CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng và anh Trung tất nhiên được ở chung một phòng. Căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi với nhà vệ sinh riêng. Tùng vác toàn bộ hành lý của nó với anh vào phòng, tự hỏi không biết anh mang cái gì theo mà lại nhiều đến thế này. Chốt cửa phòng, anh Trung thản nhiên cởi toàn bộ quần áo trên người rồi nhào lên nằm trên giường:

Anh dùng dây trói hai hòn dái nó lại, căng ra bóng lưỡng. Một sợi dây khác anh buộc vào đầu cu rồi vòng quanh hông của nó. Con cu của nó bây giờ cương cứng bên trong cái khóa cu. Thông thường, con cu hùng dũng của nó to và dài lên tận gần rốn. Đối với một đứa con trai bình thường thì đây hẳn là một niềm tự hào, một con cu đủ để phá nát biết bao cái lỗ của biết bao người. Nhưng đối với một tên nô lệ tình dục như nó, cu có to, có dài cách mấy cũng không để làm gì, càng to càng dài bị bị khóa lại càng bức bối, chật chội. Một nô lệ như nó, ngày ngày chỉ cần chổng mông lên cho chủ nhân đâm cu vào, nghe lời, phục tùng và làm vui lòng chủ nhân là đủ.

Nó hét lên thất thanh khi phát đầu tiên anh búng vào dái nó. Âm thanh phát ra khi ngón tay anh chạm dái nó kèm theo tiếng thét của nó cũng đủ để thấy lực búng của anh mạnh đến mức nào. Lúc này nó nhận ra, những cú búng dái lúc sáng của anh so với lúc này cũng chỉ như ruồi muỗi. Anh búng mạnh hơn lúc sáng gấp mấy lần. Cơn đau thốn chạy dọc từ dái nó lan tỏa ra khắp người. Một tay anh nắm lấy đầu nó, giật ngửa ra sau, tay kia anh tiếp tục búng phát thứ hai. Tiếng thét của nó lại vang lên khắp phòng. Cơn đau đầu tiên chưa dứt thì một cơn khác lại giáng vào hai hòn dái đang bị buộc lại căng bóng, tội nghiệp của nó. Sau mỗi cú búng đầy uy lực của anh vào dái nó, nó chỉ biết thét lên là gồng mình chịu đựng. Nó bắt đầu thở dốc sau hơn 10 cú búng của anh. Mồ hôi bắt đầu chảy ra trên ngực nó mặc dù thời tiết bây giờ ở Đà Lạt khá mát mẻ. Bụng nó phập phồng căng cứng làm lộ ra từng múi cơ ẩn hiện của nó. Phát tiếp theo giáng vào dái, nó dường như không còn đủ sức để gồng mình lên chịu nữa. Người nó gập lại theo phản xạ. Nhưng lặp tức đầu nó bị giật mạnh ra sau vì anh vẫn còn đang nắm lấy tóc nó. Tiếng la của nó dần đứt quãng, chen vào đó là những tiếng thở dốc. Phát búng thứ mười lăm, nước mắt nó chảy ra. Nó bắt đầu rên rỉ van xin anh:

-        Anh ơi! Tha cho em. Em chịu không nổi nữa. Em xin anh – Nó nói trong những giọt nước mắt bắt đầy chảy ra.

Âm thanh bên dưới dái nó lại vang lên thật mạnh. Anh dùng một cú búng dái đầy uy lực để trả lời câu van xin của nó. Nó vẫn tiếp tục hét lớn, van xin anh:

-        Anh ơi! Tha cho em...Áh

Anh vẫn không trả lời mà chỉ cười và tiếp tục búng vào dái nó. Cú cuối cùng giáng vào dái nó. Nó đã không còn đủ sức để phản kháng nữa. nó buông lỏng người, thở dốc, miệng nó không người phát ra những tiếng "a...a..." giữa những tiếng thở, nước mắt nó chảy dài trên mặt, cả người đầm đìa mồ hôi, còn dái thì có dấu hiệu sưng tấy lên. Do bị buộc chặt kèm theo những cú búng trời gián của anh, dái nó giờ đã chuyển thành màu tím đen, vẫn căng ra bóng lưỡng. Nhìn bộ dạng khổ sở của nó hiện giờ, anh cảm thấy rất thỏa mãn. Anh ôm nó vào lòng, một tay đỡ lấy đầu nó, tay kia xoa xoa hai hòn dái căng tròn lạnh tanh của nó. Cái cảm giác của việc dái đang đau thốn thì bàn tay anh chạm vào vuốt ve. Dái nó bây giờ nhạy cảm hơn bao giờ hết, nó cảm nhận được từng cử động, từ cái động chạm của anh lên dái nó. Nó rên lên "a...a..." trong từng cử động vuốt ve của anh.

-        Bị đau đớn vầy mà em vẫn còn kích thích được hả? – Anh Trung nói trong một giọng điệu có phần giễu cợt.

Anh Trung dùng một ngón tay quệt ngang đầu cu nó qua cái khe nhỏ của khó cu, chạm vào lỗ tiểu đang chảy cả đống nước nhờn của nó. Nước nhờn dính trên ngón tay anh, kéo ra thành một sợi dài. Anh ra lệnh cho nó há miệng ra rồi đưa ngón tay đầy nước nhờn của nó vào. Tùng ngậm lấy ngón tay anh, nếm cái vị nước nhờn của chính mình dính trên đó. Anh mở dây trói cu cho nó, cơn nứng được giải thoát, cu nó giật liên hồi. Nó muốn dùng tay để sục, nó muốn xuất tinh, nhưng con cu nó bây giờ đã bị khóa chặt bên trong cái khóa ác liệt của anh. Nó không thể làm được gì ngoài bất lực nhìn anh một cách thèm khát.

Anh cho nó nằm xuống ngửa người ra trong tình trạng hai tay vẫn đặt sau lưng, anh khóa hai chân nó, bịt mắt nó lại rồi nhét trứng rung vào đít nó. Anh Trung dự tính sẽ cùng cậu đi chợ Đà Lạt tối nay. Anh cởi trói, rồi chuẩn bị quần áo cho nó. Anh lấy ra một cái quần đùi bằng kaki ngắn trên gối và một cái áo thun không tay cổ vuông màu đen cho nó, hiển nhiên là không hề có quần lót. Nó mặc đồ vào mới nhận ra được rằng cái quần quá chật, nó sát vào chân và hông nó. Cùng với việc không mặc quần lót, lớp vải quần ép chặt vào cái khóa cu khiến nó cộm lên một đùm to tướng ngay giữ chân nó. Cái áo ba lỗ ôm sát lấy cơ thể nó, ngực nó nhô ra hai đầu vú căng tròn trên áo.

-        Còn mấy cái này thì sao anh? – Nó đưa hay cánh tay vẫn còn đang đeo cùm kim loại ra trước mặt anh.

-        Tất nhiên em vẫn sẽ phải mang cái đó.

Tùng cảm thấy có một chút sợ hãi, tay cân mang cùm da đi ra đường, chưa kể cổ nó vẫn còn mang cái vòng cổ bằng da được khóa bằng cái ổ khóa bé xíu. Người khác sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó trong tình trạng như vậy? Nó sợ hãi, nhưng không dám phản kháng hay chống cự. Đúng hơn là nó không thể phản kháng hay chống cự. Bây giờ anh có ra lệnh cho nó phải trần truồn ngay giữa chợ nó cũng phải nghe theo chứ đừng nói là ra đường với bộ dạng này.

Đi đến nơi, nó với anh dạo quanh chợ, cười nói một cách vui vẻ. Có những lúc anh khoát vai nó đi. Rồi có những lúc đi vào chỗ đông người chen chúc, anh nắm chặt tay nó kéo nó len qua. Nó hắt hơi một phát rõ to, anh nhìn nó cười thành tiếng, cứ như việc nó hắt hơi buồn cười lắm vậy. Nó đã trần truồn cả ngày nay, bây giờ đi ra đường Đà Lạt ban đêm một cách hở hang như vậy, không lạnh cũng phải lấy làm lạ. Anh ghé vào một gian hàng, mua cho cho nó cái khăn choàng cổ. Anh vòng tay ra sau gáy nó, choàng khăn quanh cổ nó rồi tiếp tục nắm tay nó đi. Nó theo sau anh chen chúc đi qua dòng người giữa chợ. Đôi khi nó cảm giác rằng có nhiều cặp mắt đang nhìn nó với vẻ khó chịu. Họ tò mò với những thứ đồ bằng da mà nó đeo trên người? Hay họ kỳ thị vì hai đứa con trai nắm tay nhau đi lại như một cặp tình nhân? Tại sao hai người con trai lại không thể yêu nhau được? Tại sao xã hội lại lên án tình yêu đồng giới? Họ lấy lý lẽ là nó trái với tự nhiên, trái với đạo đức. Tự nhiên là gì khi họ lại đang cố tình áp đặt nó? Bản thân đạo đức cũng chỉ là những thứ do con người áp đặt nên thôi. Nhưng sao lại mang vấn đề đạo đức ra gán ghép với tình yêu, trong khi nó còn chẳng liên quan gì đến nhau. Trong xã hội bây giờ, chân lý không còn cái đúng nữa, mà cái đúng chính là số đông. Khi cả thế giới khỏa thân và ta là người duy nhất mặc quần áo, thì lúc đó ta sẽ bị cả thế giới lên án là không giống người, là khiêu dâm sao? Cho đến bào giờ thì mới thật sự có bình đẳng? Có lẽ còn rất xa. Bởi vì ngay chính trong cộng đồng còn kỳ thị nhau thì làm sao mong muốn người ngoài nhìn vào với tâm thế bình đẳng được. Hầu hết mọi người đều nói rằng họ đấu tranh cho LGBT. Nhưng có lẽ họ lại quên mất chữ B và chữ T. Gay, Les lại đi kỳ thị chính những người anh chị em Bi và Trans của mình trong khi họ muốn bình đẳng. Nhưng bây giờ thế giới có như thế nào thì nó cũng sẽ không hề quan tâm, bởi vì đối với nó bây giờ, được ở với anh như vậy đã là quá đủ.

Khoảng gần chín giờ, anh dừng lại một chỗ bán sữa đậu nành, bảo nó chờ anh một lát rồi anh chạy đi. Anh quay về với cả đống đồ ăn vặt trên tay nào là bánh tráng nướng, xiên que chiên, bò lụi, khô nướng... Anh đưa ra trước mặt nó bảo nó ăn. Hai người ngồi vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ngồi uống ly sữa đậu nành nóng giữa từng cơn gió se se lạnh thổi qua giữ đêm. Nhìn anh cắn cái bánh tráng nướng còn nóng khói bay nghi ngút rồi hít hà thở bằng miệng thả khói ra như một đứa trẻ con. Nó lấy tay che miệng phì cười. Thấy nó cười mình, anh đưa tay vào túi ấn nút khỏi động cái trứng rung. Nó la lên một tiếng bất ngờ, miệng phun hết sữa đang uống ra. Kích thích vừa đứng điểm G. Cu nó cứng lên, độn một cục to tướng dưới lớp vải của cái quần bó sát. Bây giờ đến lượt anh cười khi nhìn thấy biểu hiện của nó. Nó ngượng chín mặt, quay qua chỗ khác uống cho hết ly sữa đậu nành rồi kêu một ly khác.

Suốt đoạn đường trở về, anh đi thật chậm cạnh bên nó, tay trong tay với nó. Từng làn hơn ấm trong tay anh giúp nó phần nào quên đi cái lạnh cắt da của những cơn gió Đà Lạt vào ban đêm. Bàn tay ấm áp và vững chãi của anh siết lấy tay nó. Đôi khi nó ước rằng nó với anh là một đôi tình nhân thật sự, chứ không phải là chủ nhân và nô lệ. Nhưng đối với nó, nó khao khát cuộc sống của một nô lệ nhiều hơn. Nếu cho nó chọn lựa lại, nó vẫn sẽ chọn là nô lệ của anh chứ không phải là người yêu của anh. Có lẽ đúng như anh nói, làm nô lệ tình dục là bản năng của nó, suy nghĩ về thân phận nô lệ đã ăn sâu vào người nó, nó không có cách nào trốn chạy được. Đúng vậy, nó nguyện là nô lệ của anh, mãi mãi là nô lệ phục vụ cho anh dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro