Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Tôi và Margot đang nói chuyện điện thoại với nhau. Bây giờ à chiều thứ Bảy ở đây và là tối thứ Bảy ở bên kia. "Em đã đăng ký cho đợt thực tập mùa xuân chưa?"

"Chưa..."

Chị thở dài. "Chị tưởng là em đã thử và sẽ làm gì đó ở chỗ Montpelier. Chị biết là họ cần người giúp văn thư. Em có muốn chị gọi cho cô Donna không?"

Margot thực tập Montpelier hai mùa Hè và chị rất thích nơi đó. Đó là nơi người ta đã tìm được một mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ Trung Quốc hiệu Dolley Madison và chị đã tham gia nhóm khảo cổ. Hẳn là bạn đã kỳ vọng họ đào được những thứ to tát hơn như kim cương hay xương khủng long. Mọi người ở đó rất quý Margot. Khi chị ấy hoàn thành khóa thực tập, người ta đã tặng chị ấy một chiếc đĩa lưu niệm. Bố đã treo nó trong phòng khách.

"Montpelier quá xa để em có thể lái xe," tôi nói.

"Hay là em làm tình nguyện viên ở bệnh viện," chị gợi ý. "Bố có thể đưa em đi nhờ xe."

"Chị biết là em không thích bệnh viện rồi mà."

"Hay là em đi thư viện đi! Em vẫn thích thư viện."

"Em đã gửi đơn ở đấy rồi," tôi nói dối.

"Thật thế hả?"

"Cũng gần như thế."

"Chị không muốn áp đặt sở thích của em. Tự thân em phải làm việc đó. Em phải chủ động chứ chị không thể luôn ở cạnh thúc giục em được."

"Em biết."

"Nhưng em có hiểu tầm quan trọng của năm học này không, Lara Jean? Đây gần như là năm quyết định và em không có cơ hội làm lần thứ hai đâu. Lớp Mười Một rồi!"

Tôi bắt đầu cảm thấy nước mắt sắp trào ra cùng cảm giác bấn loạn. Thêm một câu nữa của chị thôi là nước sẽ tràn ly, tôi sẽ òa lên mất!"

"Này em."

"Em vẫn đang nghe," giọng tôi nghe mỏng, và chị thừa biết tôi là đứa mau nước mắt.

Chị dịu lại. "Này em, em vẫn còn thời gian. Chị không muốn em lần chần cho đến khi những người khác đã được chọn hết vào các chỗ tốt. Nhưng mọi việc sẽ ổn và em cũng sẽ ổn."

"Ok." Tôi cố gắng lắm mới bật ra được hai chữ này.

"Còn những chuyện khác thì sao?"

Tôi là người gọi điện cho Margot, với ý định sẽ kể chị nghe chuyện với Peter và những điều đang diễn ra, nhưng giờ thì tôi ý thức rõ giữa hai chúng tôi có một khoảng cách nghìn dặm và chị cũng không hình dung được hết mọi chuyện. Nên tôi trả lời với chị là "Mọi chuyện vẫn ổn."

"Thế anh Josh thế nào? Em có nói chuyện với anh ấy không?"

"Em không gặp anh ấy mấy," tôi trả lời. Mà đúng là tôi có nói chuyện nhiều với anh Josh đâu. Tôi đã quá bận bịu với Peter.

#6/1/2022
#tacgia: Jenny Han
#edit: Dương Hải Yến 🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro