Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau tôi bị đánh thức bởi Kitty khi nó chạy lên cạnh giường tôi. " chị đã dây bẩn nên chăn trải giường, " nó thông báo với tôi.

   Tôi gầm gừ và quay sang phía khác. '' Kitty, Đây là một trong những vấn đề cuối cùng trong ngày hôm nay của chị."

  " Bố muốn biết là tối nay chị muốn ăn thịt gà hay bánh hamburger? Em thì muốn ăn thịt gà."

  Tôi ngồi thẳng dậy. Vậy là Bố đã về. Có lẽ Bố biết điều gì chăng ? Bố vừa dọn đồ trong nhà để vứt đi mà. Có khi bố nó cất chiếc hộp của tôi vào đâu đấy an toàn, và lá thư gửi đến Peter cơ chỉ là một điều không may.

  Tôi nhảy ngay ra khỏi giường và chạy xuống nhà. Trống ngực tôi đập thình thịch. Bố đang nghiên cứu dở cái gì đấy, với kính và một quyển sách dày về tranh của Andubon.(*)

  " Bố có nhìn thấy chiếc hộp màu xanh của vịt của con không ?" Tôi nói một hơi.

  Bố ngước nhìn lên, trông bố có vẻ còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì. Bố gỡ kính. " bố không biết. Chắc nó biến mất cùng với mấy đôi giày của con rồi. "

  "Nghĩa là sao cơ? Bố đang nói gì cơ?"

  " Goodwill . Có một khả năng là Bố đã đưa chúng ra ngoài cửa hàng Goodwill."

Tôi thở hổn hển, còn bố thì chống chế, " thì bây giờ chân con có đi mấy đôi giày trượt nữa đâu. Giữ lại chúng chỉ tổ chật chỗ ! "

  Tôi ngồi xuống sàn . " chúng nó màu hồng và rất vintage, nên con đã giữ chúng cho em Kitty... và đấy còn chưa phải là vấn đề duy nhất. Con cũng không quan tâm đến mấy đôi giày trượt . Con quan tâm đến cái hộp của con. Bố, bố Thậm chí còn chưa hiểu bố làm việc gì đâu." Bố đứng lên và cố kéo tôi dậy. Tôi từ chối bố, và nằm ngửa ra sàn nhà.

  " Lara Jean,  Thậm chí còn không biết là bố đã vất gì đi. Thôi nào, chúng ta thử  tìm lại trong nhà xem, được không nào? Con đừng có cuống hết lên như thế. "

  " nó chỉ có thể ở một nơi duy nhất thôi, và nó không còn ở đó. Nó biến mất rồi. "

" Thế thì mai trên đường đi làm, bố sẽ chạy qua Goodwill để kiểm tra," bố nói,  rồi buông tay xuống.  bố nhìn tôi một cách hiền từ nhưng cũng rất là hoang mang, kiểu sau một người ôn hòa và bình thường nhưng bố lại có thể có một đứa con gái ngỗ ngược như thế?

  " đã quá muộn rồi, đã quá muộn. Không còn nghĩa lý gì nữa."

" Thế trong hộp có gì mà quan trọng thế? "

  Tôi cảm giác như món kem vừa ăn bắt đầu đông lại trong bụng. Vậy là lần thứ hai trong này tôi cảm thấy mình bị ốm. " tất cả mọi thứ. "

  Bố bắt đầu nhăn nhó. " bố Thậm chí còn không nhận ra là đấy là hộp mẹ tặng con hay là nó chứa những thứ quan trọng. " bố đi vào bếp và nói " Hay là con ăn ít kem Sundae trước bữa tối đi  ? Có thể nó sẽ giúp con vui lên một chút ?"

  Bố nói như thể lòng một chút đồ ngọt trước bữa ăn sẽ giúp tôi vui lên, hay như thế là tôi bằng tuổi Kitty, chứ không phải là một con bé 16 tuổi chuẩn bị bước sang tuổi 17. Tôi không hề cảm kích lời đề nghị ấy của bố nên tôi không thèm trả lời. Tôi chỉ nằm ẹp ra sàn nhà,ép má trên sàn gỗ cứng. Hơn nữa là trong tủ lạnh đâu có còn kem nữa, tôi ăn chiều nay rồi, và bố sẽ phát hiện ra điều này sớm thôi.

   Tôi Thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện Josh đọc được thư tình của tôi. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó. Nó thật quá kinh khủng.

                               ***

   Sau bữa ăn tối với thịt gà theo đề nghị của Kitty, khi tôi đang rửa bát trong bếp thì có tiếng chuông cửa. Bố mở cửa, và tôi nghe giọng của Josh . " Ôh , chào chú Covey . Lara Jean có nhà không ạ?"

   Ôi, không. Không không, không. Tôi không thể nào gặp Josh lúc này. Tôi biết là tôi sẽ phải gặp anh một hôm nào đó, nhưng không phải là ngày hôm nay hay là bây giờ. Không, tôi không thể.

  Tôi bỏ chiếc đĩa đang rửa dở trong bồn rửa, và phi ra ngoài theo đường cửa sau, sang sân nhà Pearce . Tôi trèo lên thang gỗ và leo lên nhà trên cây của Carolyn Pearce . Tôi chưa trèo lên đây Kể từ hồi học cấp 2. Trước đây thi thoảng chúng tôi leo lên đây vào ban đêm ; có Chris ,Genevieve , Allie ,tôi, và mấy thằng con trai nữa.

   Tôi trốn trong đấy, nhìn qua mấy thanh gỗ, và chờ đến khi Josh quay về nhà. Khi chắc chắn rằng anh đã vào trong nhà rồi  thì tôi mới dám xuống thang và quay về nhà. Hôm nay là một ngày tôi đã chạy rất nhiều. Giờ tôi nhận ra là mình đã mệt rã rời.

(*) Josh James Audubon (1785_1851) là nhà tự nhiên học và đồng thời là một họa sĩ người Mĩ

#7/7/2020
#tác giả: Jenny Han
#edit : Dương Hải Yến 🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro