Chap 2: Chu Kiều là một cô bé đáng thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Boss, cô gái đã được đưa lên máy bay, đội y tế hàng đầu đã chờ sẵn ở đó. Sau khi phẫu thuật khẩn cấp hoàn thành, cô ấy sẽ được đưa ra nước ngoài để phục hồi chức năng ngay lập tức. Ngoài ra, cơ thể của ngài đã chuẩn bị xong."

"Không để cho những người đó phát hiện?" Chu Kiều lúc này không còn giọng nói trầm thấp như trước, thay vào đó, trong mắt hiện lên một màu ảm đạm.

"Không."

"Tốt ."

Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn không khỏi có chút cảnh giác hỏi: "Boss, ngài thật sự không về sao? Kỳ thực chúng ta tìm được lý do, không cần thay thế cô ấy."

Người bên kia rất cố gắng thuyết phục nhưng cuối cùng chỉ nghe được một câu "Mọi kế hoạch đều hoãn lại".

Người đàn ông im lặng ngay lập tức.

Bởi vì hắn biết rằng chủ nhân của mình đã nói thì không thể thay đổi.

Nên anh không dám nói gì thêm.

"Cậu hãy heo dõi chúng có tin tức thì báo cáo cho tôi." Cô nói một lần nữa.

Thủ hạ tuy rằng không được cam tâm, nhưng hắn vẫn tuân lệnh, nhưng sau đó lại hỏi: "Những người đó ở nơi nào? Chú của ngài không chỉ nhân cơ hội này mà ám sát ngài, còn phóng hỏa..."

"Đừng lo lắng, ngày trở về của tôi là ngày chết của bọn chúng." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, luồng tử khí tuôn ra.

Sau một hồi trò chuyện, cô cúp điện thoại, đi tới cửa đơn giản khóa cửa lại rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Phải nói kỹ năng làm mẹ kế của Lâm Mỹ Tinh khá tốt, bà ta chuẩn bị tất cả những thứ cơ bản nhất và quần áo cho cô trong một ngày đêm ngắn ngủi như vậy.

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, cô đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy ào ào.

Lớp gạch nhẵn bóng phản chiếu những vết thương trên cơ thể cô,

Nghiêm trọng nhất là vai.

Bởi vì chỗ kia nhìn qua không chỉ là bị thương một lần.

Trong đó có vết xà nhà rơi xuống nện vào sau thương làm bị bỏng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện còn có vết thương dotrúng đạn .

Vết thương sâu đến mức hở cả da thịt, vòng tròn xung quanh có màu trắng nhạt khi gặp nước, trông rất kinh khủng.

Nhưng Chu Kiều không quan tâm đến điều đó.

Cô tắm xong, xử lý cẩn thận bằng băng và thuốc kháng viêm mang từ xe cứu thương vào, sau đó mặc quần áo sạch sẽ rồi nằm xuống ngủ.

Trong thời gian này, cô đã quá mệt mỏi.

Đặc biệt là đêm qua, vốn đã bị thương lại phải cõng hai người từ trong đám cháy đi ra.

Sức chịu đựng của cô ấy đã cạn kiệt.

Giấc ngủ này là cả đêm.

Khi tỉnh dậy, căn phòng vẫn còn tối.

Trong phút chốc, cô nghĩ mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình.

Nhưng rất nhanh cô liền nhận ra mình đang ở nhà họ Sở

Và cô ấy bây giờ là Chu Kiều.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mười giờ ba mươi lăm.

Cô đã bỏ lỡ thời gian ăn sáng.

Người quản gia đã không gõ cửa để đánh thức cô dậy.

Điều này khiến cô cảm thấy rằng mình thực sự đã giành được giải thưởng lớn, gặp một người cha không thương mẹ không yêu, cô cảm thấy xót xa cho cô bé này

Nhưng nếu không có cô, cô bé sẽ không gặp phải chuyện như này.

Nghĩ vậy, cô đứng dậy tắm rửa, thay thuốc, mở cửa xuống nhà tìm đồ ăn cho mình.

*

Những ngày sau, cô kiếm cớ bị thương ở mặt, không xuống nhà ăn cơm cùng họ, cố gắng ở trong phòng càng nhiều càng tốt.

Chu Nghiêm Tuấn không muốn nhìn thấy cô con gái này, khi cô không ra ngoài, ông ta cũng không thèm gặp cô.

Cho đến một tuần sau, ông ta đem tờ giấy chuyển trường ném cho cô.

"Đây là trường mà dì Lâm của mày đã nhờ người tìm. Mày có thể đi báo danh vào ngày mai." Đoán chừng ông ta cảm thấy mình hơi khô, lại nghĩ đến vết thương trên mặt cô. vì thể hiện chính mình làm cha quan tâm hắn lại nhiều bổ sung một câu, "Trường trung học Minh Hải là trường tư thục tốt nhất ở Hải Châu. Đội ngũ giáo viên và môi trường đều là hàng đầu. Mẹ mày cũng không cho mày học được đâu.

Chu Kiều nhướng mắt "Sau đó thì sao?"

Chu Nghiêm Tuấn hơi sững sờ, ông ta hiển nhiên không ngờ nó lại biết mình còn nói tiếp, khó xử ho khan một tiếng nói: "Vậy để cho mày chuyên tâm học hành, tao vẫn cho mày ở lại trường, mày phải học hành chăm chỉ. Đừng làm tao với dì mày xấu hổ."Có lẽ nói ra điều này ông ta có vẻ hơi chột dạ, vì để lấy lại khí thế, ông ta lại nói:" Mày nghe chưa! "

Chu Kiều trên người bị thương, tinh thần vẫn chưa tốt, nhàn nhạt đáp: "Rồi."

Như thế nào cũng nghe ra là trả lời lấy lệ.

Chu Nghiêm Tuấn nghe xong cũng không thèm tiếp tục nói nhảm với cô, dù sao ông cũng đã giải thích xong chuyện rồi, ông ta chỉ đi làm việc riêng.

Ngay khi Chu Nghiêm Tuấn và những người khác rời đi, lông mày của cô cau lại.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ rằng mình chỉ ở lại một thời gian rồi rời đi, nhưng cô lại quên mất rằng Chu Kiều là một ... học sinh!

Mặc dù cô trạc tuổi Chu Kiều, làm một học sinh cũng không có chuyện gì lắm.Nhưng vấn đề là ở những nơi như trường học, trong thời gian dài thì chắc chắn thân phận này sẽ bị bại lộ.

Chu Kiều lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn để cấp dưới có thể lấy được mặt nạ y như thật sớm nhất có thể.

Sau đó, cô chỉ đơn giản thu dọn một vài bộ quần áo giặt sạch và đi nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, Chu Nghiêm Tuấn không có xuất hiện ở dưới lầu, mà một người lái xe đưa Chu Kiều đến trường học.

Vừa đến nơi, tài xế đã thạ cô xuống rồi đi luôn.

Chu Kiều không quan tâm nên tự mình vào trường, đến phòng giáo viên hiệu trưởng để tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 7.

Cô vừa bước đến văn phòng chỉ thấy có ba giáo viên đang ngồi trong văn phòng.

Chu Kiều đứng ở cửa hờ hững hỏi: "Cô chủ nhiệm lớp 7 có ở đây không?"

Hai trong ba giáo viên nghe nói thuộc về Lớp 7, lập tức thờ ơ liếc mắt nhìn rồi cúi đầu, nam giáo viên trẻ tuổi duy nhất cao gầy, sắc mặt cực kỳ trẻ trung nói: "Tôi là giáo viên của Lớp 7. "

Chu Kiều bước tới, tuy giọng nói lạnh lùng, nhưng lại rất lễ phép, "Xin chào, em là học sinh mới chuyển đến, Chu Kiều."

Tư thế bình tĩnh đó khiến thầy giáo bất giác đứng dậy, đưa tay ra "Xin chào, tôi là giáo viên của lớp 7, tôi tên là Du Thương."

"Chà, thầy Du thật tốt."

Vẻ ngoài không khiêm tốn cũng không hống hách của Chu Kiều khiến Dư Thương căng thẳng không thể giải thích được, "Đừng khách sáo, nếu không tôi sẽ cùng em về ký túc xá thu dọn, lát nữa qua lấy sách và lên lớp?"

"Không, em có thể tự đi."

Chu Kiều từ chối đề nghị của Du Thương và tự mình xuống lầu.

Nhưng thay vì đến ký túc xá, cô đến phòng y tế của trường trước.

Chỉ vì số thuốc mà cô lấy trong xe cấp cứu có hạn , hai ngày này tại Sở gia đóng cửa không ra, những thuốc kia sớm đã dùng xong,cô nhất định phải đi phòng y tế đi lấy chút thuốc mới được.

Nhưng khi cô đến phòng y tế, bác sĩ của trường không có ở đó.

Chu Kiều tự giác tìm một chỗ ngồi đợi một lát, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai xuất hiện, thấy thời gian trôi qua một chút, để khồn bị muộn lớp. , cô quyết định lợi dụng chỗ không có ai để giải quyết vết thương cho mình.

Cô nhìn vết thương trên vai.

Dù đã dưỡng thương được một tuần nhưng vết thương quá nghiêm trọng, vẫn còn trông rất dữ tợn.

Cô đổ lọ thuốc lên vết thương của mình một cách tùy ý.

Các cơ được siết chặt theo bản năng.

Nhưng trong một giây tiếp theo, cô ngừng đổ thuốc, nhưng thuốc vẫn chảy ra, đôi mắt lãnh đạm của cô bỗng trở nên lạnh lẽo, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro