Câu chuyện thứ bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở HAGL, ai là người nổi tiếng nhất? Đương nhiên là anh Phượng. Ai là người được fan hâm mộ yêu thương nhất? Là anh Tuấn Anh. Vậy ai là thiên tài? Câu hỏi này chắc không nhiều người trả lời được, là Hồng Duy. Vâng, chính xác là Duy Pinky đấy ạ!

Duy là đứa gia nhập đội trễ nhất, thậm chí nếu mọi việc suôn sẻ thì cậu còn chẳng có mặt ở HAGL, cậu phải đi Quatar cơ.

Năm Duy đến HAGL cậu đã mười bốn tuổi, như một lẽ tất nhiên, cậu chỉ được nhận vào lớp năng khiếu. Thực ra nếu không phải vì Duy có cái chân trái quá "dị" thì chắc cậu cũng chẳng có suất vào học ở cái độ tuổi vốn không thể gọi là "trẻ" như thế.

Cứ tưởng rằng như khởi đầu như thế đã là quá tốt, không ngờ rằng chỉ sau chưa đầy một năm ở lớp năng khiếu, Duy được chuyển hẳn sang tập với khóa I; năm đó cậu mười lăm tuổi. Nên nhớ rằng, mười mấy học viên khóa I của HAGL là tuyển ra từ hàng nghìn người và đã ăn tập với nhau ngót ngét năm năm, cậu vừa vào một năm đã được tuyển thẳng vào tập chung. Thế đã đủ để gọi Duy là thiên tài chưa?

Nếu chỉ nghe những chuyện đó thì có vẻ như Duy thành công rất dễ dàng. Thực tế không hề đơn giản như vậy. Cả đám con nít chơi cùng với nhau, tuy là đứa nào cũng rất vô tư nhưng việc hòa nhập lại không hề dễ. Cậu mất bao công sức mới làm quen được với các bạn ở lớp năng khiếu, thế mà chưa được bao lâu lại chuyển sang nơi khác. Lúc đó cậu còn chẳng muốn đi, các thầy phải làm đủ mọi kiểu, thậm chí đe dọa nếu cậu không nghe lời thì sẽ trả về nhà thì cậu mới đồng ý.

Bởi vậy mà cậu rất thích các anh!

Ngày đầu tiên cậu đến tập với khóa I, các thầy bảo chia nhóm tập hai người, cậu chỉ biết đứng lúng túng nhìn xuống đất. Làm sao mà cậu biết phải tìm ai chứ? Nhỡ đâu họ không thích cậu thì sao?

- Ê, nhóc! Mày tập chung với ai?

Cậu ngước lên, nhìn thấy một tên vừa to con, đen thui mà mặt mày lại dữ tợn, sau lưng cậu ta là bốn người nữa.

Duy biết họ. À không, ở học viện ai mà chẳng biết họ chứ? Người vừa hỏi cậu là anh Đông Triều.

- Dạ, em...

- Em cái gì mà em, hỏi gì thì trả lời nấy!- Phượng chen ngang

- Mày đang dọa thằng bé đấy!-Trường cốc đầu Phượng một cái rõ mạnh

- Cái tên híp tịt kia, ai cho mày đánh tao?- Phượng vừa xoa đầu lia lịa, vừa trừng mắt với Trường- Tuấn Anh, mày phải đòi lại công bằng cho tao!

- Mày đáng bị đánh mà!- Tuấn Anh tỉnh bơ làm Phượng chỉ còn biết cam chịu ấm ức, Toàn thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lúc này Duy gần như bị đứng hình. Đây là những đàn anh nổi tiếng nhất học viện đấy sao? Hình như...không giống lắm.

- Mày chưa trả lời thằng Triều kìa!- Không làm gì được Trường, Phượng chỉ có thể quay sang "bắt nạt" Duy cho đỡ ngượng.

- Em... chưa biết ạ!- Duy lúng túng cúi đầu.

- Chưa biết là thế nào? Mày tập với bọn tao đi- Phượng xởi lởi kéo cậu- Mà quên, chơi với thằng Triều bum á, thằng Toàn là của tao!

- Mày khỏi giành, có cho tiền tao cũng chả tập với thằng Toàn, nhỡ làm nó khóc tao không dỗ được - Triều đủng đỉnh nói, phớt lờ cái lườm của Toàn, hất hàm hỏi Duy- Mày tên Duy đúng không? Theo anh nhanh lên!



- Ê, thằng này có cái chân trái ổn ra phết!

Một người trong đội gào lên khi Duy vừa bắt đầu tập với Triều chưa được bao lâu. Thế là cả bọn bỏ ngang, tập trung lại hết chỗ cậu. Ai đó gào toáng lên:

- Thầy ơi! Hội ngôi sao lại giành bạn giỏi nữa rồi! Tụi em phải sống sao!!!

- Đừng có mà nhòm ngó của tao! - Triều tiến tới cặp cổ Duy, nghênh mặt lên với lũ bạn - Tại chúng mày không phát hiện ra nó trước.

Các thầy chỉ có thể lắc đầu cười, mặc cho chúng nó đùa giỡn.

Ngày đầu tiên của cậu ở lớp mới đã bắt đầu như thế! Từ ngày đó, cậu là một phần của họ, cậu không còn cô đơn.

.

.

.

Anh Trường thân nhất với anh Tuấn Anh, Toàn với anh Phượng là một cặp bài trùng, thế nên người luôn chơi cùng với cậu dĩ nhiên là anh Triều. Cái tính vừa nhây vừa lầy của cậu cũng từ đó mà ra. Nhưng Triều không bao giờ thừa nhận đâu nhé, anh ấy kiên quyết đổ lỗi cho bốn người kia cơ.

- Tao hỏi mày nhé, thử mày ở chung với hai khúc gỗ + một thằng quái gở + một con mèo ướt suốt bốn, năm năm thì sẽ thành ra cái gì? Tao mà không hài hước tí thì có sống nổi không?

- Khúc gỗ? Quái gở ? Mèo ướt?- Duy ngớ người.

- Thắc mắc gì? Tao nói cấm có sai!

- Vậy còn anh?- Duy hồn nhiên hỏi tiếp.

Kết quả là hôm đó cậu bị Triều đuổi chạy mấy vòng học viện; cuối cùng phải trốn vào phòng Tuấn Anh mới thoát được. Tuấn Anh lành nhất học viện, nhưng chả hiểu sao chả ai dám động đến anh ấy cả; điều này là việc cậu thắc mắc nhất mà mãi tận sau này cũng không có câu trả lời. Cũng may là sau mỗi lần cậu "gây án" thì anh ấy lại cho cậu trốn, chả chỉ điểm bao giờ.

.

.

.

Năm cả bọn đá giải U19, bên cạnh sự nổi bật của các anh thì cậu cũng là một nhân tố không thể xem thường. Duy là một cầu thủ chạy cánh xuất sắc với tư duy chiến thuật, tốc độ, kỹ thuật đều cực tốt và cả những cú sút xa đã trở thành thương hiệu. Người ta nói về Duy như một Gareth Bale của Việt Nam.

Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ mãi như thế, cậu và cả anh Triều liên tiếp gặp nhiều chấn thương, không nghiêm trọng như anh Tuấn Anh, nhưng đủ khiến những bước phát triển của cậu chững lại. Nhiều lần, Duy được gọi lên các đội tuyển, rồi lại ngậm ngùi ôm chấn thương trở về câu lạc bộ.

Người hâm mộ không quan tâm những việc đó, họ chỉ cần biết cậu là một ngôi sao mãi không trưởng thành.

Buồn không? Có chứ!

Thất vọng không? Sao lại không!

Bỏ cuộc không? Không bao giờ!

.

.

.

Giải U23 châu Á, Duy được gọi tập trung, nhưng không hề được ra sân- kể cả ở những giải giao hữu trước đó. Ai cũng nghĩ đó là việc đương nhiên, vì cậu đá cùng vị trí với Quang Hải, mà phong độ của em ấy đang rất tốt, chả tội tình gì phải thay thế em ấy bằng cậu- một người chưa chứng tỏ được nhiều trong thời gian trước đấy.

Cậu không buồn, vẫn cần mẫn luyện tập.

Trận đấu với Quatar, khi thời gian thi đấu đã bước vào một nửa hiệp hai, huấn luyện viên yêu cầu cậu vào thay người. Duy biết, cơ hội của mình đã đến!









P/s: Về Hồng Duy

Mọi người có thể biết nhiều về em ấy qua những việc gần đây, với màn quẩy nát cánh trái trong trận Quatar hay những khoảnh khắc rất cute của em ấy. Thực ra Duy đã rất nổi bật từ hồi U19, kỹ thuật xử lý bóng của em ấy không hề thua Công Phượng, tư duy và nhãn quan chiến thuật rất tốt, khả năng sút xa cũng vô cùng tốt.

Vấn đề của Duy, cũng giống đa số những cầu thủ HAGL khác, là quá tự tin vào kỹ thuật nên khá rườm rà khi xử lý, điều này khiến đội mất đi nhiều cơ hội. Sau này, cùng với sự xuất sắc của Quang Hải- cũng là tiền vệ cánh nhưng có khả năng xử lý đơn giản hơn và dứt điểm hiệu quả hơn, Duy dần mất vị trí ở các đội tuyển. Ngoài ra, Duy khá thường gặp chấn thương. Ở lứa cầu thủ do HAGL tự đào tạo này, Tuấn Anh, Đông Triều và Hồng Duy nằm trong top những người thường phải ngồi ngoài vì chấn thương nhất. Ở cái độ tuổi đang phát triển tốt nhất của cầu thủ thì Duy lại bị ảnh hưởng rất nhiều bởi chấn thương.

Dẫu biết là Quang Hải là một sự lựa chọn an toàn hơn Duy rất nhiều ở vị trí tiền vệ cánh trái, nhưng mình vẫn luôn thấy tiếc khi Duy không có nhiều cơ hội thể hiện, vì mình luôn đánh giá cao Duy ở khả năng tạo đột biến.

Lần này Duy được gọi lên tuyển, có nhiều người lại chỉ trích, cho rằng em ấy không xứng đáng. Mong rằng Duy sẽ có cơ hội chứng minh với họ rằng những định kiến đó về em là hoàn toàn sai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro