NHẤT KIẾM ĐỘNG GIANG HỒ 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 46 Tiêu Dao tửu

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Cái chết của Hoàng Bất Không chỉ có thể nói là liên quan phần nào đến đại cuộc ấy thôi.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ khả dĩ nói rõ hơn được không?

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, Hoàng Bất Không được bản tòa sai phái đi tranh đoạt địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành, nhưng y đã ngu ngốc, không làm tròn sứ mạng, nên bản tòa hạ sát ỵ..

Văn Nhân Tuấn hỏi xen vào ngay :

- Thì ra là như thế! Nhưng, lúc Hoàng Bất Không trở về, Cốc chủ không cho lão cơ hội giải bày nguyên do tự sự vì sao mà lão thất bại hay sao?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Ngươi đừng giả vờ trước mặt bản tòa! Hừ, ngươi là ai, bản tòa đã quá biết rồi. Hoàng Bất Không trở về, tường trình đầu đuôi vụ bản đồ và chìa khóa giả, có tẩm chất độc như thế nào và ngươi đã lừa gạt mọi người ra sao... Bản tòa còn lạ gì! Ha hạ. trong lúc bản tòa đang bực tức sự ngu ngốc của Hoàng Bất Không, đang hận về sự xảo trá của ngươi, thì tự dưng ngươi lù lù đem thân đến nạp! Hay lắm! Đây đúng là một cơ hội may mắn, có lẽ ta được trời giúp cho nên việc; ta cứ ngồi yên một chỗ, mà vẫn được người đem tới dâng bản đồ và chìa khóa thật của Hoàng Kim thành!

Văn Nhân Tuấn càng nghe càng sửng sốt.

Chàng trố mắt thật to mà theo dõi từng lời nói của Tiêu Dao cốc chủ.

Rồi chàng nhíu mày, than :

- Hỏng to rồi! Tình hình này xem chừng hai bảo vật mang trên mình tại hạ không còn giữ được bao lâu nữa!

Tiêu Dao cốc chủ đắc ý :

- Ngươi hiểu vậy là tốt. Bản tòa cũng chẳng hẹp lượng làm chi, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa hai vật ấy cho bản tòa, thì bản tòa vui lòng tha mạng cho.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Cốc chủ hà tất phải vội vàng, hai bảo vật Hoàng Kim thành đang có trong người tại hạ đây, sớm muộn gì rồi cũng thuộc về tay Cốc chủ, chớ tại hạ có mọc cánh bay khỏi chốn này được đâu mà Cốc chủ ngại. Chỉ có một điều là, trước khi tại hạ trao hai bảo vật ấy, tại hạ muốn Cốc chủ vui lòng thuyết minh về âm mưu đại cuộc gì đó của Cốc chủ, để tại hạ được mở rộng kiến thức. Cốc chủ có ưng thuận nói cho tại hạ nghe chăng?

Tiêu Dao cốc chủ trầm ngâm một chút, mới cất giọng đầy tự tin :

- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, bởi vì ngươi sẽ không trốn thoát khỏi tay bản tòa. Tiêu Dao cốc của bản tòa định làm bá chủ võ lâm Trung Nguyên đấy! Ngươi đã nghe rõ chưa?

Văn Nhân Tuấn giương ngón tay cái ra, nói :

- Cốc chủ quả là bậc hùng tâm đại trí, khiến ai cũng phải kính phục; chỉ e rằng, võ lâm Trung Nguyên vốn đông đảo mà hạng tài giỏi lại chẳng ít, Cốc chủ sẽ độc bá được chăng?

Tiêu Dao cốc chủ bật cười lạnh như băng :

- Hạng vô danh tiểu tốt như ngươi thì hiểu gì về kế sách tuyệt hảo của bản tòa. Người của võ lâm Trung Nguyên tuy đông và mạnh thật, nhưng bản tòa đã có biện pháp đối phó, thần phục chẳng khó khăn gì. Rồi đây, nếu ngươi còn sống sót, ngươi sẽ thấy chỉ trong vòng ba tháng thôi, bản tòa sẽ bắt buộc từng kẻ, từng kẻ trong võ lâm Trung Nguyên phải cúi đầu qui phục Tiêu Dao cốc, bằng như kẻ nào ngoan cố, cương dương, thì sẽ tan xương nát thịt ngay!

Văn Nhân Tuấn bỗng lắc đầu :

- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!

Tiêu Dao cốc chủ không nhịn được, liền hỏi :

- Ngươi đáng tiếc cái gì?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Đáng tiếc là tại hạ không hân hạnh được trông thấy cái kế sách tuyệt hảo ấy của Cốc chủ!

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Nếu ngươi ngoan ngoãn tự nguyện dung nạp hai bảo vật Hoàng Kim thành cho bản tòa, thì bản tòa tha mạng cho còn dùng ngươi làm thuộc hạ tay chân, chừng đó, ngươi lo gì chẳng thấy được kế sách tuyệt hảo ấy.

Văn Nhân Tuấn lại lắc đầu :

- Tại hạ thực bụng muốn dâng nạp hai bảo vật ấy, nhưng lại không dám!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Ngươi không dám ư? Ngươi sợ cái gì?

Văn Nhân Tuấn trả lời ngay :

- Tại hạ sợ Cốc chủ lại quên lời hứa, lại bội tín lần nữa!

Tiếu Bao Tự muốn cười mà cố nén.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Kể cả bản tòa chẳng hứa gì với ngươi hết, ngươi liệu bản tòa không có cách chiếm đoạt hai món ấy trong người ngươi hay sao? Ngươi không phải là kẻ ngu dại, tốt hơn nên tự nguyện đưa ra, đừng đợi bản tòa phải mất công động thủ.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nếu tại hạ tự nguyện dâng nạp, thì Cốc chủ có chắc chắn tha mạng cho tại hạ không?

Cốc chủ hãy tự vấn xem có đáng là con người thủ tín hay không?

Tiêu Dao cốc chủ vỗ mạnh vào thạch ỷ, thịnh nộ quát :

- Ngươi đừng có khích bác lăng nhăng! Hãy mau mau trả lời ngay câu hỏi của bản tòa là ngươi có bằng lòng dâng nạp hai bảo vật ấy hay không?

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Cốc chủ mới khoe những người trong Tiêu Dao cốc đều tu dưỡng, hòa nhã chẳng kém thánh nhân, thế mà tại sao bây giờ Cốc chủ lại để lộ thái độ như phường vô danh vậy?

Tiêu Dao cốc chủ xỉa tay điểm mặt Văn Nhân Tuấn, hét :

- Ngươi...

Văn Nhân Tuấn cũng vung tay lên, ra hiệu khuyên can :

- Cốc chủ không nên tức giận quá như thế, làm tại hạ đâm hoảng mà ngã đùng ra chết mất, thì Cốc chủ đâu còn chiếm được hai bảo vật ấy. Hãy từ từ, để tại hạ tự động dâng nạp...

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Coi bộ ngươi thức thời vụ đó! Mau lấy hai món ấy ra đưa cho kẻ tả hữu trình lên cho bản tòa. Lẹ lẹ đi!

Tử y hán tử gầy cao, tức Nghinh Tân sứ giả khoa chân toan sấn lại Văn Nhân Tuấn, nhưng chàng đã xua tay :

- Khoan đã! Tại hạ còn có lời muốn nói với Cốc chủ.

Tiêu Dao cốc chủ thúc giục :

- Ngươi chậm chạp quá đi thôi! Còn muốn nói gì, hãy nói ngay đi!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Tại hạ rất hiểu, dù có dâng nạp hai món ấy thì tại hạ cũng chết; mà dù không dâng nạp, cũng chẳng thoát chết vì tại hạ đã uống một chén Tiêu Dao Tửu. Tuy nhiên, trước khi chết, tại hạ có một điều tâm nguyện, mong được Cốc chủ thành toàn cho.

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Ngươi là kẻ minh bạch đấy! Được! Ta sẽ thành toàn cho, ngươi nói tâm nguyện ấy đi!

Văn Nhân Tuấn nghiêm giọng :

- Vì là người võ lâm nên tại hạ không khỏi tò mò thắc mắc khi nghe Cốc chủ nói rằng Cốc chủ sẽ có kế sách tuyệt hảo để độc bá võ lâm Trung Nguyên. Vậy, trước khi chết, tại hạ yêu cầu Cốc chủ giải tỏa hộ nỗi tò mò thắc mắc cho tại hạ, tức nói cho tại hạ biết đó là kế sách ra sao, để tại hạ dù có xuống âm phủ vẫn vui, vì đã được nghe cao kiến hi hữu của Cốc chủ.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Được! Bản tòa thành toàn cái tâm nguyện cho ngươi.

Văn Nhân Tuấn liền vòng tay ôm quyền thi lễ :

- Đa tạ Cốc chủ! Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Có thể tóm tắt kế sách của ta như thế này :

chia võ lâm Trung Nguyên làm ba hạng, hạng kém, hạng trung bình và hạng cao đẳng; trước hết, bản tòa nhắm vào hai hạng dưới, tức đối phó với những nhân vật võ lâm hạng kém và hạng trung bình, bằng cách mua chuộc, lôi cuốn, nếu kẻ nào không theo thì trừ khử đi; sau khi tập họp được đại đa số hai hạng người ấy rồi, bản tòa lại đối phó đến hạng cao đẳng, bằng cách xách động số đông áp đảo, loại dần họ.

Như thế, lo gì bản tòa chẳng làm chủ toàn thể võ lâm Trung Nguyên.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Theo ý Cốc chủ thì trong võ lâm Trung Nguyên, nhân vật cao đẳng nào đáng ngại nhất?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Lý Tam Lang!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ đối phó với y ra sao?

Tiêu Dao cốc chủ nghiêm chỉnh :

- Lý Tam Lang chắc chắn không khi nào qui phục bản cốc nên chỉ còn có cách trừ khử y mà thôi. Muốn trừ khử y, bản tòa cho người đi phao truyền những tin tức đặc biệt biến y thành cái đích cho toàn thể võ lâm nhắm vào...

Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, ngắt lời :

- Chính Cốc chủ đã chủ động việc phao truyền những tin tức bất lợi cho Lý Tam Lang?

Chẳng hạn như tin tức gì?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Chẳng hạn như bản tòa sai Bệnh Tây Thi bắn tin rằng có người từ Hoàng Kim thành đến, cốt tìm giao cho Lý Tam Lang địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành. Thế là các nhân vật võ lâm đều nhắm vào Lý Tam Lang, đua nhau mà săn đuổi y. Nào ngờ...

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Nào ngờ hai món bảo vật Hoàng Kim thành lại lọt vào tay tại hạ.

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Nên bản tòa lại sai Bệnh Tây Thi và Hoàng Bất Không truy nã ngươi.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nói vậy, Bệnh Tây Thi là người của Tiêu Dao cốc chăng?

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Chẳng những là người của Tiêu Dao cốc, mà còn là nhân vật thay mặt bản tòa trong một số công việc.

Văn Nhân Tuấn kêu lên :

- Thật không thể ngờ! Không thể ngờ nổi! Một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm đương thời, Bệnh Tây Thi, lại là người của Tiêu Dao cốc!

Đột nhiên chàng quay qua Tiếu Bao Tự :

- Diệp cô nương thì sao, có phải là người của Tiêu Dao cốc chăng?

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

- Trước đây thì không, nhưng hiện giờ thì trở thành người của Tiêu Dao cốc rồi! Đã lỡ uống chén Tiêu Dao Tửu, làm sao còn tự chủ được nữa!

Tiêu Dao cốc chủ cười đắc chí :

- Nói đúng lắm! Nói hay lắm! Diệp cô nương đừng lo, bản tòa sẽ đối xử một cách đặc biệt với cô nương mà!

Văn Nhân Tuấn nhìn lại phía Tiêu Dao cốc chủ, hỏi :

- Cốc chủ! Bệnh Tây Thi có uống Tiêu Dao Tửu không?

Tiêu Dao cốc chủ lắc đầu :

- Thị không cần uống Tiêu Dao Tửu, vì ngay từ căn bản đã là người của bản cốc rồi!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Trong võ lâm Trung Nguyên, ngoài Bệnh Tây Thi, còn có ai là người của Tiêu Dao cốc nữa chăng?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Hành sự qui hồ tính bất quí hồ đa. Trong buổi đầu chưa cần nhiều người, có thể tiết lộ bí mật, nên chỉ cần một mình Bệnh Tây Thi cũng đủ. Tuy nhiên, trong tương lai, càng ngày sẽ có càng đông người qui phục Tiêu Dao cốc, bởi vì...

Văn Nhân Tuấn đỡ lời :

- Bởi vì Tiêu Dao cốc của Cốc chủ nhất định sẽ độc bá toàn võ lâm!

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Không sai! Ngươi có thấy xứng đáng không?

Văn Nhân Tuấn bỗng vỗ tay reo :

- Tuyệt diệu! Đúng là đại cuộc quan trọng! Hay lắm! Cốc chủ mà hành động như thế là quá hay! Tại hạ rất lấy làm.. Tiêu Dao cốc chủ ngắt lời :

- Đừng dài dòng nữa, mau đưa hai món ấy đây!

Văn Nhân Tuấn hít mạnh vào một hơi, nhăn nhó :

- Cốc chủ! Sao mà tại hạ nghe trong lồng ngực đau nhói, chắc là Tiêu Dao Tửu phát tác?

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Chắc là thế!

Văn Nhân Tuấn quắc mắt :

- Cốc chủ mà không giao thuốc giải, là tại hạ liều mạng với Cốc chủ đấy.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Ngươi nằm mộng cũng đừng hòng phản ứng được. Đã uống Tiêu Dao Tửu rồi, là chỉ có tuân theo mệnh lệnh ta mà thôi!

Văn Nhân Tuấn thình lình cười rộ một tràng :

- Cốc chủ! Trên đời này, những sự hư hư thật thật, giả giả chân chân biết đâu mà lường!

Nếu đã có kẻ dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa người khác uống rượu độc, thì tại sao người khác dại khờ mà uống chứ? Cốc chủ tưởng tại hạ đã trúng độc Tiêu Dao Tửu thật sao?

Tiêu Dao cốc chủ cười khảy :

- Bản tòa không phải là kẻ đui mù, bản tòa đã thấy rõ ràng ngươi uống cạn chén Tiêu Dao Tửu...

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

- Phải rồi! Tại hạ uống chén rượu ấy là chuyện có thật, nhưng Tiêu Dao Tửu còn ở trong bình thì độc, khi rót ra chén, nhất là đã qua tay tại hạ rồi, thì chả còn gì là độc nữa, mà trở thành mỹ tửu, rất ngon lành!

Tiêu Dao cốc chủ nhún vai :

- Bản tòa không rảnh để nghe ngươi nói đùa!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Không đùa đâu! Nếu chẳng tin, Cốc chủ cứ hỏi Diệp cô nương thử coi.

Tiêu Dao cốc chủ hướng mục quang vào Tiếu Bao Tự.

Nàng không đợi hỏi, đã ngẩng đầu lên, nói :

- Đúng thế. Thưa Cốc chủ, chén Tiêu Dao Tửu ấy chả có chút độc nào, mà lại là một thứ rượu ngon, dịu hiếm có trong đời!

Tiêu Dao cốc chủ cười lạnh như băng :

- Bản tòa không tin!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ không tin là võ lâm Trung Nguyên có thể dùng nội công hóa giải chất độc sao?

Tiêu Dao cốc chủ đứng phắt dậy, hằn hộc :

- Bản tòa muốn xem thử!

Lời y vừa dứt, vị Nghinh Tân sứ giả đã lạng người sang Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn khẽ quạt một chưởng, Nghinh Tân sứ giả lập tức bị hất lùi, lảo đảo.

Chàng cười khảy :

- Xem thế nào, Cốc chủ?

Tiêu Dao cốc chủ đỏ ngầu con mắt, gầm lên một tiếng quái dị, vừa vung tay một cái, tất cả đuốc trên tường cũng như lửa đang bừng bừng cháy trong chậu, liền tắt ngấm hết.

Toàn gian thạch thất bỗng chìm hẳn vào bóng đen tợ mực.

Văn Nhân Tuấn ngại bị ám toán bất thần, nên lẹ làng nắm tay Tiếu Bao Tự, nhất tề phi thân lùi lại một quãng, áp lưng vào tường đá và lần dò ra phía cửa.

Hai người vừa đến gần hai cánh cửa đó, bỗng thấy ánh lửa nháng lên, một ngọn đuốc to lại từ trong tường ló ra và trong chậu, hỏa quang lại cháy phừng phừng. Gian thạch thất liền khôi phục ánh sáng nguyên trạng.

Nhưng, hiện tại, cả một gian thạch thất rộng thênh thang chỉ còn lại có Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự mà thôi, còn tất cả sáu bảy mươi người của Tiêu Dao cốc, mới đó, đều đã biến đâu mất hết.

Đúng ra, còn lại thêm hai người nữa, chính là hai tử y hán tử bị cắt lưỡi đang quỳ gần chậu lửa.

Văn Nhân Tuấn cất tiếng cười rộ, nói to :

- Ạ!... Thì ra chỉ là như thế thôi! Thế mà tưởng chuyện gì ghê gớm lắm! Ha hạ..

Giữa tình trạng đáng sợ dường này mà chàng còn trấn tĩnh cười cợt được, kể ra cũng đặc biệt thật!

Tiếu Bao Tự thò tay kéo kéo, rồi xô, đẩy hai cánh cửa đá, nhưng tuyệt nhiên chẳng làm lay động nổi mảy may nào!

Thình lình nghe một giọng băng lãnh vọng ra :

- Không mở được đâu! Hai cánh cửa đá do cơ quan bí mật điều khiển, chỉ có cơ quan mới mở hay đóng được mà thôi, dùng sức người vô ích!

Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự giương mắt nhìn về phía xuất phát tiếng nói ấy, nhận thấy trên tường đá ngay đằng sau thạch ỷ của Tiêu Dao cốc chủ hiện ra một lỗ hổng vuông và tại đây đang có một đầu người bao kín nhô lên.

Văn Nhân Tuấn liền hỏi :

- Cốc chủ định giở trò gì vậy? Muốn giam hãm đến chết hai người bọn tại hạ chăng?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Ngươi biết thế là thông minh đấy!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ muốn hãm hại bọn tại hạ, nhưng bọn tại hạ lại không muốn chết, thì sao? Vả lại, ngoài bọn tại hạ hai người, còn có thêm hai tay thuộc cấp của quý cốc đang quỳ gần chậu lửa nữa kìa, chẳng lẽ Cốc chủ cũng định giết họ luôn?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Chúng đã phạm quy luật của bản cốc, đều đáng chết.

Văn Nhân Tuấn hỏi tiếp :

- Nhưng e rằng Cốc chủ không thể giam hãm hai gã ấy trong thạch thất này, thì thế nào?

Tiêu Dao cốc chủ hỏi lại :

- Tại sao ta không giam hãm chúng được?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Vì họ chắc chắn biết cách điều động cơ quan mở cửa chớ sao!

Tiêu Dao cốc chủ cười khảy :

- Ngươi đừng kiếm lời dọ dẫm! Đáng tiếc cho ngươi là không thể lợi dụng được hai tên ấy đâu, vì tất cả cơ quan điều động đóng hay mở cửa, cũng như di chuyển mọi vật trong gian Thần điện này đều đặt bên ngoài hết!

Văn Nhân Tuấn khẽ cau mày :

- Nếu đúng vậy thì tại hạ vừa mừng hụt. Quả đáng tiếc thật!

Tiêu Dao cốc chủ mỉa mai :

- Mừng hụt xong, là đến bi đát ngay! Ngươi khóc đi là vừa, bản tòa sắp ra lệnh phóng độc khí đầy cả gian Thần điện đấy; ngươi thử tự vấn xem còn có thể sống được bao lâu nữa!...

Hồi 47 Dã tâm

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Cái chết của Hoàng Bất Không chỉ có thể nói là liên quan phần nào đến đại cuộc ấy thôi.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ khả dĩ nói rõ hơn được không?

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, Hoàng Bất Không được bản tòa sai phái đi tranh đoạt địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành, nhưng y đã ngu ngốc, không làm tròn sứ mạng, nên bản tòa hạ sát y...

Văn Nhân Tuấn hỏi xen vào ngay :

- Thì ra là như thế! Nhưng, lúc Hoàng Bất Không trở về, Cốc chủ không cho lão cơ hội giải bày nguyên do tự sự vì sao mà lão thất bại hay sao?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Ngươi đừng giả vờ trước mặt bản tòa! Hừ, ngươi là ai, bản tòa đã quá biết rồi. Hoàng Bất Không trở về, tường trình đầu đuôi vụ bản đồ và chìa khóa giả, có tẩm chất độc như thế nào và ngươi đã lừa gạt mọi người ra sao... Bản tòa còn lạ gì! Ha ha... trong lúc bản tòa đang bực tức sự ngu ngốc của Hoàng Bất Không, đang hận về sự xảo trá của ngươi, thì tự dưng ngươi lù lù đem thân đến nạp! Hay lắm! Đây đúng là một cơ hội may mắn, có lẽ ta được trời giúp cho nên việc; ta cứ ngồi yên một chỗ, mà vẫn được người đem tới dâng bản đồ và chìa khóa thật của Hoàng Kim thành!

Văn Nhân Tuấn càng nghe càng sửng sốt.

Chàng trố mắt thật to mà theo dõi từng lời nói của Tiêu Dao cốc chủ.

Rồi chàng nhíu mày, than :

- Hỏng to rồi! Tình hình này xem chừng hai bảo vật mang trên mình tại hạ không còn giữ được bao lâu nữa!

Tiêu Dao cốc chủ đắc ý :

- Ngươi hiểu vậy là tốt. Bản tòa cũng chẳng hẹp lượng làm chi, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa hai vật ấy cho bản tòa, thì bản tòa vui lòng tha mạng cho.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Cốc chủ hà tất phải vội vàng, hai bảo vật Hoàng Kim thành đang có trong người tại hạ đây, sớm muộn gì rồi cũng thuộc về tay Cốc chủ, chớ tại hạ có mọc cánh bay khỏi chốn này được đâu mà Cốc chủ ngại. Chỉ có một điều là, trước khi tại hạ trao hai bảo vật ấy, tại hạ muốn Cốc chủ vui lòng thuyết minh về âm mưu đại cuộc gì đó của Cốc chủ, để tại hạ được mở rộng kiến thức. Cốc chủ có ưng thuận nói cho tại hạ nghe chăng?

Tiêu Dao cốc chủ trầm ngâm một chút, mới cất giọng đầy tự tin :

- Cho ngươi biết cũng chả hại gì, bởi vì ngươi sẽ không trốn thoát khỏi tay bản tòa. Tiêu Dao cốc của bản tòa định làm bá chủ võ lâm Trung Nguyên đấy! Ngươi đã nghe rõ chưa?

Văn Nhân Tuấn giương ngón tay cái ra, nói :

- Cốc chủ quả là bậc hùng tâm đại trí, khiến ai cũng phải kính phục; chỉ e rằng, võ lâm Trung Nguyên vốn đông đảo mà hạng tài giỏi lại chẳng ít, Cốc chủ sẽ độc bá được chăng?

Tiêu Dao cốc chủ bật cười lạnh như băng :

- Hạng vô danh tiểu tốt như ngươi thì hiểu gì về kế sách tuyệt hảo của bản tòa. Người của võ lâm Trung Nguyên tuy đông và mạnh thật, nhưng bản tòa đã có biện pháp đối phó, thần phục chẳng khó khăn gì. Rồi đây, nếu ngươi còn sống sót, ngươi sẽ thấy chỉ trong vòng ba tháng thôi, bản tòa sẽ bắt buộc từng kẻ, từng kẻ trong võ lâm Trung Nguyên phải cúi đầu quy phục Tiêu Dao cốc, bằng như kẻ nào ngoan cố, cương dương, thì sẽ tan xương nát thịt ngay!

Văn Nhân Tuấn bỗng lắc đầu :

- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!

Tiêu Dao cốc chủ không nhịn được, liền hỏi :

- Ngươi đáng tiếc cái gì?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Đáng tiếc là tại hạ không hân hạnh được trông thấy cái kế sách tuyệt hảo ấy của Cốc chủ!

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Nếu ngươi ngoan ngoãn tự nguyện dung nạp hai bảo vật Hoàng Kim thành cho bản tòa, thì bản tòa tha mạng cho còn dùng ngươi làm thuộc hạ tay chân, chừng đó, ngươi lo gì chẳng thấy được kế sách tuyệt hảo ấy.

Văn Nhân Tuấn lại lắc đầu :

- Tại hạ thực bụng muốn dâng nạp hai bảo vật ấy, nhưng lại không dám!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Ngươi không dám ư? Ngươi sợ cái gì?

Văn Nhân Tuấn trả lời ngay :

- Tại hạ sợ Cốc chủ lại quên lời hứa, lại bội tín lần nữa!

Tiếu Bao Tự muốn cười mà cố nén.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Kể cả bản tòa chẳng hứa gì với ngươi hết, ngươi liệu bản tòa không có cách chiếm đoạt hai món ấy trong người ngươi hay sao? Ngươi không phải là kẻ ngu dại, tốt hơn nên tự nguyện đưa ra, đừng đợi bản tòa phải mất công động thủ.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nếu tại hạ tự nguyện dâng nạp, thì Cốc chủ có chắc chắn tha mạng cho tại hạ không? Cốc chủ hãy tự vấn xem có đáng là con người thủ tín hay không?

Tiêu Dao cốc chủ vỗ mạnh vào thạch ỷ, thịnh nộ quát :

- Ngươi đừng có khích bác lăng nhăng! Hãy mau mau trả lời ngay câu hỏi của bản tòa là ngươi có bằng lòng dâng nạp hai bảo vật ấy hay không?

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Cốc chủ mới khoe những người trong Tiêu Dao cốc đều tu dưỡng, hòa nhã chẳng kém thánh nhân, thế mà tại sao bây giờ Cốc chủ lại để lộ thái độ như phường vô danh vậy?

Tiêu Dao cốc chủ xỉa tay điểm mặt Văn Nhân Tuấn, hét :

- Ngươi...

Văn Nhân Tuấn cũng vung tay lên, ra hiệu khuyên can :

- Cốc chủ không nên tức giận quá như thế, làm tại hạ đâm hoảng mà ngã đùng ra chết mất, thì Cốc chủ đâu còn chiếm được hai bảo vật ấy. Hãy từ từ, để tại hạ tự động dâng nạp...

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Coi bộ ngươi thức thời vụ đó! Mau lấy hai món ấy ra đưa cho kẻ tả hữu trình lên cho bản tòa. Lẹ lẹ đi!

Tử y hán tử gầy cao, tức Nghinh Tân sứ giả khoa chân toan sấn lại Văn Nhân Tuấn, nhưng chàng đã xua tay :

- Khoan đã! Tại hạ còn có lời muốn nói với Cốc chủ.

Tiêu Dao cốc chủ thúc giục :

- Ngươi chậm chạp quá đi thôi! Còn muốn nói gì, hãy nói ngay đi!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Tại hạ rất hiểu, dù có dâng nạp hai món ấy thì tại hạ cũng chết; mà dù không dâng nạp, cũng chẳng thoát chết vì tại hạ đã uống một chén Tiêu Dao tửu. Tuy nhiên, trước khi chết, tại hạ có một điều tâm nguyện, mong được Cốc chủ thành toàn cho.

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Ngươi là kẻ minh bạch đấy! Được! Ta sẽ thành toàn cho, ngươi nói tâm nguyện ấy đi!

Văn Nhân Tuấn nghiêm giọng :

- Vì là người võ lâm nên tại hạ không khỏi tò mò thắc mắc khi nghe Cốc chủ nói rằng Cốc chủ sẽ có kế sách tuyệt hảo để độc bá võ lâm Trung Nguyên. Vậy, trước khi chết, tại hạ yêu cầu Cốc chủ giải tỏa hộ nỗi tò mò thắc mắc cho tại hạ, tức nói cho tại hạ biết đó là kế sách ra sao, để tại hạ dù có xuống âm phủ vẫn vui, vì đã được nghe cao kiến hi hữu của Cốc chủ.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Được! Bản tòa thành toàn cái tâm nguyện cho ngươi.

Văn Nhân Tuấn liền vòng tay ôm quyền thi lễ :

- Đa tạ Cốc chủ! Tại hạ xin rửa tai lắng nghe.

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Có thể tóm tắt kế sách của ta như thế này: chia võ lâm Trung Nguyên làm ba hạng, hạng kém, hạng trung bình và hạng cao đẳng; trước hết, bản tòa nhắm vào hai hạng dưới, tức đối phó với những nhân vật võ lâm hạng kém và hạng trung bình, bằng cách mua chuộc, lôi cuốn, nếu kẻ nào không theo thì trừ khử đi; sau khi tập họp được đại đa số hai hạng người ấy rồi, bản tòa lại đối phó đến hạng cao đẳng, bằng cách xách động số đông áp đảo, loại dần họ. Như thế, lo gì bản tòa chẳng làm chủ toàn thể võ lâm Trung Nguyên.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Theo ý Cốc chủ thì trong võ lâm Trung Nguyên, nhân vật cao đẳng nào đáng ngại nhất?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Lý Tam Lang!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ đối phó với y ra sao?

Tiêu Dao cốc chủ nghiêm chỉnh :

- Lý Tam Lang chắc chắn không khi nào quy phục bản cốc nên chỉ còn có cách trừ khử y mà thôi. Muốn trừ khử y, bản tòa cho người đi phao truyền những tin tức đặc biệt biến y thành cái đích cho toàn thể võ lâm nhắm vào...

Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, ngắt lời :

- Chính Cốc chủ đã chủ động việc phao truyền những tin tức bất lợi cho Lý Tam Lang?

Chẳng hạn như tin tức gì?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Chẳng hạn như bản tòa sai Bệnh Tây Thi bắn tin rằng có người từ Hoàng Kim thành đến, cốt tìm giao cho Lý Tam Lang địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành. Thế là các nhân vật võ lâm đều nhắm vào Lý Tam Lang, đua nhau mà săn đuổi y. Nào ngờ...

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Nào ngờ hai món bảo vật Hoàng Kim thành lại lọt vào tay tại hạ.

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Nên bản tòa lại sai Bệnh Tây Thi và Hoàng Bất Không truy nã ngươi.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nói vậy, Bệnh Tây Thi là người của Tiêu Dao cốc chăng?

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Chẳng những là người của Tiêu Dao cốc, mà còn là nhân vật thay mặt bản tòa trong một số công việc.

Văn Nhân Tuấn kêu lên :

- Thật không thể ngờ! Không thể ngờ nổi! Một trong Tứ đại mỹ nhân của võ lâm đương thời, Bệnh Tây Thi, lại là người của Tiêu Dao cốc!

Đột nhiên chàng quay qua Tiếu Bao Tự :

- Diệp cô nương thì sao, có phải là người của Tiêu Dao cốc chăng?

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

- Trước đây thì không, nhưng hiện giờ thì trở thành người của Tiêu Dao cốc rồi! Đã lỡ uống chén Tiêu Dao tửu, làm sao còn tự chủ được nữa!

Tiêu Dao cốc chủ cười đắc chí :

- Nói đúng lắm! Nói hay lắm! Diệp cô nương đừng lo, bản tòa sẽ đối xử một cách đặc biệt với cô nương mà!

Văn Nhân Tuấn nhìn lại phía Tiêu Dao cốc chủ, hỏi :

- Cốc chủ! Bệnh Tây Thi có uống Tiêu Dao tửu không?

Tiêu Dao cốc chủ lắc đầu :

- Thị không cần uống Tiêu Dao tửu, vì ngay từ căn bản đã là người của bản cốc rồi!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Trong võ lâm Trung Nguyên, ngoài Bệnh Tây Thi, còn có ai là người của Tiêu Dao cốc nữa chăng?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Hành sự qui hồ tính bất quí hồ đa. Trong buổi đầu chưa cần nhiều người, có thể tiết lộ bí mật, nên chỉ cần một mình Bệnh Tây Thi cũng đủ. Tuy nhiên, trong tương lai, càng ngày sẽ có càng đông người quy phục Tiêu Dao cốc, bởi vì...

Văn Nhân Tuấn đỡ lời :

- Bởi vì Tiêu Dao cốc của Cốc chủ nhất định sẽ độc bá toàn võ lâm!

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Không sai! Ngươi có thấy xứng đáng không?

Văn Nhân Tuấn bỗng vỗ tay reo :

- Tuyệt diệu! Đúng là đại cuộc quan trọng! Hay lắm! Cốc chủ mà hành động như thế là quá hay! Tại hạ rất lấy làm..

Tiêu Dao cốc chủ ngắt lời :

- Đừng dài dòng nữa, mau đưa hai món ấy đây!

Văn Nhân Tuấn hít mạnh vào một hơi, nhăn nhó :

- Cốc chủ! Sao mà tại hạ nghe trong lồng ngực đau nhói, chắc là Tiêu Dao tửu phát tác?

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Chắc là thế!

Văn Nhân Tuấn quắc mắt :

- Cốc chủ mà không giao thuốc giải, là tại hạ liều mạng với Cốc chủ đấy.

Tiêu Dao cốc chủ cười lạt :

- Ngươi nằm mộng cũng đừng hòng phản ứng được. Đã uống Tiêu Dao tửu rồi, là chỉ có tuân theo mệnh lệnh ta mà thôi!

Văn Nhân Tuấn thình lình cười rộ một tràng :

- Cốc chủ! Trên đời này, những sự hư hư thật thật, giả giả chân chân biết đâu mà lường! Nếu đã có kẻ dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa người khác uống rượu độc, thì tại sao người khác dại khờ mà uống chứ? Cốc chủ tưởng tại hạ đã trúng độc Tiêu Dao tửu thật sao?

Tiêu Dao cốc chủ cười khảy :

- Bản tòa không phải là kẻ đui mù, bản tòa đã thấy rõ ràng ngươi uống cạn chén Tiêu Dao tửu...

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

- Phải rồi! Tại hạ uống chén rượu ấy là chuyện có thật, nhưng Tiêu Dao tửu còn ở trong bình thì độc, khi rót ra chén, nhất là đã qua tay tại hạ rồi, thì chả còn gì là độc nữa, mà trở thành mỹ tửu, rất ngon lành!

Tiêu Dao cốc chủ nhún vai :

- Bản tòa không rảnh để nghe ngươi nói đùa!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Không đùa đâu! Nếu chẳng tin, Cốc chủ cứ hỏi Diệp cô nương thử coi.

Tiêu Dao cốc chủ hướng mục quang vào Tiếu Bao Tự.

Nàng không đợi hỏi, đã ngẩng đầu lên, nói :

- Đúng thế. Thưa Cốc chủ, chén Tiêu Dao tửu ấy chả có chút độc nào, mà lại là một thứ rượu ngon, dịu hiếm có trong đời!

Tiêu Dao cốc chủ cười lạnh như băng :

- Bản tòa không tin!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ không tin là võ lâm Trung Nguyên có thể dùng nội công hóa giải chất độc sao?

Tiêu Dao cốc chủ đứng phắt dậy, hằn hộc :

- Bản tòa muốn xem thử!

Lời y vừa dứt, vị Nghinh Tân sứ giả đã lạng người sang Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn khẽ quạt một chưởng, Nghinh Tân sứ giả lập tức bị hất lùi, lảo đảo.

Chàng cười khảy :

- Xem thế nào, Cốc chủ?

Tiêu Dao cốc chủ đỏ ngầu con mắt, gầm lên một tiếng quái dị, vừa vung tay một cái, tất cả đuốc trên tường cũng như lửa đang bừng bừng cháy trong chậu, liền tắt ngấm hết.

Toàn gian thạch thất bỗng chìm hẳn vào bóng đen tợ mực.

Văn Nhân Tuấn ngại bị ám toán bất thần, nên lẹ làng nắm tay Tiếu Bao Tự, nhất tề phi thân lùi lại một quãng, áp lưng vào tường đá và lần dò ra phía cửa.

Hai người vừa đến gần hai cánh cửa đó, bỗng thấy ánh lửa nháng lên, một ngọn đuốc to lại từ trong tường ló ra và trong chậu, hỏa quang lại cháy phừng phừng. Gian thạch thất liền khôi phục ánh sáng nguyên trạng.

Nhưng, hiện tại, cả một gian thạch thất rộng thênh thang chỉ còn lại có Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự mà thôi, còn tất cả sáu bảy mươi người của Tiêu Dao cốc, mới đó, đều đã biến đâu mất hết.

Đúng ra, còn lại thêm hai người nữa, chính là hai tử y hán tử bị cắt lưỡi đang quỳ gần chậu lửa.

Văn Nhân Tuấn cất tiếng cười rộ, nói to :

- Ạ!... Thì ra chỉ là như thế thôi! Thế mà tưởng chuyện gì ghê gớm lắm! Ha ha...

Giữa tình trạng đáng sợ dường này mà chàng còn trấn tĩnh cười cợt được, kể ra cũng đặc biệt thật!

Tiếu Bao Tự thò tay kéo kéo, rồi xô, đẩy hai cánh cửa đá, nhưng tuyệt nhiên chẳng làm lay động nổi mảy may nào!

Thình lình nghe một giọng băng lãnh vọng ra :

- Không mở được đâu! Hai cánh cửa đá do cơ quan bí mật điều khiển, chỉ có cơ quan mới mở hay đóng được mà thôi, dùng sức người vô ích!

Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự giương mắt nhìn về phía xuất phát tiếng nói ấy, nhận thấy trên tường đá ngay đằng sau thạch ỷ của Tiêu Dao cốc chủ hiện ra một lỗ hổng vuông và tại đây đang có một đầu người bao kín nhô lên.

Văn Nhân Tuấn liền hỏi :

- Cốc chủ định giở trò gì vậy? Muốn giam hãm đến chết hai người bọn tại hạ chăng?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Ngươi biết thế là thông minh đấy!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cốc chủ muốn hãm hại bọn tại hạ, nhưng bọn tại hạ lại không muốn chết, thì sao? Vả lại, ngoài bọn tại hạ hai người, còn có thêm hai tay thuộc cấp của quý cốc đang quỳ gần chậu lửa nữa kìa, chẳng lẽ Cốc chủ cũng định giết họ luôn?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Chúng đã phạm quy luật của bản cốc, đều đáng chết.

Văn Nhân Tuấn hỏi tiếp :

- Nhưng e rằng Cốc chủ không thể giam hãm hai gã ấy trong thạch thất này, thì thế nào?

Tiêu Dao cốc chủ hỏi lại :

- Tại sao ta không giam hãm chúng được?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Vì họ chắc chắn biết cách điều động cơ quan mở cửa chớ sao!

Tiêu Dao cốc chủ cười khảy :

- Ngươi đừng kiếm lời dọ dẫm! Đáng tiếc cho ngươi là không thể lợi dụng được hai tên ấy đâu, vì tất cả cơ quan điều động đóng hay mở cửa, cũng như di chuyển mọi vật trong gian Thần điện này đều đặt bên ngoài hết!

Văn Nhân Tuấn khẽ cau mày :

- Nếu đúng vậy thì tại hạ vừa mừng hụt. Quả đáng tiếc thật!

Tiêu Dao cốc chủ mỉa mai :

- Mừng hụt xong, là đến bi đát ngay! Ngươi khóc đi là vừa, bản tòa sắp ra lệnh phóng độc khí đầy cả gian Thần điện đấy; ngươi thử tự vấn xem còn có thể sống được bao lâu nữa!...

Hồi 48 Đấu trí

Văn Nhân Tuấn ủa một tiếng, hỏi :

- Cốc chủ định dùng khí độc sát hại hai người bọn tại hạ thật à?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Không sai!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Không còn cách nào khác sao?

Tiêu Dao cốc chủ cười sắc lạnh :

- Như thế là bản tòa đối xử nhân đạo với hai người lắm đấy!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Lòng dạ Cốc chủ mà từ bi thì chắc không khác gì cọp chẳng ăn thịt người. Nhưng, xin nghe rõ đây, trên mình tại hạ, cho tới bây giờ vẫn còn cất giữ hai bảo vật Hoàng Kim thành, Cốc chủ đừng quên nhé!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Chờ lúc ngươi chết rồi, bản tòa sẽ lấy hai món ấy, có gì trở ngại đâu?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Còn một việc, hình như Cốc chủ chưa nghĩ tới.

Tiêu Dao cốc chủ liền hỏi :

- Việc gì?

Văn Nhân Tuấn đáp rõ từng tiếng :

- Hai bảo vật còn trong tay tại hạ, hễ tại hạ muốn biến nó thành thế nào, là tức thì nó hóa ra như thế ấy ngay.

Tiêu Dao cốc chủ ngập ngừng :

- Ngươi muốn nói...

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Tại hạ nói rõ ra, xin Cốc chủ đừng có giận nhé, tại hạ mà phát hiện độc khí tràn tới, là tại hạ hủy hoại hai báu vật ấy ngay, chẳng hạn như xé nát bức địa đồ và bóp dẹp chiếc chìa khóa đi; Cốc chủ liệu có đáng tiếc không nào?

Tiêu Dao cốc chủ không giấu được sự bối rối :

- Ngươi.. Ngươi mà...

Văn Nhân Tuấn cười dòn :

- Đấy! Tại hạ đã bảo rồi mà: Cốc chủ nghe nói là tức giận liền, tức giận đến chẳng thốt nên lời!

Tiêu Dao cốc chủ gầm lên đe dọa :

- Ngươi mà cả gan hủy hoại hai vật ấy thì bản tòa xé xác ngươi làm muôn mảnh, nghiền xương ngươi thành tro bụi!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nếu Cốc chủ không phóng độc khí thì tự nhiên tại hạ cũng chẳng hủy hoại hai món ấy, bởi vì dù sao tại hạ cũng đã gian nan lắm mới có được nó và nói lại trở nên lá bùa hộ mạng tại hạ, nếu chẳng bị dồn dập vào trường hợp bế tắt hẳn, thì tại hạ chẳng dại gì hủy hoại.

Tiêu Dao cốc chủ lại ngập ngừng :

- Nếu thế thì ngươi.. ngươi...

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

- Cốc chủ bất tất dài dòng mà chi, tại hạ chỉ muốn Cốc chủ dứt khoát minh bạch một điều, là tại hạ thuộc hạng người thích ngọt chớ không ưa cay đắng; nếu Cốc chủ lấy hai bảo vật ấy, chỉ nên theo một đường lối ôn hòa, cùng tại hạ thương lượng tử tế, chớ đừng hòng đe dọa, cũng đừng dùng biện pháp mạnh, tai hại lắm!

"Ập" một tiếng, lỗ hổng vuông trên tường đá bất thần bị đóng kín lại, chẳng còn thấy Tiêu Dao cốc chủ nữa.

Văn Nhân Tuấn quay sang Tiếu Bao Tự, kề tai nói nhỏ :

- Không ngờ hai bảo vật Hoàng Kim thành lại đắc dụng quá chừng, gặp lúc nguy cấp này, nó có thể cứu mạng được chúng ta! Hay lắm, chúng ta đã khó khăn chiếm đoạt được nó, kể ra cũng đáng công lao lắm!

Tiếu Bao Tự làm như sợ bị nghe trộm, hỏi thật khẽ :

- Chỉ ngại y không chịu thương lượng tử tế với chúng ta, thì tính sao?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Cái đó thì tùy ý! Nếu y không muốn lấy hai bảo vật này, thì cứ việc dùng biện pháp mạnh.

Chàng bỗng ngồi xuống và bảo :

- Cô nương cũng ngồi mà nghỉ cho khỏe.

Tiếu Bao Tự ngoan ngoãn vâng lời, uyển chuyển ngồi xuống ngay.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Không biết còn bao lâu nữa thì trời sáng nhỉ?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chắc còn lâu, vì lúc chúng ta tiến vào đây, mới nhằm canh hai.

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Thế càng tốt! Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà ngủ một giấc.

Vừa nói, chàng vừa nằm dài ra nền đá, nhưng lại liền nhổm người lên, nói :

- Không ổn! Nếu hai chúng ta đều ngủ cả e rằng khi họ phóng độc khí, sẽ không hay biết gì hết, không khéo đều chết luôn trong giấc ngủ..

Tiếu Bao Tự đưa ý kiến :

- Cũng dễ tính, bây giờ đại ca ngủ trước đi, chờ đại ca ngủ xong, tiểu muội sẽ ngủ, tức là chúng ta luân phiên canh chừng mà vẫn ngủ được. Vậy đại ca ngủ ngay đi, cho khỏe!

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Không! Cô nương ngủ trước, chừng nào cô nương thức dậy, tại hạ sẽ ngủ.

Tiếu Bao Tự cãi :

- Không! Đại ca ngủ trước!

Văn Nhân Tuấn bảo :

- Cô nương cứ ngủ trước đi mà.

Tiếu Bao Tự tha thiết :

- Tiểu muội muốn đại ca ngủ trước.

Văn Nhân Tuấn đáp lại :

- Tại hạ muốn cô nương ngủ trước.

Tiếu Bao Tự nũng nịu :

- Đại ca thật là kỳ! Ai ngủ trước thì cũng vậy thôi!

Văn Nhân Tuấn vặn :

- Nếu vậy, tại sao cô nương không chịu ngủ trước?

Tiếu Bao Tự trầm mặc một lúc, đoạn nói :

- Có một chuyện, tiểu muội muốn bàn cùng đại ca.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Chuyện chi?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chuyện lúc này, chuyện chúng ta.

Văn Nhân Tuấn ngập ngừng :

- Cô nương muốn nói...

Tiếu Bao Tự bỗng hỏi :

- Đại ca, tại sao trong suốt thời gian qua, từ thời khắc đầu tiên đến hiện tại, đại ca cứ một mực giữ gìn khách sáo mãi với tiểu muội vậy? Đại ca không đành lòng xâm phạm đến tiết trinh của tiểu muội, vì lẽ gì?

Văn Nhân Tuấn thở dài :

- Tại sao lại đề cập đến chuyện ấy vào lúc này, nơi này?

Tiếu Bao Tự nói :

- Vì tiểu muội nhận thấy lúc này nơi này mà đề cập chuyện ấy rất thích hợp.

Văn Nhân Tuấn chưng hửng :

- Lúc này, nơi này thích hợp? Xin cô nương đừng quên chúng ta đang lâm vòng nguy khốn.

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Chính vì chúng ta đang lâm vòng nguy khốn, mà tiểu muội nhận thấy là đúng cơ hội đem chuyện ấy ra nói vậy.

Văn Nhân Tuấn ngẩn người :

- Ý của cô nương...

Tiếu Bao Tự nói :

- Tự nhiên là tiểu muội có cái lý của tiểu muội.

Văn Nhân Tuấn lấy làm kỳ, nhìn nàng một cái, gật đầu :

- Được! Cô nương tiếp tục nói đi!

Tiếu Bao Tự hạ giọng thật khẽ :

- Thực ra, đại ca có cách nào khả dĩ...

Nàng ngưng ngang lời đang nói, mà dùng tay vẽ một vòng tròn và một mũi tên xuyên ra, ngụ ý hỏi "có cách nào thoát khốn được chăng?". Văn Nhân Tuấn đáp :

- Thực tình mà nói, là "năm ăn năm thua"!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Tiểu muội thử đứng trên chữ "bại" mà nói, nếu "bại" hẳn đại ca thừa hiểu hậu quả sẽ ra sao chứ?

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Nhắm mắt cũng biết rõ!

Tiếu Bao Tự hỏi tiếp :

- Thế thì, thời gian chẳng còn bao lâu nữa, đại ca còn ngại gì, còn tiếc chi mà chẳng ban cho tiểu muội một cái gật đầu?

Văn Nhân Tuấn cười nhăn nhó :

- Cái đó...

Tiếu Bao Tự nói :

- Xin đừng quên, rồi đây, hậu quả đến với chúng ta, chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, là tử vong, mà con người ta, một khi đã chết, là hết!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Nhưng nếu không "bại" mà "thành" thì sao? Cô nương bi quan thái quá làm gì?

Tiếu Bao Tự xua tay :

- Tiểu muội không bi quan thái quá đâu! TIểu muội rất thực tế, đã căn cứ vào sự thật hiển nhiên lúc này mà nói đấy chứ! Nếu may mà "thành" tức còn có thể thoát khốn được, nhưng càng hay cho câu chuyện tiểu muội đang đề cập đây, chớ có hề chi.

Văn Nhân Tuấn nhíu mày hỏi :

- Nhưng cô nương tự khơi ra chuyện khổ tâm làm gì?

Tiếu Bao Tự buồn buồn :

- Đối với một nữ nhân, dù sớm hay muộn gì, rồi cũng cần có sự minh bạch, dứt khoát, hoặc được yêu, hoặc không. Cho nên tiểu muội muốn hỏi đại ca lần cuối, là có yêu tiểu muội hay không? Chỉ một cái gật đầu của đại ca thôi, đã rất đủ cho tiểu muội, dù có chết ngay nơi đây, tiểu muội cũng vô vàn sung sướng. Bằng như đại ca thật tình không thể gật đầu, thì.. nếu may mà thoát được nơi này, còn sống sót đi nữa tiểu muội vẫn chẳng có con đường nào khác hơn là.. thí phát quy y, sớm khuya kinh kệ!...

Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, ái ngại hỏi :

- Cô nương.. tại sao phải nghĩ đến chuyện đi tu? Cô nương thử nhớ lại xem, từ buổi đầu quen biết nhau đến giờ, chúng ta đối xử với nhau có chi không tốt đâu?

Tiếu Bao Tự vẫn đều đều một giọng ão não, tiếp tục giòng tâm tư :

- Tiểu muội hiểu, giữa nhau chẳng có gì đáng buồn, mà còn đáng coi là rất đẹp nữa, nhưng.. hỡi ôi!... Tiểu muội vẫn chưa hân hạnh được nếm chút mật ngọt yêu đương nào của đại ca ban phát. Chuyện tình ái vốn không thể miễn cưỡng, vì miễn cưỡng là cả đôi đàng đều sẽ đau khổ trong tương lai. Cho nên tiểu muội muốn biết sự thật, nếu đại ca không thể gật đầu thì đừng miễn cưỡng gật đầu. Thà là tiểu muội khổ, chớ tiểu muội muôn ngàn lần không muốn đại ca khổ!

Văn Nhân Tuấn ngập ngừng :

- Cô nương..... Tiếu Bao Tự ngắt lời :

- Yêu hay không, chỉ cần một tiếng nói thẳng ra, có chi là khó?

Văn Nhân Tuấn ngần ngừ :

- Tại hạ không bảo là khó...

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đã không khó, sao chẳng nói?

Văn Nhân Tuấn thở dài :

- Tại hạ muốn nói "yêu", nhưng tại hạ lại sợ!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Đại ca sợ cái gì?

Văn Nhân Tuấn phân trần :

- Cô nương còn lạ gì bản chất phóng đãng của tại hạ? Núi sông có thể đổi dời chớ bản chất con người khó đổi thay! Chính vì thực tình quý trọng cô nương mà tại hạ đã chẳng dám nói tiếng yêu, vì sợ mình sẽ không xứng đáng với lòng thủy chung của cô nương, bởi sẽ có ngày tại hạ trở thành kẻ phụ rẫy cô nương.

Tiếu Bao Tự cười áo não :

- Lý lẽ ấy đại ca đã từng nói với tiểu muội nhiều lượt rồi, tiểu muội cũng đã hiểu lắm và càng lấy làm kính phục sự thẳng thắn của đại ca. Nhưng.. tiểu muội không bao giờ, sẽ không bao giờ, dám trách cứ, dù có bị đại ca phụ rẫy trong tương lai. Tiểu muội chỉ bằng lòng vào hiện tại, muốn chính đại ca tự trả lời có yêu tiểu muội hay không, như thế là đủ rồi!

Văn Nhân Tuấn trầm ngâm nín lặng.

Tiếu Bao Tự cũng im tiếng một hồi, bỗng nhắc nhở :

- Đại ca! Đại ca trả lời cho tiểu muội đi. Chỉ một cái gật đầu hay lắc đầu cũng được!

Văn Nhân Tuấn hỏi gặng :

- Một cái gật đầu hay lắc đầu cũng được?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Vâng, chỉ một cái gật đầu hoặc lắc đầu!

Văn Nhân Tuấn thở phào một hơi :

- Được rồi, để tại hạ tự vấn một lúc cái đã.

Tiếu Bao Tự nói :

- Vâng, đại ca cứ tự vấn, tiểu muội sẵn sàng chờ đợi. Bất luận như thế nào, sau khi tự vấn rồi, xin đại ca cứ thẳng thắn trả lời thực lòng cho tiểu muội rõ.

Nàng nói vừa dứt câu, Văn Nhân Tuấn đã ứng tiếng ngay :

- Tại hạ đã tự vấn xong rồi.

Tiếu Bao Tự ngạc nhiên :

- Sao mà nhanh thế?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Chớ chẳng lẽ tại hạ còn chờ đến khi cô nương tóc bạc răng long. Vả lại, vấn đề ấy tự vấn cũng chẳng cần quá lâu.

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

- Đại ca nói hữu lý. Vậy, xin đại ca trả lời cho tiểu muội đi!

Văn Nhân Tuấn im lặng nhìn nàng.

Nàng ngưng thần, hồi hộp nhìn chàng, chờ đợi...

Văn Nhân Tuấn liền gật đầu.

Đoạn chàng khẽ hỏi :

- Như vậy đã đủ chưa?

Tiếu Bao Tự bỗng long lanh ngấn lệ, ngoan ngoãn gật đầu, thỏ thẻ :

- Đủ rồi! Rất đủ rồi!

Giọng nàng đầy cảm kích, xúc động.

Mắt nàng càng nhòa lệ, vì sung sướng.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Ngay bây giờ cô nương có thể ngủ được chưa?

Tiếu Bao Tự đáp :

- Chưa! Tiểu muội vẫn muốn đại ca ngủ trước!

Văn Nhân Tuấn cười :

- Ngạn ngữ có câu "xuất giá tòng phu", kể từ nay cô nương phải nhất nhất tuân theo tại hạ mọi sự việc.

Tiếu Bao Tự nói :

- Nhưng cũng có đôi khi đại ca phải chìu tiểu muội phần nào chứ!

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Cái đó thì có thể, nhưng không phải là lúc này.

Tiếu Bao Tự thân thiết đưa ánh mắt đa tình nhìn chàng, khẽ thốt :

- Đại ca đúng là đại.. ngoan cố!

Và nàng cười thật xinh, ngoan ngoãn nằm xuống.

Đột nhiên, không biết vì lẽ gì, hai tử y hán tử cụt lưỡi đang quỳ gần chậu lửa bỗng nhất tề đứng phắt dậy và cùng sấn đến phía vừa xuất hiện khung lỗ hổng vuông đằng sau thạch ỷ.

Nhưng cả hai vừa mới dẫm chân lên thạch cấp trước bục đá, bỗng đồng rú lên thảm thiết, và ngã ngửa ra, té luôn xuống nền đá, giãy đành đạch mấy cái, rồi bất động luôn.

Tiếu Bao Tự kinh mang, toan nhổm dậy.

Văn Nhân Tuấn đưa tay ngăn nàng lại, bảo :

- Cô nương ngủ thì cứ lo ngủ đi!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Nhưng tiểu muội làm sao còn có thể ngủ cho được?

Văn Nhân Tuấn ôn tồn :

- Người luyện võ cần phải tập rèn công phu trấn định tinh thần, dù núi Thái Sơn có lở trước mặt cũng chẳng biến đổi sắc diện kinh hoảng tâm trí; bất luận gặp trạng huống như thế nào, vẫn bình tĩnh, làm việc mình muốn làm như thường!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Đại ca luyện như thế được chưa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Gia sư ngay sau khi thu nhận tại hạ làm đồ đệ, đã dạy tại hạ trước nhất không phải là võ công, mà là công phu định tinh thần. Xét ra, công phu trấn định tâm thần còn khó hơn võ công nhiều!

Tiếu Bao Tự nói :

- Tiểu muội không thể sánh bằng đại ca được!

Văn Nhân Tuấn cười :

- Thì ráng học! Kể từ nay cô nương đã cùng đi với tại hạ thì phải ráng mà học cho được công phu ấy nhé?

Tiếu Bao Tự gật đầu thú nhận :

- Vâng, tiểu muội xin vâng lời đại ca.

Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn không thể không đưa mắt ngó về phía bục đá và chỗ hai tử y hán tử vừa mới ngã lăn ra.

Và nàng khẽ hỏi :

- Đại ca! Phải chăng trên thạch cấp ấy có cơ quan ngầm?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Không có! Mà hai gã chết vì một lý do khác. Cô nương không nhìn ra kịp chớ tại hạ thấy rất rõ, vừa rồi từ trong vách đá bắn ra hai tia ô quang, thật lẹ, xạ trúng giữa đầu chân mày của hai gã ấy. Như thế, có lẽ cơ quan ngầm đặt trong vách đá và chắc có kẻ điều khiển, để sát tử hai gã ấy.

Tiếu Bao Tự hậm hực :

- Hạng người trong Tiêu Dao cốc này thật là quá lang độc!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Bọn họ không phải là người Trung Nguyên, không phải là đồng nòi giống với chúng ta, tất nhiên đâu có thương tiếc gì mạng sống người Trung Nguyên!

Tiếu Bao Tự trố mắt ngạc nhiên :

- Bọn họ không phải là người Trung Nguyên ư? Do đâu mà đại ca biết?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Rất đơn giản, tại hạ chỉ cần nghe ngôn ngữ của tên Cốc chủ là đoán hiểu ra ngay.

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Nhưng căn cứ vào những lời lẽ nào mà đoán?

Văn Nhân Tuấn giảng giải :

- Như chúng ta, khi nói chuyện, đâu có cần mỗi câu mỗi chữ mỗi nhắc đến mấy tiếng "võ lâm Trung Nguyên" mà chỉ nói gọn là "võ lâm" thôi phải không? Đằng này, y lại luôn mồm gọi "võ lâm Trung Nguyên", tức nhiên y phải là kẻ dị chủng...

Tiếu Bao Tự dần dần hiểu ra, gật đầu lia lịa :

- Đúng rồi! Đúng rồi! Cách nói ấy của y quả nhiên đã gián tiếp cho thấy y không phải là người Trung Nguyên. Nhưng, không biết y và bọn tay chân đã là người từ xứ nào đến nhỉ?

Hồi 49 Tây Thiên Trúc

Văn Nhân Tuấn đáp không do dự :

- Tại hạ biết, bọn họ là người Thiên Trúc!

Tiếu Bao Tự chưng hửng :

- Thiên Trúc? Đại ca làm sao biết bọn họ từ Thiên Trúc đến?

Văn Nhân Tuấn phân tách :

- Bệnh Tây Thi là người của bọn Tiêu Dao cốc, mà Bệnh Tây Thi biết Nhiếp Hồn đại pháp của Tây Thiên Trúc; cả cái môn Tiêu Hồn Vạn Điểm Mai Hoa Trướng của thị, cũng xuất xứ từ Tây Thiên Trúc..

Tiếu Bao Tự lại gật đầu liên hồi :

- Phải rồi! Phải rồi!... Đại ca không nhắc, thì tiểu muội đã quên lững đi, chẳng nghĩ tới. Vậy thì bọn người tại Tiêu Dao cốc này chắc là biết dị thuật của xứ Thiên Trúc?

Văn Nhân Tuấn giảng giải :

- Không nhứt thiết mọi người Thiên Trúc đều biết dị thuật hết. Tuy nhiên, riêng tên gọi là Cốc chủ ở đây, theo tại hạ thấy thì y có luyện dị thuật ấy.

Tiếu Bao Tự băn khoăn :

- Dị thuật Thiên Trúc rất đỗi kỳ quái, ngụy tà, lại cực kỳ nguy hiểm, người không hiểu thì khó mà đối phó nổi, chúng ta... sợ rằng...

Văn Nhân Tuấn nói :

- Không cần lo sợ....

Tiếu Bao Tự hỏi lại :

- Đại ca bảo sao? Không cần lo sợ ư?

Văn Nhân Tuấn quả quyết :

- Đúng vậy, không cần lo sợ gì hết!

Tiếu Bao Tự lại hỏi :

- Hay là đại ca cũng biết Thiên Trúc dị thuật?

Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :

- Biết đôi chút. Nếu chả biết gì hết thì tại hạ đã không dám ngang nhiên trước mặt bọn Bệnh Tây Thi.

Tiếu Bao Tự lộ vẻ kính phục :

- Đại ca đã học được dị thuật Thiên Trúc từ đâu vậy?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tất nhiên là đã học của gia sư!

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Nói thế, lão nhân gia biết Thiên Trúc dị thuật ư?

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Nếu không biết thì sao dạy cho tại hạ được. Lão nhân gia rất chịu khó nghiên cứu tìm tòi học hỏi, nên trình độ cực kỳ uyên bác, tinh tường; không chừng tất cả môn tuyệt học của các môn phái võ lâm đều nằm trong tầm tay của lão nhân gia cũng nên. Thậm chí, cho đến...

Thình lình nghe giọng nói của Tiêu Dao cốc chủ vọng ra :

- Văn Nhân Tuấn! Ta muốn bàn chuyện với ngươi một chút!

Tiếu Bao Tự giựt mình, ngồi nhổm dậy. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn, lại thấy lỗ hổng vuông trên thạch bích lại xuất hiện và Tiêu Dao cốc chủ lại bao kín mặt, thò đầu lên tại đó.

Văn Nhân Tuấn khẽ bảo Tiếu Bao Tự :

- Nãy giờ chắc y đã thảo luận mưu kế xong với quân sư của y rồi đấy.

Chàng cất cao tiếng hỏi :

- Cốc chủ đã tính kỹ rồi phải không?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Không sai! Bản tòa đã nghĩ đâu ra đó cả rồi.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Bây giờ muốn bàn chuyện gì?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Tự nhiên là bàn về hai bảo vật Hoàng Kim thành.

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Tại hạ biết là Cốc chủ không thể quên nổi hai món ấy! Chỉ cần Cốc chủ thỏa thuận trao đổi với tại hạ bằng một giá xứng đáng, là chuyện sẽ tốt đẹp, bằng như Cốc chủ cứ tính thiệt hơn mà lấn hiếp, miễn cưỡng tại hạ, thì đành là mích lòng nhau vậy.

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Văn Nhân Tuấn, ngươi đừng làm hư hại hai món ấy, nghe chưa!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ có muốn xem thử cho biết không?

Tiêu Dao cốc chủ đáp :

- Chả cần phải xem thử mà chi. Nếu bản tòa muốn thử thì đã chẳng trở lại bàn chuyện với ngươi thế này.

Văn Nhân Tuấn cười :

- Đã vậy, sao Cốc chủ còn phải dặn tại hạ đừng làm hư hại hai món ấy mà chi?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Văn Nhân Tuấn! Chúng ta không nên quanh co dông dài chả ích gì, cứ đi thẳng vào chánh đề hay hơn. Bản tòa đã nghĩ kỹ rồi và cũng đã đi tới quyết định, thật đơn giản, mà cũng thật công bình, ngươi hãy lắng nghe cho rõ đây...

Văn Nhân Tuấn giục :

- Cốc chủ nói tiếp nữa đi!

Tiêu Dao cốc chủ tiếp :

- Bản tòa chỉ cần hai bảo vật ấy thôi, không cần lưu giữ người làm gì. Vậy, chỉ cần ngươi giao hai món ấy cho bản tòa, là lập tức bản tòa phóng thích hai người ngay.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ, tại hạ còn có chỗ chưa thông, có nên đem ra hỏi hay không?

Tiêu Dao cốc chủ hỏi lại :

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Biện pháp Cốc chủ vừa đưa ra có phải là mưu kế của một vị quân sư lớn tuổi?

Tiêu Dao cốc chủ ngơ ngác :

- Bỗng dưng ngươi hỏi chuyện chi mà kỳ lạ vậy?

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Không kỳ lạ đâu! Bởi vì, chỉ có vị nào cao tuổi nghĩ ra cái mưu ấy, mới tưởng Văn Nhân Tuấn này là trẻ con..

Tiêu Dao cốc chủ chợt hiểu, "hừ" một tiếng lạnh lùng, gay gắt hỏi :

- Văn Nhân Tuấn, hãy trả lời ngay, ngươi có đồng ý biện pháp bản tòa đưa ra như thế không?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Không kể tại hạ đã bị lừa gạt một lần rồi, hãy nói chuyện trước mắt bây giờ, quả tình tại hạ không dại gì làm theo lời Cốc chủ vừa đề nghị; giả sử Cốc chủ đứng vào địa vị tại hạ lúc này, chắc Cốc chủ cũng nghĩ như tại hạ mà thôi.

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Thế thì, ngươi thử đưa ra biện pháp theo ý ngươi coi sao?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nếu để tại hạ đưa ra biện pháp thì lẽ đương nhiên là tại hạ muốn được rời khỏi chốn này trước, rồi sẽ giao hai món ấy sau.

Tiêu Dao cốc chủ lại hỏi :

- Ngươi đã không tin bản tòa, lại muốn bản tòa tin ngươi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Cốc chủ thừa biết, hiện tại là tại hạ đang nằm trong vòng tay khống chế của Cốc chủ, dù Cốc chủ có để tại hạ ra khỏi gian thạch thất này, thì con người tại hạ vẫn còn ở trong phạm vi Tiêu Dao cốc, tại hạ đâu có mọc cánh bay ra khỏi được mà Cốc chủ sợ? Vậy, Cốc chủ cứ thả bọn tại hạ ra khỏi thạch thất này đi!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Nói vậy, tức là ngươi muốn đợi đến khi nào được ra khỏi Thần điện, mới chịu giao hai món ấy?

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Không sai, tại hạ quả muốn như thế.

Tiêu Dao cốc chủ nói lớn từng tiếng :

- Hễ ra khỏi Thần điện, là giao ngay bảo vật, nhớ kỹ đấy nhé!

Văn Nhân Tuấn bật cười :

- Cốc chủ dường như có ý gì..

Tiêu Dao cốc chủ cắt ngang :

- Ta chỉ muốn xác định giao kết cho rõ ràng.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Cốc chủ chỉ muốn xác định rằng tại hạ được ra khỏi Thần điện thôi chớ gì?

Tiêu Dao cốc chủ đáp ngay :

- Đúng vậy! Thì chính ngươi cũng mới vừa đề nghị như vậy mà!

Văn Nhân Tuấn cười rộ :

- Cốc chủ đang mưu đồ thôn tính cả võ lâm Trung Nguyên, thì sá gì có hai người bọn tại hạ mà phải sợ, không dám phóng thích luôn cho được tiếng anh hùng?

Tiêu Dao cốc chủ "hừ" lạnh lùng :

- Ngươi đừng nói khích, vô ích. Tuy nhiên, theo ngươi muốn, bản tòa còn gia ân thế nào cho ngươi nữa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Thực tình, chỉ ra khỏi Thần điện chưa đủ, tại hạ còn muốn được ra khỏi luôn khu vực thạch động này...

Tiêu Dao cốc chủ hỏi ngay :

- Tức là ra đến chỗ khoảng trống sân đá, nơi mà ngươi đã thấy tử thi Hoàng Bất Không?

Văn Nhân Tuấn trả lời :

- Không sai!

Tiêu Dao cốc chủ trầm mặc một hồi, mới nói :

- Được! Bản tòa bằng lòng.

Y vừa thốt xong, bỗng dưng ở vách đá bên tả mở ra một khung cửa.

Từ chỗ Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự đang ngồi đến khung cửa mới khai hiện ấy chỉ cách không đầy một trượng, nên nhìn thấy rõ thực trạng: khung cửa khá rộng, ăn thông vào lòng núi thành một đường hầm, có đuốc soi sáng, nhưng đường hầm chỉ thẳng ngay chừng hơn trượng, thì tới khúc quanh, chẳng biết sẽ còn dẫn đến đâu nữa.

Mặc kệ khung cửa đã mở ra đường ấy, Văn Nhân Tuấn cứ ngồi yên một chỗ như cũ.

Thấy chàng không đứng lên, Tiếu Bao Tự cũng ngồi bất động.

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Hai người sao còn chưa đi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ không vội. Dù nhắm mắt như người mù, tại hạ cũng thừa biết khung cửa mới khai hiện kia, nếu chẳng dẫn đến một gian thạch lao thì cũng chẳng phải là đường thoát ra bên ngoài!

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Bản tòa cho ngươi biết đó chính là thông lộ ăn ra phía ngoài, nếu ngươi không tin, bản tòa chẳng còn cách nào khác.

Văn Nhân Tuấn xoay tay chỉ ra phía sau :

- Tại hạ chỉ biết cửa chánh ấy thông ra phía ngoài thôi.

Tiêu Dao cốc chủ giải thích :

- Gian Thần điện này không chỉ có mỗi một lối đó ăn thông ra ngoài, mà còn có nhiều ngõ khác.

Văn Nhân Tuấn "ủa" một tiếng :

- Thì ra, là như thế! Tại hạ đâu có ngờ! Nhưng, thưa Cốc chủ, vừa rồi bọn tại hạ đã vào bằng ngõ nào, bây giờ xin Cốc chủ cho trở ra bằng ngõ ấy, vẫn hay hơn, phải không?

Tiêu Dao cốc chủ "hừ" một tiếng lạnh lùng :

- Ngươi thật là đa nghi, đa sự!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Nên nói là tại hạ cẩn thận mới đúng!

Tiêu Dao cốc chủ nhìn Văn Nhân Tuấn bằng tia mắt rực lửa, giọng băng giá :

- Bản tòa nếu không coi trọng hai bảo vật ấy, thì đã giết quách ngươi cho rồi!...

Thình lình khung cửa mới khai hiện ở thạch bích bên tả đóng sầm lại một cách khít khao, liền lạc, chẳng thể nhận ra được chút vết tích gì cả.

Tiếp theo, đằng sau Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự liền vang lên tiếng chuyển động và hai cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng giục :

- Đi ra đi!

Văn Nhân Tuấn kéo tay Tiếu Bao Tự, cùng từ từ đứng dậy. Văn Nhân Tuấn ngó Tiêu Dao cốc chủ ôm quyền thi lễ :

- Đa tạ Cốc chủ. Xin nhắc lại, sau khi ra tới ngoài kia rồi, tại hạ sẽ giao nạp hai bảo vật ấy cho Cốc chủ ngay.

Văn Nhân Tuấn lại nắm tay Tiếu Bao Tự, cùng quay lưng, tiến bước.

Nhân đây, chàng thì thầm căn dặn :

- Chúng ta cần phải đi song song, sát liền bên nhau, không nên đi rời ra trước một, sau một, để đề phòng, tuyệt đối đừng cho bọn họ chia cắt chúng ta ra. Nếu mà bị chia cắt ra, thì cả hai chúng ta đều hết mong sống sót rời khỏi nơi đây nữa đấy.

Hai người đã bước ra khỏi thạch môn.

Lập tức thạch môn đóng lại ngay.

Văn Nhân Tuấn chẳng buồn để ý, cứ kéo Tiếu Bao Tự, tiếp tục nhắm phía trước tiến tới.

Văn Nhân Tuấn nhớ rất rõ, lúc đi vô ban nãy, đã nhận xét đường lối thật kỹ kể từ ngoài vào, cũng như từ trong ra, đến khoảng đường hầm thì có khúc quanh, nhưng bây giờ, không còn là khúc quanh nữa, mà nơi đây đã thoắt biến thành nghẽn lối, tuyệt lộ.

Chàng chưng hửng, khẽ nói :

- Cái Tiêu Dao cốc này thật là bên trong hết sức xảo diệu, biến hóa vô cùng; bây giờ chúng ta bị lừa vào tuyệt địa rồi!

Tiếu Bao Tự vốn cũng nhận ra cớ sự giống như Văn Nhân Tuấn, nên không khỏi băn khoăn :

- Bọn họ quả thật âm hiểm vô lường! Đại ca tính sao đây?

Văn Nhân Tuấn nhận xét :

- Xem ra dường như bọn họ không sợ tại hạ hủy hoại hai món bảo vật mà họ tự tin có cách gì đó, sẽ chiếm đoạt được, nên họ không để cho chúng ta thoát ra phía ngoài.

Tiếu Bao Tự hỏi :

- Cái tên Cốc chủ ấy có thể dùng cách gì?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Tại hạ vẫn chưa đoán ra.

Tiếu Bao Tự nói :

- Tiểu muội không tin là y đã có biện pháp gì, chẳng qua là muốn khủng bố tinh thần chúng ta đúng mức, để lừa cơ hội chiếm đoạt hai bảo vật khi chúng ta mất hết tinh thần đề kháng và sinh lơi lỏng phòng bị.

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Có thể là như thế.

Chàng bỗng cất cao giọng, hỏi to :

- Tiêu Dao cốc có ai nghe rõ lời tại hạ nói không?

Chỉ có một luồng hồi âm dội vào vách đá, chẳng nghe thấy một người nào trả lời cả.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi lớn :

- Qúy Cốc chủ để bọn tại hạ ra khỏi Thần điện rồi lừa vào tuyệt lộ như thế này, là dụng ý gì? Đường đường là một vị Cốc chủ mà tại sao cứ quen thói dối gạt, bội tín hoài vậy?

Vẫn không ai trả lời hết.

Văn Nhân Tuấn la lên :

- Nếu quý Cốc chủ còn chưa thả bọn tại hạ ra, thì tại hạ sẽ hủy hoại hai bảo vật Hoàng Kim thành đấy!

Lại chẳng một tiếng hồi đáp.

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

- Coi bộ y nhẫn nại khá lắm! Y mà càng nhẫn nại như thế này là càng bất lợi cho chúng ta chẳng ít vậy.

Tiếu Bao Tự gật đầu :

- Vâng, tiểu muội hiểu...

Văn Nhân Tuấn bỗng nghĩ ra được một cách, liền bảo :

- Hay lắm! Chúng ta cứ "dĩ nhất biến ứng vạn biến" mà đối phó với y! Bây giờ, cô nương lo phía tả, tại hạ bên hữu, chúng ta cứ dập tắt hết mấy cây đuốc cái đã!

Chàng liền kéo Tiếu Bao Tự tiến tới, hai người vừa đi, vừa vung chưởng dập tắt những ngọn đuốc gắn trên vách đá; chỉ chốc lát trong đường hầm đã tối đen như mực.

Văn Nhân Tuấn lại kéo Tiếu Bao Tự lùi lại khoảng giữa đường hầm, chọn nơi tối nhất, cùng sánh vai ngồi xuống, nói :

- Để xem bọn họ giở trò gì nữa, sẽ hay!

Lời chàng vừa dứt, đột nhiên nghe tiếng của Tiêu Dao cốc chủ từ trong đường hầm vọng lại :

- Văn Nhân Tuấn! Ngươi định làm gì đó?

Văn Nhân Tuấn hạ giọng thật khẽ :

- Có tác dụng rồi! Y không còn nhẫn nại được nữa rồi đấy! Vừa qua, chắc là y núp ở một nơi nào đó, nhìn ra, thấy rõ chúng ta, nhưng bây giờ thì không còn nhìn thấy được nữa nên không yên tâm. Mặc kệ y! Chúng ta đừng thèm lên tiếng!

Lại nghe Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Văn Nhân Tuấn, sao ngươi không nói?

Văn Nhân Tuấn ung dung nhắm mắt, tựa lưng vào vách đá.

Tiêu Dao cốc chủ tiếp tục lớn tiếng :

- Nếu ngươi còn nín thinh, bản tòa sẽ khai động cơ quan đối phó với ngươi đấy!

Văn Nhân Tuấn vẫn làm như chẳng hề nghe thấy mảy may gì cả.

Bỗng nghe có tiếng khác lạ nói :

- Bẩm Cốc chủ, gã ấy đa đoan quỷ kế, có thể là đã thừa lúc đen tối mà bỏ trốn rồi chăng?

Tiêu Dao cốc chủ lạnh lùng :

- Gã trốn ngõ nào cho thoát.

Tiếng khác lạ ấy lại nói :

- Thế sao gã ở đâu mà chẳng ứng đáp?

Tiêu Dao cốc chủ "hừ" băng lãnh :

- Gã không nói là định giở trò quỷ gì đó, biết không?

Văn Nhân Tuấn thì thào bên tai Tiếu Bao Tự :

- Y quả không hổ là một Cốc chủ. Nhưng mặc kệ y, chúng ta cứ việc nín thinh như thường, để xem y làm sao.

Tiếng khác lạ đề nghị :

- Bẩm Cốc chủ, hay là chúng ta khai động cơ quan...

Im lặng một chút.

Chợt nghe "ập" một tiếng khô khan. Rồi chẳng còn nghe Tiêu Dao cốc chủ nói gì nữa.

Văn Nhân Tuấn lại thì thào :

- Y bày trò lung tung, rốt lại, coi bộ vẫn sợ tại hạ hủy hoại hai món bảo vật ấy.

Lại im lặng một hồi.

Bỗng nghe Tiêu Dao cốc chủ đe dọa :

- Văn Nhân Tuấn, ngươi còn nín thinh nữa, là bản tòa cho phóng hỏa thiêu sống ngươi đấy.

Văn Nhân Tuấn vốn rất trầm tĩnh, nhưng lần này nghe lời y dọa như thế, không khỏi chấn động tâm thần, vì chàng biết y không dọa suông...

Hồi 50 Nhiếp Hồn pháp

Lại nghe Tiêu Dao cốc chủ hung hãn quát bảo :

- Lấy lửa phóng sang đó đi!

Vừa nghe như thế, Văn Nhân Tuấn liềng quàng ngang lưng Tiếu Bao Tự, đằng thân vọt lên.

Hai người lập tức bay vù về phía vách đá bên trái, đứng trên chòm thạch nhũ, tại một chỗ khuyết lỏm vào, tựa hai con dơi thu hình núp trong hốc núi.

Hỏa quang liên miên chớp nháng, một cụm, rồi lại một cụm lửa, cứ vùn vụt bay tới, đỏ rực, sáng hừng hực, khói mịt mù...

Bỗng nghe một giọng la hoảng :

- Hỏng to rồi! Họ đã trốn đi thật rồi!

Tiêu Dao cốc chủ hậm hực ra lệnh :

- Mau đến Thần điện xem thử!

Văn Nhân Tuấn nghe thật rõ ràng, những tiếng nói và bước chân xa dần.

Văn Nhân Tuấn khẽ rót vài tai Tiếu Bao Tự :

- Chúng ta thi triển đúng mức thuật khinh công, đề khí, mạo hiểm một phen, chạy!

Lời chưa dứt, chàng đã kéo tay nàng, nhắm ngay nơi vừa phát ra tiếng trước đó, phi thân lướt nhanh.

Chàng đã ước lượng thật đúng: suốt quãng đường trên mười trượng đều thông suốt, từng chặng cách khoảng chừng hai trượng tuy có cửa, nhưng cửa đều mở toát, những người của Tiêu Dao cốc mới tràn vào theo ngã đó.

Văn Nhân Tuấn gia tăng cước bộ, vận dụng đến tột độ khinh công tuyệt kỹ, tiếp tục kéo Tiếu Bao Tự, chạy như tên bắn, thẳng ra phía ngoài.

Và hai người đã vượt hết đường hầm, thấy rõ cửa động và ánh trăng bàng bạc trước mặt.

Chàng hít vào một hơi chân khí, bất thần cắp ngang người Tiếu Bao Tự, nhún hai chân một cái bay vèo ra khỏi cửa động ngay.

Ra khỏi cửa động rồi, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, dừng lại, đặt Tiếu Bao Tự xuống, nói :

- Được rồi! Bây giờ chúng ta ở đây nghỉ ngơi, chờ tên Cốc chủ đuổi theo, để tại hạ giao đấu với y một trận, cho rõ đá vàng.

Tiếu Bao Tự chưa hết hồi hộp, khuyên :

- Thôi mà! Ra luôn ngoài kia, vẫn hơn!

Văn Nhân Tuấn cười hiên ngang :

- Đã ra khỏi hang động rồi, chúng ta không còn gì phải ngại bọn họ nữa. Để tại hạ hô lên mấy tiếng, dẫn dụ bọn họ đổ ra.

Chàng ngước cổ lên, hú một tiếng dài, cơ hồ xuyên mây thủng đá, vang dội tứ bề.

Quả nhiên hữu hiệu, tiếng hú của chàng chưa dứt thì Tiêu Dao cốc chủ giống hệt quả cầu bằng thịt, cao không đầy bốn thước, đã lùn mà lại mập ú trông chẳng khác quái vật bay tới!

Văn Nhân Tuấn ôm quyền thi lễ, tươi cười :

- Cốc chủ, thật không ngờ chúng ta lại được tái ngộ nhau nơi đây.

Tiêu Dao cốc chủ gầm thét :

- Ngươi... ngươi làm sao mà ra đây được?

Văn Nhân Tuấn không trả lời y, mà hỏi lại :

- Tiêu Dao cốc có Thần điện, thì nhất định là có thờ Thần. Chẳng hay Cốc chủ thờ Thần nào?

Tiêu Dao cốc chủ gằn giọng :

- Bản tòa hỏi ngươi làm sao ra đây được?

Văn Nhân Tuấn vẫn tươi cười :

- Xin Cốc chủ cho tại hạ biết trước cái đã, Cốc chủ thờ Thần nào?

Tiêu Dao cốc chủ hậm hực :

- Bản tòa thờ Hỏa Thần.

Văn Nhân Tuấn bật cười thành tiếng :

- Đấy! Đấy! Chính Hỏa Thần, vì giận Cốc chủ âm hiểm, tàn độc thái quá, nên nghiêng về phía tại hạ, đã mang bọn tại hạ ra đây.

Tiêu Dao cốc chủ quát mắng :

- Nói láo!

Văn Nhân Tuấn hỏi ngay :

- Nói láo ư? Bộ Cốc chủ không tin Hỏa Thần vốn có uy lực quãng đại thần thông?

Tiêu Dao cốc chủ dường như rất sợ đắc tội bất kính đối với Thần, vội cãi :

- Không tin hồi nào? Bản tòa nói là Thần chỉ phù hộ bản tòa, không khi nào trợ giúp ngươi.

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Ai bảo thế? Thần nào mà phù hộ hạng người gian manh tà ác như Cốc chủ?

Trong nhất thời, Tiêu Dao cốc chủ đâm ra luống cuống, chẳng nghĩ được lời nào đối đáp cho suôn. Y ngập ngừng một hồi, đoạn cười lạnh tợ băng :

- Ngươi chớ có khua môi múa mỏ, cũng đừng tưởng mới trốn khỏi động vừa rồi là đã thoát hẳn Tiêu Dao cốc! Mau đưa hai bảo vật ấy đây, nếu ngươi muốn tránh cái chết tan nát tử thi!

Văn Nhân Tuấn "ủa" một tiếng :

- Coi bộ Cốc chủ ngang ngược dữ a! Cốc chủ nên nhớ, là đang ở trên địa phận người khác, đừng có ngang ngược chứ!

Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Bản tòa đang ở trên địa phận của người khác ư? Tiêu Dao cốc là của bản tòa! Bản tòa ở trên địa phận của ai chứ?

Văn Nhân Tuấn nhún vai :

- Cái Tiêu Dao cốc này là của tôn giá ư? Tôn giá phải phân biệt thật rõ ràng, cái Tiêu Dao cốc này không phải ở trên đất Tây Thiên Trúc!

Tiêu Dao cốc chủ lại hỏi :

- Không phải ở Tây Thiên Trúc thì đã sao? Ngươi nói thế, ngụ ý gì?

Văn Nhân Tuấn cười gằn :

- Tôn giá đã thừa hiểu rồi, còn bày đặt hỏi chi cho rườm lời?

Chàng đã đổi hẳn tiếng xưng hô, không còn gọi y là Cốc chủ nữa mà kêu bằng tôn giá, cũng đã ngụ ý không thừa nhận y có quyền gì hết với một cái cốc vốn không phải của y vậy.

Tiêu Dao cốc chủ run giọng hỏi :

- Ngươi làm sao biết được ta từ Tây Thiên Trúc đến?

Văn Nhân Tuấn cười khảy :

- Chính vị Hỏa Thần đã cho ta biết.

Tiêu Dao cốc chủ quát :

- Hãy trả lời câu ta vừa hỏi!

Văn Nhân Tuấn "ủa" một tiếng :

- Coi! Bộ tôn giá không tin Hỏa Thần sao? Người của tôn giá chẳng hề trò chuyện với tại hạ bao giờ, nếu không do Hỏa Thần cho tại hạ hay, thì làm sao tại hạ biết tôn giá từ Tây Thiên Trúc tới?

Tiêu Dao cốc chủ không nói gì nữa, đứng ngẫm nghĩ một lúc, bỗng kêu "à" và cười lạt :

- Ta biết rồi! Ngươi đã để ý câu nói "võ lâm Trung Nguyên" của ta, đồng thời nghe ta bảo Bệnh Tây Thi là người của Tiêu Dao cốc, nên ngươi căn cứ vào mấy món công phu theo Tây Thiên Trúc của Bệnh Tây Thi mà đoán biết..

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Biết được như thế là khá đấy!

Tiêu Dao cốc chủ lớn tiếng đầy tự tin :

- Chuyện đã như thế này, cho ngươi biết thêm cũng chả hại gì, đừng nói chỉ một khu vực Tiêu Dao cốc này đã thuộc về ta, mà rồi cả võ lâm Trung Nguyên cũng sẽ thuộc về ta luôn...

Văn Nhân Tuấn quắc mắt :

- Bọn ta đã ra khỏi sào huyệt của ngươi rồi mà ngươi còn dám huênh hoang đại ngôn như thế?

Tiêu Dao cốc chủ cười khảy :

- Bọn ngươi đã ra khỏi sơn động thì đã sao?

Văn Nhân Tuấn sắc lạnh :

- Thì đã sao ư? Hỏi khá đấy! Đừng nói là võ lâm Trung Nguyên, mà chỉ riêng Tiêu Dao cốc này thôi, ngươi cũng chẳng là cái quái gì mà có thể chiếm được! Ta sẽ cho ngươi biết rõ sự thật ngay bây giờ, để ngươi không còn cơ hội nào chường mặt ra khuấy rối võ lâm Trung Nguyên được nữa!

Tiêu Dao cốc chủ cười ngạo mạn :

- Lớn lối! Đúng là chẳng biết trời cao đất dày! Được rồi! Để ta xem ai sẽ gục ngã về tay ai cho biết!

Y liền cất hữu thủ lên.

Đám tử y hán tử bịt mặt từ sau lưng liền ùa tới, bao vây quanh Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự ngay.

Văn Nhân Tuấn quét mắt một lượt, nhìn phương vị đang đứng của các tử y hán tử, bèn cười miệt thị :

- Với cái Thiên La trận nhỏ bé tầm thường này, tưởng có thể bao vây nổi ta sao?

Toàn thân Tiêu Dao cốc chủ bất giác chấn động, run giọng hỏi :

- Ngươi am hiểu Thiên La trận?

Văn Nhân Tuấn nhún vai :

- Ta nói câu này, ngươi tin hay không tùy ngươi, mặc dù ngươi từ Tây Thiên Trúc đến nhưng e rằng các loại dị thuật Tây Thiên Trúc ngươi biết nhiều không bằng ta đâu! Hừ, thế mà cũng học đòi độc bá võ lâm Trung Nguyên!

Tiêu Dao cốc chủ trầm ngâm một chút, nói :

- Ta không tin!

Y lại phất hữu thủ một cái.

Đám tử y hán tử bịt mặt lập tức chuyển động, thay đổi khác hẳn những chỗ đứng vừa rồi.

Bọn họ hoán đổi phương vị cực kỳ tinh thục, mau lẹ, chứng tỏ đã được huấn luyện thật kỹ.

Bỗng nghe Tiêu Dao cốc chủ hỏi :

- Ngươi xem lại thử, đó là trận thức gì?

Văn Nhân Tuấn bĩu môi :

- Ta xem rồi! Đó kêu bằng Địa Cang trận của Tây Thiên Trúc, uy lực không bằng Thiên La trận vừa rồi đâu!

Lưỡng nhãn của Tiêu Dao cốc chủ hiện vẻ hoang mang, gần như là hoảng :

- Ngươi... ngươi thật sự am tường các loại trận thế Tây Thiên Trúc?

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Chỉ biết đôi chút vậy thôi, miễn đủ đối phó với ngươi là được!

Tiêu Dao cốc chủ run giọng hỏi :

- Ngươi... ngươi đích thực xuất thân môn phái nào?

Văn Nhân Tuấn bỗng quay sang Tiếu Bao Tự :

- Thu Ngâm! Có cần cho y biết không?

Tiếu Bao Tự tươi như hoa hàm tiếu, thỏ thẻ :

- Tùy đại ca.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Tại hạ muốn cho y biết, nhưng lại ngại mang tiếng là làm y mất vía.

Tiếu Bao Tự cười :

- Thế thì thôi, khỏi cho y biết vậy.

Văn Nhân Tuấn nói :

- Nếu không cho y biết, thì tại hạ cũng chẳng nỡ!

Tiếu Bao Tự liếc xéo Văn Nhân Tuấn một cái, thật duyên dáng :

- Thế thì nên cho y biết cho rồi!

Văn Nhân Tuấn gật đầu :

- Hay lắm! Nên cho y biết nhé.

Chàng quay lại phía Tiêu Dao cốc chủ, bảo :

- Ngươi nên tập trung gan mật mà ráng đứng cho vững đi!

Tiêu Dao cốc chủ "hừ hừ" mấy tiếng liền và cười lạt, chẳng nói gì.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

- Trước hết, ta hãy nhắc đến một vị đương kim danh quan tra án, tróc phạm, ngươi có thể biết không?

Tiêu Dao cốc chủ liền hỏi lại :

- Ngươi muốn nói Đông Môn Trường Thanh?

Văn Nhân Tuấn khẽ gật đầu :

- Đúng đấy! Ta chính là truyền nhân của lão nhân gia!

Tiêu Dao cốc chủ kinh ngạc ngẩn người ra một lúc, bỗng ngửa mặt lên trời cười rộ. Y cười một chặp khá lâu, Văn Nhân Tuấn mới hỏi :

- Ngươi cười gì?

Tiêu Dao cốc chủ nói :

- Hay lắm! Tốt lắm!

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

- Cái gì mà hay với tốt?

Tiêu Dao cốc chủ trả lời một loạt :

- Ngươi là đồ đệ của lão ưng khuyển Đông Môn Trường Thanh, ha ha!... Ta vẫn nghe nói trong võ lâm Trung Nguyên, bất luận là chánh hay tà, hắc hay bạch đạo, đều hận Đông Môn Trường Thanh thấu xương, ai cũng muốn giết lão cả, nên đã có lời giao ước chung, hễ người nào sát hại được lão thì sẽ được tôn là Minh chủ Võ lâm. Vậy, hôm nay, ta hãy bắt sống ngươi để làm mồi dẫn dụ lão ưng khuyển đến giải cứu, chừng đó ta sẽ giết luôn lão đi.

Hà hà... thế là chẳng những ta đoạt được hai bảo vật Hoàng Kim thành, mà còn chiếm luôn ngôi vị Minh chủ Võ lâm, chẳng cần hao hơi tổn sức bao nhiêu. Như thế, ngươi thấy có phải là chuyện quá đỗi hay, quá đỗi tốt hay không? Ngươi hiểu rõ rồi chứ!

Văn Nhân Tuấn gật gù :

- Ngươi nói minh bạch lắm, ta hiểu rõ rồi, quả nhiên hay và tốt quá chừng. Nhưng, đáng tiếc, với đồ đệ của Đông Môn lão nhân gia mà ngươi còn đối phó không nổi, thì mong gì chạm đến sợi lông chân của lão nhân gia được?

Tiêu Dao cốc chủ hỏi lại :

- Ngươi lấy gì làm chắc là ta đối phó không nổi ngươi?

Văn Nhân Tuấn đáp :

- Lấy sự thật làm bằng.

Tiêu Dao cốc chủ cười gằn :

- Mới chạy ra tới đây, ngươi tưởng đã thoát khỏi bàn tay của ta rồi hay sao?

Văn Nhân Tuấn nói :

- Ngươi đừng quên, ta đã có thể ra đây được, tất nhiên ta cũng đã thừa thời gian bỏ đi xa rồi, nếu ta muốn, nếu ta sợ ngươi. Trái lại, chính ta đã lên tiếng báo hiệu, gọi ngươi ra đây kia mà!

Tiêu Dao cốc chủ gật đầu :

- Ngươi nói không sai, nhưng ngươi đã tính lầm, nên ngươi sẽ trở thành kẻ thảm bại.

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

- Nãy giờ chúng ta đã nói với nhau nhiều rồi, mà cứ để tay chân rảnh rang vô vị quá, lúc này, tưởng nên giải quyết ngã ngũ bằng võ công, hay hơn.

Tiêu Dao cốc chủ lầm lì ngó Văn Nhân Tuấn, gật đầu :

- Hay lắm! Ta chiều ý ngươi!

Đột nhiên y rung động hai cánh tay vừa hú lên một tiếng quái dị.

Những tử y hán tử đang vây quanh Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự bỗng cất cao giọng, cùng hát nghêu ngao.

Không biết họ hát bài ca gì, nghe chẳng ra lời lẽ gì cả, cũng chẳng có nhịp điệu rõ ràng, thoạt cao, thoạt thấp, thoạt mau, thoạt chậm, thật kỳ cục!

Tiếu Bao Tự lấy làm lạ, khẽ hỏi :

- Họ diễn trò gì vậy?

Văn Nhân Tuấn mỉm cười :

- Ấy là trò giết người của Tây Thiên Trúc, gọi "Nhiếp Hồn đại pháp". Đúng ra có nhiều loại Nhiếp Hồn pháp, mà đây chỉ là một. Cô nương có thể nghe họ ca hát không?

Tiếu Bao Tự lắc đầu :

- Không thể nghe!

Văn Nhân Tuấn nói :

- Vậy thì để tại hạ giúp cô nương...

Chàng vung tay, phóng chỉ điểm vào huyện đạo bên tai Tiếu Bao Tự, khiến nàng không còn nghe được nữa, chẳng khác người điếc.

Chợt nghe Tiêu Dao cốc chủ cười lạt, lên tiếng :

- Ngươi tự thấy có đủ sức kháng cự loại Nhiếp Hồn đại pháp này không?

Văn Nhân Tuấn nhún vai :

- Sá gì thứ trò chơi ấy!

Tiêu Dao cốc chủ "hừ" lạnh lùng.

Văn Nhân Tuấn cười, nói tiếp :

- Đáng tiếc là bọn ngươi hát nghe tệ quá!

Tiêu Dao cốc chủ xạ hung quang :

- Để ta coi ngươi còn lớn lối được bao lâu nữa cho biết!

Vừa dứt lời, y bỗng hú thêm một hồi dài nữa, vừa vung hai tay múa loạn xạ lên.

Bọn tử y hán tử lập tức cất giọng ca thật cao, cao vút, và dị thường sắc bén, cơ hồ vọt lên tận chín tầng mây, như muốn chọc thủng nền trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro