[Phiên ngoại] Hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 囍
Tác giả: 独自做梦

____________________________

Câu cửa miệng của Trương Gia Nguyên từ năm 40 tuổi đã thay đổi thành, "Không tồi, là một đời rất tốt đẹp."

Câu nói này là nói với tôi, bố gác chân ngồi trên cái ghế gỗ màu đỏ nghe nói là đồ cổ mới vác về, ngón tay cái quấn băng, nhìn trông không phải đặt tay lên tay vịn ghế, mà giống như đang tạo dáng hoa lan chỉ. Châu Kha Vũ vừa ngủ dậy, vuốt vuốt mái tóc như tổ chim, mặc áo ba lỗ đi đến, chọc chọc vào thân người hơi nghiêng của Trương Gia Nguyên.

“Em dựa sang bên kia một chút, đừng để ép gãy mất.”

Châu Kha Vũ nói là cái ghế đó.

Trương Gia Nguyên đúng là rất buồn cười, bới lên bới xuống, cuối cùng lôi một chiếc ghế nát về nhà đặt trong phòng khách, rốt cuộc có phải đồ cổ không, tôi không bỏ tiền, cũng không dám nghi ngờ bố, gần đây tính tình bố trẻ con đến lạ. Châu Kha Vũ hôm qua cầm búa to búa nhỏ, đinh ốc, dây thép ngồi ở đó sửa ghế, ding ding dong dong cả nửa ngày suýt nữa đập hỏng cả bộ phận nối giữa lỗ mộng*, Trương Gia Nguyên vốn đang nằm trên sofa đeo kính lướt điện thoại, tiếng ding ding dong dong đó chỉ dừng có một phút, bố cảm thấy không đúng lắm, dứt khoát ngồi dậy, mắt kính trôi xuống nửa dưới sống mũi.

*Lỗ mộng: kết cấu chính để chế tác đồ nội thất của người cổ đại.

“Châu Kha Vũ?” Trương Gia Nguyên gọi Châu Kha Vũ.

Tôi cũng không chơi điện thoại nữa, cũng nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng đi đến bên cạnh Châu Kha Vũ ngồi xuống, dùng tay che lại hình ảnh miếng gỗ ở lỗ mộng đã “nở hoa”, Châu Kha Vũ cũng dùng tay phải che lại chỗ đó, tay trái vung mấy phát búa trong không khí, giả vờ nỗ lực chỉnh sửa. Tôi lúc đấy chỉ muốn che mắt lại, quả thực không thể nhìn nổi diễn xuất vụng về của Châu Kha Vũ.

“Không...không dễ sửa cho lắm.”

Tôi nhắm mắt lại.

Ngón tay Châu Kha Vũ gập lại, nắm lấy tay tôi, tôi mở mắt ra, cũng nắm lại tay bố, an ủi bố. Tình bạn cách mạng thuần túy kiểu này lần trước xuất hiện là lúc tôi có ý muốn che giấu mối tình mới.

“Làm cái gì đây? Anh nhìn xem đây là cái gì?” Trương Gia Nguyên đứng ở giữa hai người chúng tôi, tách hai chúng tôi ra, tôi và Châu Kha Vũ đứng ở phía sau giống như học sinh bị phạt đứng.

Cuối cùng ghế được Trương Gia Nguyên sửa xong, cái giá phải trả là bố bị búa đập tím ngón tay cái. Châu Kha Vũ nói bố nửa đêm bị Trương Gia Nguyên dọa tỉnh, nửa đêm Trương Gia Nguyên ôm tay phải biểu diễn nhảy clacket và cầu phật lặp đi lặp lại trong đêm tối, lúc Châu Kha Vũ nói câu này cười vô tâm vô phế hơn bất kì ai, tôi nghe cũng vui theo. Trương Gia Nguyên tạm thời mất đi móng tay của bố, Châu Kha Vũ tạm thời giành được quyền lợi giúp bố kì lưng, mỗi ngày tôi đều có thể nghe thấy “Châu Kha Vũ, anh mạnh lên một chút” từ nhà tắm của nhà tôi.  

Tôi thanh tịnh rồi, mấy việc bên công ty hôn lễ đều do Tiểu Tuyết tiến hành, em ấy chê thẩm mỹ của tôi không được.
 
Tôi tuần sau chuẩn bị kết hôn rồi.

Chữ hỷ còn có bóng bay hồng bao các thứ đều là Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cùng nhau đi tiệm tạp hóa mua về, thiệp mời kẹo hỷ, bố trí phòng tân hôn cơ bản đều giao cho công ty hôn lễ, vốn định để công ty hôn lễ bố trí cả nhà bên này, Trương Gia Nguyên nói không cần thiết, cô dâu cũng không sang đây, không cần phí tiền, huống hồ nhà đối diện còn đang có tang.

Nhà đối diện cũng là một gia tộc lớn, trong nhà còn người già mới mất, sống rất thọ, chuyện tang làm thành chuyện hỷ, hôm đưa tang cũng đến tận đêm, quỷ trâu thần rắn vây quanh quan tài rỗng nhảy múa, kèn souna thổi được một nửa thì tắt tiếng, trong đám người gào khóc chỉ có một đứa bé khóc gắng sức nhất, bò trên cái quan tài rỗng không buông, lão thái thái an an tĩnh tĩnh nằm ở nghĩa địa, cũng không phải chịu sự ầm ĩ này nữa. Người làm bác phải đỡ đứa bé dậy, nó không chịu, vẫn ôm quan tài, đêm đó yên tĩnh, người đàn ông hét một tiếng, “Bà nội mày không ở đây, mày ôm cái gì mà ôm, lúc sớm mày ở đâu”, hét lớn đến mức tôi rát cả tai, Trương Gia Nguyên vốn đang dựa bên cửa sổ bới cơm, nhìn đến đây đóng cửa sổ “pa” một tiếng khóa chặt lại. Châu Kha Vũ gắp thịt trong đồ ăn đặt vào trong bát Trương Gia Nguyên, đũa gõ ba tiếng trên đĩa, miệng cũng mở ra rồi lại ngậm lại ba lần liền, cuối cùng cũng không nói gì.

“Mặn rồi.” Trương Gia Nguyên lại xúc một miếng cơm trắng nói.

Ăn cơm được một nửa thì Tiểu Tuyết gọi điện thoại đến, trong miệng tôi vẫn còn đầy cơm, ậm ừ nói chuyện, em ấy muốn tối nay tôi đi thử lại lễ phục, tôi làm gì dám nói không, nửa bát cơm còn lại cũng vội vàng quét vào miệng nuốt xuống, Châu Kha Vũ sợ tôi nghẹn bèn lấy cho tôi cốc nước. Dọn bàn xong, Châu Kha Vũ rửa bát, Trương Gia Nguyên đọc tin tức mua vui cho bố, tôi lấy cái áo khoác rồi chạy ra ngoài. Đèn cảm ứng ngoài cửa hỏng rồi, Trương Gia Nguyên chiếu đèn cho tôi, cửa nhà đối diện vẫn đang mở, người cơ bản đều đi đưa tang rồi, bên trong dựng vòng hoa trắng và bài vị, tôi ở chỗ ngã rẽ nhìn thấy Trương Gia Nguyên, điện thoại bố phát sáng, tự dưng trong lòng tôi lại thấy bất an vô cùng, cũng rất mê tín, tôi không muốn lát nữa Trương Gia Nguyên đóng cửa hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là vòng hoa ở đối diện, không may mắn gì cả, tôi lại chạy lên, đẩy Trương Gia Nguyên vào trong.

“Bố vào trong đi.”

“Con làm cái gì đấy?” Trương Gia Nguyên nói.

“Aiya, bố vào trước đi, con cũng có điện thoại mà.” Tôi đóng cửa lại.

Xuống lầu xong tôi chạy như bay ra khỏi khu nhà còn cố ý nhìn lên cửa sổ, Châu Kha Vũ đang dựa vào bồn rửa bát, Trương Gia Nguyên đầu dựa bên cửa sổ nhìn tôi, tôi vẫy vẫy tay với bố, “Đi đây! Trương Gia Nguyên!”

Đi đến cổng chính khu nhà, phát hiện người đưa tang đều tập trung ở đây, đợi lên xe của phòng tang lễ, đứa trẻ đó không còn khóc nữa, thất thần, giống như bị rút mất linh hồn. Trương Gia Nguyên 18 tuổi tham gia tang lễ có phải cũng mất hết sinh khí như thế này không, tôi không dám nghĩ, vẫy một chiếc taxi vội vàng chạy.

Vị hôn thê Tiểu Tuyết là thanh niên thời đại mới, tại sao tôi lại nói cô ấy như thế, bởi vì cô ấy có thể chấp nhận sự thật tôi có hai bố, tôi không chịu được việc nói dối người sát gối, trước khi thẳng thắn với Tiểu Tuyết tôi cũng đã đấu tranh mãnh liệt, cũng không thể chọn được rốt cuộc nên làm sói mắt trắng hay đứa con có hiếu. Tiểu Tuyết sau khi biết chuyện cũng khá bình tĩnh, cô ấy nói, chú anh và bố anh đúng không, chính là bố anh và bố anh đúng không, khá tốt mà. 

Sau đó tôi cầu hôn cũng không rơi nước mắt nhiều đến thế, toàn bộ rơi hết vào tối hôm đó rồi, tôi uống say cũng phải nói với các anh em của tôi, tôi cảm tạ trời đất, làm trâu làm ngựa, chỉ phục vụ Tiểu Tuyết.

Bởi vì một câu “khá tốt mà” của cô ấy.

Trên hôn lễ còn phải giấu giếm lại là chuyện khác, trước đó tôi do dự không biết có nên nói với Tiểu Tuyết không, sau khi nói với Tiểu Tuyết chúng tôi lại do dự không biết có nên nói cho bố mẹ của Tiểu Tuyết không. Nói chung trước mặt quan khách thì cũng chỉ có một người được xuất hiện, Châu Kha Vũ nói với tôi bố không cần, Trương Gia Nguyên lên là được, muốn Trương Gia Nguyên là người bố duy nhất của tôi là được.

Quyết định cuối cùng vẫn giống như những buổi họp phụ huynh hồi bé, là Châu Kha Vũ lên.

Đếm ngược 3 ngày trước hôn lễ, tôi đưa Tiểu Tuyết về nhà. Chữ hỷ đỏ chót sớm đã được dán lên, vòng hoa ở nhà đối diện cũng đã biến mất, trên kính cửa sổ cũng dán chữ hỷ, chiếc ghế gỗ đỏ được đặt bên cửa sổ, vừa hay cửa sổ đằng sau cũng dán chữ hỷ. Tôi đưa thiệp mời cho Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ mở ra xem, chữ vàng kim in tên tôi và Tiểu Tuyết, “hôn lễ của chú rể: Trương Diệc Châu, cô dâu: Trần Tuyết sẽ được diễn ra…”, bố lại đóng lại, đưa cho Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên vừa làu bàu vừa gọi Tiểu Tuyết, “Nhìn cái người này xem, biết em phải xem mà còn đóng vào---- Tiểu Tuyết cháu muốn ăn gì cứ nói nhé, chú nấu ăn ngon lắm, cực ngon, cực kì ngon luôn, không kém hơn đầu bếp chuyên nghiệp đâu.”

Trương Gia Nguyên rút thiệp mời ra nhìn một cái rồi lại đóng lại, Tiểu Tuyết thật sự nói ra mấy món ăn, sau đó lại rụt rè thêm một câu, “Được không ạ? Chú? À…bố?” 

Trương Gia Nguyên lại rất vui, dùng bàn tay có ngón tay cái mà móng tay mới mọc được một nửa của bố đi lo liệu cơm nước, Châu Kha Vũ theo sau bố muốn giúp một tay. Tôi và Tiểu Tuyết ngồi trong phòng khách, nhà bếp vừa đặt một chân vào đã bị đuổi ra, Trương Gia Nguyên khóa cửa phòng bếp lại.

“Ra ngoài ra ngoài ra ngoài, đừng có thêm loạn nữa.”

Tiểu Tuyết muốn xem album ảnh nhà chúng tôi, tôi bèn đi lấy ra, thời đại này sau khi được số hóa, rất ít ảnh được in ra, những hình ảnh trân quý từ ảnh trắng đen đã nhuốm vàng đến ảnh phim tiêu cự không rõ mặt ai cũng mông lung, nhân vật chính là Trương Gia Nguyên hồi nhỏ, ảnh trắng đen, hở mông; tôi hồi nhỏ, ảnh màu, hở mông.

Vãi đái, tôi giật mình đóng album lại, sao lại còn có cái này ở đây.

Tiểu Tuyết che miệng cười, tôi thấy cô ấy vui, tôi cũng vui, cũng không thấy đây là chuyện xấu hổ nữa.

Ảnh trắng đen còn có người khác, tôi đều không quen, chỉ có một tấm duy nhất có ấn tượng, một cô gái mặc váy cưới kiểu Tây ngồi trên ghế gỗ, chàng trai phía sau cũng mặc lễ phục kiểu Tây, tay đặt trên vai cô gái. Tôi không phải là một người hay tò mò, tôi chỉ thấy là cái ghế đó khá giống với cái đồ cổ mới lôi về của nhà tôi.

“A hết rồi à……” Tiểu Tuyết say sưa hứng thú, bây giờ thấy tập album đã tới trang cuối, cô ấy lại có chút tiếc nuối và không nỡ, “Ảnh chụp chung của hai bố anh không nhiều nhỉ.”

Tôi không chú ý đến điều này, “hả thế à?”

“Có lẽ là bởi vì năm đó bọn họ đã bắt đầu dùng điện thoại rồi chăng, không có ảnh cũng bình thường.” Tiểu Tuyết tìm một lí do hợp lý.

“Ăn cơm thôi.” Châu Kha Vũ dọn đồ ăn lên bàn.

Việc rửa bát là do tôi đảm nhận, Tiểu Tuyết đứng ở phòng bếp nhìn tôi rửa bát, Châu Kha Vũ đi tắm. Trương Gia Nguyên chạy đến phòng bếp hỏi tôi, “Tiểu Châu, còn thừa thiệp mời không?”

Tôi xếp bát thành một chồng, úp ngược lại hong khô, “Có ạ! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bố muốn phát cho bạn bè nào của bố à?”

Trương Gia Nguyên phất phất tay, “Không cho ai, bố hỏi con là thiệp mời trống cơ.”

Tôi đơ ra, “Thiệp trống á? Thiệp mà công ty hôn lễ đưa đến đều là thiệp đã in sẵn rồi.”

Tiểu Tuyết tiếp lời, “Bố, bố cần thì ngày kia để Diệc Châu đi lấy rồi đưa cho bố, lấy được bố ạ.”

“Vậy được vậy được.”

Tôi và Tiểu Tuyết ai cũng không hỏi Trương Gia Nguyên cần thứ đó làm gì.

Hôm đó, trước khi đi Trương Gia Nguyên gọi tôi và Tiểu Tuyết lại, bố rất ít khi rối rắm như thế, Châu Kha Vũ nói thay bố, “Tiểu Tuyết, con có muốn chụp một tấm ảnh không?”

Cuối cùng chụp ba tấm.

Tấm ảnh đầu tiên là tôi và Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết ngồi trên ghế gỗ màu đỏ, tôi đứng bên cạnh cô ấy, Tiểu Tuyết cũng nghiêng người ngồi, chiếc răng khểnh hơi lộ ra, vô cùng đáng yêu.

Tấm ảnh thứ hai là bốn người chúng tôi, không ai ngồi, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đều cao, vừa đứng lên che hết luôn chữ hỷ, hai người họ còn hơi khom người để chụp.

Vốn không có tấm thứ ba, Tiểu Tuyết ghi nhớ, phải chụp.

Tấm ảnh thứ ba là Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên ngồi trên ghế gỗ đỏ, Châu Kha Vũ đứng, Tiểu Tuyết lại vô cùng vui vẻ, giống như một nhiếp ảnh gia thực thụ, “Hai vị! Tự nhiên một chút! Khoác vai! Cười lên!”

Ngày hôm đó Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đứng ở trước cửa tiễn tôi và Tiểu Tuyết. Sau khi xuống lầu, bọn họ lại chen chúc ở cửa sổ, Tiểu Tuyết nhảy nhót, “Tạm biệt! Tạm biệt!”

Vì thế bọn họ cũng vẫy vẫy tay.

Một ngày trước đám cưới, tôi ở nhà, gần sáng dậy đi đón cô dâu, đám bạn tôi hỏi tôi có muốn mở một party độc thân rồi mới kết hôn không, tôi nghĩ nếu mở tiệc bị chúng nó nốc rượu tôi không chịu nổi mất, đành từ chối, về chỗ hai bố tôi tận hưởng cuộc sống tuổi già. Mở cửa nhìn thấy trên bàn có mấy thứ linh tinh, đậu phộng, chân gà kho, rượu trắng, ly rượu, đèn đường bên ngoài là ánh sáng trắng, làm chữ hỷ trên cửa sổ nhà chúng tôi phản chiếu màu đỏ lên sàn nhà.

Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ngồi bên bàn nhìn tôi, hồi lâu, là Trương Gia Nguyên mở lời trước, “Uống chút được không?”

Tôi thấy Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ là giấu tôi uống được một vòng rồi, Trương Gia Nguyên lại lặp lại câu nói ấy, “Rất tốt, một cuộc đời rất tốt.”

Tôi đặt hạt đậu phộng vào trong miệng, “Nhà, xe đều thuộc về con rồi, sao bố lại nói thế?”

“Gặp được Tiểu Tuyết còn không tốt à?” Trương Gia Nguyên đập một phát lên cánh tay tôi, bố vẫn khỏe như thế.

“Tốt tốt tốt, tôi coi cô ấy như bồ tát rồi ---- cô ấy cũng thật sự rất tốt.”

Sau đó chúng tôi nói chuyện, tán gẫu, rượu cũng không uống nhiều, tôi hỏi Trương Gia Nguyên về cái ghế đỏ trong tấm ảnh cũ, Trương Gia Nguyên nói đó là mẹ của bố và bố của bố, ghế gỗ đỏ là của hồi môn, cái ghế đỏ vốn chuyển nhà rất nhiều lần đều không hỏng, bị Trương Gia Nguyên thời mới dậy thì hiếu động làm hỏng mất, mẹ bố chiều bố, nhưng cũng tiếc cái ghế, cái ghế đồng hành với mẹ cả thời thanh xuân bị vứt đi mất, ý nghĩ muốn lấy cái ghế làm truyền gia bảo cũng đến đây chấm hết, vốn còn nghĩ nếu như vợ tương lai của Trương Gia Nguyên cũng có thể học dáng vẻ năm đó chụp một tấm ảnh.
 
Tôi ăn nốt hạt đậu phộng cuối cùng trong đĩa, lấy chiếc thiệp mới từ trong túi ra, đặt lên bàn, “Của bố đây.”

Trương Gia Nguyên hoảng hốt nhìn Châu Kha Vũ một cái, giấu thiệp mời vào trong lòng, chuyển chủ đề khác, “Lời thoại của ngày mai con đã học thuộc hết chưa?”

Tôi nghĩ thầm đây là diễn xuất dở tệ gì thế, cứ đến trước mặt Châu Kha Vũ là về không hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Thuộc hết rồi.”

Cuối cùng chỉ mấy chuyện vụn vặt nhưng chúng tôi nói rất lâu, tôi đều không nhớ rõ, duy chỉ câu cuối cùng.

“Tiểu Châu, thật tốt, con không giống như chúng ta.”

Tối hôm đó tôi ngủ khá sớm, nửa đêm khát tỉnh, chân trần muốn đến phòng khách tìm nước uống, còn chưa đến cửa đã bị dọa bởi âm thanh trong phòng khách và hai bóng người, không dám bước tiếp, chỉ đành nấp vào trong.

“Ngày mai em lên sân khấu không tốt sao?” Tôi nghe thấy Châu Kha Vũ nói.

“Diễn kịch phải diễn cho tròn vai.” Trương Gia Nguyên nói, “Hơn nữa mẹ anh không phải nói anh tuyệt hậu, nói anh phải chết sao? Để nó gọi anh một tiếng bố đi, nó cũng bằng lòng mà.”

“Trương Gia Nguyên, đây không phải vấn đề đơn giản như hồi nhỏ đi họp phụ huynh cho thằng bé---” Châu Kha Vũ nói đến một nửa thì bị chặn lại.

“Kha Vũ, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi. Ai đi, chú rể đều là Trương Diệc Châu.” Trương Gia Nguyên nói, “Ngược lại em hỏi anh, anh rốt cuộc có bằng lòng hay không.”

“Nguyên Nguyên.” Tôi nghe thấy Châu Kha Vũ gọi Trương Gia Nguyên như thế, “Anh vẫn luôn sẵn lòng mà.”

Sau đó không ai nói gì nữa.

Hai bóng người cũng không còn động, đều ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, cũng không biết là tư thế như thế nào, chính là rất gần rất sát, bóng ghế và người đều đổ trên sàn nhà, đầu hai người vẫn dựa sát vào nhau, nhìn về phía trước một chút là bóng của chữ hỷ, còn lấp lánh ánh sáng đỏ.

Tôi không làm phiền bọn họ, tôi lùi vào trong.

5 giờ xe cưới đến đón tôi, người chủ trì hôn lễ liên tục nói chuyện với tôi, những gì cần chú ý các thứ, nghe đến tôi đau đầu buồn nôn, máy quay và máy ảnh cũng cứ quay cuồng ở trước mặt, từ make up đến làm tóc quay tận đến lúc tôi lên xe cưới.

Tận đến khi dây pháo được châm ngòi, tôi đều không rảnh để nói một câu với Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên, trong kính chiếu hậu hai người họ trở thành chấm tròn nhỏ nhỏ, tôi nhìn không rõ. Đến lúc này, người chủ trì vẫn túm lấy tôi không buông, giọng nói của anh ta cũng thật là vang dội, cứ nói chuyện là tôi thấy đau đầu, “chú rể chú rể, anh phải nghe tôi nói này….”

Đến lúc xuống xe người chủ trì vẫn đang nói, tôi có chút mất kiên nhẫn, nhưng chủ trì túm lấy tôi, lấy một tấm thiệp mừng từ trong túi anh ta.

“Sao đấy?” Tôi hỏi anh ta.

“Anh vứt trên bàn ăn nhà anh, đợi chút có cần không?”

Tôi cạn lời, thiệp mừng in nhiều như thế có tác dụng quái gì chứ, mất một tấm cũng không có chuyện gì, tôi liền tiện tay nhét vào trong túi. Phù dâu chặn kín ở trước cửa, em vợ tôi hôm nay cũng sáng sủa, giống con người rồi, chặn trước cửa đòi hồng bao.

Cho, cho hết.

Vợ tôi ngồi quỳ trên giường, tay cầm quạt, trên đầu trùm khăn trùm đỏ, váy cưới đỏ được xếp thành hình đóa hoa, người xung quanh đều hò hét hỏi cô dâu muốn bao nhiêu hồng bao.

Tiểu Tuyết ấp úng nửa ngày nói ra hai chữ, “Thật lòng.”

Vào giây phút đó hormone tôi xông lên não, hôm nay tôi chính là Romeo sống vì yêu chết vì yêu.  

Những tiết mục phía sau đều rất rườm rà, rất mệt, nhưng cũng quả thực khiến người ta rơi nước mắt, Trương Gia Nguyên ngồi trong dàn khách mời nhìn chúng tôi bước lên sân khấu, Châu Kha Vũ ngồi trong bàn chủ vị của bố mẹ nhận trà kính của chúng tôi, Trương Gia Nguyên hoan hô, theo tính cách của bố có lẽ sẽ chạy đến trước camera chọn một vị trí phía trước để chụp ảnh, lần này bố không làm thế.

Người chủ trì đưa micro cho tôi, hỏi tôi có gì muốn nói với bố tôi không, tiếng “bố” đầu tiên tôi hét vang dội, hét với Châu Kha Vũ. Câu thứ hai định nói gì tôi cũng không nghĩ ra, tôi nhìn chữ hỷ cực lớn ở chính giữa đầu bên kia của hội trường suy nghĩ, chữ hỷ đó chưa được dán chắc, bóng bay trang trí xung quanh cũng có chút trọng lượng, làm giấy dán tường màu hồng nhạt vốn được dán chắc chắn trên tường bị bóc xuống một góc, để lộ ra phần tường loang lổ nhuốm vàng còn bị vẽ mấy nét bút màu đen phía sau.

Người chủ trì thay tôi làm dịu không khí, “Aiya, chú rể của chúng ta, xấu hổ rồi.” 

Tôi không biết các vị khách quý đang ngồi ở đây nhìn tôi với ánh mắt như thế nào, tôi kết hôn, mẹ không xuất hiện, cũng không có ai nói rõ nguyên do. Tùy tiện suy đoán đều được, nói mẹ tôi chết rồi, chạy mất rồi, hay tôi là cô nhi, đều không hoang đường bằng việc Trương Gia Nguyên đang ngồi ở bên dưới và càng không thể khiến các vị đang ngồi dưới đây chấp nhận.

“Bố.” Tôi nói với Châu Kha Vũ.

“Bố, chúc hai người kỷ niệm kết hôn 20 năm vui vẻ.” Câu này là tôi nói với Trương Gia Nguyên.

Trong dàn khách mời truyền đến một vài tiếng xì xào to nhỏ, tôi lại rất thẳng thắn, Châu Kha Vũ quay đầu nhìn tôi, có một khắc hoảng loạn, tôi nhìn thấy tay trái bố nắm chặt quần tây. Tiểu Tuyết đưa trà đến trước mặt Châu Kha Vũ, cung cung kính kính cúi người mời Châu Kha Vũ uống trà, cầm micro lớn tiếng nói mấy câu lấy lòng. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiểu Tuyết, lúc đến lượt tôi Châu Kha Vũ đập mạnh, tôi biết bố đang cảnh cáo tôi.

Nhưng tôi vào giây phút đấy quả thực không nhịn được, Trương Gia Nguyên nép người trốn vào trong đám người xa lạ, trong hôn lễ của tôi. Bữa tiệc hỷ này vào thời khắc đó xé đi lớp vỏ sáng loáng của nó, từ phía sau lộ ra sự hài hước lạnh nhạt rách nát của hiện thực.

“Trăm năm hòa hợp nhé, hai người các con.” Châu Kha Vũ đưa hồng bao lớn cho Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết ôm Châu Kha Vũ, rất nhỏ giọng nói một câu, “hai bố cũng thế nhé, bố.”

Mất trí nhớ và đau đầu khỏi hoàn toàn là chuyện của ba ngày sau, tôi nằm trên chân vợ tôi hưởng thụ đặc quyền. Tiểu Tuyết mở ba lớp xốp nổ, bên trong là khung ảnh được bọc kĩ càng, là 3 tấm ảnh hôm đó chụp ở nhà tôi.

“Mấy hôm nữa đem hết về cho hai bố nhé anh.” Tiểu Tuyết dặn dò tôi, cô ấy lại đi sắp xếp quần áo, lễ phục tôi mặc hôm hôn lễ diễn ra chuẩn bị hôm nay trả về. Cô ấy lôi ra một tấm thiệp, mở ra xem, hỏi tôi, “Cái này của anh à?”

“Hả, không thì sao?”

Cô ấy đưa thiệp mời cho tôi.

Trên tấm thiệp viết, “Chú rể: Trương Gia Nguyên; Cô dâu: Châu Kha Vũ”.

Nét bút trẻ con, còn trẻ con hơn cả trẻ con 3 tuổi.

Là Trương Gia Nguyên.

Lúc gọi điện cho Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ hỏi tôi sao cứ cười mãi.

Bố ơi, con đang khóc mà, nhưng may là bố không nghe ra.

Tôi vốn định trêu Châu Kha Vũ mấy câu, Trương Gia Nguyên muốn bố là cô dâu, lời đến miệng, câu nói đùa này vẫn không thể nói ra, vừa mở miệng đã thấy đắng chát. Vì thế vẫn hoàn thành nhiệm vụ Tiểu Tuyết giao cho tôi, “Châu Kha Vũ, ảnh chụp lần trước Tiểu Tuyết rửa ra rồi, có thời gian thì con đưa qua cho hai người.”

“Được thôi.” Châu Kha Vũ nói.

“Hai người cũng thật là, bao nhiêu năm cũng không có ảnh chụp chung.”

Châu Kha Vũ nhẹ giọng cười hai tiếng, giống như đang nhớ lại, “Cũng đúng thật, không có ảnh chụp chung.”

“Đến ảnh tốt nghiệp cũng không cùng nhau.” Châu Kha Vũ bổ sung, “Mấy tấm ảnh chụp chung này của Tiểu Tuyết, chúng ta phải trân trọng nó thôi.”

“Hả? Hai người không phải tốt nghiệp cùng một lớp sao?”

“Đúng là cùng một lớp.” Châu Kha Vũ nói, “Nhưng Trương Gia Nguyên bởi vì yêu người có tội, vậy nên bị phán không được xuất hiện khi chụp ảnh tập thể, bị khóa trong phòng vệ sinh đơn chuyên dụng của giáo viên.”

Vậy nên Trương Gia Nguyên nói, “Tiểu Châu, thật tốt, con không giống như chúng ta.”

Không giống như chúng ta, phải chịu nỗi khổ này.

Vậy nên Trương Gia Nguyên nói tôi có một cuộc đời thật tốt, dứt khoát kiên quyết yêu người có thể yêu. Muốn chụp ảnh liền chụp ảnh, muốn làm gì đều là quang minh chính đại, con của tôi vào tiệc hỷ của nó không cần chỉ có một người thân, tôi đương nhiên sẽ ưỡn ngực ngẩng cao đầu trong tiệc cưới của con tôi, ôm vợ tôi để hai con gọi chúng tôi “bố mẹ”.

Tôi chỉ là không ngờ Trương Gia Nguyên cố chấp nửa đời, hiếm khi khuất phục toàn bộ đều là vì tôi, lại cũng vẫn cảm thấy có những đoạn đường đau đớn đến mức không thể đi lại lần hai.

“Đợi một chút.” trước khi Châu Kha Vũ ngắt điện thoại tôi ngăn bố lại, “bố nhìn thấy chưa? Tấm thiệp mời ấy, tấm của Trương Gia Nguyên.”

“Nhìn thấy rồi.” Châu Kha Vũ nói.

Tôi đột nhiên yên tâm rồi, lại thấy có thể đùa rồi, “Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên muốn bố làm vợ.”

“Bố biết mà.” Châu Kha Vũ cười hai tiếng, “tùy em ấy.”

“Haizz.”

“Thở dài cái gì.” Châu Kha Vũ hỏi tôi.

“Bố không hiểu, đây là cái thở dài của sự thoải mái.” Tôi nói.

“Châu Kha Vũ.” Tôi lại gọi bố.

“Hửm?”

“Con có hai người bố.” Tôi nói, “bất kể là trên sân khấu, dưới sân khấu, trước mặt hay sau lưng người khác, con đều có hai người bố.”

Công ty hôn lễ gửi bản ghi hình hôn lễ hoàn chỉnh đến trước, hình ảnh nói là phải sửa một chút mới có thể gửi được, ngày hôn lễ diễn ra tôi quả thực rất mệt, nhưng bây giờ nằm trên giường nhớ lại lại chẳng thấy mệt chút nào. Hai chúng tôi ôm bắp rang bơ, giống như xem phim vậy.

Ghi hình bắt đầu từ lúc đón tôi, Tiểu Tuyết chọc vai tôi nói sáng hôm đó hóa ra tôi bất an, mất tập trung như vậy.

Rạng sáng thật sự quá sớm, trời còn tối, đèn xe là màu đỏ, chữ hỷ dán trước xe cũng là màu đỏ, cả tòa nhà chỉ mỗi nhà tôi sáng đèn, trên cửa sổ cũng là chữ hỷ màu đỏ. Tôi nhìn thấy tôi bị đẩy vào trong xe, trên ghế phụ lái đặt bó hoa cầm tay.

Về khung hình cuối cùng của nhà tôi, được đặt phía sau tôi, phía sau chúng tôi, trên người Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đến trước ống kính cười vẫy tay, Trương Gia Nguyên có ý trốn phía sau Châu Kha Vũ, còn muốn lùi sâu về sau. Châu Kha Vũ nắm tay Trương Gia Nguyên, nắm thật chặt, kéo bố về phía trước, còn cứ tiến đến trước ống kính vẫy tay.

Xe càng đi càng xa, camera cũng càng ngày càng xa, xe lắc lư, camera cũng lắc lư, lắc lư đến mức Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đều trở nên mơ hồ, lắc lư đến mức hai người họ cuối cùng cũng đứng sóng vai bên nhau, nhưng xe đã đi rất xa rồi, đến biểu cảm cuối cùng của bọn họ tôi cũng không thể nhìn ra.

Tay tôi ma sát chữ hỷ được in màu vàng kim trên thiệp mời, Tiểu Tuyết dụi dụi vào vai tôi.

“Ngày mai về thăm họ đi.” Tôi nói.

“Vâng.”

-END- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro