Dưới mái trường cũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Gặp gỡ.

Mùa hè sắp đến, và sân trường rực rỡ dưới những tán phượng đỏ rực. Tiếng ve kêu râm ran khắp nơi, báo hiệu một kỳ thi cuối cấp sắp cận kề. Yến Thanh Quyên – cô học sinh với mái tóc dài buông nhẹ, đôi mắt trầm tư, ngồi bên bàn học với cuốn sách trên tay. Những đường kẻ trong vở của cô luôn gọn gàng, từng dòng ghi chú rõ ràng, như chính con người cô – ngăn nắp, cẩn thận và có trách nhiệm. B luôn đứng đầu lớp, là học sinh gương mẫu mà thầy cô nào cũng tin tưởng.

Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó, cô không khỏi cảm thấy áp lực. Kỳ thi sắp tới đối với cô không chỉ là thách thức về mặt học vấn, mà còn là thách thức tinh thần. Để duy trì được thành tích xuất sắc, cô phải luôn tập trung và không được phép mắc sai lầm. Hôm nay, cô tự nhủ, mình phải hoàn thành việc ôn tập cho kỳ thi toán sắp tới.

Trong khi đó, ở góc lớp gần cửa sổ, Ngô Thiển Minh ngồi thoải mái với ánh mắt lơ đãng. Anh dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài sân trường, nơi đám bạn cùng lớp đang nô đùa dưới những tán phượng. Mái tóc đen hơi rối của anh bay nhẹ theo gió, tạo nên một hình ảnh đầy tự do và thoải mái. Tử Minh không phải là một học sinh nổi bật về thành tích, nhưng lại được biết đến như một người thông minh, mặc dù không bao giờ thực sự tập trung vào việc học hành. Minh luôn có vẻ lười biếng và thoải mái, như thể mọi thứ trong cuộc sống đều không đáng để lo lắng.

Buổi học hôm đó kết thúc, Quyên vẫn ngồi lại trong lớp để hoàn thành nốt bài toán mà cô đã dành cả buổi chiều để giải quyết. Cô không chú ý rằng Minh vẫn còn ở đó, quan sát cô từ góc lớp. Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô.

"Này, Quyên, cậu có thể giúp tớ một chút được không?"

Cô giật mình, quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói. Anh đang đứng dựa lưng vào bàn, đôi mắt sáng lên với nụ cười nửa miệng quen thuộc. Cô nhìn anh, thoáng ngạc nhiên, vì chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại cần nhờ mình giúp đỡ về học tập.

"Cậu muốn tớ giúp gì chứ?" Quyên hỏi, giọng vẫn còn mang chút bối rối. "Tớ tưởng cậu chẳng bao giờ quan tâm đến việc học."

Minh cười khẽ, bước lại gần bàn của cô. "Thật ra, tớ cũng có những lúc phải lo lắng chứ. Kỳ thi sắp tới rồi mà tớ cảm thấy mình chưa sẵn sàng chút nào. Tớ nghe nói cậu rất giỏi toán, nên... tớ nghĩ cậu có thể chỉ tớ vài mẹo nhỏ."

Quyên lưỡng lự một lúc, không biết có nên giúp hay không. Mặc dù cô biết rằng Minh là người thông minh, nhưng cô luôn cảm thấy anh không nghiêm túc trong việc học. Tuy nhiên, dưới ánh mắt chân thành của Minh, cô nhận ra rằng có lẽ lần này anh thực sự cần sự giúp đỡ. Cuối cùng, cô gật đầu.

"Được thôi. Nhưng cậu phải hứa với tớ là cậu sẽ tập trung và nghiêm túc nhé."

Tử Minh cười lớn, đôi mắt lấp lánh sự vui vẻ. "Hứa luôn! Tớ sẽ cố gắng hết sức!"

Chương 2: Khởi đầu không suôn sẻ

Buổi học đầu tiên của họ diễn ra vào chiều hôm sau tại thư viện trường. Quyên đến sớm, chuẩn bị sẵn một số bài tập và sách tham khảo, mong rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ. Tuy nhiên, khi Minh đến, anh không mang theo gì ngoài nụ cười và vẻ ngoài tự tin.

"Cậu không mang sách à?" Quyên hỏi, ngạc nhiên.

Minh nhún vai. "Tớ nghĩ cậu sẽ có tất cả rồi, nên tớ không cần."

Quyên thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhắc Minh về những kiến thức cơ bản, nhưng dường như anh không chú ý lắm. Anh liên tục nhìn ra cửa sổ, nơi đám bạn của anh đang chơi bóng rổ, thỉnh thoảng lại hỏi những câu không liên quan đến bài học. Quyên bắt đầu cảm thấy thất vọng.

"Cậu thực sự muốn học chứ?" Quyên hỏi, không giấu được sự bực bội.

Anh quay lại, nhìn vào mắt cô. "Tớ xin lỗi. Chỉ là tớ không quen với việc ngồi yên quá lâu. Nhưng tớ thực sự muốn học."

Cô nhìn anh, cố gắng đọc hiểu những gì đằng sau đôi mắt ấy. Cô nhận ra rằng dù anh có vẻ vô tư, nhưng có lẽ trong lòng anh cũng đang có những áp lực riêng mà cô không biết. Cô thở dài, quyết định cho anh thêm cơ hội.

"Được rồi. Chúng ta sẽ thử lại từ đầu. Nhưng cậu phải tập trung vào đây."

Chương 3: Kết nối dần dần

Những buổi học sau đó dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Mỗi lần Quyên nhắc nhở, Minh lại cố gắng tập trung và giữ đúng lời hứa. Dù cho sự tiến bộ của anh khá chậm, Quyên vẫn kiên nhẫn chỉ dẫn. Không khí căng thẳng ban đầu giữa hai người dần tan biến, nhường chỗ cho những cuộc trò chuyện thoải mái hơn. Đôi khi, giữa những bài toán phức tạp, Minh lại bất ngờ nói một câu đùa khiến Quyên bật cười, và điều đó khiến buổi học trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Một buổi chiều nọ, sau khi giải quyết xong một bài toán khó, Minh bất ngờ hỏi:

"Cậu có bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì tất cả mọi thứ không? Học giỏi, thi cử, rồi áp lực từ thầy cô và bạn bè... Chắc cậu cũng phải cảm thấy áp lực chứ?"

Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ hỏi một điều như vậy. Cô gật đầu, đôi mắt trở nên xa xăm.

"Có chứ. Lúc nào tớ cũng phải cố gắng để không làm ai thất vọng. Đôi khi, tớ chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, nhưng rồi lại sợ rằng mình sẽ trở thành một kẻ thất bại."

Minh lặng lẽ nhìn cô. "Tớ cũng vậy. Nhưng tớ không giỏi như cậu. Tớ chưa bao giờ có ai thực sự tin tưởng vào tớ. Mọi người đều nghĩ rằng tớ chỉ là một kẻ lười biếng."

Quyên cảm thấy trái tim mình khẽ đập nhanh hơn. Cô không ngờ anh lại mang trong mình những suy nghĩ như vậy. Cô nhận ra rằng, dù bên ngoài anh luôn tỏ ra tự tin và vô tư, nhưng bên trong anh cũng có những nỗi sợ và áp lực riêng, giống như cô.

"Tớ không nghĩ cậu là kẻ lười biếng," Quyên nói, giọng nhỏ nhẹ. "Cậu chỉ cần tìm thấy động lực của mình thôi."

Từ đó, họ không chỉ học với nhau mà còn chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, ước mơ và những suy nghĩ sâu kín. Quyên bắt đầu cảm thấy gần gũi với Minh hơn bao giờ hết. Và cô nhận ra rằng, dù ban đầu chỉ là trách nhiệm giúp đỡ anh học hành, giờ đây cô đã cảm thấy điều gì đó đặc biệt hơn dành cho anh.

Chương 4: Những thay đổi trong lòng

Thời gian trôi qua, sự thay đổi ngày một trở nên rõ rệt. Anh không còn lơ đễnh trong những buổi học như trước, mà thay vào đó là sự tập trung và nỗ lực thật sự. Anh bắt đầu hỏi cô những câu hỏi sâu sắc về bài học, và thậm chí còn tự giải quyết những bài tập khó mà trước đây anh từng bỏ qua. Điều này khiến Quyên không khỏi ngạc nhiên và tự hào.

Một buổi tối nọ, sau khi hoàn thành một bài toán đặc biệt khó, Minh bất ngờ quay sang nhìn Quyên, đôi mắt anh sáng lên đầy quyết tâm.

"Cậu biết không, nhờ cậu mà tớ nhận ra mình có thể làm được nhiều thứ hơn. Trước đây, tớ cứ nghĩ rằng việc học không quan trọng, nhưng giờ tớ thấy khác. Tớ muốn trở thành một người có ích, tớ muốn chứng minh rằng tớ cũng có thể làm được."

Cô nhìn anh, cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô không ngờ rằng sự giúp đỡ của mình lại có thể tạo nên sự thay đổi lớn như vậy. Trong mắt cô, Minh không chỉ là một người bạn học nữa, mà còn là một người đáng ngưỡng mộ, một người dám thay đổi và cố gắng vì tương lai của mình.

Nhưng cùng lúc đó, Quyên cũng nhận ra rằng, có một cảm xúc khác đang nhen nhóm trong lòng cô. Đó không chỉ là sự tự hào, mà còn là những cảm xúc mơ hồ hơn, khó diễn tả thành lời. Cô bắt đầu nghĩ về anh nhiều hơn, không chỉ trong những buổi học chung mà cả khi ở nhà, khi nhìn ra cửa sổ, cô cũng tưởng tượng đến nụ cười của anh. Nhưng Quyên chưa dám thừa nhận rằng, có lẽ cô đã thích Minh.

Chương 5: Những thử thách đầu tiên

Mặc dù cả hai ngày càng thân thiết và tiến bộ trong việc học, nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một ngày nọ, trong buổi học, Minh đột nhiên tỏ ra mất kiên nhẫn. Anh không thể giải được một bài toán khó, và sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Tớ không hiểu nổi," Minh nói với giọng bực tức. "Tại sao lúc nào cũng phải học những thứ khó như thế này? Nó có thực sự cần thiết không?"

Quyên cố gắng bình tĩnh, nhưng cô cũng cảm thấy mệt mỏi sau những tuần dài ôn tập. "Cậu cần phải cố gắng hơn. Đừng nản lòng chỉ vì một bài toán khó. Cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, đừng bỏ cuộc bây giờ."

Nhưng Minh vẫn không chịu nghe. "Tớ đã cố gắng, nhưng có lúc tớ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đạt được thành tích như cậu. Có lẽ tớ không đủ giỏi."

Lời nói đó khiến Quyên cảm thấy buồn. Cô không muốn anh nghĩ rằng mình thua kém, nhưng cũng không biết phải làm sao để giúp anh thoát khỏi cảm giác này. Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự căng thẳng. Họ không nói với nhau thêm lời nào, và Minh rời khỏi buổi học sớm hơn thường lệ.

Chương 6: Xung đột lớn hơn

Những ngày sau đó, Minh và Quyên dường như tránh mặt nhau. Họ không còn gặp nhau ở thư viện, và ngay cả khi ở trên lớp, cả hai cũng giữ khoảng cách. Sự xa cách này khiến trong lòng Quyên cảm thấy trống vắng. Cô nhận ra rằng mình đã quen với sự hiện diện của anh, và giờ khi anh không còn ở bên cạnh, cô cảm thấy thiếu vắng điều gì đó quan trọng.

Trong khi đó, Minh cũng không khá hơn. Anh tự trách mình vì đã khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng. Anh không biết phải làm sao để nói xin lỗi, nhưng lại không muốn cứ tiếp tục giữ im lặng.

Một ngày nọ, khi Quyên đang đi dạo một mình trong sân trường, cô bắt gặp Minh ngồi lặng lẽ dưới gốc phượng, đôi mắt anh nhìn xa xăm. Quyên tiến lại gần, và họ lặng lẽ nhìn nhau trong một khoảng khắc dài. Cuối cùng, Minh lên tiếng trước.

"Quyên ... Tớ xin lỗi vì những gì tớ đã nói hôm đó. Tớ không nên nổi giận với cậu. Tớ chỉ cảm thấy... áp lực quá lớn, và tớ không biết phải làm sao để đối mặt với nó."

Quyên khẽ mỉm cười, lòng cô dịu lại. "Tớ hiểu mà. Tớ cũng đã cảm thấy áp lực, và tớ không muốn làm cậu thêm căng thẳng."

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh chứa đầy cảm xúc mà trước giờ anh chưa từng thể hiện rõ ràng như thế. "Tớ không muốn mất cậu, Quyên. Cậu là người quan trọng với tớ. Từ khi cậu giúp tớ, tớ đã thay đổi rất nhiều, và tớ không muốn để sự tức giận ngu ngốc của mình phá hỏng tất cả."

Chương 7: Tái hợp

Quyên cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm khi nghe những lời nói từ tận đáy lòng của Minh. Cô gật đầu và đáp lại bằng giọng dịu dàng: "Tớ cũng không muốn mất cậu. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ, và tớ tin rằng chúng ta sẽ còn vượt qua được nhiều thử thách hơn nữa."

Anh mỉm cười, cảm thấy lòng mình như được gỡ bỏ một gánh nặng lớn. Anh đứng dậy, bước lại gần Quyên hơn, đôi mắt anh giờ đây ánh lên sự chân thành và biết ơn. "Tớ đã không nhận ra điều này sớm hơn, nhưng tớ thực sự rất cảm kích vì cậu đã ở bên tớ trong suốt thời gian qua. Cậu đã giúp tớ tìm lại bản thân và nhận ra rằng, mình cũng có thể làm được nhiều hơn thế."

Quyên cảm thấy trong lòng ấm áp hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng mối quan hệ của họ không chỉ là về việc học hành hay giúp đỡ nhau về bài vở. Nó đã trở thành một mối liên kết đặc biệt hơn nhiều. Có điều gì đó giữa họ đã thay đổi – một thứ tình cảm âm thầm nhưng mạnh mẽ.

Minh đột ngột quay mặt đi, ngại ngùng gãi đầu. "Tớ muốn nói thêm một điều nữa, nhưng tớ sợ là sẽ khiến cậu thấy kỳ cục..."

"Chuyện gì vậy?" Quyên ngạc nhiên hỏi, lòng có chút hồi hộp.

A hít một hơi sâu rồi quay lại nhìn cô. "Tớ nghĩ... tớ thích cậu."

Câu nói của Minh khiến thời gian như ngừng lại. Quyên tròn mắt nhìn anh, chưa kịp phản ứng. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, và má cô ửng hồng. Quyên không thể ngờ rằng Minh lại nói ra điều này một cách thẳng thắn như vậy, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng cô đã cảm nhận được điều gì đó tương tự từ lâu.

Một lúc sau, Quyên khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tớ cũng... có cảm giác tương tự."

Anh đứng lặng người trong vài giây trước khi đôi mắt anh sáng lên như một đứa trẻ được nhận món quà bất ngờ. "Thật sao? Tớ không tin được..."

Cả hai cùng bật cười, không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa. Tình cảm giữa họ đã trở nên rõ ràng. Dưới tán phượng đỏ rực, giữa tiếng ve kêu râm ran, họ biết rằng từ đây, không chỉ có học hành, mà còn là những khoảnh khắc đẹp đẽ khác trong đời họ sẽ cùng nhau bước qua.

Chương 8: Kỳ thi và tương lai

Những ngày sau đó, cả Minh và Quyên tiếp tục tập trung vào việc ôn thi, nhưng bây giờ họ không còn áp lực như trước. Tình cảm giữa hai người đã khiến việc học trở nên dễ chịu hơn nhiều. Họ động viên và hỗ trợ nhau vượt qua những khó khăn. Khi một người gặp khó khăn với bài tập, người kia sẽ kiên nhẫn chỉ dẫn và ngược lại. Mỗi buổi học bây giờ không còn là những giờ phút căng thẳng, mà là những khoảnh khắc vui vẻ, đong đầy sự thấu hiểu.

Ngày kỳ thi cuối cùng cũng đến. Minh và Quyên cùng nhau bước vào phòng thi với tâm trạng tự tin. Những nỗ lực và công sức của họ cuối cùng cũng được đền đáp. Sau kỳ thi, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng vì đã vượt qua được chặng đường đầy khó khăn.

Vài tuần sau, kết quả thi được công bố. Cả cô và anh đều đạt được điểm số rất tốt, đặc biệt là Minh – người đã vượt qua mọi kỳ vọng của bạn bè và thầy cô. Anh đã chứng minh được rằng, với sự nỗ lực và động viên từ người mà mình yêu mến, không có gì là không thể.

Buổi tối sau khi biết kết quả, cả hai ngồi cùng nhau dưới gốc phượng quen thuộc. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu xuống những tán cây rực rỡ như vẽ nên một bức tranh đẹp đẽ. Anh nhìn sang Quyên, đôi mắt anh chứa đầy niềm tự hào và hạnh phúc.

"Cậu biết không, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại có thể thay đổi theo cách này," Minh nói, giọng anh trầm ấm. "Nhờ có cậu, tớ đã học được rất nhiều điều. Không chỉ là về kiến thức, mà còn về cách đối mặt với chính mình, và cả cách yêu thương một người."

Cô nhìn anh, trái tim cô cảm thấy như tan chảy trong khoảnh khắc ấy. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh, mỉm cười. "Chúng ta đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ, và tớ cũng cảm ơn cậu vì đã giúp tớ nhận ra rằng, không phải lúc nào mọi thứ cũng chỉ là về học tập hay thành tích. Đôi khi, điều quan trọng nhất là có ai đó luôn ở bên cạnh mình."

Anh gật đầu, rồi đột nhiên nghiêm túc hơn. "Quyên, cậu có nghĩ rằng sau này, khi chúng ta rời xa trường học, chúng ta sẽ vẫn giữ được tình cảm này chứ?"

Quyên im lặng trong giây lát, nhìn xa về phía chân trời. "Tớ tin rằng, nếu chúng ta cùng nhau cố gắng và luôn tin tưởng lẫn nhau, thì không gì có thể chia cắt chúng ta được. Dù tương lai có thế nào đi nữa, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp."

Minh khẽ mỉm cười, rồi nghiêng người lại gần cô hơn. Họ cùng ngắm hoàng hôn, tay nắm tay, trái tim đầy ắp những hy vọng và niềm tin về tương lai. Tình yêu của họ không chỉ bắt đầu từ sự giúp đỡ lẫn nhau, mà còn từ những thử thách và khó khăn mà họ đã vượt qua cùng nhau.

Và rồi, dưới tán phượng đỏ, giữa sân trường vắng lặng, họ biết rằng, dù cuộc sống sau này có thế nào, họ sẽ mãi là những người đồng hành, là chỗ dựa cho nhau trên hành trình dài của cuộc đời.

Hết: Ngày 09/10/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romantic