Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm tổ chức bữa tiệc, tôi xuống nhà lúc 10 giờ sáng còn bố và chị đã nấu nướng được cả tiếng rồi. Margot là bếp trưởng còn bố là phụ bếp của chị. Bố thái hành, cần tay và rửa xoong chảo. Chị nói với chúng tôi, "Lara Jean, em dọn vệ sinh tầng một, lau nhà và sắp xếp mọi thứ nhé! Còn Kitty em kiểm tra lại những đồ trang trí."

"Liệu bọn em có ăn một ít ngũ cốc trước được không?" tôi hỏi.

"Được, nhưng thật nhanh lên." Chị quay lại vắt bột bánh quy.

Tôi thì thầm với Kitty. "Chị thậm chí còn không thích tổ chức bữa tiệc này, và giờ thì chị ấy bảo chị dọn nhà vệ sinh. Tại sao em lại được phân công nhiệm vụ dễ thế?"

"Vì em nhỏ nhất nhà," con bé nói và leo lên ghế ăn.

Margot quay lại và nói, "Này này, dù sao thì nhà vệ sinh cũng cần được dọn sạch! Hơn nữa thì việc gì cũng quan trọng cả thôi. Chúng ta đã không làm bữa tiệc này lâu lắm rồi." Chị đặt một khay bánh quy vào thao nước. "Bố này, con cần bố chạy ra cửa hàng. Chúng ta đã hết kem chua và chúng ta cần một túi đá to."

"Ây, ây, bếp trưởng," bố nói

Người duy nhất trong nhà không được giao nhiệm vụ gì đó là Jamie Fox-Pickle, nên nó cũng nằm ngủ dưới cây thông noel.

Tôi mặc áo màu trắng, đeo cà vạt kẻ ô vuông màu đỏ-xanh và váy len kẻ ô vuông. Tôi đọc các bảng về thời trang thì thấy có thể kết hợp các trang phục kẻ ô vuông với nhau. Tôi chạt qua phòng Kitty, nài nỉ con bé tết tóc kiểu vương miệng cho tôi. Cong môi lên con bé bảo tôi, "Nhưng nó không quyến rũ."

Tôi nhăn nhó. "Xin lỗi nhé! Chị không muốn trở nên quyến rũ. Chị chỉ muốn ăn mặc cho có không khí lễ hội thôi."

"Ồ, nhưng chị trông như phục vụ bàn ở scotland, hoặc là người pha rượu ở quán ba Brooklyn."

"Làm sao em biết những người pha rượu ở Brooklyn Katherin?" tôi hỏi.

Con bé nhìn tôi để tôi bối rối, "Em xem trên HBO."

Hừm. Chúng tôi cần phải cài đặt cái gì đó để kiểm soát bọn trẻ con khi chúng xem các chương trình trên tivi.

Kitty đi ra tủ quần áo của tôi, lấy ra một chiếc váy đen màu đỏ hở vai, có phần chân váy xếp li. "Chị mặc bộ này. Nó vẫn giống như có không khí giáng sinh nhưng không giống như mấy chú hề."

"Được nhưng chị có thể đeo thêm mấy cái huy hiệu candy-can?"

"Chị có thể đeo huy hiệu nhưng chị để tóc thẳng, không tết." Tôi nhìn con bé với khuôn mặt buồn rầu. Nhưng Kitty lắc đầu, "Em sẽ uốn cong phần chân tóc để tạo nếp, nhưng không tết đâu."

Tôi lấy máy làm quấn tóc và ngồi xuống sàn với Jamie ở trên đùi, Kitty thì ngồi trên giường và bắt đầu chia tóc thành từng phần. Con bé quấn tóc tôi thành những lọn tròn như là thợ làm tóc chuyên nghiệp. "Anh Josh đã trả lời có cho bữa tiệc chưa?" con bé hỏi tôi.

"Chị không chắc lắm," tôi nói.

"Thế còn anh Peter?"

"Anh ấy sẽ không đến," tôi nói.

"Tại sao không?"

"Vì anh ấy không thể," tôi nói.

Margot đang chơi bài giáng sinh buồn, và thầy giáo dạy piano của chúng tôi, thầy Choi, đang ngồi bên cạnh Margot đàn theo. Phía bên kia phòng, bố đang chỉ trỏ kheo cây xương rồng với gia đình Shah sống ở cuối phố, còn Kitty và Josh thì đang ngồi cùng mấy đứa trẻ con khác thì đang cố dạy cho Jamie ngồi. Tôi đang uống rượu punch vị quả việt quất và gừng, và nói chuyện với gì D về việc dì lị, thì Peter bước vào trong chiếc áo sơ mi, và mang một hộp bánh giáng sinh. Tôi gần như sặc rượu punch.

Kitty nhìn ra cậu ấy cùng lúc với tôi. "Anh đã đến," con bé hét lên vui vẻ. Con bé lao vào vòng tay Peter, và cậu ấy thì bỏ hộp bánh quy xuống và bế con bé lên, tung bên này tung bên kia. Khi Peter đặt Kitty xuống, con bé cầm tay dẫn cậu ấy đến bàn có đồ ăn, nơi mà tôi đang bận rộn xếp bánh vào đĩa.

"Chị xem anh Peter mang gì này," con bé nói, ủn nanh lên.

Cậu ta đưa tôi chiếc hộp. "Đây. Bánh quy trái cây của mẹ tớ làm."

"Cậu làm gì ở đây?" tôi thì thầm với giọng khó chịu.

"Kitty mời tớ," cậu ấy quay đầu về phía Kitty. Con bé đang sung sướng quay về chỗ con cún. Josh đứng lên và cau mày nhìn về chỗ chúng tôi. "Chúng ta cần nói chuyện."

Giờ thì cậu ta muốn nói chuyện. Ồ, đã quá muộn rồi. "Chúng mình chẳng có chuyện gì để nói cả."

Peter nắm lấy tay tôi, tôi cố giãy ra nhưng không thể. Cậu dẫn tôi vào trong bếp. "Tớ muốn cậu bia ra chuyện gì đó nói với Kitty rồi đi đi," tôi nói. "Và cậu cũng mang bánh trái cây về đi."

"Trước tiên,cậu hãy nói với tớ điều gì làm cậu nỗi giận với tớ?"

"Bời vì," tôi bắt đầu òa lên. "Mọi người đang truyền tin rằng chúng ta quan hệ với nhau ở bể nước nóng, và tớ là một đứa hư hỏng, và cậu thì không thèm quan tâm đến chuyện ấy."

"Tớ đã nói với tụi nó là bọn mình không làm gì hết."

"Cậu đã làm thế ư? Cậu đã nói với bọn họ là chúng ta chỉ hôn nhau, và đó là tất cả những gì chúng ta đã làm?" Peter lưỡng lự, và tôi tiếp tục. "Hay cậu bảo là "Này các cậu, bọn tớ không quan hệ với nhau" mắt chớp miệng đớp đớp?"

Peter nhìn tôi chằm chằm, "Tin tưởng tớ hơn một chút đi, covey."

"Cậu thật bẩn thỉu," Kavinsky.

Tôi quay đi. Josh đang đứng trên cửa bếp và nhìn Peter.

"Đây là lỗi của cậu khi mọi người đặt điều bậy bạ về Lara Jean."

Josh run vai lên thể hiện sự khinh bỉ: "Cô ấy chưa bao giờ làm thế."

"Anh nói nhỏ thôi," tôi thì thầm, mắt đảo nhìn xung quanh. Việc này không nên xẩy ra lúc này. Vào bữa tiệc độc tấu âm nhạc, khi những người tôi biết từ khi mới sinh đang ở trong phòng bên kia.

Peter bặm miệng lại. "Đây là chuyện riêng tư, Josh, giữa tôi và bạn gái tôi. Tại sao anh không ra chơi thế giới cổ máy chiến tranh, hay làm gì đó. Hay đang có chương trình chạy maraton chúa tể của những chiếc nhẫn trên tv."

"Khốn kíp, Kavinsky." Josh nói. Tôi thở hắt ra, Josh nói với tôi, "Lara Jean, đây chính là lý do tại sao anh muốn bảo vệ em. Cậu ta không đủ tốt cho em. Cậu ta chỉ làm em buồn thôi."

Bên cạnh tôi, Peter đáp lại. "Thôi đi, cô ấy không thích anh nữa, mọi chuyện chấm đứt rồi."

"Cậu không biết cậu đang nói gì đâu," Josh nói.

"Gì cũng được ông anh ạ. Cô ấy nói là anh đã hôn cô ấy. Và nếu anh định làm điều ấy một lần nữa thì tôi sẽ không để anh yên đâu."

Josh cười thành tiếng ngắn. "Cứ việc."

Tôi phát hoảng khi Peter chuyển về phía Josh. Tôi kéo tay Peter, "Thôi ngay."

Đó là lúc tôi nhìn thấy chị Margot, đang đứng phía sau Josh, một tay che miệng. Tiếng pian đã dừng, thế giới cũng ngừng quay, vì Margot đã nghe thấy tất cả.

"Điếu này không phải là sự thật, đúng không? Hãy nói với tôi điều này không phải là sự thật."

Tôi mở miệng rồi lại đóng lại. Tôi không phải nói thêm điều gì vì chị hiểu hết rồi. Margot là người quá hiểu tôi.

"Sao em lại có thể?" chị hỏi. giọng run lẩy bẩy. Nỗi đâu trong mắt chị làm tôi muốn ch61t đi. Tôi chưa bao giờ thấy mắt chị như vậy.

"Margot," Josh bắt đầu, chị quay đầu và đi ra.

"Anh đi đi," chị nói, giọng vỡ òa. Rồi chị nhìn sang tôi, "Em là em gái của chị, là người chị tin tưởng hơn ai hết."

"Gogo, chờ đã..." nhưng chị đã đi khỏi. Tôi nghe tiếng chân chị đi lên gác. Tôi nghe tiếng cửa phòng đóng lại.

Và rồi tôi bật khóc.

"Anh xin lỗi," Josh nói với tôi. Anh nói đầu thất vọng, "Tất cả là lỗi của anh," rồi anh đi ra ngoài qua cửa sau.

Peter đến gần tôi và đưa tay ra ôm tôi, nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại. "Cậu có thể đi... cậu có thể đi được không?"

Sự ngạc nhiên và đau khổ đã thể hiện trên gương mặt cậu. "Tất nhiên tớ có thể đi," và cậu ta đi ra khỏi bếp.

Tôi đi vào phòng vệ sinh bên cạnh bếp, ngồi trên bồn cầu và khóc. Ai đó gõ cửa, nên tôi dừng khóc và nói vọng ra, 'Một phút thôi ạ."

Cô Shah nói giọng vui vẻ, "Xin lỗi cưng!" và tôi nghe tiếng giày cô bước đi.

Rồi tôi đứng lên táp nước lạnh lên mặt. Mắt tôi vẫn đỏ và sưng. Tôi lấy khăn lau mặt và táp nước lên. Mẹ thường làm thế cho tôi khi tôi bị ốm. Mẹ thường để một chiếc khăn lạnh lên trán tôi, và mẹ đổi một chiếc khăn khác khi nó không lạnh nữa. Tôi ước mẹ đang ở đây.

Khi tôi quay lại bữa tiêc, thầy Choi đang đánh bài Hãy cho bạn một giáng sinh nho nhỏ thật vui, và cô Rothschild thì đang ngồi với bố trên ghế sa lông. Cô đang nhâm nhi sâm banh còn khuôn mặt bố thì tỏ vẻ lo lắng. Khi trông thấy tôi, bố nhảy ra khỏi ghế và chạy ra. "Ôi cảm ơn chúa," bố nói "Gogo đâu? Chúng ta chưa biểu diễn."

"Chị không được khỏe ạ," tôi nói.

"Hừm, để bố lên xem chị thế nào."

"Con nghĩ là chị chỉ muốn ở một mình."

Bố nhăn trán, "Thế Josh và chị cãi nhau sao? Bố thấy cậu ấy đi ra."

Tôi nuốt nước bọt. "Có thể thế. Con sẽ lên nói chuyện với chị ấy."

Bố vỗ vai tôi, "Con là người em gái tốt, con gái yêu ạ."

Tôi cố cười. "Cảm ơn bố."

Tôi lên tầng và cửa phòng Margot khóa. Tôi đứng bên ngoài hỏi, "Lệu em có thể vào được không?"

Không có tiếng trả lời.

"Em xin chị đấy Margot hãy cho em giải thích..."

Vẫn không có động tĩnh.

"Em xin lỗi, Margot. Em thực sự xin lỗi. Hãy nói chuyện với em đi."

Tôi ngồi bên ngoài cửa và bắt đầu khóc. Chị gái tôi luôn biết cách làm tổn thương tôi. Sự im lặng của chị, bị khóa ở bên ngoài đó là sự trừng phạt tệ nhất mà chị có thể làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro