II [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhìn một bàn thức ăn ở trên bàn, lại nhìn bàn tay đầy vết dao cắt phạm, cậu vẫn thấy không sao...làm thức ăn ngon cho Daniel có bị cắt tay cũng không sao.

  Bình thường Jaehwan nấu ăn rất giỏi, chuyện phạm tay là chưa từng có, chỉ là hôm nay vừa nấu cơm mà nước mắt lại vừa rơi, không cẩn thận nhìn rõ mà mấy lần chảy máu....... Lúc đó thấy máu chảy cậu lại khóc lớn hơn, trước giờ Daniel luôn bảo vệ mình từng chút một, chưa từng có chảy máu lần nào, vậy mà bây giờ lại nhiều như vậy, còn có, Daniel còn không có thèm bận tâm đến, càng nghĩ càng đau lòng mà khóc nhiều hơn.

  Ngồi trên bàn chờ anh về, đôi mắt hồng hồng đến trẻ con còn nhận biết là cậu đã khóc rất nhiều, chốc lát lại gọt trái cây để sẵn, chóc lát lại pha nước ép cho Daniel, rốt cuộc cũng nghe tiếng cửa mở...

  "Anh về rồi...". Cậu nở nụ cười chạy đến lấy cặp, tháo cà vạt giữ áo khoác cho anh, nhưng là cặp mắt hồng kia nhìn thế nào nụ cười cũng miễn cưỡng...

  "Ừ, sao lại khóc?". Anh thề là nhìn gương mặt khóc đến thê thảm kia, anh muốn hung hắn đấm cho mình một cái, tại sao lại để bảo bối bị như vậy, nhưng chút lý trí còn sót lại, anh cố kìm chế, đến khi bảo bối hiểu rõ tình cảm của mình và của anh, anh sẽ bồi tội với bảo bối.

  "Em...em là xem phim mà khóc, thôi, anh mau tắm rửa, rồi ăn cơm, em sẽ đi hâm nóng thức ăn". Cậu cố gắng nói dối, chỉ hy vọng anh không phát hiện..

  "Không cần, anh đói rồi". Hắn là thèm cơm vợ yêu nấu đến điên rồi...

  "Dạ, vậy anh đi rửa tay, em dọn bát".
Lúc ngồi ăn cơm, anh để ý thấy bàn tay của cậu.

  "Tay em sao vậy?". Mẹ nó Kang Daniel, mày là thằng tồi!!! Anh áp chế đôi tay đang run rẫy của bản thân.

  "Aa, em chỉ là không cẩn thận, không sao, anh mau ăn nhiều vào". Cậu gắp cho anh miếng cá hấp, chính mình lại chỉ ăn cơm không, cậu thật sự không ăn nổi...

  "Anh ăn trái cây đi, còn có nước ép". Ăn cơm xong cậu đem ra cho anh, còn bản thân thì dọn dẹp phòng bếp.

  "Đi đâu, ngồi đây ăn đi". Mẹ nó thật chứ, bảo bối rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, khóc đến như vậy rồi, cũng bị thương đến như vậy, bình thường đã nháo anh, bây giờ lại im lặng chịu đựng, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh là cmn thiếu điều quỳ xuống làm trò mà giúp bảo bối hết đau cho dù đang giận.

  Cậu là không muốn ở lại, nhìn anh cậu lại không kìm được muốn khóc, nhưng là, một tuần rồi cậu không được ngồi với anh như vầy, tham lam thêm chút nữa thôi, dù một chút nữa thôi cũng được, dù sao cũng không còn bao lâu nữa ở bên anh thế này....

  Jaehwan cứ mãi theo suy nghĩ riêng của mình, đôi khi ngu ngốc quá khiến cậu nghĩ vấn đề đơn giản, từ không biết anh ghen đến khi biết anh ghen. Lại suy nghĩ anh vì thế mà sẽ ghét bỏ mình, sẽ bỏ mình, đến cả ý nghĩ sẽ rời xa anh trước để anh không phải bận tâm mà có nhà không được về, mà không hề biết thật ra hôm nay anh về là vì thật sự nhớ bảo bối không chịu nổi rồi, chỉ buổi tối mới dám ôm nhẹ bảo bối còn sợ bảo bối thức, bảo bối còn không hiểu, hôm nay anh cũng sẽ đánh mông đến khi hiểu mới thôi.

  "Anh đi tắm rồi vào thư phòng một lát, lát nữa có chuyện muốn nói với em".

  Cậu biết đã đến lúc rồi, anh rốt cuộc cũng muốn đuổi cậu đi rồi, vậy thì cách mama chỉ bây giờ còn làm được gì nữa chứ, mama nói là làm như vậy sẽ giúp chồng hết giận, nhưng là, bây giờ chồng muốn đuổi mình đi thì làm sao mà sử dụng? Rối rắm suy nghĩ, cậu nhanh chóng dọn dẹp rồi vào phòng chờ anh nói...

  Anh lấy cớ vào thư phòng chứ thật ra là để lấy chút tự tin, mẹ nó, tự anh giận rồi bây giờ phải tự anh xuống nước trước, giống như bản thân tự ngược mình, ngu đến chịu không nổi!!! (ngu thật đó, chuyện không có gì mà 2 đứa làm quá....thật ra là bà au làm quá, hơ hơ)

*cốc...cốc*

  "Daniel, em vào được không?". Cậu suy nghĩ cả buổi trời, vẫn là quyết định sử dụng cách mama dạy, nhưng không phải là để vãn hồi, mà xem như là lần cuối gặp mặt Niel mà nói lời tạm biệt.

  Anh nghe tiếng nói của cậu, liền giả vờ cuối đầu nhìn máy tính nói vọng ra.
 
  "Vào đi".

  "Niel...em....".

  "Không phải đã nói em ở phòng chờ anh sao?". Anh không ngước mặt lên nói.

  "Niel, em......emmmm". Cậu không nói nên lời, nhưng đôi tay đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo ngủ trên người, thân thể trắng như tuyết hiện ra dưới ánh đèn thư phòng.....rất đẹp!!!

  Anh vẫn chưa ngước lên nhìn cậu nên không biết cái gì đang xảy ra, chỉ là thuận miệng đáp.

  "Có gì mau nói đi?".

  Cậu di chuyển về phía anh, đến khi đứng bên anh, cái gì cũng không nói, chỉ là, bất ngờ xoay người anh lại, hôn trụ lên đôi môi anh, tham lam dịu dàng mà mút lấy hương vị của anh, cũng thuận thế khóa ngồi lên chân anh mà xoay eo.

  Kang Daniel bị tình huống làm cho bất ngờ, bảo bối của anh đang làm cái gì? Chủ động câu dẫn anh? Theo phản xạ hơi hơi đẩy người trong lòng ra một chút...

  "Đừng mà, đừng đẩy em ra, Niel, huhu, đừng ghét bỏ em, chỉ một lần nữa thôi, xin anh, yêu em, chỉ một lần nữa, không cần xua đuổi em". Cậu cảm nhận được anh đẩy mình ra, kích động cùng sợ hãi mạnh mẽ dâng trào, sợ hãi anh sẽ chán ghét đến ngay cả ôm cậu cũng không muốn. ( đm anh)

  "Không cần ghét bỏ em...không cần ghét bỏ em...yêu em một lần nữa thôi, em muốn anh, một lần nữa thôi, lần cuối cùng, xin hãy cho em!!!". Cậu như kẻ khờ dại lập lại câu nói, bàn tay chủ động cởi áo ngủ của anh, hôn loạn lên môi anh, gắp gáp mà tìm kím côn thịt của anh để ngồi lên, cũng không còn nhận thấy anh đã vì mình mà cương cứng từ lâu...

  "Aaa". Cậu hét lớn.

  "Đau quá...aaa...đa...u...". Cố gắng cắn chặt môi nhưng tiếng kêu đau vẫn thoát ra....đau nhưng vẫn cắn răng ngồi xuống để côn thịt anh đâm sâu vào tiểu huyệt của mình.

  "Buông ra!!! Jjaeni, mau đứng lên, em đau sao?". Anh lo lắng nói, dù sướng đến điên người nhưng anh vẫn cảm giác bảo bối của anh đau lắm mà lại còn không ổn định.

"Không cần, Daniel, không cần đẩy em ra, em muốn anh sáp em, hung hăng sáp em, không cần đẩy em ra, không cần..không cần...!!!". Cậu lo sợ anh chán ghét mình, vì thế cố gắng giữ lấy anh mà đung đưa eo, cố gắng sao cho côn thịt của anh đâm sâu nhất vào cơ thể cậu, để anh không còn đuổi cậu ra nữa.

  Côn thịt anh đâm mạnh vào tiểu huyệt cậu chọc trúng điểm G của cậu khiến cả 2 rên lên sung sướng. Dã thú trong con người nhanh chóng thức giấc, lấy lại quyền chủ động, ra sức mà đâm mạnh vào tiểu huyệt cậu, canh điểm G mà đâm chọc.

  "Aaa, chơi em, chơi chết tiểu tao hóa em...em yêu Niel, em muốn Niel chơi chết em..em muốn Niel hung hăng chơi nát emm....umh...aaa...ư...". Cậu nhanh chóng quên cơn đau, nhanh chóng rơi vào dục vọng.

  "Chơi nát em tiểu tao hóa, thao chết em. Tại sao lại dâm đãng như vậy hả? Gọi ông xã, nhanh gọi!!!". Anh thật sự điên cuồng rồi, tao hóa của anh hôm nay thật sự quá mức khiếm tao.

  "Ông xã, umh ....em yêu ông xã nhất. Yêu Daniel nhất...Aaaaaa!!!". Lúc gọi hai tiếng ông xã, giọt nước mắt đau đớn của cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện... Cũng chỉ lần cuối cùng, lần cuối cùng thôi mới được gọi anh là ông xã, vậy cho em thêm tham lam mà gọi thêm chút nữa nhé!

  "Ông xã, em...em muốn bắn".
 
  "Bà xã ngoan, chờ anh". Anh trừu động thêm hơn 10 lần, liền gồng người bắn sâu vào tiểu huyệt của cậu, mà cậu cũng mê mang  bắn ra, ngã quỵ vào lòng anh.

  Anh đau lòng mà nhìn người ngất đi trong lòng mình, cũng chỉ vì một tuần nay 'nhịn đói' mà hôm nay anh quá mạnh bạo khiến bảo bối đau rồi, nhưng ai bảo tiểu tao hóa hôm nay lại dâm đãng như vậy chứ... Lại hôn một chút lên môi cậu, anh giúp cậu tẩy sạch sẽ rồi ôm cậu lên giường.

  Buổi sáng thức dậy Jaehwan thấy cơ thể phi thường đau nhức, nhất là tiểu huyệt phía sau, đau đến đổ mồ hôi... Nhìn sang bên cạnh, không thấy anh kế bên, cậu cười khổ một tiếng, ừ thì làm sao mà có anh bên cạnh nữa cơ chứ, hôm qua cũng chỉ vì mình dâm dãng mà câu dẫn anh thôi. Nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống nữa rồi, cậu cố chống chịu cơn đau, rời giường tiến tới tủ quần áo, lấy ra quần áo của mình cho vào vali, phải đi rồi, cậu không muốn nghe từ đó từ anh, nên bây giờ vẫn đi thì hơn, nhưng sao tim đau quá, rời khỏi nơi đây thì cậu sẽ phải đến nơi nào..... Lấy ra số tiền ít ỏi mà 2 năm nay cậu dành dụm từ phần tiền thưởng của các cuộc thi ở trường, lại nhìn nó, chừng này chắc cũng chỉ đủ thuê cho mình giang phòng trọ nhỏ.... Rồi sau đó sẽ tự kiếm tiền mà sinh sống. Mãi loay hoay thu dọn, cậu không nghe thấy âm thanh mở cửa.

  "Em đang làm cái gì?". Giọng anh nghe ra vô cùng tức giận, cái quỷ gì vậy, anh đang giúp bảo bối của mình nấu thức ăn sáng, còn bảo bối cư nhiên ở trong này thu dọn đồ đạc? Muốn bỏ anh? Hừ, em ấy dám?

  "Em...em....". Nghe thấy tiếng anh rống giận, cậu giật mình đánh rơi vali đang chuẩn bị mang đi.

  "Em...em xin lỗi, em đi ngay". Cậu gấp rút đến độ nước mắt rơi lã chã, không phải anh đi làm rồi sao? Sao còn, sao còn?

  "Đi, em đi đâu, Hả?". Anh tức giận cùng lo sợ đến nổi không thèm nhẹ nhàng, tiến đến kéo quăng vali cậu đang cần trên tay.

  "Em xin lỗi, không cần không cần nói đuổi em, em sẽ tự đi, xin anh đừng nói". Cậu khóc lớn mà nói, cậu không muốn chính tai nghe thấy từ miệng anh.

  "Tiểu ngu ngốc, em bình tĩnh lại cho anh, em bị làm sao vậy hả?". Anh cũng gấp lắm rồi, là anh làm cho bảo bối bị kinh động sao?

  "Anh làm sao có thể đuổi em đi, anh yêu em còn sợ không đủ nữa là, sao có thể đuổi em chứ, vợ yêu của anh, em làm sao vậy?". Anh ôn nhu hôn lên môi cậu...

  Cậu cảm thấy tai ù lên, không còn nghe rõ cái gì nữa, anh là nói...là nói...

  "Không phải Daniel chán ghét em sao? Daniel chắc chắn chán ghét em...". Cậu nức nở mà nhìn anh.

  "Anh làm sao có thể chán ghét em, bảo bối của anh, tâm can của anh". Anh ôm cậu vào lòng, hôn lên vành tai cậu ôn nhu nói.

  "Nhưng hôm qua Niel, Niel....còn có...còn có một tuần nay, Niel chán ghét không nhìn đến mặt em....hic hic, em..em biết em sai khi để Niel ghen.. Nhưng em...em ngày hôm qua là muốn....muốn xin lỗi anh...nhưng là...nhưng là gọi điện anh...Niel nói không về...còn có...lúc về thì...thì...lạnh nhạt với em...còn muốn...còn muốn đuổi em đi...oaoaoaoaooa, em xin lỗi Niel, xin đừng đuổi em đi, em chỉ yêu có mình anh. Em không có nói Daniel già, càng không có...không có nói người khác đẹp trai hơn anh đâu. Vì thế...vì thế không cần...không cần đuổi em...không cần...không cần không cần em...huhuhu". Cậu không thể khống chế được nữa rồi, cậu dù thế nào cũng không muốn xa Daniel...

  Anh đau đớn ôm lấy thân ảnh đang run rẫy của cậu, anh hận bản thân mình, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà làm cho bảo bối kích động đến thế này. Anh cực kỳ hối hận, bảo bối của anh ngốc nghếch đáng yêu như vậy, anh lại còn muốn bảo bối hiểu rõ, hiểu rõ cái mẹ gì chứ, không phải chỉ cần bảo bối vẫn ở bên anh là được sao? Mẹ nó Kang Daniel, mày tồi hết chổ nói. (đúng dzậy)

  "Bảo bối, anh xin lỗi, chồng xin lỗi em, không có, chồng không có không cần em, không có đuổi em, anh chỉ yêu duy nhất là em...càng không thể có chuyện chán ghét em....vậy nên không cần khóc, được không, ang hứa, sau này sẽ không ghen bậy nữa, càng không để ý đến bảo bối nữa, không cần khóc, tim anh đau lắm..."

  "Chồng nói...chồng nói thật sao?". Cậu tròn mắt nhìn anh, ánh mắt hồng hồng vì khóc nhè khiến anh thật sự muốn hung hăng khi dễ cậu...

  "Thật sự, anh xin lỗi, một tuần qua là anh sai, anh xin lỗi em nhiều lắm, tha lỗi cho anh, hay là, hay là anh quỳ xuống đây, vợ ơi, tha cho anh đi mà!!!". Anh nói được làm được, nói quỳ xuống thật sự quỳ xuống...

  "Á, Daniel đứng lên, thật kỳ cục, em ...em không có giận anh mà". Cậu thấy anh làm vậy liền nóng bừng gương mặt.

  "Vợ ơi! Tay em sao rồi, sao lại để bị thương thế này, Niel sẽ đau lắm!". Anh vừa nói vừa hôn lên bàn tay đầy vết cắt của cậu, thật sự anh muốn làm thế từ hôm qua rồi...

  "Umh...Niel...buông...um...aa, em...em không sao?". Cậu bị hắn liếm bàn tay mà cơ thể rung lên, sự khát khao sâu trong người lại lần nữa dâng trào...

#san

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro