ăn, gương mặt mang theo ý cười, "Heeyeon dạo này nhìn hơi gầy, Jungkook bận nên không có thời gian chăm sóc con, con phải biết chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn!"

Cô cũng mỉm cười, "Mẹ à là con sai, không có thông báo cho Jungkook đến đây." Trên mặt hơi hổ thẹn, "Đêm qua con đột nhiên bị sốt cao, Jungkook đã chăm sóc con cả đêm. Anh ấy thức cả đêm như vậy, lại không nghỉ ngơi đủ, cho nên con không gọi cho anh ấy đến hôm nay."

Bà gật đầu, "Chồng phải chăm sóc cho vợ của mình đó là điều dĩ nhiên."

"Nói vậy chắc hẳn ba cũng thường chăm sóc cho mẹ như thế."

"Con lại trêu mẹ rồi." Bà Jeon liên tục lắc đầu.

Cô nhìn thoáng qua Seo Minha có chút sượng người, cô cũng không phải nói sai.
Phát sốt là sự thật, Jungkook chăm sóc cô cũng là sự thực, có điều anh có thức cả đêm vì cô hay không cô cũng không rõ nữa.

Ahn Jeonmin sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.

Ông Jeon cũng có chút cảm thán, "Bây giờ nó đã có gia đình đâu còn nhớ gì đến cha mẹ. Không chỉ không về thăm nhà mà điện thoại cũng không có liên lạc nữa."

Cô có chút hổ thẹn, "Ba mẹ, chờ Jungkook bớt bận rộn công việc, con nhất định sẽ cùng anh ấy thường xuyên về thăm nhà."

Bà liên tục gật đầu, "Khi nào về thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ hay trước, để mẹ mua đồ ăn trước nấu thật nhiều món."

Jeonmin đang gặm một cái đùi gà, chậm rãi mở miệng, "Nói không bằng thực hiện, em gái mau gọi điện thoại cho em rể đi! Nói là mọi người đều đang ở đây tranh thủ quá một chút đi."

Cô dưới bàn kéo tay của chị, nhưng chị ta cố tình làm lơ.

Heeyeon trong lòng lại thở dài, nhưng sắc mặt vẫn cười, "Được."

Lời nàng vừa dứt, Seo Minha liền nói," Jeon tổng tối nay có buổi tiệc rất quan trọng, chắc là không đến được."

Heeyeon trong lòng tức giận, liền cầm lấy điện thoại gọi cho anh.

Cô ta vẻ mặt đầy chờ mong, cô không tin Jungkook sẽ không phân biệt việc công và việc tư.

"Anh đang bận việc sao ?" Heeyeon giọng nói chán nản, "Vậy anh cứ từ từ mà làm!"

Mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra, mẹ hai cố tình gắp đồ ăn cho cô. Hành động đó giống như để giúp cô nguôi giận.

Cô cũng hiểu rõ, bản thân mình không nên gọi điện thoại như vậy, cũng do mình bị kích động quá. Nhưng trước mặt Ahn Nayeon, cô lại hay mắc sai lầm. Cô phải cố gắng tránh những tình huống này mới được.

Ông Jeon lên tiếng, "Là đàn ông thường coi trọng sự nghiệp."

Vợ ông cũng nói phụ hoạ.

Ngay cả ông Ahn cũng vì Heeyeon mà gắp thức ăn làm cho cô ăn nhiều một chút.

Seo Minha cũng chậm rãi ăn, trong mắt cô nhanh chóng có một tia cảm giác mất mát, từ nhỏ cho đến bây giờ luôn luôn là như vậy. Chỉ cần Ahn Heeyeon mất hứng, mọi người đều cố gắng làm cho cô vui vẻ, cho nên cô mới luôn tự cho mình là thanh cao không quan tâm đến mọi người xung quanh như thế nào. Cho dù chính cô làm sai cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.

Lúc còn đi học, không ít nam sinh vì thích Heeyeon mà bỏ vào hộc tủ của cô rất nhiều chocolate. Đó là món yêu thích nhất của Nayeon, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn chị mình đem tất cả chocolate bỏ vào thùng rác. Tất cả bọn họ đều bị Ahn Heeyeon chán ghét nhưng vẫn bám theo cô.

Mọi người đều sẽ nói " Ahn Nayeon rất dễ thương", nhưng sau đó họ sẽ lại nói "Chỉ có điều chị cô ấy còn đẹp hơn".

Vì cú điện thoại vừa rồi đã làm cho không khí trong bàn ăn giảm xuống rất nhiều, mẹ hai thu dọn bàn ăn, còn Minha đang ngồi ở sô pha xem TV. Bà Jeon lại lôi kéo Heeyeon nói chuyện phiếm.Thì bỗng nghe tiếng chuông cửa.

Ông Ahn đi ra mở cửa.

Jungkook cung kính gọi "Ba" sau đó hỏi về sức khoẻ của ông, xong rồi mới đi về phía của cô.

Heeyeon cũng rất ngạc nhiên, cô thật không nghĩ là Jungkook sẽ đến đây. Cô quên mất lúc này đang có người lớn ở đây, có chút đùa giỡn hỏi, "Anh không phải nói là đang bận sao?"

Jungkook ngạc nhiên vì lời nói của cô "Em đã gọi điện anh có thể không đến à?"

Nhưng cuộc đối thoại của họ trong mắt của mẹ anh lại giống như cặp vợ chồng đang quan tâm nhau, bà liền trêu họ " Vừa tới trong mắt chỉ thấy vợ mình thôi, mọi người nói đi sinh con trai có được lợi ích gì chứ?"

Anh đỡ lời "Mẹ, sao có thể nói vậy. Đương nhiên con từ nhỏ đã rất hiếu kính cha mẹ rồi."

"Bóng còn chưa thấy chứ đừng nói tới gặp được người." Bà Jeon nhìn sang Heeyeon sau đó kéo cô qua "Xem ra ngày hôm nay nhờ phúc của con dâu mà tôi mới thấy được con trai của mình."

Cô ngượng ngùng cười, "Mẹ đừng nghĩ như vậy! Jungkook ở nhà luôn lo lắng suy nghĩ của mẹ! Anh ấy nói ba ở nhà rất là chăm sóc cho mẹ, chúng con trở về chắc chắn sẽ quấy rầy hai người, nên mới để cho ba mẹ hưởng thụ một chút thế giới của hai người."

"Mấy đứa này thật là...sao lại nghĩ như vậy chứ!" bà đỏ mặt thật là hiếm thấy.

Seo Minha đang xem TV liền mở âm thanh lớn hơn một chút, tay cô ta nắm chặt lại. Cô ngồi một hồi, lúc này mới đi vào bếp giúp mẹ hai rửa chén, "Mẹ, để con rửa cho."

Bà nhìn ra phía quan sát xung quanh một chút, sau đó liền nhỏ giọng nói "Tình huống vừa rồi con cũng đã thấy, phải làm sao bây giờ?"

"Ai biết được sau này thế nào?"

Bà lắc đầu, "Mẹ cũng chỉ có một mình con thôi, con làm gì thì mẹ cũng sẽ giúp con. Nhưng mẹ thật không muốn con lại giẫm lên vết xe cũ. Con xem, cho dù là hiện tại ông ta cũng chưa cho mẹ danh phận chính thức nữa. Ông ấy đem công ty giao cho Ahn Jeonmin, lại rất yêu thương Ahn Heeyeon. Con nói mẹ phải làm cái gì bây giờ?"

"Mẹ đừng lo lắng, mẹ theo ba nhiều năm như vậy, ba chắc chắn sẽ suy nghĩ cho mẹ mà."

"Chỉ mong là như vậy!"

Ông Ahn thấy Jungkook đối với con gái ông như vậy, lo lắng cũng từ từ buông xuống. Đứa con gái này luôn luôn không hiểu được trong lòng nó nghĩ gì, mọi người nói Jeonmin tính cách giống mẹ, nhưng ông lại cho rằng nhìn Heeyeon lại thấy hình ảnh của bà Ahn.

Hoài niệm đó vẫn giấu kín trong lòng ông nhưng cố chấp lại làm ông quên đi sự không chung thủy của mình. Đã nhiều năm rồi, ai cũng đã già, cũng gần quên hết những quá khứ, bản thân mình đã làm chuyện không đúng, vẫn cảm thấy thật có lỗi nhất vẫn là bà ấy.

Ông không có mặt mũi nào đi gặp bà, vì vậy ông lại càng thương Heeyeon hơn.
Buổi trưa đang ăn thì lại bị gián đoạn, nên bà Jeon lần này muốn đích thân xuống bếp, hiếm khi Jungkook mới về nhà nên bà rất muốn nấu ăn. Bà bận rộn trong nhà bếp, và ông Jeon lại là trợ thủ đắc lực của bà.

Heeyeon nhìn hai người bận rộn như vậy "Trước đây không cảm thấy ba mẹ giống như vậy lại thật là hạnh phúc."

Jungkook trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng không có hút, anh thản nhiên nhìn cô, "Đó là bởi họ không có điều gì giấu diếm nhau, luôn tin tưởng nhau cho tới giờ, cho dù là ba anh có đi tìm..."

"Sao?" Cô chăm chú nhìn anh, "Tìm cái gì?"

"Em không thể đặt quan tâm đến nửa câu đầu được à?"

"Không thể."

Anh cúi đầu im lặng hút thuốc.


___HẾT___
Sorry mn :((( tui up nhầm chap vì dịch rồi để chung một file nên lộn tới lộn lui hic

Chap vừa rồi tui lỡ up là chap 43 sau chap này nhưng tui đã xoá rồi up lại cho đỡ lộn :(((
Coi như lần này tui up 2 chap luôn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro