Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Trên đường về nhà tâm tình của Phàn Vĩ có vẻ tốt lên rất nhiều, chủ động thảo luận cùng Mục Ca việc nên trang hoàng nhà thế nào.

Mục Ca mải mê lắng nghe Phàn Vĩ, một chốc hắn lại nói muốn đặt kính viễn vọng CGEPro chỗ tường kính, một chốc hắn lại nói thích thiết kế từ gỗ Bắc Âu, lần trước đi Na Uy chơi ở trong khách sạn có cửa làm từ gỗ nguyên khối thô, dày, nặng, vững vàng, hắn rất thích, rất muốn.

Mục Ca cong khóe miệng, nghĩ thầm Phàn Vĩ đôi khi bá đạo giống một đứa nhỏ, thấy thứ gì mình thích là nhất định phải có được nó trong tay, giữ chặt lấy không chịu buông.

"Anh thì sao?" Đột nhiên Phàn Vĩ hỏi. "Từ phía anh, anh thích cái gì?"

Mục Ca nghĩ thầm, tôi chưa từng có tư cách để nói muốn cái gì.

Phàn Vĩ thấy cậu không nói lời nào, liền điều chỉnh lại ghế, đáp tay lên vai Mục Ca, "Nói một chút cho tôi nghe."

Mục Ca liếc thoáng qua ngón tay Phàn Vĩ, cậu hắng giọng, nói, "Lần trước tôi đến nhà một vị đạo diễn, ở cùng khu đó, tôi rất thích phòng đọc sách của ông ấy."

"Anh muốn?" Phàn Vĩ chợt hỏi.

Mục Ca nhân lúc xe dừng, ngoái lại nhìn Phàn Vĩ một cái, bĩu môi, "Tôi mua sao nổi."

.

Cậu thả Phàn Vĩ trước cửa nhà, cũng chưa tắt máy.

Hiện tại Mục Ca còn một kịch bản đang dở phần kết, đã tới giai đoạn cuối rồi nhưng mấy ngày nay bị phân tâm bởi chuyện của Phàn Vĩ, tiến độ bị chậm một chút.

Phàn Vĩ hỏi anh không vào à?

Mục Ca lắc đầu, nói mình phải về nhà sửa kịch bản.

Phàn Vĩ đứng cạnh xe suy nghĩ một chốc, rồi xua xua tay, "Vậy anh về đi."

Mục Ca định lái xe đi, chợt Phàn Vĩ vỗ vỗ cửa kính, cậu lại vội giẫm phanh, hạ cửa sổ xuống, "Sao vậy?"

"Tôi......" Phàn Vĩ ngập ngừng.

"Làm sao thế?" Phàn Vĩ hiếm khi như vậy, Mục Ca nghĩ, cậu quyết định tấp xe vào lề, đẩy cửa bước xuống, "Có chuyện gì à?"

"Mấy hôm nay tôi đến công ty, gặp rất nhiều người, mỗi người đều cười nói diễn kịch, Mục Ca, anh biết không, rất giống trò chơi ngày còn nhỏ chúng ta chơi, anh còn nhớ chứ?" Phàn Vĩ nhìn chằm chằm Mục Ca.

Mục Ca nghĩ một chút, "Là trò cậu giả thành quốc vương, còn tôi là người hầu ấy hả?" Cậu bỗng nhớ lại ngày nhỏ họ rất thích chơi mấy trò đó, ở trong vườn hoa của Phàn gia, cưỡi ngựa đánh giặc, hoặc là quốc vương cùng người hầu.

Trong chuyện cổ tích chỉ có một vua, những người khác đều cúi đầu tôn sùng ngài.

Phàn Vĩ có vẻ cũng nhớ lại chuyện hồi đó, hắn phụt cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, lông mi dài quá mức. "Đúng vậy, tôi là quốc vương, anh là người hầu. Anh có nhớ con gái nhà họ Thượng không, cô gái bảo 'được làm vua thua làm giặc' xong húc đầu vào bụng tôi ấy."

"Là cô gái tên Cửu Cửu?" Mục Ca có chút ngượng ngùng nhắc cái tên kia.

"Đúng, chính là cô đấy, cô ấy đến bây giờ vẫn hơi sợ anh do bị anh thẳng tay bế lên ném xuống hồ." Phàn Vĩ dường như nói chuyện hài, nụ cười càng lúc càng lớn.

Mục Ca cũng ngại ngùng cười, gãi tóc, "Bởi vì lúc đó cô ấy đẩy ngã cậu......" Cậu ậm ừ, "Tôi là vì muốn bảo hộ cậu."

Phàn Vĩ tán dương nhìn về phía Mục Ca, "Ừ, vì tôi là quốc vương, anh là người hầu." Hắn tiến về phía trước vài bước, tựa hồ muốn dựa vào người cậu, "Người hầu không thể phản bội quốc vương, đúng không?" Hắn nhìn chăm chăm Mục Ca, ánh mắt thẳng thừng mà hùng hổ doạ người.

Mục Ca cảm tưởng Phàn Vĩ đang muốn cậu đáp ứng cái gì đó, nhưng cách nói lại phảng phất như trò đùa.

Cậu chỉ có thể tựa vào cạnh xe, cúi đầu nhìn chằm chằm cằm Phàn Vĩ.

Thẳng đến khi cậu không còn chỗ mà lùi nữa, đôi tay của Phàn Vĩ cũng chống bên người cậu.

Hơi thở cao ngạo phả bên môi Mục Ca, cái này làm cậu sắp chạy trối chết tới nơi rồi, Mục Ca không hiểu Phàn Vĩ, rốt cuộc hắn muốn cậu tuyên thệ lòng trung thành, hay còn có cái gì khác?

Bọn họ rốt cuộc không còn nhỏ tuổi như hồi đó, cơ bản là sẽ không chơi trò cưỡi ngựa đánh giặc ấy nữa, quốc vương với người hầu cũng chỉ là nhân vật trong chơi.

Mà người kia vẫn tiến lại đây, bức bách cậu miễn cưỡng đối diện đôi mắt của hắn.

Mục Ca dường như tin nó sẽ xảy ra, cậu thấy lông mi của Phàn Vĩ chậm rãi rũ xuống, không rời mắt khỏi vị trí môi của cậu.

Những cảm xúc mãnh liệt như sóng ngầm sâu bên trong chậm rãi cuộn lên, Mục Ca cảm thấy đôi tai nóng rực khó chịu.

"Mẹ tôi muốn tôi kết hôn với cô ấy."

Người kia lên tiếng.

"Làm sao đây, Mục Ca, chúng ta cần một biện pháp."

Thứ cảm xúc không nên có ở trẻ con, giờ phút này thoạt nhìn thì thật vớ vẩn, Mục Ca nghĩ thầm, lại chỉ có thể run run đôi môi, "Rất, cũng tốt......"

Cậu nghe thấy tiếng thở dài, trong mắt người kia có dấu vết ngôi sao lạc mất.

Mục Ca duỗi tay muốn bắt lấy thân ảnh của hắn đang bỏ đi, cảm xúc khát vọng tĩnh tại hướng về phía người kia, chỉ là Phàn Vĩ không cho cậu cơ hội, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro