Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng cô đau nhói. Cô vẫn cho rằng mình là mặt trái của mẹ Ahn. Nhưng lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô chính là đóng khung của mẹ. Không bao giờ giải thích, không bao giờ muốn biến bản thân thành hèn mọn.

Lúc cô còn học cấp ba, cô từng đọc được một câu chuyện.

Có một cô gái từ nhỏ đã bị bố mẹ coi như là con trai, họ nói với cô con gái không phải lúc nào cũng ngốc hơn con trai.

Trong hoàn cảnh sống như vậy, cô từ nhỏ đến lớn làm việc gì cũng không chịu tỏ ra thua kém hay yếu kém ai. Cho nên lúc nào cô cũng có tên trong danh sách tăng ca, đồng nghiệp nam cũng sẽ không giúp đỡ cô. Nguy hiểm hơn chính là lúc cô uống rượu, không bao giờ chịu thua kém đối phương, mỗi lần đều bị chuốc đến say.

Nhưng mà có một ngày, cô gái ấy cùng một nữ đồng nghiệp đi ra ngoài kiểm tra sổ sách. Ngay từ đầu cô đã tỏ ra không chịu thua kém, uống rất nhiều rượu.
Nhưng cô gái đi cùng cô lại tỏ ra ôn nhu nói: "Tôi là phụ nữ, các anh nên nhường tôi mới đúng." Chỉ một câu nói của cô ta, mấy đồng nghiệp nam kia không hề trút rượu hai người nữa. Hơn nữa bọn họ còn thanh toán toàn bộ tiền cơm.

Từ đó, cô gái kia hiểu được một điều, tỏ ra mềm yếu cũng chính là một loại vũ khí của con gái. Vậy mà nhiều năm nay cô đã sống uổng phí!

Nhưng Heeyeon sau khi nghe xong câu chuyện lại im lặng rất lâu. Lẽ nào chỉ có tỏ ra mềm yếu mời có thể đạt được thứ mình muốn? Người kiên cường đáng bị người ta bỏ quên, không được ai bảo vệ?

Heeyeon nhìn bức ảnh của người nghệ sĩ lúc phỏng vấn, cô đã khóc, bởi vì cô ta đã nói một câu: "Lúc tôi gặp chuyện không may sẽ không có ai gọi điện cho tôi, bởi vì bọn họ đều biết tôi rất kiên cường."

Heeyeon không muốn suy nghĩ ánh mắt Jungkook nhìn cô là có ý gì. Giống như năm đó trong phòng bệnh, cô tát Ahn Nayeon một cái cũng thấy được ánh mắt ấy của anh. Trong ánh mắt có chán ghét, có căm hận.

***

Jungkook rất quan tâm tới Seo Minha, vừa đưa đi bệnh viện, vừa đưa về nhà.
Heeyeon lạnh lùng nhìn anh, chưa bao giờ thấy anh làm việc gì tích cực như vậy.

Tiệc rượu rất thành công, Jungkook và Han Bin Kang bàn bạc chuyện hợp tác cũng rất thuận lợi, chỉ chờ sang nắm bắt tay khởi động dự án. Trong mắt Jungkook không thấy vẻ vui mừng, ánh mắt của Heeyeon cũng lạnh lùng.

Mãi đến khi về đến nhà, cô cũng không nói một câu với Jungkook.

Anh cũng không để ý tới cô, vào nhà liền đi lấy một cốc nước uống. Thực sự anh có chút choáng váng, anh đã uống không ít rượu. Uống xong cốc nước anh phát hiện Heeyeon vẫn đang nhìn mình.

"Em cũng muốn uống nước sao?"

"Thứ anh đã uống qua dựa vào cái gì muốn em uống?" Cô nhìn anh, sau đó xoay người.

Thực ra, cô vốn không thích uống nước trắng.

Anh sửng sốt, buông cốc nước xuống, từng bước một đến gần cô: "Chịu không nổi rồi à?"

"Cái gì?"

"Anh nói, em ngay cả một chút ấm ức như vậy đã không chịu nổi rồi à?"

Cô kỳ quái nhìn anh: "Anh có ý gì?"

Anh tùy tiện bỏ lại một câu: "Chúng ta đã đối mặt với rất nhiều ấm ức, nghĩ lại thì hình như anh cũng làm chuyện gì quá vô dụng."

Cô ngồi tại chỗ, nhìn anh đi vào phòng tắm.

Đêm đó, hai người bọn họ không hề để ý đến đối phương. Cô chỉ im lặng, thông thường người ta vẫn bảo chỉ cần người mà ta quan tâm tin tưởng mình, thì cho dù cả thế giới không tin cũng không quan trọng. Nhưng, hình như ý nghĩ ấy sai rồi?

Hôm sau cô dậy rất muộn, cầm vào điện thoại mới phát hiện Junghwa đã gọi cho cô không dưới năm lần.

Nhất định là xảy ra chuyện gì. Ngay cả bữa sáng cô cũng không ăn mà vội vàng chạy đến nhà cô ấy. Cũng may, Junghwa còn ở nhà.

"Mình còn tưởng cậu bề bộn nhiều việc." Giọng điệu Junghwa nghe không ra vui buồn.

"Có chuyện gì vậy?"

Junghwa cười cười: "Không có chuyện gì. Mình chỉ muốn cậu cùng mình đến bệnh viện thăm anh ấy."

Heeyeon nhìn ánh mắt thản nhiên của Junghwa, không biết cô hiện tại có suy nghĩ gì.

"Cậu đừng lo lắng, mình chỉ đi thăm anh ấy thôi."

Dọc đường đi, Cô nghe Junghwa nói lại, Oh Sehun lần này bị thương rất nặng, có thể sẽ phải ở lại trong bệnh viện rất lâu.

Bởi vì anh ta kiên trì muốn kết hôn với người con gái kia cho nên quan hệ giữa anh ta và cha mẹ cũng rất căng thẳng. Sau khi biết không có gì ảnh hưởng đến tính mạng con trai, cha mẹ anh ta cũng không đến bệnh viện thăm anh ta nữa.

Suốt dọc được cô ấy không có gì bất thường nhưng lúc đến bệnh viện rồi cô lại run lên. Heeyeon đỡ lấy cô, sắc mặt cô tái nhợt: "Mình không sao."

Heeyeon gật đầu, cô tin Junghwa, không cần bất cứ lý do nào,cô vẫn tin con người này.

Đến trước cửa phòng bệnh của Oh Sehun, nơi này đã khắc sâu vào trong ký ức của Junghwa, cô chậm chạp không dám tới gần.

Trong phòng, anh nằm ở trên giường, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình nhìn Kim Taeri đang cho anh ăn cháo. Cô ta vừa xúc cháo, vừa cầm khăn lau khóe miệng cho anh ta.

Junghwa ngực đau xót, ánh mắt ấy đã từng thuộc về cô, thâm tình ấy cũng đã từng chỉ dành cho cô. Nhưng hiện tại, những thứ này toàn bộ đều thuộc về một người phụ nữ khác. Không còn quan hệ gì với cô.

Hồi lâu, Sehun mới phát hiện ra bọn họ, anh mỉm cười.

Anh nhìn Kim Taeri : "Taeri, em ra ngoài một chút đi, bạn anh đến thăm."

Cô ta gật đầu, sau đó thu dọn đi ra ngoài, cô nhìn hai người họ mỉm cười.

Anh có chút lo lắng: "Taeri, cẩn thận."

Cô ấy mỉm cười gật đầu.

Heeyeon và Junghwa cùng nhìn Taeri rời đi, chân trái cô ta khập khiễng, có vẻ như trước đây đã thực sự bị tai nạn nghiêm trọng.

Junghwa đi vào nhìn Oh Sehun, anh ta cũng nhìn cô. Heeyeon thấy vậy liền lui ra ngoài phòng bệnh.

"Anh thế nào rồi?" Cô nhìn thạch cao bó trên người anh.

"Vẫn tốt." Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô không hề có thua thiệt, mà chỉ có thoải mái: "Junghwa, anh không nợ em."

Cô nhắm mắt lại: "Em biết."

Sehun tinh tế đánh giá Junghwa, cô đã từng là người con gái mà anh coi trọng hơn cả tính mạng mình, anh nguyện ý chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về cô, có hồ đồ, có tùy hứng... tất cả những thứ ấy trong mắt anh đã từng là hoàn hảo. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền, mua cho cô những chiếc váy mà cô rất thích. Anh đã từng huyễn tưởng bọn họ sinh hai đứa con, con trai giống anh, con gái giống cô.
Nhưng, ai biết, bọn họ lại có ngày hôm nay?

Anh chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mình lại lựa chọn rời bỏ cô gái này.

Là thật rời bỏ, hay chính là buông xuôi.
Buông tay tất cả quá khứ, từ lúc bảy tuổi cho đến giờ, bọn họ đã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, bọn họ đã từng lén lút nắm tayu nhau trên lớp, cũng đã từng ở sau vườn hoa hôn môi, từng trốn học bỏ ra ngoài đi chơi. Tất cả những điều này đã thành quá khứ, đều trở thành "đã từng."

Junghwa nhìn anh: "Hai người lúc nào kết hôn?"

Sehum lắc đầu, trong ngực chua xót. Đây là người con gái anh từng yêu say đắm, anh đã hứa hẹn cả đời này sẽ chỉ có một người vợ duy nhất chính là cô.

Nhưng hiện tại, cô đang hỏi anh, khi nào anh kết hôn?

Ánh mắt anh có chút ẩm ướt: "Nếu em không thích, đời này anh cũng không kết hôn."

Junghwa lắc đầu: "Anh làm vậy đâu có công bằng với cô ấy. Anh yêu cô ấy, không phải sao? Hãy đối xử tốt với cô ấy."

"Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng, anh đã thu hồi tình yêu của anh, vậy cũng nên thu hồi lời hứa của anh đi!"

Sehun nói không ra lời.

Junghwa cười: "Em hy vọng anh hạnh phúc, cũng giống như anh hy vọng em được hạnh phúc thôi."

Oh Sehun thật lâu vẫn nhìn trần nhà, anh một câu cũng không nói nên lời.

Junghwa đi ra khỏi phòng bệnh, rốt cục nhịn không được. Heeyeon lập tức đỡ cô: "Quá khứ, tất cả đều là quá khứ."

"Chúng ta đi thôi!"

Heeyeon im lặng đưa Junghwa rời đi. Cô toàn thân không còn run, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra. Heeyeon ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Heeyeon, bây giờ mình không còn gì hết."

Heeyeon nhẹ nhàng thở dài: "Mình biết."

Không phải cô không có gì, mà là mọi thứ trong tình yêu cô đều không có. Cô đã mất đi niềm tin, từ nay về sau sẽ không còn ai như Oh Sehun có thể đi vào trong tim cô được nữa.

Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường, tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.

——HẾT——
Bởi thế, con người ta lúc nào cũng hứa hẹn với đối phương sẽ yêu nhau đến mãi mãi, nhưng hai người họ thậm chí cũng sẽ không biết được mãi mãi chính là bao xa ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro