Chương 15 - Không quản được tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên địa bao la như vậy… lại không thể cùng lúc dung túng cả nhật và nguyệt.

Ngoài khung cửa sổ, lá phong đỏ rực như lấp cả không gian trong sắc màu diễm mị kia, gió thổi qua, làn phong ấy rung rinh, phảng phất lấp lánh như hồng ngọc. Thiếu niên ấy bẩm sinh đã hợp với màu đỏ… một thân rực đỏ đứng giữa trời đêm u huyền, chói chang đến độ thiêu cháy ánh nhìn của người khác.

Kí ức của Vương Ly cứ vương mãi tia sáng rực rỡ ấy… vương cả gương mặt kiên định mà quá hờ hững của người kia.

Thiếu niên tài mỹ vô song lẳng lặng đứng trước cửa sổ, một thân tử y nhạt nhoà phiêu diêu, tay cầm bình sứ trắng chứa đầy rượu, im lìm dõi mắt ngắm nhìn cánh rừng phong đỏ rực. Sắc đỏ như bắt ánh sáng, nhạt nhoà hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, nhưng khuôn mặt kia lại trắng bệch, có phần xanh xao, quá lợt lạt đến độ đau lòng.

Hắn đưa bình sứ lên miệng, uống một ngụm lớn rượu, vị đắng như tràn qua tim làm cho lồng ngực đau thắt, tựa hồ cơn đau một năm trước kia. Vương Ly nghĩ bản thân là kẻ lạnh lùng, chuyện ra đi của thiếu niên nọ… kì thực cũng chẳng khiến hắn để tâm. Nhưng tại sao suốt một năm qua, hắn luôn nhớ người nọ, nhớ tiếng sáo ấy… cũng nhớ cả dáng cười cực kì đáng hận kia. Người nọ hồng y như máu, vấn vít trong mộng, dày vò trong suy nghĩ… hắn cố gắng không nghĩ đến… kết quả?... một năm đã qua mà vẫn dứt không ra… nhớ không nỡ… quên không đành.

Kẻ nọ ương ngạnh bất tuân, lại thích gây sự, khiến hắn nhiều phen tức giận. Lúc nào cũng thích dối gạt hắn… Hắn biết người nọ mạo danh nữ tử hắn căm ghét, nhưng hắn vẫn dung người nọ… chờ y nói ra sự thật, chờ y nói ra thân phận của mình… Hắn nghĩ hắn có khả năng cảm hoá y, hắn tin… tin rằng người nọ cũng thích hắn, ánh mắt ấy khi nhìn hắn, chẳng hề có chút mưu đồ tạp niệm. Vì thế hắn không đề phòng… kết quả… để cho người nọ biến mất cùng Long Huyết Châu.

Nhật nguyệt đều do trời sinh… nhưng lại ấn định cả hai chẳng thể cùng lúc tồn tại.

Thiếu niên y phục màu đỏ… chói chang như mặt trời… khiến người khác phải cách ở rất xa… vì lại gần… sẽ bị sức nóng ấy nung chảy.

Thực kiêu ngạo, thực cuồng vọng, thực tà mị, thực bí ẩn… và cũng thực nguy hiểm.

Y đẹp đẽ như nhật quang… cũng mơ hồ như mây mù… y tồn tại… có chăng để ám ảnh và dày vò người khác.

Như làn gió nóng lướt qua… vô thanh vô tức xuất hiện… vô thanh vô tức tan biến… chỉ để lại một vết bỏng rát cho hắn.

Đột nhiên Vương Ly cười lớn, khoé mắt tựa như lóng lánh… là lệ…

Nếu y không tà ngạo đáng ghét như thế, sao mà có thể là Tôn Trình luôn luôn khiến hắn phải giận dữ, luôn luôn khiến hắn phải lưu tâm nghĩ đến?

Đúng là khi thích một ai đó, cõi lòng trở nên quá tịch mịch. Tịch mịch, phải tự mình nếm trải, mới thấu hiểu thế nào là thích.

Ba tháng kẻ nọ lưu lại vương phủ, kì thực quá ngắn ngủi…

Ngưng đọng ở ba tháng ấy rồi từ đó về sau… rừng phong hoang lạnh vì thiếu mất một người…

Tại sao khi ra đi còn để lại bức thư ấy cho hắn, lo lắng đến an nguy của hắn, còn chẳng sợ mà nói thẳng ra Long Huyết Châu do y lấy đi… đúng là càn rỡ, thử hỏi có cái gì khiến y lưu tâm hay nể sợ? Để lại những điều ấy… để làm gì?

Ngày ấy hắn tỉnh dậy, đưa mắt nhìn ra rừng phong phía xa… Tà dương huyết sắc, lại thấy như mòn mỏi rã rời chỉ bởi một lời của Vương Nhiễm “Y trúng hai mũi tên, có lẽ đã chết trên đồng hoang rồi.”

Chân trời kia mây tụ mây tán… cũng chẳng bằng một lần người nọ nâng mi mắt khẽ nhìn…

Thiếu niên cuồng ngông mà luôn che giấu ấy, lại chết đi hay sao?

Hắn nghe tin, chẳng màng sức khoẻ mới hồi phục, phi ngựa ra đồng hoang, không tìm thấy xác, hắn không tin y lại chết… Y chết, còn người nào khiến hắn căm ghét, còn người nào để hắn căm hận? Y dám mưu hại hắn, chẳng lẽ lại được chết dễ dàng như thế?... Hắn nào cho phép điều ấy…

Cuối cùng cũng chẳng tìm thấy xác, chỉ thấy vết máu vương trên cỏ lau, tịch liêu lay động trong gió… trong đầu thoáng qua ý nghĩ thú hoang lẩn quẩn quanh đây rất nhiều… tim như rệu rã… áo tím tuyệt mỹ rơi từ trên ngựa xuống… lại thoáng thấy tà áo đỏ phất phơ phong mị… cứ ngỡ là y… Phía xa mơ hồ gọi hắn Vương Ly, hắn nghe thấy lại cười trào phúng, không thể nào… người nọ giả dối xưng hô kính cẩn, lúc nào cũng gọi hắn vương gia thôi, hắn… nhất định nghe nhầm rồi… Người nọ nhất định không chịu gọi hắn… Vương Ly. Chỉ là thích giả bộ gọi hắn… vương gia…

Khi hắn một lần nữa tỉnh dậy trong vương phủ, hắn hiểu rất rõ và vô cùng tỉnh táo… Hai tiếng Vương Ly đó không có thật.

Thiếu niên kia biến mất, biết tìm ở đâu? Hắn vẫn hy vọng người nọ đừng chết…

“Chàng đứng ở đây đã hai canh giờ rồi, chàng rốt cục đang nghĩ về y?” Một âm thanh chậm rãi mà nhu hoà vang lên. Đoá hoa tường vi màu hồng phấn trên tóc nàng toả hương, nhẹ nhàng tản vào không gian… lưu chuyển ngào ngạt.

“Chàng nhớ y?” Thiếu nữ áo hồng lại nhỏ giọng tiếp tục, có chút chua xót trong lời nói. Vương Ly không đáp lời nàng, chàng chẳng buồn phủ nhận, lại im lặng như vậy. Nàng thấy chàng ưu tư phiền muộn, trong lòng đau đớn vô hạn.

“Ta muốn Long Huyết Châu.” Hắn đáp, giọng điệu không cảm xúc.

Hắn nào có muốn cái viên ngọc đó, hắn chỉ muốn tìm thấy người nọ…

“Y chết rồi.” Một thoáng im lìm, hắn lại nói “Nhưng ta không tin.”

Lạc Đình Quân ngỡ ngàng nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt tràn đầy bi thương. Nàng còn có thể nói gì đây?

“Ta không tin…” Giọng của thiếu niên lạc hẳn đi vì run rẩy, cơ hồ như khóc.

Lạc Đình Quân bất an đến nỗi thất thần… một năm rồi, chàng rốt cục là vì Long Huyết Châu hay vì cái kẻ tên Tôn Trình kia mà trở nên như vậy… tình yêu của nàng, từ bao giờ chàng đã không màng đến nữa… chẳng lẽ từ trước đến nay, nàng vẫn ảo tưởng rằng chàng mãi mãi là của nàng hay sao?

Càng kìm nén lại càng đau thương…

Tiếng tì bà réo rắt trên sông, du thuyền xa hoa rực rỡ giữa trời đêm đen huyền. Vầng trăng tàn tựa lưỡi liềm bén nhọn, một cái lưỡi liềm tuyệt mỹ, vắt ngang trên nền trời đậm đặc. Sóng gợn nhẹ, ánh sáng lấp lánh trên thuyền phản chiếu, lung linh cả một vùng.

Trên du thuyền hoa quý cực độ ấy, thấp thoáng bóng dáng của hai nam tử, một trẻ tuổi, một trung niên.

Nam tử trẻ tuổi an tĩnh ngồi trên cỗ luân y, áo bạc trầm mặc thưởng thức trà, khoé môi cong lên mà không cười, khiến cho nam nhân trung niên thấy lại không rét mà run. “Phủ của Lăng thái sư quả thật tuyệt đẹp, đến bàn chuyện làm ăn lại phiền ngài tiếp đãi chu đáo như vậy, Thương Thành tài trí hèn mọn thật không đáng nha.”

Nam nhân trung niên nghe thấy nam tử kia nói thế lại cười, vẻ nịnh nọt lộ liễu “Lưu công tử tài năng hiển hách, Lăng mỗ thẹn không thể tiếp đãi công tử tốt hơn. Một tay điều hành gia nghiệp, một tay nắm tổ chức sát thủ khét tiếng trên giang hồ, thật sự ngưỡng mộ.”

Lưu Thương Thành nghe xong lại chẳng buồn nói một câu trả lễ khách khí, hàn ý trong mắt nhàn tản mà ác liệt, khiến cho không một ai dám đùa giỡn, nam tử tàn tật này, thật sự rất khiếp người. “Ngài muốn ta giết Vương gia Vương Nguyên Chấn thì hãy ra giá.”

Một lời ngắn gọn, dứt khoác, thẳng thắn… mà sát khí trong đó lại kinh hồn đến khó thở, thứ mà nam tử này có nhiều nhất, chính là lãnh khốc vô tình.

Lăng Tửu nghe xong thoáng qua run rẩy, làm ăn với Lưu gia, quả thật như ngồi trên đống lửa, từ trước đến nay đều thế, dù chẳng phải là gia tộc quyền bính thiên hạ như dòng họ Vương nhưng quyền thế của Lưu gia, thực sự cũng rất đáng lưu tâm, nam tử nhìn như phế nhân này, rất ít người biết thân phận thực sự của người nọ. Lăng Tửu cố nặn ra một nụ cười, kì thực trong lòng sớm đã phát lãnh vì phong thái âm lạnh của nam tử, tay mở nắp một chiếc rương lớn tinh xảo, nắp rương vừa bật, một loạt ánh sáng phát quang ra bên ngoài, sáng loá một vùng… một rương chất đầy vàng ròng… từng thỏi từng thỏi phát sáng như tinh quang… đủ để tiêu hoang mười đời không hết, kế bên còn một chiếc rương nữa, lão tiếp tục mở ra, hơn hai mươi viên dạ minh to hơn quả trứng gà phát sáng lấp lánh… hai chiếc rương này, là một gia tài mà bất cứ thương gia nào cũng phải tích góp hơn ba đời làm ăn của mình mới có. Quả thật Lăng Tửu rất hiểu ý Lưu Thương Thành, nam tử này là người làm ăn, đương nhiên thứ khiến hắn thích thú nhất chỉ có tiền… không có nhiều tiền, thì đừng mong nói chuyện làm ăn với hắn…

Nam tử áo bạc vẫn âm trầm như băng, tuy nhiên khoé môi lại cong lên, lần này mang ý cười, biểu thị sự thích thú của mình “Ngài đúng là hiểu chuyện, đây quả là động lực để ta hành động mà.”

Giọng điệu rất khinh mạn, nếu Lăng Tửu không giàu có như thế, chỉ sợ nam tử này nói năng càng khinh thường hơn nữa. Bất quá, lão phải nhẫn, mượn tay hắn trừ khử Vương Nguyên Chấn, mọi thứ cứ đợi xong chuyện cái đã. Vương Nguyên Chấn chết, Vương thị hoàng triều như mất đi tay phải, còn lại tiểu tử Vương Nhiễm và Vương Ly kia, cũng thuận lợi đối phó hơn một chút.

Hai người một trẻ một trung niên đều có dự tính riêng trong đầu, cả hai đều không thành tâm hợp tác… mọi chuyện ắt sẽ có biến… bởi vì ai cũng đều không tín nhiệm đối phương… quyền mưu là thế… một khắc cũng không dám lơ là thả lỏng tâm tư, giờ là bạn… ngoảnh mặt một cái liền thành thù… bất quá chỉ cần nắm bắt mọi thời cơ giết chết, kẻ mạnh ắt sẽ trụ lại được…

Khuyết Hoa Lâu… Lưu gia…

Hắc y thiếu niên dựa lan can ngẩng đầu lên trời, vọng nhìn xa xăm, toà lầu xa hoa chói ngời mà nhãn thần của chàng lại hiêu quạnh tịch liêu khôn tả, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân nhuốm màu bi thương, như đang mắc kẹt mãi trong hồi ức.

Một trường hồi ức dài đằng đẵng trước năm bảy tuổi đã bị chàng chôn lấp vào tuyết trắng tang thương… Quê của chàng, tuyết rơi quanh năm không ngừng nghỉ… Thứ duy nhất chàng còn lưu lại, chỉ là cái tên Tần Lan… tất cả, đều để tuyết cùng băng giá cất giữ… Chàng bây giờ, sống vì chủ nhân…

Chiếc lọ tím trong tay trống rỗng… nhưng cơn đau lại không hề thuyên giảm, giá lạnh từ từ xâm chiếm lấy thân thể Tần Lan… thuốc giải mà Lưu Thương Thành để lại còn quá ít, bên trong chỉ còn một viên, không đủ áp chế độc tính.

Tay bấu vào thành lan can đến mức trắng bệch, thiếu niên run rẩy từng hồi, sát thủ giết người ghê gớm nhất Lưu gia… chung quy có một nỗi sợ hãi mà không ai hay biết… Tần Lan sợ nhất là… lạnh… Thế mà trong người lại mang độc Băng Tằm, loại độc giết người bằng sự lạnh giá ăn mòn tiềm thức và xương tuỷ…

Bởi vì lạnh giá đã gắn chặt vào tiềm thức đến nỗi cơn ác mộng khiến chàng sợ hãi nhất chỉ là màn gió tuyết thét gào… bi kịch kinh hoàng ngày ấy, là một vết sẹo buốt rát, đục khoét dần mòn tâm thức của chàng… suốt mười năm qua đều cố che giấu, tàn nhẫn bắt bản thân gò ép để trở thành sát thủ lợi hại nhất dưới trướng Lưu gia.

Thiếu niên giết người không chớp mắt này… cư nhiên bây giờ run rẩy như một hài tử bị bỏ rơi… bị chối bỏ… giống hệt mười năm về trước… trong gió tuyết vô tình…

“Ư…ư…” Tần Lan rên rỉ khuỵu gối, một tay buông khỏi lan can ôm lấy ngực, sau đó không còn lực mà ngã xuống, cả người co lại, tầm nhìn mờ mịt, nhoè mờ dần đi. Ánh mắt loé lên màu xanh lam kì dị, rồi đột nhiên tắt ngắm… thiếu niên kia đã rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh, mất đi ý thức…

Chân mày ấm quá… hình như có ai đang vuốt ve. Tần Lan vô thức muốn dùng tay bắt lấy cánh tay ấy, nhưng cả người nặng trịch không thể nhúc nhích.

Lưu Thương Thành lạnh mắt nhìn thiếu niên đang nằm mê man dưới sàn, gió đêm thốc từng cơn mà y phục người nọ chỉ là kiện trang phục đơn bạc, nằm ngoài lan can thế này, dù mạnh khoẻ cỡ nào cũng bị nhiễm phong hàn. Cô cầm chiếc lọ tím trống rỗng, nhưng vẫn chẳng hề động dung. Chỉ lẳng lặng lấy ra một viên thuốc từ một chiếc lọ mới, nhét vào miệng thiếu niên. Người nọ dù mê man vẫn thoáng rên rỉ vì thống khổ, chân mày nhăn lại, như đang rất đau đớn sợ hãi… Thần thái này rất giống khi cô tìm thấy chàng khi xưa, trưởng thành rồi mà vẫn còn rất yếu đuối. Đôi tay dài mảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày, cử chỉ ôn nhu đến bất ngờ… nam tử áo bạc lãnh khốc đến mất hết tính người này, cư nhiên lại ôn nhu như vậy… nhưng khi Tần Lan tỉnh dậy, người này lại trở về vẻ lạnh lùng như thường, như băng sơn vạn năm không tan.

Nam tử áo chùng bạc nhẹ lay trong gió đêm, lạnh lùng cả thiên hạ, lại giấu diếm duy nhất một người đối đãi ôn nhu chăm sóc, nhưng cũng lại không cho người đó biết. Chung quy chỉ vì Tần Lan là con át chủ bài, là con cờ đắc thủ nhất… nên mới có chút để tâm? Lưu công tử bề ngoài tàn tật này suy tính đa đoan khó lường, kẻ như vậy còn có thể để ai trong tâm hay sao? Tần Lan chính là một công cụ giết người… không hơn không kém… chỉ là vẻ ôn nhu này, khiến người khác suy nghĩ… người này đối Tần Lan, có phải chỉ đơn giản như một công cụ?

Lưu Thương Thành âm trầm nhìn thiếu niên nọ, rồi quay cỗ luân y, di chuyển vào trong, để mặc Tần Lan nằm ngoài lan can, gió vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo. Một cái vuốt mày ấm ấp, mấy chốc đã bị cuốn bay đi… xung quanh Tần Lan… vẫn chỉ là cái lạnh tàn nhẫn… tàn nhẫn đến cùng cực… sự ấm áp như một ảo mộng… phù phiếm trong tâm tưởng của thiếu niên… mỗi khi thức dậy sau cơn mộng mị, chàng vẫn ngỡ, cái vuốt mày kia… chỉ là do tưởng tượng mà sinh ra… nhưng sự ấm áp chóng vánh ấy dù chỉ có trong mộng, vẫn là thứ mà thiếu niên kia trân quý, dựa dẫm để mà sống suốt bao năm tháng qua…

Tần Lan vì Lưu Thương Thành không ngần ngại làm tất cả…

Tần Lan vì Lưu Thương Thành mà lấm lem máu, tuyệt nhiên trung thành…

Thứ vũ khí tốt như thế, Lưu Thương Thành coi như bỏ ngần ấy công sức để đào tạo ra cũng không uổng công.

Một kẻ mà bị mọi người chối bỏ, đến cả một con chó cũng không bằng… thì kẻ đó chính là thứ có ích nhất cho tham vọng của mình. Lưu Thương Thành mười một tuổi nhìn đứa trẻ bảy tuổi  đáng thương kia tuyệt vọng trong trời tuyết trắng lấp mờ mà tính toán như vậy.

Đứa bé trong đêm tuyết tang thương ấy, đang vùng vẫy trong tuyệt vọng lại bắt gặp một cái vuốt mày ấm áp, để mãi đến bây giờ cũng không thể quên được… thì ra cũng đã có một người thấy rằng mình có ích… Ngay giây phút đó, nó toàn tâm nguyện ý vì người kia mà sống, mà phục tùng vô điều kiện…

Nhưng tình cảm là con dao hai lưỡi… Để rồi sau này, đau thương quẩn bách, hối hận cũng đã quá muộn màng…

Trong toà đình cạnh bờ hồ, thiếu niên bạch y nhàn tản tựa lưng vào cột đình, vẻ mặt biếng nhác mà cầm một quyển sách lật qua lật lại. Áo trắng như đang tản ra một luồng sáng lợt lạt dưới bóng trăng soi. Y đang nghiên cứu một quyển sách y thuật, có viết về yêu thuật, càng đọc càng loạn, căn bệnh của Phong Hành không biết có liên quan đến yêu thuật hay không.

Thiếu niên an tĩnh xem sách, dù chẳng cố ý nhưng vẫn toát ra thứ khí chất phong mị đặc biệt, cao quý mà hờ hững.

Đang định gấp sách quay về phòng thì một gia đinh chạy đến bẩm báo “Tiểu hầu gia, Vương gia cho gọi người, hình như muốn giới thiệu người với ai đó.”

Tôn Trình cầm cuốn sách, mày khẽ nhíu, hỏi gia đinh “Ngươi có biết là ai không?”

“Không ạ.”

“Được rồi.” Y lười biếng nói với gia đinh, thực sự xem sách từ chiều đến giờ khiến y hơi mỏi, muốn về phòng nằm nghỉ. Tính viện cớ đang bệnh mà trốn nhưng xem ra lí do đó cũng không có vẻ quân tử là mấy nên y cầm sách đi luôn. Chào hỏi vài câu rồi chuồn đi cũng được.

Bóng áo trắng từ xa đi tới, vẻ mặt ung dung nhàn nhã, chỉ nhìn từ phía xa lại khiến người khác dâng lên bất an không nói nên lời. Vì cớ gì không hiểu nổi, lần đầu tiên cảm giác nghẹn tức xuất hiện trong lòng Lưu Thương Thành, có áp lực, có đề phòng, cùng cả nghi hoặc. Vương Phong Hành, kẻ này bẩm sinh đã khiến người ta e dè phòng bị như thế ư?

Thiếu niên tóc đen y phục đơn giản mà tôn quý chầm chậm tiến lại, dung nhan tà mị ẩn hiện sau những tàn liễu lay động, phảng phất dưới trăng lại tạo cảm giác mê hoặc pha trộn giữa ác ma và thiên sứ. Trang phục trắng thuần điểm hoạ tiết hoa hải đường vàng kim thực sự khiến y càng phong lưu, khi chất vương giả áp đảo từ chính y chứ không phải cái danh phận tiểu hầu gia của mình.

Nam tử áo bạc chỉ thoáng qua chấn động đôi chút, xem ra thiếu niên nọ đã hồi phục nhanh như vậy. Dù sao chỉ là một thiếu niên vương tôn quý tộc, e rằng cũng chẳng đáng bận tâm là bao. Chỉ là lần này hành động, tiện thể tiễn y đi chung với phụ thân về suối vàng mà cùng nhau đoàn tụ. Lưu Thương Thành nghĩ bản thân mình ngày càng bớt nhẫn tâm rồi.

Thiếu niên bước tới, ánh mắt của y cùng nam tử áo bạc giao nhau… Cả hai không hẹn mà cùng nhau nở một nụ cười, tà mị cuồng quyến…

Trên trời trăng sáng mông lung ảo huyền, dưới đất có hai người trẻ tuổi nhìn nhau mỉm cười… đối mặt là bạn… ngoảnh mặt thành thù… chỉ cần một khắc là đủ… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro