Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm sau, tôi và Peter ngồi học ở quán Starbuck vài tiếng đồng hồ-thực ra là tôi học bài, còn Peter thì liên tục đứng dậy và liên tục đi nói chuyện với các bạn trong trường. Trên đường về cậu ta hỏi, "Thế cậu đã đăng ký chuyến đi trượt tuyết chưa?"

"Không, tớ không giỏi trượt tuyết." Chỉ có mấy người sành điệu như Peter hay các bạn cậu ta mới tham gia chuyến đi. Tôi có thể cố gắng nếu như Chris đi cùng, nhưng chắc nó sẽ cười vào mũi tôi nếu tôi hỏi nó. Nó không phải là người thích tham gia vào các chuyến đi của trường.

"Cậu không cần phải trượt tuyết. Cậu có thể chơi ván trượt thôi. Đó là môn tớ đang chơi."

"Tớ sẽ dạy cậu. Nó sẽ rất thú vị. Peter nắm tay tôi và nói, "Lara Jean đi đi mà, tớ xin cậu đấy. Với cả đó là một môn thể thao. Nó sẽ rất thú vị, tớ thề đấy."

Cậu ta đã làm tôi ngạc nhiên. Vì chuyến đi thì phải đến tận kỳ nghỉ Đông. Thế có nghĩa là cậu ta muốn tiếp tục câu chuyện của chúng tôi đến thời điểm đó. Tôi cảm thấy nhẹ cả người.

"Nếu cậu không muốn trượt tuyết bằng một ván trượt," cậu ta tiếp tục "thì trong nhà nghỉ có hẳn một lò sưởi bằng đá rất lớn, với những chiếc ghế cực kỳ thoải mái. Cậu có thể ngồi và đọc hàng giờ đồng hồ. Ở đấy còn có cả sô cô la nóng ngon tuyệt. Tớ sẽ mua cho cậu một cốc." Cậu ta nắm chặt tay tôi.

Tim tôi đập rộn ràng. Rồi tôi nói, "Được rồi, tớ sẽ đi. Nhưng mà sô cô la nóng phải ngon như cậu nói đấy nhé."

"Tớ sẽ mua cho cậu bao nhiêu cậu muốn."

"Thế thì cậu nên mang nhiều tờ 1 đô la đi đấy," tôi nói, còn Peter khịt mũi. "Gì cơ?"

"Không có gì."

Khi chúng tôi về đến nhà, tôi ra khỏi xe và cậu ta lái xe đi ngay lập tức trước khi tôi nhận ra là tôi đã để quên chiếc túi trên sàn xe, trong khi cả bố và Kitty đều không có ở nhà. Họ đang ở trường Kitty để tham gia buổi gặp gỡ phụ huynh-học sinh.

Tôi mò mẫm chiếc chìa khóa phụ thường được dấu dưới xe cút kít. Rồi tôi nhớ ra là chúng đang ở ngăn kéo để đồ lặt vặt vì lần trước tôi đã quên là không cất vào chỗ cũ. Giờ thì tôi không chìa khóa, không điện thoại, không cách nào để vào nhà.

Josh! Josh là người có chìa khóa phụ. Anh thường tưới cây cho bố vài lần khi chúng tôi đi nghỉ.

Tôi lấy một viên sỏi nhỏ, chạy qua hàng rào, và đứng dưới cửa sổ phòng Josh. Tôi ném viên đá, nhưng bị hụt. Tôi kiếm một viên khác, và lần này thì nó vào cửa kính, nhưng hầu như chẳng gây ra tiếng động gì. Tôi thử lại lần nữa, với một viên to hơn. Lần này thì có tác dụng.

Anh mở cửa và ngó đầu ra. "Chào em, thế Kavinsky đã về rồi à?"

Tôi nói giọng ngạc nhiên. "Vâng, và em để quên túi trên xe cậu ấy. Anh ném cho em chiếc chìa khóa phụ với."

Josh thở dài như thể tôi nhờ anh chuyện gì to tát lắm. "Chờ nhé!" Rồi anh biến mất.

Tôi đứng đó chờ anh quay lại cửa sổ nhưng không hề. Anh xuống dưới nhà và mở cửa chính. Anh mặc áo hoodie và quần nỉ. Đó là chiếc áo hoodie mà chị Margot thích nhất. Khi anh chị mới yêu nhau, chị thường mặc nó.

Tôi giơ tay ra lấy chìa khóa, nhưng anh nói, "Chờ đã, anh lo cho em."

"Gì cơ? Tại sao?"

Anh thở dài nặng nề, và sửa lại kính. Anh chỉ đeo kính vào buổi tối. "Chuyện với Kavinsky..."

"Lại nữa sao Josh?"

"Cậu ta là người chơi bời. Cậu ta không tốt với em. Em...rất ngây thơ. Em không giống như những cô gái khác. Cậu ta là dân chơi điển hình. Em không thể tin tưởng cậu ta."

"Em nghĩ là em biết cậu ấy nhiều hơn anh."

"Anh chỉ lo cho em thôi," Josh hắng giọng. "Em như em gái anh."

Tôi muốn đấm anh vì câu nói đó. "Không, em không phải," tôi nói.

Có nét gì không dễ chịu thể hiện trên mặt Josh. Tôi biết là trong đầu anh đang nghĩ gì, vì cả hai chúng tôi đều đang nghĩ đến điều đó.

Rồi đèn pha rọi vào phố. Đó là xe của Peter.Cậu ta quay lại. Tôi đưa lại cho Josh bộ chìa khóa và chạy về cửa nhà tôi. Tôi nói với lại, "Cảm ơn Joshy."

Tôi chạy ra phía đường có xe Peter. Cửa kính hạ xuống, "Cậu quên túi," cậu ta nói, liếc về phía nhà Josh.

"Tớ biết," tôi nói hổn hển. "Cảm ơn vì đã quay lại."

"Anh ta có đó à?"

"Tớ không biết. Một phút trước thì có."

"Vậy thì để đề phòng," Peter nói, rồi cậu ta rướn người ra ngoài, hôn tôi vào môi, miệng mở và rất dứt khoát.

Tôi đứng im.

Khi lái xe, cậu ta cười. "Chúc ngủ ngon, Lara Jean."

Cậu ta phóng xe vào màn đêm còn tôi thì đứng yên và đặt ngón tay lên trên môi. Peter Kavinsky vừa hôn tôi. Tôi gần như chắc chắn vì thích nụ hôn ấy. Và tôi cũng gần như chắc chắn là tôi thích Peter.

Sáng hôm sau khi tôi đang ở chỗ tủ gửi đồ để lấy sách thì tôi thấy Peter đang đứng ở sảnh. Tim tôi đập mạnh trong lòng ngực đến nỗi tôi nghe cả tiếng vọng ở tai. Cậu ta vẫn chưa nhìn thấy tôi. Tôi chúi đầu vào tủ đồ và bắt đầu sắp xếp thành một chồng.

Từ phía sau, cậu ta nói, "Xin chào!"

"Xin chào," tôi đáp.

"Tớ muốn trấn an cậu, Covey. Rằng tớ sẽ không hôn cậu thêm lần nữa, nên cậu đừng có lo lắng."

Ồ.

Thế thôi sao? Chuyện tôi có thích cậu ta hay không đâu có quan trọng, đơn giản vì cậu ta đâu có thích tôi. Thật là ngu ngốc khi bị thất vọng về một thứ mà bạn mới chỉ nhận ra là bạn thích nó, đúng thế không?

Đúng để cho cậu ta thấy là bạn đang thất vọng.

Tôi nhìn cậu ta, "Tớ không lo lắng về điều đó."

"Có, cậu có đấy! Nhìn cậu này: Mặt cậu trông nhăn nhúm như con hàu vậy."

Peter cười, còn tôi thì cố co giãn cơ mặt ra. "Chuyện đó sẽ không lặp lại nữa. Và tất cả chỉ là do lợi ích của chuyện với Sanderson."

"Tốt!"

"Tốt, cậu ta nói, và cầm tay tôi. Cậu ta khóa cửa tủ, và đưa tôi vào lớp như thể là bạn trai, như thể chúng tôi thực sự yêu nhau.

Làm thế nào để tôi biết được đây có phải là sự thật hay không? Tôi có cảm như chỉ có mỗi mình tôi không phân biệt được chúng.

Ngày 14/4/2023🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro