5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa bên ngoài càng trở lớn, không khí cũng lạnh hơn. Nhu Nhi cúi người đắp cho bảo bối của cô cái chăn, mà không để ý cảnh xuân trước ngực cô đã lộ ra.

Lãnh Nghị hít một hơi sâu, sao cô gái nhỏ này có thể thay đổi lớn như vậy? Rõ ràng năm xưa bầu ngực sữa kia trong tay hắn chỉ có chút xíu mà. Bây giờ thì... sợ là không vừa tay hắn.

Nhu Nhi không biết mình đã bị sói đói để ý, còn ngây thơ nhìn hắn hỏi:

"Nghị, anh có lạnh không? Có cần em lấy thêm cho anh cái chăn không?"

Lãnh Nghị lắc đầu, nhìn cô chằm chằm. Cô gái nhỏ này, thật khiến hắn phát điên mà.

"Tiểu Nhu"

"Hửm? Anh lạnh à?"

Lãnh Nghị lắc đầu, hỏi cô: "Mấy năm qua em sống có tốt không?"

Nhu Nhi gật đầu: "Rất tốt, còn anh?"

Lãnh Nghị sống thật sự không tốt, nếu không phải giữ trọn đạo hiếu, hắn thật sự đã muốn bỏ về nước tìm cô, hắn thật sự rất nhớ cô.

"Anh sống tạm ổn"

Nhu Nhi lúc này mới nhớ ra một việc quan trọng, cô ngồi dậy nhìn anh.

"Khoan đã, anh là ba Tiểu Vũ. Tại sao Tiểu Vũ mất tích cả tháng nay anh không đi kiếm nó"

Lãnh Nghị bật cười: "Tìm làm gì? Không phải em chăm sóc con trai anh rất tốt hay sao?"

Nhu Nhi trợn mắt nhìn anh: "Lỡ người ôm bé con đi là người xấu thì sao?"

"Em nghĩ anh sẽ để con trai anh bị người xấu ôm đi sao?"

Nhu Nhi nhăn mặt, hoàn toàn không hiểu Lãnh Nghị đang nói cái gì?

"Tiểu Nhu" Lãnh Nghị ngồi dậy, đi qua chỗ cô.

"Anh... anh làm gì?"

Sao Lãnh Nghị lại đè lên người cô chứ?

"Em nhỏ tiếng một chút, Tiểu Vũ sẽ thức"

Nhu Nhi lập tức im lặng.

Lãnh Nghị bật cười, hắn vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, hôn lên má cô.

"Nghị... anh..." Nhu Nhi giật mình, hai má phím hồng lắp bắp nói.

"Cám ơn em"

"..."

"Con trai anh không có mẹ, cám ơn em đã đồng ý làm mẹ nó"

Nhu Nhi quay mặt sang chỗ khác, tay chống lên bờ ngực rắn chắn của anh, xấu hổ nói:

"Vì... vì... em cũng rất yêu bé con"

Lãnh Nghị vuốt ve má cô, liếm lên nó vài cái.

"Nghị... anh... đừng liếm..."

Lãnh Nghị mỉm cười tà mị, thở hơi nóng vào tai Nhu Nhi.

"Vậy, em có muốn làm vợ ba nó không?"

--------------

"Ng... Nghị.... aa... anh... nhẹ chút..."

Nhu Nhi rên rỉ, tay ôm chặt lấy cái lưng của Lãnh Nghị. Áo ngủ của cô bị kéo lên thật cao, bầu ngực sữa bị chuyển động của Lãnh Nghị mà lắc lư, mồ hồi chảy trên hạt đào của cô khiến hắn rất ngứa mắt, bèn cúi xuống liếm lấy nó.

"Aa.... Nghị... ân... nga... nhẹ thôi..."

Phía dưới cái chăn, chân cô bị Lãnh Nghị mở thật lớn, cái hông của hắn chuyển động ra vào rất nhiều lần, rất mạnh. Tiếng nước cộng với tiếng da thịt va vài nhau, trong không gian im ắng, tạo nên một hình ảnh thật dâm mỹ.

Lãnh Nghị đã lâu không đụng vào phụ nữ, trừ duy nhất lần bị mẹ anh bỏ thuốc, thì thật sự mười năm qua, anh chưa đụng vào ai. Cho nên tư vị của Nhu Nhi khiến Lãnh Nghị thật điên cuồng, hoàn toàn phóng đãng trên người cô.

"Bảo bối, chặt quá. Bao nhiêu năm nay, em không có ai khác sao?"

Nhu Nhi rất sợ làm Tiểu Vũ thức giấc, cho nên nhẹ giọng bảo:

"Aa... ngoài anh... á... ngoài anh ra... aa... em.... không... á á á"

Nhu Nhi hét lớn, phía dưới hoa huyệt của cô thắt chặt, khiến Lãnh Nghị cắn răng dừng lại, đợi cô qua cao trào rồi mới tiếp rục chuyển động.

"Em... thật là mê người mà"

Nhu Nhi ôm cổ anh, gương mặt vì tình dục mà ửng hồng, trông cô càng xinh đẹp.

"Nghị... a... mình... mình... ra phòng khác đi... em ... aa... em sợ... bé con... á... thức..."

Quả thật Lãnh Nghị mạnh mẽ thật, cái giường run lên bần bật, coi rất sợ ảnh hưởng đến Tiểu Vũ.

"Nghị... ưm... ưm..."

Lãnh Nghị hôn lên môi anh đào của cô, cắn mút đôi môi của cô. Nhu Nhi bị anh làm cho say mê, mặc anh muốn làm gì thì làm.

"Ưm..."

Lúc này, Tiểu Vũ bỗng nhiên ngáp một tiếng, xoa xoa hai mắt rồi khóc oe oe. Nhu Nhi hết hồn, đẩy Lãnh Nghị ra, kéo áo xuống, rồi đến dỗ bé con mau nín khóc.

Lãnh Nghị vẫn còn rất cứng rắn, bỗng dưng hắn thấy hơi ghét con trai rồi. Sao lại phá đám lúc này cơ chứ?

Mất một lúc sau, Nhu Nhi mới dỗ được Tiểu Vũ nín khóc, bé con mút mút ngón tay rồi ngủ mất, trông rất đáng yêu. Nhu Nhi khẽ hôn lên má phúm phím của bé, thật sự là yêu chết cô.

Lãnh Nghị thấy con trai đã ngủ, bèn từ phía sau ôm lấy Nhu Nhi, khẽ nói:

"Tiểu tâm can, chúng ta tiếp túc đi"

Nhu Nhi biết hắn rất khó chịu, cứng rắn của hắn chĩa vào mông, cạ cạ gọi tình. Nhu Nhi không biết phải làm sao, quay lại nói:

"Nhưng ... Tiểu Vũ sẽ thức mất"

Lãnh Nghị khàn giọng bảo: "Bải bối, đâu có nhất thiết là phải làm trên giường"

"Hả?"

"Xuống đất, anh trải ga, rồi mình làm tiếp"

"..."

Suốt từ hơn 12 giờ khuya đến 5 giờ sáng, Lành Nghị quần cô từ ga dưới đất đến nhà tắm, từ nhà tắm ra cái bàn làm việc trong phòng cô, sau đó ôm cô xuống phòng khách, rồi đem cô vào phòng bếp, cuối cùng là chiếc ga dưới đất trong phòng cô.

Lãnh Nghị không biết mệt mỏi, như con thú hoang đòi hỏi cô không ngừng nghỉ. Cuối cùng cả hai lấy gối ngủ dưới đất.

Lãnh Nghị nói: "Anh nhịn rất lâu rồi! Em phải cho anh tđòi lại tất cả"

Nhu Nhi ngủ say mà vẫn còn thắc mắc. Không lẽ anh không đụng vào cô vợ của mình.

----------------

Lãnh Nghị bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm cho thức giấc. Hắn đứng dậy, đi đến bên giường của cô, lấy chiếc điện thoại bên cạnh giường. Bé cũng bị ồn mà cựa quậy, Lãnh Nghị nằm xuống bến cạnh, nhẹ nhàng dỗ dành bé.

"Alo"

Đầu dây bên kia, người phụ nữ chanh chua lên tiếng: "Mày đang ở đâu?"

Hắn nhếch mép, chán ghét nói: "Tôi ở đâu, cần phải báo sao?"

"Hừ" Người phụ nữ tức giận nói: "Hoặc về ngay, hoặc con nhỏ đó bỏ mạng"

Lãnh Nghị nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong chăn ngủ dưới đất, ánh mắt hắn rất cưng chiều.

"Mẹ biết tôi không yếu thế như lúc trước mà, thử đụng vào xem, đừng trách tôi không nể tình mẹ con"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh