Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi được nghỉ bố thường nấu món Hàn Quốc. Nhưng món bố nấu không phải giống vị gốc của món bản xứ, và thi thoảng bố chỉ ra siêu thị Hàn rồi mua mấy thứ đồ ăn làm sẵn, hoặc thi thoảng bố gọi điện hỏi bà ngoại công thức nấu ăn, rồi cố gắng nấu theo công thức. Và cốt lõi của vấn đề là: Bố luôn cố gắng. Bố không nói ra nhưng tôi hiểu là bố không muốn chúng tôi mất đi mối liên hệ với gốc gác Hàn Quốc, và nấu đồ ăn Hàn là cách duy nhất mà bố có thể làm. Sau khi mẹ mất, bố luôn thu xếp cho bọn tôi đi chơi với các bạn người Hàn, nhưng làm thế có vẻ kỳ quặc và gượng ép. Trừ một lần tôi có cảm tình với Edward Kim trong giây lát. Cảm ơn Chúa, chút rung động không bao giờ có thể thành tình yêu thật sự, hoặc nếu không tôi đã viết thư cho cậu ấy và cậu ấy sẽ trở thành một trong những người mà tôi phải tránh mặt.

Bố nấu Bo ssan, món thịt vai thái mỏng, và cuộn ăn với rau xà lách. Bố ướp thịt với đường và muối từ tối qua, và nướng trong lò nướng cả ngày hôm ấy. Kitty và tôi liên tục chạy qua ngó ngàng kiểm tra, mùi hương rất thơm.

Cuối cùng thì giờ ăn đã đến và bố dọn bàn thật đẹp. Xà lách được đặt trong một chiếc bát bạc vẫn còn ướt nguyên vì vừa mới rửa; một bát kim chi loại mua ở siêu thị, một bát nước chấm nhỏ với tiêu. Xì dầu với hành tươi và gừng.

Bố tranh thủ chụp bàn ăn. "Bố sẽ gửi ảnh cho chị Margot." Bố nói.

"Bây giờ là mấy giờ bên ấy?" Tôi hỏi bố. Hôm nay là một ngày dễ chịu: Đã gần 6 giờ chiều và tôi vẫn vận đồ ngủ. Tôi đang ngồi bó gối trên ghế sa lông lớn trong phòng khách.

"Giờ là 11 giờ. Bố không chắc là chị ấy vẫn còn thức," bố nói. "Sao con không mời Josh qua ăn?" Chúng ta cần một người để ăn hết chỗ thức ăn."

"Anh ấy chắc bận." Tôi đáp gọn lỏn. Tôi vẫn chưa hình dung mình sẽ nói gì với anh về tôi và Peter.

"Con thử gọi đi. Thằng bé thích đồ Hàn." Bố đang chuyển miếng thịt giữa bàn. "Nhanh lên nào con trước khi miếng thịt bị nguội."

Tôi giả vờ nhắn tin cho anh. Làm thế thật không phải nhưng bố sẽ hiểu cho tôi nếu như bố biết sự thật.

"Bố không thể hiểu tại sao bọn trẻ các con thường nhắn tin chứ không gọi điện. Con sẽ có câu trả lời ngay lập tức thay vì chờ đợi."

"Ồ, bố có tuổi rồi mà bố." Tôi nói. Tôi nhìn xuống điện thoại. "Josh không sang. Chúng ta ăn thôi ạ. Kitty! Tới giờ ăn tối rồi!"

"Con có thể nói thằng bé sang muộn cũng được, và ăn một ít thức ăn còn lại," bố nói.

"Bố ơi, Josh có cuộc sống riêng của anh ấy. Tại sao ta phải mời anh ấy qua đây khi chị Margot không ở nhà nữa. Hơn nữa, anh chị ấy không còn là người yêu của nhau nữa, bố nhớ không?"

Bố làm mặt lúng túng, "Gì cơ? Chúng nó chia tay rồi à?"

Tôi đoán là Margot không nói gì với bố. Mặc dù các bạn cũng có thể nghĩ là có khi bố đoán ra chuyện này khi không thấy Josh đi cùng chúng tôi ra sân bay tiễn Margot. Sao mà bố không mảy may biết gì? Chả nhẽ bố không nhận thấy gì? "Không họ không còn là người yêu của nhau nữa. Với lại chị Margot đi học ở Scotland. Và tên con là Lara Jean."

"Được rồi, được rồi, bố không biết gì hết," bố nói. "Bố hiểu. Nên con không cần xát thêm muối vào." Bố lấy tay xoa cằm. "Nhưng trời ơi, bố thề một điều là Margot không bao giờ kể lể điều gì."

Kitty chạy lao vào phòng khách. "Yum yum yum." Rồi nó nhảy lên chỗ ngồi của nó, và bắt đầu lấy thịt cho vào đĩa.

"Kitty, chúng ta phải cầu nguyện trước." Bố nói, đoạn ngồi vào chỗ.

Chúng tôi chỉ cầu nguyện khi ăn ở phòng khách, vì chúng tôi chỉ ăn ở phòng khách khi bố nấu đồ Hàn Quốc, hoặc lễ Tạ ơn hay lễ Giáng sinh. Khi chúng tôi còn bé, mẹ thường đưa bọn tôi đến nhà thờ. Sau khi mẹ mất, bố đã cố duy trì thói quen, nhưng thi thoảng lại có buổi trực sáng Chủ Nhật nên những buổi đến nhà thờ cứ thưa dần.

"Cảm ơn Đức Chúa Trời đã ban cho chúng con thức ăn. Cảm ơn Người đã ban cho những cô gái đáng yêu, và xin Người hãy theo dõi phù hộ Margot của chúng con. Chúng con cầu nguyện trong danh Chúa Giê-su. A-men.

"A-men," chúng tôi nói theo.

"Món ăn trong thật hấp dẫn, phải không các cô gái?" Bố bắt đầu cuốn thịt, cơm và kim chi trong xà lách. "Kitty,con cũng biết làm thế này đúng không? Giống như một loại taco nhỏ?"

Em gật đầu và bắt chước bố.

Tôi cũng tự làm cho mình một miếng cuốn với rau sống, nhưng làm như nó vỡ dôi ra. Thịt lợn thì thực sự mặn vô cùng, đến mức làm cho tôi có thể khóc được. Nhưng tôi vẫn cố nhai, và phía bên kia bàn, Kitty cũng đang nhìn tôi với bộ mặt kinh khủng nhưng tôi đang ra hiệu cho nó trật tự. Bố vẫn chưa ăn vì còn đang mãi chụp ảnh.

"Rất ngon bố ạ," tôi nói, "Vị trong giống ngoài quán."

"Cảm ơn con Lara Jean. Miếng thịt trông thật đẹp mắt quá, như trong ảnh chụp vậy. Con nhìn xem, phần trên miếng thịt thật đẹp và giòn. Bố không thể tin được." Rồi sau đó bố bắt đầu ăn, và nhăn mặt. "Nhưng mà thịt hơi bị mặn quá phải không?"

"Không đến nỗi mặn lắm," tôi nói.

Cắn thêm một miếng, bố nói "Thực sự bố thấy vị của nó rất mặn. Kitty, con thấy thế nào?"

Kitty uống một nguộm nước rồi trả lời. "Không, vị ngon mà bố."

Tôi ra hiệu tán thành con bé.

"Hừm, theo bố thì thịt rất mặn." Bố nuốt thức ăn rồi nói tiếp. "Bố theo đã theo công thức một cách rất chính xác đấy. Nhưng có lẽ lúc ướp bố cho quá nhiều muối chăng? Lara Jean, con ăn thử lại xem nào."

Tôi ăn thử một miếng bé tẹo teo, cố giấu nó trong lá xà lách. "Ừmmm."

"Để bố cắt một miếng ở giữa xem sao..."

Điện thoại tôi rung trên bàn. Tin nhắn từ Josh. Anh vừa đi chạy về và thấy đèn sáng trong phòng khách nhà em. Một tin nhắn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi.

Đồ ăn Hàn Quốc?

Josh phải có giác quan thứ sáu thì mới biết là bố nấu đồ Hàn Quốc bởi vì anh luôn đến đúng lúc khi chúng tôi vừa chuẩn bị ngồi vào bàn ăn. Anh ấy thích đồ Hàn. Khi bà ngoại đến thăm chúng tôi, anh ấy sẽ không bao giờ rời bà một bước, anh thậm chí còn xem phim Hàn Quốc với bà. Bà thì cắt táo và bổ quýt cho anh ăn như thể anh là một đứa trẻ con. Bà ngoại tôi vốn thích cháu trai hơn cháu gái mà.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra tất cả những người phụ nữ trong gia đình tôi đều yêu quý Josh. Trừ mẹ ra, mẹ không bao giờ được gặp anh. Nhưng tôi chắc chắn bà sẽ rất quý Josh. Mẹ sẽ yêu quý tất cả những người tốt với Margot giống như Josh.

Kitty rướn cổ để nhìn qua vai tôi. "Anh Josh phải không chị? Anh có qua đây không?"

"Không!" Tôi đặt điện thoại, nhưng nó lại rung tiếp. anh có thể qua được không?

"Tin nhắn nói là anh muốn qua đây."

Bố phấn chấn "Con bảo nó qua đây! Bố muốn nghe ý kiến của thằng bé về món Bo ssam."

"Mọi người nghe này, chúng ta cần phải biết là Josh không còn là thành viên trong gia đình này. Josh và chị Margot đã chia tay." Tôi ngập ngừng. Kitty đã biết chuyện này chưa? Tôi không còn nhớ là chuyện chia tay còn là bí mật hay không. "Ý con là Margot đang đi học và chúng ta có khoảng cách về địa lý..."

"Em biết là họ chia tay nhau rồi." Kitty nói cuốn rau xà lách với cơm. "Margot nói với em điều đó khi đang chat trên mạng."

Trông bố có vẻ buồn, và nhét nốt miếng xà lách vào trong miệng.

Còn kitty miệng vẫn đầy thức ăn nhồm nhoàm nói "Nhưng em không hiểu ký do tại sao chúng ta không thể làm bạn với anh ấy. Anh ấy là bạn của tất cả chúng ta. Phải vậy không bố?"

"Đúng vậy." Bố đồng tình. "Và tình yêu là thứ vô định. Anh chị ấy có thể quay lại với nhau. Hoặc anh chị ấy có thể là bạn của nhau. Ai biết được tương lai sẽ ra sao? Ý bố là chúng ta sẽ không nghỉ chơi với Josh."

Chúng tôi sắp ăn xong thì tôi nhận tiếp một tin nhắn từ Josh. Thế thôi vậy.

Sau buổi tối hôm đó, chúng tôi đều phải ăn món thịt mặn chát kia suốt mấy bữa còn lại của ngày cuối tuần. Buổi sáng thì bố làm cơm rang với thịt thái thành miếng mỏng và nói "Các con cứ coi nó như thịt muối." Còn buổi tối thì tôi cho thịt vào nấu cùng macaroni và pho mát, và tôi đã phải đổ đi toàn bộ vì vị của nó quá kinh khủng. "Nếu mà chúng ta có một con chó,.." Kitty nói. Rồi tôi phải nấu lại món macaroni khác.

Sau bữa tối tôi đưa tình yêu Sadie của chúng tôi đi dạo. Mấy chị em tôi gọi Sadie là tình yêu; nó là một con chó săn lông vàng sống ở cùng khu phố. Khi gia đình nhà Shah đi vắng thì họ thường nhờ chúng tôi trông nom và dắt con chó đi chơi. Thông thường Kitty sẽ đề nghị là được trông con chó, nhưng hôm nay con bé lại muốn ở nhà xem phim trên ti vi.

Sadie và tôi đang đi dạo trên con đường quen thuộc, thực ra là một cái ngõ cụt, khi Josh chạy qua. Vừa cuối xuống chơi với Sadie, anh vừa nói, "Thế mọi chuyện là thế nào với em và Kavinsky?"

Thật là bực mình khi anh muốn gây chuyện, Josh! Vì câu chuyện của tôi thuê dệt đã được hoàn tất và sẵn sàng đã được kể. Peter và tôi cãi nhau khi nói chuyện trên mạng sáng nay (trong trường hợp là Josh có thừa nhận thấy là tôi đã không ra khỏi nhà toàn bộ hai ngày cuối tuần), và chúng tôi chia tay nhau. Tôi đã buồn kinh khủng vì chuyện xảy ra, vì tôi vẫn yêu Peter từ hồi lớp Bảy. Nhưng biết sao được, c'est la vie, cuộc đời là thế.

"À thực ra Peter và em đã chia tay nhau sáng nay." Tôi cắn môi và cố thể hiện mặt buồn bã. "Thực sự là rất khó khăn, anh hiểu không? Sau một khoảng thời gian dài em đã thích cậu ấy và đến khi được Peter yêu lại. Nhưng bọn em không có duyên. Em không nghĩ là cậu ấy đã hoàn toàn lấy lại tinh thần sau khi chia tay Gen. Em nghĩ Genevieve còn rất quan trọng với cậu ấy, nên trong trái tim cậu ấy không có chỗ cho em."

Josh nhìn tôi chế nhạo. "Đó không phải là điều cậu ấy nói sáng nay ở cửa hàng McCalls."

Gì cơ, Peter K, đến cửa hàng sách làm gì hả trời? Cậu ta không phải là loại thích đi cửa hàng sách. "Thế cậu ấy nói gì?" Lúc này thì tôi đang cố giữ giọng một cách bình thường. Nhưng tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi nghĩ Sadie cũng nghe được.

Jsoh vẫn vuốt ve Sadie.

"Thế cậu ấy đã nói gì?" tôi cố làm giọng không bị cao quá. "Ý em là những gì đã được nói ra?"

"Khi anh đến bắt chuyện, anh hỏi hai đứa hẹn hò nhau được bao lâu rồi, và cậu ta nói chỉ mới đây thôi. Cậu ta nói cậu ta rất thích em."

Trời đất ơi...

Tôi phải trông cực kỳ choáng váng như cái cảm giác của tôi bây giờ. Josh nói tiếp "Ừ anh cũng ngạc nhiên."

"Anh ngạc nhiên vì cậu ấy thích em á?"

"Ừ kiểu thế, Kavinsky không phải là kiểu người thích hẹn hò với cô gái như em." Khi tôi bắt đầu nhìn lại anh, chua chát và không có lấy một nụ cười, thì anh vội vã thanh minh "Ý anh là, bởi vì em không phải, em biết đấy..."

"Em không phải làm sao cơ? Em không xinh đẹp như Genevieve ư?"

"Không, đó không phải là ý anh. Điều anh muốn nói là em là kiểu cô bé ngọt ngào, ngây thơ thích dành thời gian ở nhà với gia đình. Còn anh không biết, anh đoán Kavinsky không gây cho anh ấn tượng cậu ta sẽ thích những cô gái như vậy."

Trước khi Josh nói thêm lời nào nữa, tôi rút điện thoại ra khỏi túi áo và nói, "Peter đang gọi em, nên em nghĩ cậu ấy thích những cô gái nhà quê."

"Anh không nói em nhà quê! Anh chỉ nói là tuýt người thích ở nhà!"

"Hẹn gặp lại anh, Josh!" Tôi bước nhanh kéo theo Sadie. Tôi nói vào máy điện thoại, " Chào Peter!"

#15/6/2020
#Tacgia: Jenny Han
#editer:Dương Hải Yến 🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro