Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc năm nay," Margot nói khi ngồi trên ghế bành.
Khi mẹ còn sống, vào dịp Giáng sinh hằng năm, chúng tôi thường tổ chức cái mẹ gọi là bữa tiệc biểu diễn âm nhạc. Mẹ làm thật nhiều đồ ăn và mời mọi người vào một buổi tối tháng Mười Hai. Tôi và Margot mặc quần áo giống hệt nhau và chơi những bài nhạc noel thâu đêm. Mọi người cũng sẽ đi ra đi vào phòng có đàn piano và hát cùng nhau, Margot và tôi sẽ thay chơi. Tôi ghét độc tấu đàn piano vì tôi là đứa chơi dở nhất trong đám bạn cùng tuổi, còn Margot thì lại là người chơi tốt nhất. Thật đáng xấu hổ vì tôi vẫn chơi bản "Gửi Elise" khi các bạn khác đã chơi nhạc của Lizzt. Nên tôi rất ghét tiệc chơi nhạc kiểu này. Tôi luôn nài nỉ để không phải biểu diễn.
Giáng sinh cuối năm, mẹ mua cho chúng tôi hai bộ váy màu tím đỏ để mặc cho bữa tiệc. Tôi đã rất tức tối và nói không muốn mặc nó. Dù sự thật là tôi rất muốn mặc, và tôi cũng rất thích nó. Nhưng tôi không muốn chơi piano trong bộ váy ấy, bên cạnh Margot. Tôi hét lên với mẹ rồi chạy về phòng, đóng sặp cửa lại và không ra ngoài. Mẹ lên nhà, và cố gắng làm cho tôi mở cửa, nhưng tôi không chịu và mẹ không quay lên lần nữa. Mọi người bắt đầu đến nhà, Margot bắt đầu chơi đàn piano, và tôi vẫn ở trên tầng. Tôi ngồi trên phòng khóc, và nghĩ đến các loại nước chấm và bánh canapes mà bố và mẹ làm; và rằng sẽ không còn lại gì cho tôi, và mẹ có lẽ cũng không muốn tôi xuống nhà sau khi đã cư xử không phải phép.
Sau khi mẹ mất, chúng tôi không còn buổi tiệc nào như thế nữa.
"Chị nghiêm túc đấy à?" tôi hỏi chị.
"Tại sao không" Margot gật đầu. "Nó sẽ rất thú vị. Chị sẽ lên kế hoạch cho mọi việc, em không phải làm gì hết."
"Chị biết là em không thích đàn piano."
"Thế thì em không phải chơi."
Kitty đảo mắt nhìn tôi rồi đến Margot đầy lo lắng. Cắn môi, con bé nói, "Em sẽ biểu diễn Taekwondo."
Margot đưa tay vuốt ve Kitty rồi nói, "Đó là một ý kiến hay. Chị sẽ chơi đàn, em sẽ múa võ, còn Lara Jean thì sẽ..."
"Chỉ xem thôi," tôi kết thúc.
"Chị định nói người phục vụ, nhưng em cứ làm gì em thích."
Tôi không trả lời chị.
Sau đó, chúng tôi ra xem ti vi còn Kitty thì đã ngủ gật, nằm cuộn tròn trên ghế sa lông như một con mèo. Margot muốn đánh thức con bé và bảo nó lên phòng ngủ; tôi nói rằng cứ để cho em ngủ, và tôi đắp một chiếc chăn mỏng lên cho em.
"Chị có thể giúp em thuyết phục bố cho mua một chú cún con dịp Giáng sinh không?" tôi hỏi.
Margot rên rỉ. "Nuôi chó đòi hỏi nhiều công sức. Em phải cho chúng nó đi tè một triệu lần một ngày. Và chúng rụng lông nhiều khủng khiếp. Em sẽ không bao giờ dám mặc quần áo màu đen. Rồi ai sẽ đưa nó đi chơi, cho nó ăn và chăm sóc nó?"
"Kitty sẽ làm chuyện đó. Và em sẽ giúp con bé."
"Kitty chưa sẵn sàng để nhận trách nhiệm đó." Mắt chị nói thêm và cả em cũng thế.
"Kitty đã trưởng thành rất nhiều từ khi chị đi." Và tôi cũng thế. "Chị biết bây giờ nó đã tự chuẩn bị đồ ăn trưa không? Rồi nó còn giúp em việc giặc giũ. Em không phải nắc nhở việc làm bài tập về nhà. Con bé tự làm hết mọi việc."
"Thật ư? Rất ấn tượng?"
Tại sao chị không thể nói, em đã làm rất tốt, Lara Jean? Chị chỉ nói được ngần ấy thôi à. Chị có thể công nhận rằng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ chăm sóc gia đình từ khi chị đi. Nhưng hoàn toàn không!

Ngày 14/4/2023🍀🍀🍀🍀🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro