Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chỉ có tôi và Margot cái gì mẹ cũng mua thành đôi, màu xanh da trời của Margot và màu hồng cho tôi. Chăn đắp, thú bông, hay giỏ quà phục sinh đều gióng hệt nhau, chỉ khác màu sắc. Mọi thứ đều rất công bằng, chúng tôi phải có chính xác ngần ấy cà rốt, hay ngần ấy miếng khoai tây chiên, ngần ấy hòn bi hay những chiếc tẩy hình bánh cupcake. Trừ việc tôi thường làm mất tẩy, hay ăn cả rốt quá nhanh, nên tôi thường phải hay sinh Margot.Thì thi thoảng mẹ cũng hay bắt chị chia sẽ đồ với tôi; dù tôi thấy việc này chẳng công bằng gì vì Marogt không bị phạt vì ăn chậm hay vì biết giữ đồ dùng. Sau khi có Kitty, bố mẹ mua thành xanh da trười, hồng và vàng. Nhưng rất khó để chọn ba màu cho một thứ. Hơn nữa Kitty lại nhỏ hơn bọn tôi rất nhiều nên chúng tôi cũng không muốn có đồ chơi giống em.

Chỉ cố một chiếc hộp màu xanh cổ vịt này là mẹ mua cho tôi. Tôi đã không phải chia sẽ nó cho ai hết; chiếc hộp này của tôi và của tôi mà thôi.

Khi tôi mở chiếc hộp, tôi hy vọng bên trong sẽ có một chiếc mũ rơm, hay chiếc mũ rộng vành bằng da mềm hay chiếc mũ kiểu của mấy chú bé bán báo; nhưng bên trong chẳng có gì "Hộp để dựng những thứ đặt biệt của con," me nói. "on có thể cất vào đó những thứ đáng giá nhất, những thứ con thích nhất, hoặc những thứ bí mật nhất."

"Ví dụ ạ?" tôi hỏi

"Tất tần tật những gì mà nó dựng vừa. Tất tần tật những gì mà con muốn giữ cho mình con."

Cằm Kitty vẫn còn run, và con bé nói, "Em xin lỗi, Lara Jean."

Khi tôi nhìn thất cằm em vẫn run, tôi không tài nào giận được nữa. Tôi không thể nào làm như thế. Nên tôi tiến đến chỗ Kitty, và ôm em thật chặt. "Không sao hết," tôi nói, và con bé thì dựa vào người tôi thả lỏng. "Em có thể giữ chiếc hộp. Cất trong nó tất cả những điều bí mật."

Con bé lắc đầu. " Không nó là của chị. Em không muốn nó." Con bé đưa chiếc hộp lại cho tôi. "Em có để vài thứ trong đấy cho chị."

Tôi mở chiếc hộp và thấy những mẫu giấy viết chép tay. Toàn là những tin nhắn của Peter. Những mẫu giấy tôi đã vứt hôm trước.

"Em tìm thấy chúng khi dọn rác phòng chị," con bé nói. Rồi vội vã nói thêm. "Em chỉ đọc vài tin thôi. Em cất chúng lại vì em nghĩ là chúng quan trọng."

Tôi nhấc tờ giấy Peter gấp hình mấy bay. "Kitty...em biết Peter và chị không thể quay lại với nhau, đúng không?"

Con bé đã cầm lấy bát bổng ngô, và nói, "Chị cứ đọc chúng đi."

Rồi con bé ra phòng khách xem tivi.

Tôi đ1ng chiếc hộp và đi lên phòng. Khi đã yên vị trên sàn, tôi mới đổ hết những mẫu giấy trong hộp ra."

Có rất nhiều mẫu tin chỉ viết là "Hẹn gặp cậu ở tủ đồ sau giờ học," hay "Tớ có thể mược vở môn Hóa của cậu ngày hôm qua được không? Tất cả những mẫu giấy vẽ mạng nhẹn từ hôm Halloween, và nó làm tôi cười. Một mẫu giấy khác ghi là "Hôm nay cậu đi buýt được không? Tớ muốn làm Kitty ngạc nhiên, và đi đón con bé ở trường, như thể con bé có thể giới thiệu tớ và chiếc xe của tới bọn bạn." "Cảm ơn vì đã tham ga buổi bán đấu giá với tớhôm cuối tuần. Cậu đã làm ngày ấy trở nên thú vị. Tớ nợ cậu." "Đừng quên mang sữa chua Hàn Quốc cho tớ." "Nếu như cậu làm chiếc bánh quy việt quốc với socola trắng mà không làm bánh trái cây cho tớ thì bọn mình chấm dứt đấy nhé!" Tôi cười sản khoái. Và có một tin nhắn làm tôi đọc đi đọc lại, "Cậu hôm nay trông thật xinh. Tớ rất thích cậu mặt đồ xanh da trời."

Tôi chưa bao giờ nhận được một bức thư tình. Nhưng khi đọc mẫu tin này, tin này sau tin khác, tôi cảm giác như tôi đã có một bức thư. Nó giống như Peter là người duy nhất. Giống như những người đến trước Peter đều là sự chuẩn bị cho điều này. Tôi nghĩ là tôi đã hiểu được sự khác nhau, giữa việc thầm yêu trộm nhớ một ai đó, và tấn công để tán tỉnh người mình yêu. Khi bạn tiến lại gần người đó, sẽ thấy người ấy và người ấy cũng hiểu bạn. Và Peter đã làm như thế. Cậu ấy hiểu tôi và tôi cũng hiểu cậu ấy.

Tình yêu rất đáng sợ, vì nó thay đổi; nó có thể bỏ tôi mà đi. Và đó là một phần của sự rủi ro. Nhưng tôi không muốn sợ nữa. Tôi muốn mình dũng cam như chị Margot. Hơn nữa bây giờ tôi cũng chuẩn bị sang năm mới rồi.

Gần đến giao thường, tôi gọi Kitty, Jamie và chuẩn bị pháo bông. Chúng tôi mặc áo khoát dày, và tôi còn bắt Kitty đội mũ. "Chúng ta cần đội mũ cho Jamie không?" con bé hỏi tôi.

"Không cần đâu," tôi nói. "Jamie đã có lông rồi."

Trời đầy sao, chúng trông như những viên đá quý ở phía xa. Chúng tôi thật may mắn vì được sống ở gần núi, vì nó làm ban5ca3m giác gần những vì sao hơn. Gần với thiên đường.

Tôi đốt pháo hoa cho hai chị em. Kitty và tôi bắt đầu nhảy múa xung quanh, vung pháo tạo ra một vòng tròn lửa. Con bé đang cố gắng nhử Jamie nhảy qua cái vòng ấy. nhưng con cún không muốn. Nó muốn đi tè ở sân. Thật may mắn là chúng tôi có hàng rào, và tôi đoán là nó cũng tè dọc hàng rào.

Đèn phòng Josh vẫn còn sáng. Tôi nhìn thấy anh khi anh mở cửa sổ và nói ra ngoài, "Những cô gái nhà Song."

Kitty gọi, "Anh muốn đốt pháo bông không?"

"Có lẽ năm sau," Josh đáp lại. Tôi vẫy pháo, nhìn lên anh và anh cười. Cảm giác như giũa bọn tôi đã bình thường trở lại. Dù thế nào đi chăng nữa, Josh cũng là một phần của cuộc đời tôi. Và tôi chắc chắn tôi chợt nhận ra, là mọi việc chỉ diễn ra theo hướng đã định, và rằng tôi không phải sợ những lời chia tay, vì chia tay không có nghĩa là mãi mãi.

Tôi về phòng và mặc chiếc váy ngủ bằng vải flanen. Tôi lấy chiếc bút màu đặt biệt và một tờ giấy dày, rồi đặt bút viết. Đây không phải là một lá thư chia tay. Đơn giản chỉ là một bức thư tình.

Peter yêu quý....

Lời cảm ơn.

Dành cho những người tôi yêu:

Đến Zareen Jaffeery, người tôi yêu quý nhất. Tôi nghĩ cậu và tôi sinh ra để cho nhau.

Đến Justin Chanda, người đã cho tôi ý tưởng.

Cho mọi người ở S&S, và đặc biệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro