Chap 1: Cô bé này không đơn giản.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm tháng chin nhưng ánh nắng vẫn chói trang .

Nhiệt độ cao liên tục mỗi ngày khiến người ta cảm thấy như bị nhét vào trong lò hấp.

Lúc này, trog một con hẻm cũ, cảnh sát và đọi phòng cháy không ngừng qua lại.

Cả con hẻm vô cùng hỗn loạn, còn có cả một đám người đang chỉ trỏ bàn tán.

"Chậc chậc chậc, nhà người này thật sự quá thảm một ngọt lửa thiêu sạch bách, người phụ nữ kia đã được đưa đến bện viện."

"Đây là tự làm tự chịu!"

"Là sao?"

"Bà không biết chứ, người phụ nữ đó là một người nghiện rượu. Vụ hỏa hoạn này là do tối hôm qua bà ta đập nát bình rượu rồi châm lửa đốt đấy!"

"A! Thì ra là như thế này, thật không biết sợ là gì mà."

"Nói ra cũng thật thảm, con gái ruọt nhà này cũng bị người đàn bà say rượu điên cuồng này đánh đập. Cha ruột thì là kẻ bám váy đàn bà. Con gái còn chưa sinh ra đã lên thành phố, gian díu với người phụ nữ giàu có, đến giờ vẫn chưa quay lại lần nào."

"Trời ạ,đôi vợ chồn này thật kỳ quặc mà!Chẳng trách, tối qua có một mình có bé bận bịu không biết cô bé sẽ làm gì tiếp theo nếu không có cha hoặc mẹ ..."

Ngay khi nhóm phụ nữ trung niên thở dài ngao ngán. Đột nhiên có người hét lên: "Chu Kiều, ba của cậu đến rồi."

Ngay lập tức mọi người nhìn giọng nói bên ngoài đám đông.

Nhìn thấy một cảnh sát bước tới với một người đàn ông trung niên.

Ông ta không có dáng vẻ của một người trung niên như họ tưởng tượng, ông ta mặc một bộ vest thẳng, đầu tóc chải rối, cả người trông giống như một người thành đạt.

Không hề phù hợp với những người ở đây.

Tất nhiên, người không phù hợp với ông ta nhất là cô con gái Chu Kiều của ông.

Dưới ánh nắng mặt trời, cô bé mặc quần áo lấm lem, dính đầy khói bụi, mái tóc tùy tiện buộc sau gáy, đôi chân của cô ấy đứng thẳng ở đó, cả người trông rất gầy.

Nhưng đặc biệt nhất chính là chiếc mặt nạ trên mặt cô.

Khi cảnh sát bên cạnh nhìn thấy cô ấy đeo một cái khẩu trang lớn trong khi trời nóng như vậy thì không đành lòng, vì anh biết đứa trẻ này vì cứu mẹ mình mà bị bỏng ở mặt.

Tuy lúc ấy xe cấp cứu đến, hình như là thuốc rồi, nhưng vết thương ở trên mặt kông biết có để lại sẹo không.

Thật đáng tiếc.

Tại sao một cô bé xinh xắn như thế lại gặp phải một người mẹ không đáng tin cậy như vậy, mới mười sáu mười bảy tuổi, nhỡ đâu bị sẹo thì sau này phải làm sao!

Người cảnh sát nghĩ vậy trong lòng không khỏi thấy thương xót, giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng hơn, "Chu Khiều, bố của cháu tới rồi, hãy đi với bố của cháu đi."

Cô gái đứng đối diện ngước nhìn, đôi mắt đẹp đen láy, trầm mặc.

Thấy cô im lặng, cảnh sát không khỏi nghĩ đến việc lúc làm biển bản thì đã hiểu gia đình này.

Làm cha làm mẹ, lại để đứa con phải chịu tội nặng như vậy, nghĩ anh lại càng thấy xót xa.

Vì vậy, anh nghiêm nghị nhìn người đàn ông bên cạnh, "Chu Nghiêm Tuấn phải không? Đứa trẻ rất đáng thương, anh làm cha thì phải chịu trách nhiệm chứ, đừng chỉ biết mỗi thân mình mà không quân tâm đến con !! "

Chu Nghiêm Tuấn bị mắng một trận như vậy, lại thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười đáp: "Đúng vậy, tôi hiểu."

Sau khi cảnh sát khịt mũi lạnh lùng quay ra an ủi Chu Kiều một lần nữa rồi mới rời đi.

Ngay khi cảnh sát rời đi, Chu Nghiêm Tuấn lập tức nghiêm mặt.

Đối với người con gái chưa từng gặp mặt, ông ta cứng rắn nói: "Tao đã cử người đến gặp mẹ mày, tình hình không được khả quan, cho dù qua cơn nguy cấp cũng sẽ là người thực vật. Tao sẽ tìm cho bà ta một viện dưỡng thương.Còn mày, hãy theo tao đến Hải Thành với tao. "

Chu Kiều gật đầu không nói nhiều lời.

Chu Nghiêm Tuấn cảm thấy xấu hổ khi nhìn con gái cúi gằm mặt không nhìn xung quanh, không thèm nói nữa liền để cô ở trên xe, còn ông ta đi giải quyết việc còn lại.

Sau khi thương lượng với cảnh sát và nhân viên cứu hỏa xong xuôi, các tờ đơn được ký kết, thương lượng bồi thường với những cư dân bị ảnh hưởng của hai tòa nhà gần đó, đã ba giờ chiều.

Trong ngày nắng nóng này, Chu Nghiêm Tuấn chưa ăn chưa gì mà còn phải đối phó với đám người một hồi lâu, ông ta tức giận quay trở lại xe, đóng sầm cửa lại ".

"Dân nông thôn đúng là dân nông thôn, mới cháy có tí đồ mà đòi bồi thường cả mấy triệu, cũng không nhìn xem bản thân là cái loại gì."

Nói xong, ông ta liếc nhìn người trong gương chiếu hậu.

Nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế sau cúi đầu đeo khẩu trang, khép na khép nép lửa giận trong lòng lại càng dâng lên, ông ta tức giận nói: "Sau này mày theo tao, đừng. giống mấy cái loại người vô học như thế, mất công lại làm tao xấu hết mặt mũi ! "

Sau đó, khởi động xe nhanh chóng rời đi, như thể chậm một giây sẽ bị nhiễm virus.

*

Sau chín giờ tối, xe cuối cùng cũng dừng lại trước một biệt thự.

Chỉ là sau khi xe tắt máy, Chu Nghiêm Tuấn trên ghế phụ lái còn chưa xuống xe ngay lập tức mà quay đầu lạnh lùng nói:"Nhà họ Sở không giống với những nơi khác ở Hải Thành, nhà họ đứng đầu nơi đây. Mỗi một hành động lời nói của mày đều phải cẩn thận cho tao, đừng làm tao mất mặt."

Chu Kiều, người đang ngồi ở băng ghế sau, khẽ vâng một tiếng.

"Cũng đừng tưởng rằng nếu theo tao vào nhà họ Chu này, mày thật sự coi mình là cành vàng lá ngọc, mày cũng chỉ là một đứa con riêng ao tha tới thôi, ăn nói cho đàng hoàng đừng khiến dì mày không vui."

Chu Kiều vẫn vâng như trước.

Chu Nghiêm Tuấn cảm thấy nó trả lời qua loa lấy lệ thì lại tức lên "Hừ, mày không biết nói à?! Mẹ mày dạy mày như thế à?"

Chu Kiều đang ngồi ở băng ghế sau ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó từ khẩu trang truyền ra một câu, "Con biết."

Chu Nghiêm Tuấn luôn cảm thấy xấu hổ khi nhìn bộ dạng của cô, nhưng lúc này không có gì để nói, đành để cô xuống xe theo anh vào nhà Sở.

Trong đại sảnh, có một người phụ nữ đang ngồi uống trà, trông bà ta được bảo dưỡng rất tốt, mặc một bộ sườn xám, giống như một tiểu thư.

"Đây là con gái ông chưa từng gặp mặt?"

Chu Nghiêm Tuấn lập tức thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy người phụ nữ, với thái độ đặc biệt tốt, "Nào, đây là dì Lâm Minh Thanh, gọi dì Lâm!"

Chu Kiều không có cự tuyệt, gật đầu kêu: "Dì Lâm."

Lâm Mỹ Tinh hờ hững liếc cô một cái, thờ ơ hỏi: "Đây là cảm cúm hay là chê không khí trong nhà tôi không trong lành thế?"

"Chuyện này làm sao có thể?" Sau khi Chu Nghiêm Tuấn cười nói, hắn nói nhỏ với Chu Kiều: "Đã vào trong nhà rồi còn không mau tháo khẩu trang ra cho tao!

Tay ông ta định kéo, nhưng Chu Kiều vốn hết sức ngoan ngoãn lại đột nhiên nhanh chóng lui về phía sau, động tác nhanh nhẹn theo bản năng nhue thế không giống một người bình thương.

Nhưng Chu Nghiêm Tuấn hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của cô, bởi vì ông ta dồn hết sự chú ý vào việc Chu Kiều dám chống lại ông ta.

Trước khi vào cửa đã dặn lòng không được làm cho Lâm Mỹ Tinh tức giận, không ngờ vừa vào đây nó đã khiến cho ông ta mất mặt rồi

Cơn giận kìm nén cả ngày lập tức bùng lên vào lúc này.

"Mày làm sao vậy! Tao kêu mày cởi khẩu trang, mày không hiểu à!"

Đang định lấy khẩu trang xuống thì thấy Chu Kiều đưa tay bịt khẩu trang, từ trong khẩu trang truyền ra một giọng nói lạnh lùng, "Mặt con bị bỏng, bác sĩ bảo con đeo khẩu trang."

Bàn tay đang giơ lên ​​của Chu Nghiêm Tuấn đột nhiên lúng túng dừng lại trên không trung.

Không hiểu vì sao, ông ta cảm thấy lời nói của Chu Kiều như đang thầm trách ông ta.

Lúc này, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

"Được rồi, tôi để quản gia dọn một phòng, sau này nó sẽ sống ở căn phòng cuối tầng hai." Lâm Mỹ Tinh đưa mắt nhìn về phía Chu Kiều ánh mắt sâu xa.

Nhưng Chu Kiều vẫn rũ mắt xuống, im lặng đứng đó.

Ngược lại, Chu Nghiêm Tuấn từ chối: "Không cần Mỹ Tinh, nó chỉ tìm đại một phòng ở vài ngày là được. Một khi tôi tìm trường học cho nó rồi để nó trở trong đấy."

Lâm Mỹ Tinh mỉm cười, "Anh có nỡ không?"

"Không có việc gì mà không nỡ, đều đã lớn tuổi rồi, nó nên học cách tự lập." Chu Nghiêm Tuấn phản bác, rõ ràng ông ta thực sự không quan tâm đến đứa con gái này một chút nào.

Lâm Mỹ Tinh hơi nhếch môi, vẫn dáng vẻ cuae quý phu nhân nói: "Thôi, chẳng qua chỉ là một gian phòng thôi mà, nhà lớn thế này không đến mức không dọn được một căn phòng."

Chu Nghiêm Tuấn nghe vậy lập tức đi đến bên cạnh bà ta, "Myc Tinh, em thật hiểu chuyện. Có được em là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh."

Chu Kiều đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ của ông ta cũng hiểu tại sao ông ta bám váy ddàn bà mà không bị đuổi đi

"Bớt nói mấy lời ngọt ngào đi." Lâm Minh Thanh tức giận liếc nhìn ông ta, trách móc.

Chu Nghiêm Tuấn trong nháy mắt ngứa ngáy, không kiên nhẫn nói với Chu Kiều: "Nhanh lên, cám ơn dì."

"Cám ơn dì."

Chu Kiều đáp lại một cách ngoan ngoãn, nhưng giọng điệu lại vô cùng yếu ớt.

Chu Nghiêm Tuấn nóng nảy nhất với cô, tùy tiện vẫy vẫy tay, "Được rồi, mày theo dì Vương đi xem phòng."

Chu Kiều ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng trước khi lên lầu, Lâm Mỹ Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói với cô: "Đúng rồi, anh trai mày cũng sống ở tầng hai, mày đi lại chú ý, đừng làm ảnh hướng tới nó."

Chu Nghiêm Tuấn lúc này mới lộ ra vẻ trung thành nói: "Cái gì ra vào, ngoại trừ ăn uống, đừng tùy tiện đi lại, để không làm phiền mắt Tây Lâm ."

Dì Vương đưa cô lên tầng hai.

Chỉ khi đi ngang qua góc cầu thang, cô chỉ vào cánh cửa ở đầu kia hành lang, nói: "Đây là phòng của thiếu gia, thiếu gia thích yên tĩnh, cho nên cơ bản ngoại trừ dọn dẹp, không có ai dám gõ cửa. "

Chu Kiều có thể nghe ra bà ấy đang nhắc nhở mình.

Nhưng kiểu nhắc nhở này không có tác dụng gì đối với cô, nên cô làm như không nghe thấy.

Dì Vương thấy cô không phản ứng gì, hay phải nói là khẩu trang che hết hai phần ba khuôn mặt cô, nhìn không rõ biểu cảm gì. Bà chủ nhà lại ở dưới lầu, đành phải tạm thời bỏ qua mà đưa cô đi vào phòng.

"Đây là phòng của cô. Nếu không có chuyện gì, tôi đi xuống trước."

Dì Vương chỉ nói một câu như vậy rồi rời đi trước.

Cả đường đi cô đều rũ dầu xuống, thấy không còn ai nữa mới ngẩng đầu lên.

Cô khóa cửa lại rồi kéo khẩu trang xuống.

Trong tấm gương soi toàn thân bên cạnh, chỉ thấy làn da trên khuôn mặt mịn màng và thanh tú, không có một vết bỏng nào.

Không chỉ không có, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, ẩn chứa một chút sắc bén, đôi mắt đen lãnh lẽo như giếng sâu khiến người ta sợ hãi.

"Ting ting-"

Âm thanh yếu ớt của điện thoại di động rung trong túi phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Chu Kiều lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm nút gọi,giọng nói cung kính lập tức vang lên, "Boss."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro