Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Ninh đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người rời đi. Bàn tay trong túi áo bất giác nắm chặt lại. Huyền Anh cũng cầm một chiếc ô trong tay, cô bước tới khẽ nói, "Sếp Ninh, để tôi tiễn anh."

Anh Ninh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, châm lửa, rít một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Tùng Dương và giám đốc Hoàng của các cô thân thiết nhỉ?"

Anh nhớ rằng lần trước Việt Hoàng đã nói rằng họ yêu đương trong công ty nhưng không công khai. Cũng không rõ sao mình lại hỏi một câu để xác nhận như thế.

Huyền Anh gật đầu rồi kể với Anh Ninh về mối quan hệ giữa hai người họ và một số tin đồn trong công ty. Quả thực Tùng Dương và Việt Hoàng khá thân thiết nhưng qua lời của Huyền Anh rõ ràng đã phóng đại và thêu dệt thêm. Người ta nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác. Cô cũng có trực giác rằng thái độ của Bùi Anh Ninh đối với Tùng Dương không đơn giản như vậy, tối nay mỗi khi cô nhìn Bùi Anh Ninh lại phát hiện rằng anh đang nhìn Tùng Dương.

Anh Ninh bật cười. Anh điên rồi mới hỏi một câu như vậy, nhưng sau cùng vẫn khách khí nói "Cảm ơn" với Huyền Anh.

Vừa dứt lời, anh bước nhanh đến bên đường tránh mưa. Huyền Anh cầm ô đuổi theo, còn chưa đi tới, đã thấy anh giơ tay vẫy taxi rồi lên xe.

Ngồi ở phụ lái, anh nói với tài xế, "Đi theo chiếc BMW màu đen phía trước."

Anh lại đọc biển số xe, "Đừng nhìn nhầm."

Người lái xe nói "Hả" với vẻ cảnh giác, cất tiếng hỏi anh bằng chất giọng đặc sệt miền Nam rằng anh muốn theo xe người khác làm gì.

"Vợ tôi bỏ đi với người khác." Anh Ninh nghiêm mặt đáp.

Miệng người tài xế đột nhiên mở to hơn rồi chuyển sang vẻ thông cảm. Người ở trong Nam đều rất tốt bụng, người tài xế cứ ngập ngừng rồi không yên tâm an ủi anh, "Không hợp nhau thì ly hôn đi, trông cậu thế này làm gì không kiếm được người nào khác."

"Đã ngoại con mẹ nó tình rồi còn theo chúng nó làm gì? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ đánh gẫy chân chúng nó rồi tìm một người khác..."

Anh Ninh rút hai tờ tiền màu xanh trong ví ra nhét vào ngăn đựng đồ, sốt ruột nói, "Đừng nói nhảm nữa."

Thấy có thêm tiền, người tài xế lập tức im lặng.

Đèn sau bật sáng, bánh xe lăn trên đường nhựa làm nước bắn tung tóe. Chiếc xe lao vào đêm mưa, bám theo chiếc BMW cách đó không xa. Năm phút sau, xe chuyển bánh đi vào một con đường ở ngã tư. Đúng lúc đèn đỏ sáng lên buộc xe phải dừng lại.

Việt Hoàng dựa vào ghế phụ lái nhẹ nhàng nói, "Anh xin lỗi."

"?" Tùng Dương quay đầu nhìn anh, chả hiểu ra làm sao.

Việt Hoàng cũng nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng không nhìn ra vẻ mặt của cậu có gì khác thường. Không thấy cậu buồn hay tức giận, như thể tối nay chưa xảy ra chuyện gì. Anh không biết quá khứ cụ thể của cậu và Bùi Anh Ninh, hôm nay nghe cậu nói như vậy có lẽ là giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó, trầm ngâm hồi lâu mới nói, "Bùi Anh Ninh từng đối xử với cậu rất tệ?"

Tùng Dương mím môi, chậm rãi nói, "Cũng có lúc rất tốt."

"Lúc không tốt thì sao?" Việt Hoàng hỏi.

"Thì là...đừng làm phiền tôi." Tùng Dương thản nhiên trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.

Thời điểm Bùi Anh Ninh chán cậu rồi thì chỉ phớt lờ cậu, thậm chí không thèm nhìn cậu. Chỉ vậy thôi chứ không làm gì khác. Cũng như chính anh đã nói, anh không thiếu người vây quanh. Anh quá quen với sự ngưỡng mộ tứ phía. Vậy nên chẳng cần phải dây dưa quá lâu với cậu.

Cậu không nói trước mặt mọi người rằng cậu thích Bùi Anh Ninh đến mức nào, nhưng cậu cũng không nói bất cứ điều gì xấu về anh. Bởi vốn dĩ anh là người như vậy. Kiêu căng, ngông nghênh, như một kẻ coi trời bằng vung, nhàn tản ung dung dạo chơi thế gian này.

Việt Hoàng đanh mặt không hỏi thêm, khép mi nói, "Cho anh xuống đây là được rồi, về đến nhà thì báo anh một tiếng, cậu lái xe về đi."

Anh sống ở một khu chung cư rất gần công ty, căn nhà có ba phòng ngủ hai nhà vệ sinh, rộng 120 mét vuông, nhưng anh chỉ sống một mình trong đó, không nuôi thú cưng, tối đến trông vô cùng quạnh quẽ giữa không gian rực rỡ ánh đèn.

Tùng Dương biết anh tối nay có uống rượu, giờ chắc hẳn thấy không thoải mái, ở nhà một mình nhỡ có chuyện chẳng có ai chăm sóc. Ngẫm nghĩ một lúc lại tốt bụng đề nghị, "Hay là em đưa anh về nhà ông nội anh nhé."

Việt Hoàng từ chối ngay, "Không cần."

Tùng Dương chỉ "Ừ" rồi thôi, biết anh bất hòa với gia đình nhưng nguyên nhân cụ thể lại không rõ ràng. Sau đó hai người không nói gì nữa, Tùng Dương cũng tắt nhạc xe, sợ quấy rầy Hoàng nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau đã đến nơi ở của Hoàng. Tùng Dương dừng xe gọi anh dậy.

Việt Hoàng đang ngủ say nhưng vừa nghe cậu gọi đã lập tức mở mắt, thấp giọng nói, "Đến rồi à."

Giọng anh hơi khàn. Ai cũng bị ảnh hưởng một chút sau khi uống rượu và hút thuốc lá. Cổ họng bây giờ rát khô.

Việt Hoàng bảo Tùng Dương đỗ xe ngoài cổng khu, không cần phải lái vào đến tận trong. Anh tháo dây an toàn, mở cửa bước ra ngoài. Tùng Dương hạ cửa xe xuống, gọi anh lại muốn đưa ô cho anh.

Việt Hoàng không trả lời, chỉ cười nói, "Có vài bước chân, anh chưa già đến thế đâu."

Tùng Dương bĩu môi, bất đắc dĩ rút tay về, lại dặn dò thêm, "Vậy anh về thay đồ nhanh đi, nhớ uống cả nước ấm nữa."

Cậu luôn thấy lo lắng cho người khác, hồi còn ở Hạ Long lúc nào cũng nhắc nhở anh Nam, thấy anh hút thuốc là lại cằn nhằn, đôi khi anh họ vui vẻ sẽ nghe lời cậu, còn khi đang khó ở sẽ đẩy cậu sang một chỗ khác cho đỡ điếc tai. Nhưng cậu chưa bao giờ để tâm đến câu "lo chuyện bao đồng" của anh Nam, cứ thấy điều gì sai trái là cậu phải lên tiếng. Cho đến cái ngày Bùi Anh Ninh lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu đừng giống mẹ tôi thế được không?"

Chỉ khi ấy cậu mới hiểu ngay cả khi mình có ý tốt cũng sẽ khiến người ta thấy phiền. Kể từ đó, cậu không lặp lại một câu nào quá nhiều. Nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Nói nhiều ai cũng khó chịu.

Việt Hoàng là một ngoại lệ. Một là tính tình anh khá tốt, mỗi khi cậu nói gì về anh, bất kể anh có nghe hay không thì sau cũng không có động thái gì quá mức, dù sao anh cũng chưa bao giờ phản bác lại cậu, chưa bao giờ nói cậu hay cằn nhằn. Thậm chí còn chú ý và kiềm chế bản thân một chút trước mặt cậu, giữ thể diện cho cậu. Hai là liên quan đến việc ông bà nội thường xuyên dặn dò, họ luôn bảo cậu"để ý Việt Hoàng hơn một chút", thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình của anh, hai cụ già coi Việt Hoàng như cháu ruột của mình. Trước đây Việt Hoàng có vấn đề về dạ dày, lúc đó bà nội cũng lo lắng, sắc thuốc cho anh uống nên cậu không khỏi nói nhiều hơn.

Đứng ngoài cửa xe, Việt Hoàng gật đầu với nụ cười như thường lệ, giơ tay vẫy chào cậu. Tùng Dương nâng cửa kính xe lên, nhét ô vào hộc đựng đồ, cúi cổ chỉnh lại dây an toàn, khi ngẩng đầu lên vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu. Có một chiếc taxi đậu phía sau, nhưng vừa rồi hình như không có ai xuống hay lên xe, khá là kỳ quặc. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, nhấn ga cho xe lăn bánh.

Khi cậu lái xe của Việt Hoàng trở lại tòa nhà chung cư của mình đã gần mười một giờ. Lấy chìa khóa ra khỏi túi và tra khóa mở cửa. Cánh cửa được kéo ra, căn phòng tối đen như mực, không ngờ Vỏ Dưa lại không canh cửa. Chùm chìa khóa kêu leng keng khi được rút ra. Vỏ Dưa rõ ràng có thể nghe thấy và nó thường chạy đến cửa để canh khi nghe thấy tiếng cậu đi lại.

Tùng Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, giơ tay bật đèn và gọi to "Vỏ Dưa ơi".

Vỏ Dưa nghe thấy, nhưng cũng không đến tìm cậu.

Khi đèn đột ngột bật sáng, Vỏ Dưa nằm bơ phờ trên chiếc đệm mềm gần bàn cà phê, không thèm nhúc nhích. Nhưng đôi mắt đang nhìn cậu, trong con ngươi tròn xoe kia ẩn chứa sự trách móc.

Tùng Dương cười hỏi thăm, "Em sao thế?"

Thay giày xong, cậu đi về phía nó, cúi xuống xoa đầu nó nhưng Vỏ Dưa đã giấu đầu vào trong thân.

Tùng Dương cao giọng, "Hơ, sao thế hử?"

Vỏ Dưa gầm gừ hai tiếng.

Cậu suy nghĩ một chút, đại khái cũng biết Vỏ Dưa trách cậu về muộn, cả ngày hôm nay cậu không chơi với nó, sáng sớm không cho nó ra ngoài, tối đến cũng không dắt nó đi dạo...

Vỏ Dưa rất giận. Cậu gọi nó thêm hai lần nữa, nhưng Vỏ Dưa phớt lờ cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, đành phải đi đến tủ lạnh, lấy thịt gà ra hấp nóng, cố gắng dỗ dành nó.

Ngửi thấy mùi thơm, Vỏ Dưa nhổm dậy, đến ngồi gần cậu, cứ ngóng lên nhìn chăm chú. Dù đã thèm rỏ dãi, mấy sợi râu bên mép óng ánh dưới ánh đèn, nhưng nó nhất quyết không chịu cúi đầu đến lấy lòng cậu. Thấy nó đến, Tùng Dương quay lại nhẹ nhàng giảng giải với nó, "Hôm nay anh có việc bận chứ không phải đi chơi."

Vỏ Dưa lại sủa hai tiếng. Tùng Dương chậm rãi ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn nó, "Anh xin lỗi mà." Bấy giờ Vỏ Dưa mới vẫy đuôi chạy về phía cậu. Hóa ra những con chó ngốc nghếch đều rất bướng bỉnh.

Vỏ Dưa được ăn một bữa thịnh soạn, sau đó Tùng Dương lại chơi trò ném đĩa với nó mới hoàn toàn được nó tha thứ.

Gần nửa đêm cậu mới có thời gian tắm rửa. Trước khi đi ngủ, cậu nằm ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến tối nay Ninh cũng uống rất nhiều, cậu cũng không biết anh một mình trở về khách sạn...Nhưng anh có làm sao thì đâu liên quan đến cậu. Cậu tắt đèn ngủ, căn phòng chìm trong bóng tối.

Trời vẫn mưa không ngớt. Hai giờ sáng, Anh Ninh mua một gói thuốc lá tại cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần khu nhà của cậu. Anh đã đi theo cậu suốt chặng đường. Thấy cậu đưa Việt Hoàng về trước rồi mới về nhà của mình. Lần trước Huyền Anh đã vô tình nhắc đến nơi ở của cậu, lúc đó cô ả lợi dụng người đồng nghiệp cùng quê với anh để bắt chuyện, nên đã kể cho anh rất nhiều chuyện trước đây, ví dụ như thói quen ăn uống hàng ngày của cậu, và hỏi anh có phải tất cả mọi người ở Hạ Lonh đều như vậy không.

Anh dựa vào tường hút hết điếu này đến điếu khác. Tàn thuốc rơi xuống không cần dùng chân dập tắt, nó ngấm nước một lúc sau sẽ nguội hoàn toàn không thể cháy được nữa. Anh đi theo suốt chặng đường, dù biết họ không sống cùng nhau nhưng lại thấy Tùng Dương đưa Việt Hoàng về trước rồi mới lái xe về. Cậu rất để ý quan tâm người đàn ông đó.

Đêm hôm khuya khoắt cậu một thân một mình đi lại mà Nguyễn Việt Hoàng chẳng lo lắng gì. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh đen sẫm lạnh lùng hơn cả gió mưa ngoài kia.

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh. Sau khi Tùng Dương vệ sinh cá nhân xong, cậu nhanh chóng lấy dây xích và dắt Vỏ Dưa ra ngoài đi dạo. Tối qua không cho nó ra ngoài được nên sáng này đành phải bù nhiều thời gian hơn, coi như nhận lỗi với nó.

Vỏ Dưa luôn vui vẻ khi được ra ngoài chơi, dù là người hay động vật đều có bản tính của mình, thuận theo bản tính của mình là thoải mái nhất.

Trong kỳ nghỉ lễ vừa rồi, ông nội thường dắt Vỏ Dưa đi thăm họ hàng và bạn bè, cũng có nhiều người già nuôi chó và mèo, Vỏ Dưa đã quen với việc tiếp xúc với môi trường bên ngoài nên giờ nó dạn dĩ hơn rất nhiều. Trên đường đi cứ nhìn thấy con chó nào là Vỏ Dưa lại vẫy đuôi tíu tít muốn đến gần làm quen. Tùng Dương toàn phải nhìn nét mặt của người chủ kia, nếu người đó không vui thì cậu đành phải giật dây xích ngăn Vỏ Dưa lao về phía trước.

Đi dạo hơn bốn mươi phút, cậu quyết định dẫn Vỏ Dưa về, nếu không cậu sẽ không còn sức để để mắt đến nó nữa, cậu nhìn thấy một chú chó Poodle với bộ lông nâu xoăn tít và đôi tai vểnh đang chạy đến gần, trông nó vô cùng dễ thương. Nhưng Tùng Dương thực sự không thích loài chó này lắm, bởi biệt danh "Chó ham muốn" không phải là không có lý do.

Vỏ Dưa không nhận ra điều đó mà vẫn vẫy đuôi với Poodle. Con chó bông này không có dây xích, thấy Vỏ Dưa chạy tới, nó còn dạn dĩ hơn Vỏ Dưa nhiều. Nhìn thấy Tùng Dương cũng không sợ, còn ngang nhiên ngửi xung quanh Vỏ Dưa một vòng, Vỏ Dưa cũng vui vẻ ngửi quanh người nó, nhưng chỉ trong nháy mắt, con Poodle kia lại làm chuyện không thích hợp với trẻ em.

Tùng Dương không còn cách nào khác ngoài việc giậm chân để dọa nó chạy đi, đồng thời kéo Vỏ Dưa ra sau tránh xa con Poodle. Lúc này Poodle mới nhìn cậu chằm chằm, chạy vài bước nhưng không cách quá xa, ngồi bệt xuống sủa to chế nhạo cậu. Tiếng chó sủa cuối cùng cũng thu hút được chủ nhân của nó.

Có một gã trung niên sấn sổ chạy đến, không cần biết đầu đuôi câu chuyện đã hét vào mặt Tùng Dương, "Mày làm cái trò gì đấy? Con Alaska nhà mày bắt nạt chó nhà tao đấy à?"

"Không phải, con Poodle này của chú..." Tùng Dương cau mày, quá xấu hổ để miêu tả lại cảnh tượng vừa rồi, đành phải nén giận trách, "Chú cho chó ra ngoài mà sao không đeo dây xích cho nó?"

Gã kia có thân hình phốp pháp kèm bộ mặt to béo không kém, nhìn Tùng Dương từ trên xuống dưới, thấy cậu đi một mình thì càng táo tợn hơn. Một cậu nhóc nom có vẻ hiền lành như này chẳng có gì phải nể nang, nhổ toẹt một bãi nước bọt, "Chó nhà tao được tiêm vắc xin đầy đủ rồi thì cần gì dùng đến xích?"

Tùng Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng giải thích với gã, "Quy tắc khi nuôi thú cưng là phải có dây xích, nếu không ..."

"Nếu không thì sao?" Gã ngang ngược ngắt lời cậu, "*** mẹ mày thử nói thêm một câu nữa xem? Nếu chó nhà tao có vấn đề gì thì mày cứ liệu hồn."

Nói xong, gã hỏi Tùng Dương thông tin liên lạc của cậu, đồng thời nói rằng sẽ đưa Poodle đi kiểm tra sau, nếu có vấn đề gì sẽ đến gặp cậu để bồi thường.

Thấy gã là kẻ hung hãn ngang ngược nên Tùng Dương chẳng buồn nói gì thêm, rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho ban quản lý tài sản để khiếu nại. Gã lập tức giơ tay định giật điện thoại, Tùng Dương vội vàng thu tay lại bảo vệ điện thoại thì gã lại đi tới chộp lấy cánh tay cậu, Tùng Dương cảm thấy buồn nôn vô cùng, vừa vùng vẫy thoát ra vừa hô hoán.

May mắn thay, Vỏ Dưa ngay lập tức chồm lên.

Gã kia sợ thu hút sự chú ý của người khác, vội vàng muốn bịt miệng cậu lại: "Thằng chó thối tha, mày đừng có mà không biết điều..."

Tùng Dương giơ chân định đá gã, nhưng gã ta đã né được, cậu thậm chí định buông dây ra để Vỏ Dưa nhào lên cắn, nhưng đột nhiên một cơn gió thổi tới trước mặt cậu, một lực mạnh kéo gã ra. Cánh tay cậu thoát khỏi trói buộc.

Có tiếng vật thể va đập với mặt đường bê tông, gã bị vật ngã nằm ngay đơ. Khi cậu nhìn lên đã thấy Ninh đứng trước mặt mình. Anh dồn lực xuống bàn chân đang giẫm lên cổ họng gã kia. Tùng Dương đã từng chứng kiến anh đánh nhau, những đòn đánh của anh rất tàn ác và bạo lực.

Những lời chửi rủa đã tắt ngấm trong cổ họng gã trung niên, gã ta thậm chí không thể nói "xin lỗi". Cơ vai và cánh tay của Anh Ninh căng lên, anh đấm đá túi bụi vào gã. Vẻ mặt hung hãn của anh khiến Tùng Dương hơi lo lắng, sợ anh gây chuyện nên chạy đến ngăn cản anh. Con chó Poodle thấy chủ mình bị vật ngã thì sủa inh ỏi.

Cậu gọi tên Ninh liên hồi mới làm anh bình tĩnh lại. Ninh dừng đánh và quay lại nhìn cậu. Bốn mắt chạm nhau, Tùng Dương thấy mắt anh vằn tơ máu. Nếu cậu không ngăn anh lại có khi anh thật sự sẽ đánh chết gã kia.

Poodle nôn nóng muốn bảo vệ chủ nên cứ đứng sủa, thấy Anh Ninh vừa dừng lại, nó lập tức lao lên. Anh Ninh nhìn sang và thấy nó đang chạy về phía mình, anh nhanh chóng đẩy Dương ra, con chó Poodle cắn vào mắt cá chân của anh một cách hung dữ. Máu tuôn ra chảy dọc xuống theo đường gân chân. Mặt đường dưới chân anh trở nên sậm màu hơn hẳn.

Hiếm khi Vỏ Dưa lại dũng cảm như lúc này, nó lao vào cắn Poodle. Một người qua đường đã gọi cảnh sát. Cảnh sát tuần tra gần đó nhanh chóng đến hiện trường, cả gã trung niên và con chó đều bị bắt đi.

Thấy Ninh bị chó cắn, người tuần tra yêu cầu anh đi tiêm phòng trước và cũng cử người đi theo. Tùng Dương đi cùng anh đến bệnh viện.

Bác sĩ hỏi mấy câu như thường lệ, "Bị giống chó nào cắn thế?"

Ninh không trả lời.

Tùng Dương trả lời thay, "Poodle ạ."

Bác sĩ lại hỏi tiếp, "Chó cưng à?"

"Vâng."

"Con chó đó đã được tiêm phòng chưa?"

Nhớ đến lời nói của gã trung niên, Tùng Dương gật đầu, "Chủ của nó nói đã được tiêm rồi."

"Vậy làm sao lại bị nó cắn?" Bác sĩ hỏi. "Nó bỗng dưng nổi điên hay gì?"

Tùng Dương kể lại chi tiết tình hình lúc đó, vì sợ rằng con chó có thể mang virus hoặc thứ gì đó. Nghe xong bác sĩ mỉm cười với Ninh, "Được đó chàng trai trẻ, xả thân vì nghĩa cứu người hả."

Giọng điệu của ông khá nhẹ nhàng như thể muốn nói rằng anh là anh hùng.

Anh Ninh không hé miệng nói một lời nào cho đến khi tiêm xong, Tùng Dương nhận thấy sắc mặt của anh rất tệ. Lúc này Ninh chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng trên người, vẫn là chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua. Đêm qua gió lồng lộng, anh ở ngoài trời cả đêm, bộ quần áo mỏng manh không thể ngăn được cái se lạnh đầu xuân.

Mặc dù là ban ngày nhưng đèn trong hành lang bệnh viện cũng bật sáng, ánh sáng nhạt chiếu thẳng xuống đầu anh, đôi môi mỏng của anh mím chặt, màu môi giống như được bôi một lớp men trắng.

"Anh không sao chứ?" Tùng Dương hỏi.

"Em thì sao?" Ninh chậm rãi ngước mắt lên nhìn cậu, "Còn sợ không?"

Anh hút rất nhiều thuốc lá lại còn hứng gió cả đêm, giờ đây cổ họng khản đặc.

Khi anh mở miệng, giọng anh khàn khàn.

"Tôi không sao." Tùng Dương nói, "Cám ơn anh."

Ninh ậm ừ, rồi như thể nỗi lo lắng trong anh được gỡ bỏ, sức lực chống đỡ nãy giờ cạn kiệt. Cơ thể anh nghiêng ngả không thể đứng thẳng. Anh bị cảm lạnh lại tiêm vắc-xin khi bụng đói nên phản ứng dữ dội hơn lúc bình thường.

Tùng Dương sợ hết hồn vội vàng gọi bác sĩ.

Trước khi nhắm mắt, anh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên gương mặt cậu, như thể cậu rất lo cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro