00 : Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em - Jang Yn là một người khá chung thủy, và hết lòng vì bạn trai mà quên đi chính bản thân mình và sau đó lại bị anh ta phản bội, đúng hơn là tôi trồng cây nhưng lại để cho người khác che bóng mát.

Em đặt chân đến thành phố Seoul tráng lệ, để cật lực kiếm tiền để nuôi sống bản thân và gia đình nghèo ở quê nhà. Cha em mất sớm do rượu chè, mẹ em đã già và đứa em chỉ vừa vào cấp ba.

Làm được một vị trí kha khá là phó phòng, mức lương của em cũng đủ để mẹ no ấm và em trai tiếp tục con đường học vấn

Hiện tại em cũng đã hai mươi tám, nhưng em vẫn bôn ba mà không một bến đỗ. Em cứ ngỡ, bạn trai của em... à không là bạn trai cũ mới phải, người mà cứ hở ra là hẹn ước với em sẽ cho em một mái ấm trong mơ.

Em vô tình bắt gặp anh ta cùng tình nhân ở quán bar, vì anh ta biết em sẽ không bao giờ dám bước chân vào cái chổ đắt đỏ như thế nên mới yên tâm mà hôn hít ả ta trong đấy

Ngày hôm đó, em được đồng nghiệp gửi cho một tấm ảnh anh ta và ả. Em không dám tin, em chỉ nhớ lúc đó đầu óc em quay cuồng, tối sầm lại, tương lai của em, thế giới của em sụp đổ

Nhưng tên sếp oái ăm đương nhiên không vì thế mà cho em về sớm, em cố nén tất cả suy tư vào trong đáy lòng. Kết thúc giờ tăng ca, chân em bủn rủn nhìn màn hình khóa là ảnh của em và bạn trai, đồng hồ điểm 00:45. Em đi đến quán bar được gửi định vị.

Bảo vệ không cho em vào, trong khi đó các cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn thì được chào đón. Hóa ra, vẻ bề ngoài thật sự là một vấn đề. Bộ đồng phục văn phòng của em không đủ cuốn hút bằng các em ấy rồi.

Sau một hồi nài nỉ, em vẫn không được vào. Vào lúc đó có một cậu trai trẻ tóc vàng, đeo kính râm đen, leather jacket.Nhìn hắn ta ngổ ngáo kinh khủng, chắc hẳn là một tên ăn chơi chính hiệu.

Em đánh liều khoác tay hắn, khiến hắn ta khó chịu cau mày, em niệm Phật trong lòng đôi bàn tay siết chặt căng thẳn

Làm ơn em chỉ cần qua cửa thôi!!!.

Hắn tặt lưỡi một tiếng để cho em biết rằng hắn đang rất khó chịu, em nhìn vào mắt hắn có chút xin xỏ. Hắn chắc hẳn còn chưa hiểu gì, đường đột một con nhỏ không biết thân biết phận xuất hiện và ôm lấy tay anh thật là không ra gì

Em xoay người nói với tên bảo vệ khi nãy đã chặn cửa em, có chút ngông cuồng

"Đây là bạn trai tôi, giờ tôi có thể vào rồi chứ?"

Khuôn mặt của tên bảo vệ co rúm lại, xanh xao như thể vừa đắc tội với một người không nên đắc tội. Ông ta cúi đầu, tỏ ý xin lỗi.

Hắn vẫn để yên cho em diễn xuất, vừa vào tới cửa hắn rút tay khỏi người em và đi mất, em còn chưa kịp thấy mặt và cảm ơn. Em đi vào bàn số 222, nhìn thấy bạn trai đang ân ái cô gái khác.

Anh ta không buồn giải thích, đứng yên chịu trận cho em tát một cái vào má trái, thấy chưa đủ em tát vào má phải nữa cho đều. Cô bạn gái mới của anh ta xót thương lườm nguýt em, xót ví tiền thì đúng hơn.

Trước khi chia tay, anh ta còn sỉ nhục em bằng đủ loại lời mắng nhiết thậm tệ. Em không thể khóc thành tiếng, chịu đựng nhìn anh ta khoác vai tình nhân rời đi.

Phải, là do em đã quá nhu nhược khi lần này đến lần khác cung cấp số lương ít ỏi đó cho anh ta. Anh ta cổm hết số tiền đó mua quà cho tình nhân rồi khi em không còn khả năng lợi dụng, thì vứt bỏ.

Đàn ông, ai cũng vậy sao ?

Một tiếng động lớn khiến em phải ngoảnh lại, tiếng người ngã xuống sàn tạo ra một tiếng uỵch nặng nề, tiếp đó là tiếng chai rượu vang rơi vỡ. Em chỉ vừa quay đi, ngoảnh lại mọi thứ đã trở nên đẫm máu.

Đó lần đầu tiên, em cảm thấy bản thân có chút xấu xa không tốt bụng như cái vẻ thường tình của em. Bạn trai cũ của em bị người ta đánh cho không ngồi dậy nỗi dưới sàn, người đó là tên côn đồ em khoác tay ngoài cửa.

Hắn tặng cho anh ấy hai từ "súc vật", kêu người dọn dẹp chổ ấy và bịt miệng bạn trai cũ em bằng một mớ tiền. Anh ta chỉ biết tiền và tiền, em như nhìn ra bản chất thật ấy. Cũng không đau lòng nữa mà rời khỏi

Em đi bộ trên cầu, trên phần đường dành cho người đi bộ. Em suy nghĩ rất nhiều về tương lai, sau đó em hít một hơi dài đứng trên cầu nhìn xuống, mặt nước yên tĩnh không một gợn nước nào.

Em dang hai tay cao, vươn mình định hét một hơi dài cho khuây khỏa thì bị ai đó kéo lại từ phía sau, vòng tay to lớn, nổi gân như dây điện ôm chặt lấy eo em đặt xuống đường, song em bị mắng đến không kịp ngẩn đầu

"Chị bị ngốc à, tại sao vì cái thằng tồi ấy mà nghĩ quẩn thế hả?"

"H-Hả?"

Giọng nói này lạ lẫm lắm em chưa nghe bao giờ, em cũng không biết chủ nhân là ai. Em làm rơi cặp kính áp tròng trong lúc dằn co với tên bảo vệ, giờ mắt em khá mờ.

Tóc vàng.. leather jacket, em chỉ biết nhiêu đó. Em thoát khỏi vòng tay đó, cúi đầu nhẹ

"Cảm ơn anh.. nhưng tôi không có ý định đó"

Hắn chắc có lẽ nhận ra gì đó, quơ quơ tay trước mặt em. Ấy ơi.. đây cận thứ không mù

"Chị không nhận ra tôi hả?"

"Thật thứ lỗi.. nhưng tôi .."

Đáng lẽ em nên đem theo cặp kính dự phòng, thay vì phải lục tung trí nhớ để tìm kí ức về người đang đứng trước mặt.

"Chà.. chị là người đầu tiên dám làm vậy với tôi đấy"

Em cười ngại, chả biết phải phản ứng thế nào. Rồi một mảnh kí ức vội vụt qua

"Tóc vàng? Là cậu hả?"

"Ya ya? Biết bao nhiêu người tóc vàng? Nhưng mà.. ừ, tôi đây. Tôi là "bạn trai của chị" mà chị không nhớ là kì lắm đấy"

Giọng điệu của một tên lưu manh, cợt nhã trêu chọc thật sự rất ... cuốn. Không, ý em không phải vậy chỉ là em rất ngại khi nói về chuyện đó

"A.. xin lỗi cậu, lúc đó vì bảo vệ không cho tôi vào nên là.."

"Nên là nói tôi là bạn tr-..."

Em vì quá thẹn nên liền phải cắt lời hắn ngay, nếu không em phát điên mất.

"Thật lòng xin lỗi ạ!"

Hắn thấy em phản ứng quá chi là kịch liệt, cũng không muốn trêu nữa. Gãi gãi phần gáy

"Òm, tôi tên Ni-ki, lúc nãy.. tôi đi dạo quanh đây, thấy chị hơi bất ổn nên tôi tưởng..."

"Ni-ki-ssi, cảm ơn cậu"

"Hả? Cảm ơn hả?"

Hắn giải thích là vì muốn tôi đừng nghĩ xấu cho hắn , nhưng em từ đầu đã không nghĩ vậy. Em rất biết ơn là đằng khác!

"Ò, cảm ơn vì đã đánh bầm dập cái tên đó !"

"Ya.. hệ điều hành của chị ác hơn giao diện nhiều á nha, sao hả? Tôi tuyệt không~"

Hắn đắc ý vô cùng, cái mũi như muốn nổ tung vì sĩ diện, và hình như còn đang cười nữa. Em không biết nữa, vì em chả thấy gì cảaa~

"Vâng vâng.. "

"Jang Yn-ssi, có muốn uống soju và ăn thịt nướng với tôi không nhỉ?"

"Ó?"

Em bất ngờ khi hắn ra biết tên em, hắn ta chỉ chỉ vào thẻ nhân viên trên cổ. Em à một tiếng và nhận ra mình quá bất cẩn

"Oki, cậu khao nhé? Tôi hết tiền rồi"

"Mỹ nhân túng thiếu đến vậy sao.."

---

Cuộc gặp gỡ của một nhân viên văn phòng hèn mọn và một tên đầu gấu rốt cuộc sẽ đi về đâu?

Bắt đầu : 16 - 7 - 2024
Kết thúc : 29 - 9 - 2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro