1301-1320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1301: Chỉ Cần Anh Thích.

Ninh Tịch còn chưa kịp nói câu gì thì Giang Mục Dã đã bĩu môi: "Cô ta ấy à!

Mắc hội chứng tuổi dậy* thì nặng, tự xem mình là chiến binh của các thiếu nữ xinh đẹp, thay trời hành đạo tiêu diệt hết các nam cặn bã, xem hạnh phúc của tất cả các thiếu nữ là nhiệm vụ của mình!

*中二病: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tại Việt Nam được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Ninh Tịch gật đầu, tỏ vẻ Giang Mục Dã đã tổng kết rất chính xác.

"Hả? Cái quỷ gì thế?" Lục Cảnh Lễ đần thối mặt, rõ ràng là không theo kịp tiết tấu.

Đang nói tình sử yêu đương của Tiểu Tịch Tịch, sao lại biến thành lịch sử chiến đấu rồi thế này?

Ninh Tịch tựa cằm vào vai Lục Đình Kiêu, thở dài nói: "Haizz, nguyên nhân thật ra là vì... cứ nhìn thấy cái đám đàn ông cặn bã kia ức hiếp phụ nữ thì em liền không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang của mình. Sau khi chia tay Tô Diễn thì em biến thành như thế, bác sĩ tâm lý nói đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* vô cùng nặng, không chữa được... thực ra thì nguyên nhân trọng yếu vẫn là em không muốn chữa..."

* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô gái nhỏ, trong mắt chẳng có vẻ gì là không lý giải nổi mà còn tràn đầy đau lòng thay cho cô.

Ninh Tịch chớp mở to hai mắt, không nhịn được câu hỏi trong lòng: "Anh này, hồi đó tác phong của em kém đến thế, anh lại chẳng biết gì về tình hình bệnh tật của em, vậy sao anh lại thích em được? Em thấy hồi đó ngoại trừ khuôn mặt trông được được ra thì các phương diện khác đều rất tồi tệ..."

"Với anh thích một người không cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy, chỉ cần anh thích là được." Lục Đình Kiêu tràn đầy khí phách khẳng định.

Ninh Tịch lập tức "Oa oa" một tiếng rồi lao tới: "Anh yêu ơi ~ anh ngầu quá đi mất!"

"Khụ khụ khụ... Nghiêm túc một chút! Nói chuyện chính đi nào!" Lục Cảnh Lễ xụ mặt, sau đó hỏi với vẻ không tin nổi: "Thế cho nên, đám bạn trai cũ của chị... Chị qua lại với bọn họ mục đích chính là để chỉnh hành vi cạn bã của họ thôi à? Mục Dã cũng vậy sao?"

Contents Giang Mục Dã: "..." Có thể đừng lôi cháu ra mà nói nữa được không?

Rốt cuộc cậu có phải là cậu ruột của cháu không thế hả?

Được rồi, thật sự đúng là không phải "ruột" mà... Ninh Tịch gật đầu: "Ngoại trừ Tô Diễn và người... khụ, mấy người còn lại đều là như thế đó!"

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu hơi thay đổi một chút, cái tên mà Ninh Tịch vừa lấy cái ho ra che giấu chính là Vân Thâm.

"Ôi trời ạ! Giang Mục Dã, chẳng trách lúc trước cậu rót nhiều rượu cho cháu vậy mà cháu cũng nín được, không chịu hé răng nửa lời! Hóa ra Tiểu Tịch qua lại với cháu cũng chẳng phải là coi trọng gì cháu mà chỉ để chỉnh cháu thôi đó hả! Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Giang Mục Dã nghe vậy thì sắc mặt liền đen hoàn toàn, có cần phải nói trắng ra thế không hả?

Mà anh chàng Đại ma vương nào đó lại thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết, vợ mình đúng thật là đáng yêu quá mà.

"Đã đến nước này rồi thì cứ nói cho bọn cậu biết đi... Lúc đó rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?" Lục Cảnh Lễ khoác vai bá cổ Giang Mục Dã, dáng vẻ như chị em thân thiết: "Chàng trai à, kể chuyện cũ của cháu ra đi nào!"

Giang Mục Dã tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt, lại nghĩ dù sao thì bọn họ cũng biết cả rồi, mà quả thật là mình cũng đã nhịn lâu đến nỗi sắp chết nghẹn mất rồi, vì thế đành rầu rĩ kể lại: "Năm đó... đức hạnh của cháu, cậu cũng biết rồi đó! Lúc ấy cháu đánh cuộc với đám bạn rằng chắc chắn sẽ theo đuổi được Ninh Tịch chỉ trong vòng một tuần, tiền cược là một chiếc xe!"

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao!" Lục Cảnh Lễ ân cần rót rượu cho Giang Mục Dã.

Lúc này tâm tình của Lục Đình Kiêu cũng không tệ nên cũng có vẻ hứng thú nhìn Giang Mục Dã!

Theo như lời của Ninh Tịch thì hơn nửa tình địch của anh đều hóa thành hư vô cả, làm sao mà tâm tình có thể không tốt được đây!

-----O-----

Chương 1302: Đùa Bỡn Trái Tim Của Cháu

"Sau đó..." Giang Mục Dã uống ực ực ực một hơi cạn sạch cả cái ly, dùng ánh mắt như thể có "huyết hải thâm thù*" trợn mắt nhìn Ninh Tịch: "Kết quả đúng là cháu theo đuổi được Ninh Tịch chỉ trong một ngày, nhưng mà..."

*Huyết hải thâm thù: Thù lớn (Vd: giết cha, giết mẹ, hại đời...) Gân xanh trên trán Lục Cảnh Lễ hơi co rút: "Chúng ta có thể nói chuyện mà không thở hồng hộc như thế được không?"

"Ngày thứ bảy, cháu dẫn cô ấy tới gặp đám bạn để lấy tiền thắng cược... Kết quả là, cuối cùng con xe đó lại thuộc về Ninh Tịch!"

"Là sao?" Lục Cảnh Lễ khó hiểu truy hỏi: "Tại sao lại thuộc về Ninh Tịch rồi? Cháu tặng cho cô ấy à?"

"Năng lực của cô ấy như thế mà còn cần cháu tặng? Thật tế thì cô ấy đã sớm thông đồng với đám kia rồi, cô ấy thông đồng đánh cược với bọn họ, cô ấy mới là kẻ lừa đảo lớn nhất!" Từng chữ mà Giang Mục Dã nói ra như thể là đang thấm đẫm đầy máu tươi vậy.

Lúc đó Giang Mục Dã đã động lòng với Ninh Tịch rồi, cái lúc dẫn cô đến gặp đám người kia... có thể coi đó là giây phút xoắn xuýt lớn nhất trong cuộc đời anh.

Sau khi tới đó, vốn anh đã chuẩn bị buông tha cái xe kia và tiếp tục ở bên Ninh Tịch, kết quả là lại thấy Ninh Tịch cụng ly hoan hô với đám bạn kia, lúc đó anh ta mới biết được là mình bị chơi xỏ... Ninh Tịch vốn chẳng hề thích anh ta mà chỉ là đánh cược với đám bạn kia rằng có thể tán xong rồi đá anh ta ngay tắp lự... sau đó thành công lấy được con xe kia.

Giang Mục Dã anh lăn lộn trong giang hồ hơn hai mươi năm, ấy vậy mà vẫn bị Ninh Tịch chơi cho một quả...

Nghe Giang Mục Dã kể xong, vẻ mặt Lục Cảnh Lễ đầy đồng tình vỗ vai đứa trẻ đáng thương này: "Haizz, đứa bé tội nghiệp, cháu cứ coi như đó là báo ứng đi vậy!"

Giang Mục Dã: "..." Còn có cách an ủi người khác như thế à!!!

"Dù sao thì so với cái tên bị bẻ cong kia, cháu coi như cũng đã rất may mắn rồi!" Lục Cảnh Lễ còn nói thêm.

Giang Mục Dã "hừ" một tiếng, được rồi, cái này thì anh ta thừa nhận.

"Tên Mạc Thần Tu kia quả đúng là rất cặn bã, nhưng Tiểu Tịch Tịch nhà ta lại còn xuất sắc hơn, chỉnh cho người ta liệt dương luôn!" Lục Cảnh Lễ cảm thán.

Ninh Tịch nhún nhún vai: "Có thể khiến tôi dành cho sự "đãi ngộ" cao như thế, thì anh cũng có thể tưởng tượng tên đó cặn bã đến thế nào rồi đấy. Lúc đó, tôi đang đi dạo thì nhìn thấy một em gái nhảy sông tự vẫn, trong bụng cô bé ấy còn có một đứa bé, tý nữa thì một thi hai mệnh. Sau, nghe cô bé ấy kể chuyện của mình với Mạc Thần Tu thì không nhịn nổi nữa mà ra tay... Thực ra thì, lúc đó tôi đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm để về nước rồi, ai ngờ con hàng này quá cặn bã làm tôi ngứa tay không chịu nổi..."

Lục Cảnh Lễ: "Rửa tay gác kiếm..."

Hình dung này thật... "Ah... Tiểu Tịch Tịch này, vậy bây giờ chị thế nào rồi?" Lục Cảnh Lễ quan tâm đến tình trạng tâm lí của Ninh Tịch.

Ninh Tịch kéo tay Lục Đình Kiêu: "Tôi bây giờ à? Đương nhiên là toàn bộ sức chú ý đặt hết lên người anh trai anh rồi, làm gì dư thời gian, dư tâm tư mà đi lo chuyện người khác có cặn bã hay không. Rảnh rỗi như thế còn chẳng bằng đi hẹn hò với Tiểu Bảo!"

Lục Cảnh Lễ nghẹn ngào vỗ mông đứng dậy: "Nghe bát quái vậy là đủ rồi, thức ăn cho chó cũng ăn no rồi, về nhà thôi! Ngủ ngon nhé, anh trai yêu dấu, chị dâu yêu dấu của em ~"

Lục Cảnh Lễ đi rồi, Giang Mục Dã đương nhiên cũng ngoãn ngoãn đi theo.

Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ mỹ mãn vô cùng, hừ hừ, trước đây anh không biết cách làm người của Tiểu Tịch Tịch là thế nào, nhưng sau những tháng ngày chung đụng anh lại phát hiện chuyện trước kia của Tiểu Tịch Tịch dường như có chỗ nào đó là lạ. Cuối cùng hôm nay cũng có được lời giải đáp.

Lục Cảnh Lễ ngâm nga cất bước về nhà mà tràn đầy tự hào!

Thần linh ơi, con tích công đức nhiều như thế rồi, sau này nhất định phải cho con một thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như trong mộng đó nhé!

-----O-----

Chương 1303: Sẽ Không Rơi Vào Tay Người Ngoài

Từ khi ông nội lập di chúc, có thể nói ngưồi nhà họ Ninh đều thi nhau nghĩ kê sao để cướp được 10% cổ phần công ty trong tay cô.

Trong thời gian này bọn họ vẫn đang thực thi các biện pháp mềm mỏng như chơi trò tình thân hay muốn thu mua lại với giá cao, nhưng xem chừng nếu như một thời gian nữa mà cô vẫn không chịu nhả ra thì chắc cũng sẽ chó cùng dứt giậu mà thôi.

Ninh Tịch sau vài lần suy nghĩ rút ra được một điều là cô nên giải quyết chuyện này sớm.

Sau khi việc quay quảng cáo cho tập đoàn Lục thị kết thúc, Ninh Tịch đang định tính liên lạc với Ninh Thu Đồng thì Ninh Thu Đồng đã chủ động gọi điện thoại qua trước.

"Tiểu Tịch, bây giò cháu có rảnh không?" Bên kia đầu dây là giọng nói ôn hòa của Ninh Thu Đồng.

"Cô ạ, khéo quá, cháu đang muốn gọi cho cô! Cháu có chút việc muốn thuơng lượng với cô... " Ninh Tịch mở miệng nói.

"Vậy thì qua chỗ cô đi rồi nói, tại phòng tiệc của khách sạn Hoàng Tước."

Ninh Thu Đồng liền bảo.

Ninh Tịch cho rằng Ninh Thu Đồng đang bận, không có thời gian vì thê liền đồng ý với bà: "Được ạ."

Một lát sau, xe của Ninh Tịch dừng trước cửa ra vào của phòng tiệc khách sạn Hoàng Tước.

Nhân viên đứng ở cửa trông thấy Ninh Tịch đeo khẩu trang và kính râm đến thì liền khách khí nói: "Thưa cô, cô có thiếp mời không ạ?"

"Tôi tới tìm nữ sĩ Ninh Thu Đồng." Ninh Tịch đáp.

Nhân viên nghe vậy liền nhiệt tình nói: "Xin mới cô đi theo tôi, bà ấy đang đợi cô."

Sau khi người nhân viên kia dẫn cô tới trước cửa phòng tổng thống thì liền lập tức rời đi.

Ninh Tịch nhấn chuông cửa, Ninh Thu Đồng mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim cao quý trang nhã ra mở cửa, thấy là Ninh Tịch thì liền bảo cô vào trong: "Tiểu Tịch đến rồi đó à, mau vào đi!"

"Mau lại đây thay quần áo đi, đợi lát nữa cô làm tóc cho cháu." Ninh Thu Đồng hào hứng lôi kéo cô, để cô xem bộ lễ phục lộng lẫy trên giường cùng với các món trang sức hoàn hảo đã được chuẩn bị sẵn để phối hợp.

"Cô, đây là..." Ninh Tịch lấy làm khó hiểu.

Ninh Thu Đồng kéo tay Ninh Tịch rồi nói: "Hôm nay những người đến bữa tiệc này đều là nhân vật có tiêng, người bình thường không có cơ hội tham gia đâu, đợi lát nữa cô dẫn cháu đi làm quen một chút! Như thế mới có lợi với cháu!"

Ninh Tịch khẽ ho một tiếng: "Cô ơi, cái này thì không cần đâu ạ..."

Ninh Thu Đồng lập tức không vui nói: "Cái con bé này, sao chẳng khôn ngoan chút nào thê hả, cháu không tranh giành thì sẽ rơi vào tay người ngoài đẩy, những thứ này vốn nên thuộc về cháu mà! Lúc trước, cô ỏ ngoài không lo được thì thôi, bây giờ cô về đây rồi, cô tuyệt đối không thể mặc kệ chuyện này được!"

Ninh Tịch biết Ninh Thu Đồng là vì muốn tốt cho cô, là đứng về phía cô cho nên trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm: "Cô yên tâm, sẽ không rơi vào tay người ngoài đâu ạ."

"Bất kể thê nào thì hôm nay cháu cũng phải tham gia bữa tiệc này, hôm nay cô đã khoe với biết bao nhiêu người là phải dẫn cô cháu gái xinh đẹp tài giỏi nhà mình tới đây rồi!" Thái độ của Ninh Thu Đồng vô cùng kiên quyên, còn ra vẻ nếu cô không đi thì bà ấy sẽ mất mặt.

Ninh Thu Đồng đã nói đến nước này rồi thì Ninh Tịch cũng không tiện từ chối nữa: "Vậy cháu cảm ơn cô."

"Thê này mới đúng chứ, nhanh thay lễ phục xem có hợp không, nêu không thì cô bảo người ta đi đổi." Ninh Thu Đồng vui vẻ cầm bộ lễ phục lên đưa cho cô.

Bà và chồng mình một lòng gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ vẫn chưa muốn có con cho nên chưa từng có cơ hội chọn đồ cho con trẻ bao giờ, lại thêm việc đứa nhỏ Ninh Tịch này không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh gì, vẫn luôn dốc sức tự thân vận động khiến bà rất thưởng thức, vì thê mới có ý muôn giúp cô một tay...

-----O-----

Chương 1304: Chỉ Đối Với Người Cháu Thích.

Một lát sau, Ninh Tịch thay đồ xong bước ra ngoài, trên người cô là bộ lễ phục màu xanh lam bồng bềnh đầy tiên khí thêu hoa nhỏ. Đôi bông tai dài cùng màu, đôi giày cao gót nhọn màu bạc đính hoa như càng tăng thêm vẻ lỗng lẫy của cô.

Chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhận ra được tất cả những thứ Ninh Tịch mặc trên người này đều là những món hàng quý giá với số lượng giới hạn.

Bộ váy là thiết kê cao cấp của nhãn hiệu nổi tiếng ES, giày cao gót là bộ sưu tập Eden của Ralp, bông tai là thiết kê thủ công của nhà thiết kê hàng đầu trong nước.

Ninh Tịch vừa mới bước ra, hai mắt Ninh Thu Đồng liền sáng lên: "Đẹp! Rất đẹp!"

"Đều là do cô có mắt thẩm mỹ thôi ạ!" Ninh Tịch cười nói.

"Cái con bé này miệng cũng ngọt lắm mà, vậy mà sao quan hệ trong nhà lại kém vậy chứ!" Ninh Thu Đồng thở dài.

"Cháu chỉ thích nói ngọt với người cháu thích thôi ạ!"

Ninh Thu Đồng được nịnh thì liền cười đến rạng rỡ: "Qua đây, cô tạo kiểu tóc cho cháu."

"Vâng ạ." Ninh Tịch ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Ninh Thu Đồng cầm lấy lược, nhẹ nhàng chải tóc cho cô: "Đợi chút nào, cô phải nghĩ xem nên làm kiểu tóc gì cho cháu đây. Nhưng mà, tố chất cháu tốt thế này, làm thế nào cũng đều đẹp cả, haizz,cô lại chẳng có chỗ mà phát huy rồi..."

Ninh Tịch nhìn vẻ mặt từ ái của Ninh Thu Đồng ở trong gương, mái tóc được bàn tay ấm áp của Ninh Thu Đồng khẽ nâng lên, trong lòng cô bỗng có cảm giác không nói nổi thành lời...

Phát hiện ra vẻ mặt Ninh Tịch không đúng với đôi mắt hơi ửng đỏ, Ninh Thu Đồng lập tức khẩn trương hỏi: "Tiểu Tịch, cháu làm sao thế?"

Ninh Tịch vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu cô, chắc do tối qua cháu ngủ hơi muộn nên mắt hơi khó chịu thôi ạ."

cùng lúc đó, tại sảnh diễn ra yến hội, mọi người đang nói chuyện phiếm, uống rượu gia tăng tình cảm, không chỉ nói chuyện làm ăn mà còn cả làm mai mối cho con cháu trong nhà, không khí vô cùng sôi nổi.

Khuôn mặt Trang Linh Ngọc đầy tự hào dắt Ninh Tuyết Lạc đi xã giao khắp nơi, cho dù là tới chỗ nào thì tất cả mọi người đều tỏ vẻ lấy lòng, ra sức khen ngợi.

"Ninh phu nhân này, bao giờ thì mới được uống rượu mừng của con gái bà đây?"

"Haizz, đáng tiếc, tên nhóc con vô dụng nhà tôi không may tới muộn một bưốc mất rồi!"

"Ninh phu nhân thật là có phúc, chồng thì dịu dàng săn sóc, con gái thì lại nổi trội như thê này, đã thê còn có cậu con rể tốt hiếm gặp nữa chứ!"

Trang Linh Ngọc đưa mắt nhìn cô con gái đang mặc một chiếc váy trắng cao quý bên cạnh mình rồi vỗ lưng cô ta nói: "Thành tựu lớn nhất đời tôi chính là có cô con gái ngoan thế này đấy!"

Ninh Tuyết Lạc ngại ngùng chớp mắt: "Có thể làm con gái của mẹ mới là phúc phận của con ạ!"

Mọi người xung quanh thấy quan hệ giữa hai mẹ con tốt như thế thì khuôn mặt cũng đầy vẻ hâm mộ. Cũng khó mà trách được bọn họ, trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, phần lớn con cái trong nhà đều bất hòa, phản nghịch hoặc tùy hứng chứ nào có ai có đứa con ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ!"

"Linh Ngọc, nghe nói cô em họ chồng cô vẫn luôn ở nước ngoài về nước rồi đó hả?" Lúc này, có một vị phu nhân tới cạnh Trang Linh Ngọc hỏi thăm.

"ừm, về rồi." Nhắc đến cô em chồng này, vẻ mặt Trang Linh Ngọc chẳng có gì tốt đẹp nữa cả.

"Ài, vừa hay phía chồng tôi có một hạng mục đang tìm người hợp tác, Linh Ngọc này, cô có thể dẫn tôi qua đó làm quen một chút được không?" Vị phu nhân kia bèn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Trang Linh Ngọc khẽ chau mày lại, đang muốn nói gì đó thì cả phòng tiệc vốn đang nói cười ồn ào bỗng chợt im lặng hẳn.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía cửa ra vào của phòng tiệc.

Chỉ thấy một vị phu nhân mặc bộ váy dài màu vàng kim, bên cạnh bà là một cô gái tuyệt đẹp, hai người đang từ từ tiên vào...

-----O-----

Chương 1305: Đây Là Cháu Gái Tôi, Ninh Tịch.

Từ khi Ninh Thu Đồng về nước thì đã có không ít người trong giới chú ý tới, người muốn nịnh bợ bà, tìm bà để mời hợp tác kinh doanh không hề thiếu.

Vì thê đương nhiên là có nhiều người nhận ra bà, chỉ là không hề biết cô gái xinh đẹp cao quý bên cạnh bà là ai?

Hình như trong giới chưa từng thấy cô tiểu thư con nhà quyền quý nào có khí chất như thế!

Chẳng lẽ là con gái của Ninh Thu Đồng?

Vậy thì càng không phải, rõ ràng là Ninh Thu Đồng không có con cái gì mà nhỉ!

Có mấy người nhận ra Ninh Tịch thì đều tỏ vẻ không tài nào tin nổi, bất kể là bộ trang phục trên người cô hay việc cô đi theo Ninh Thu Đồng tới dự bữa tiệc này...

"Người vừa mới vào là em gái của Ninh Diệu Hoa, Ninh Thu Đồng à?"

"Là bà ấy đấy, chỉ là không biết cô gái bên cạnh kia là ai, thoạt nhìn có vẻ quan hệ giữa hai người rất thân mật thì phải."

"Ninh Thu Đồng không có con cái, thê nên chắc không phải là con dâu, chẳng lẽ là con gái của bạn bà ấy à? Việc này có vẻ không logic lắm thì phải..."

Trong lúc, mọi người ồn ào suy đoán xem rốt cuộc cô gái đi cạnh Ninh Thu Đồng có thân phận thê nào, thì sắc mặt Trang Linh Ngọc vô cùng khó coi, bà ta bèn lập tức đi tìm Ninh Diệu Hoa: "Ninh Diệu Hoa! Cô em gái này của ông là có ý gì? Cô ta dẫn Ninh Tịch tới đây để làm cái gì?"

Ninh Tuyết Lạc ở bên cạnh dường như cũng sợ đến chết đứng, Ninh Thu Đồng, chết tiệt! cái con mụ già thích xen vào việc của người khác này.

Ninh Diệu Hoa lúng túng nói: "Tôi làm sao mà biết, cô ấy chẳng nói gì với tôi cả! Có điều cũng chỉ là dẫn Ninh Tịch tới tham gia một bữa tiệc rượu thôi mà, bà cũng đừng có nhạy cảm quá! Để lát nữa tôi tìm cô ấy nói chuyện, bảo cố ấy đừng nhúng tay vào chuyện nhà ta là được thôi mà!"

"ối chà, Ninh tổng, cuối cùng cũng gặp được bà rồi, lần trước hẹn lúc nào bà cũng không rảnh cả, muốn gặp bà một lần cũng thật chẳng dễ gì!" có người quen biết với Ninh Thu Đồng, vội vàng bước tới tạo mối quan hệ.

Ở nơi tiệc rượu như thế này quả thật không thể nghi ngờ là nơi gây dựng chuyện làm ăn tốt nhất.

"Vừa về nước, phải xử lý nhiều chuyện, quả thật là có hơi bận, mong Hùng tổng rộng lượng tha thứ!" Ninh Thu Đồng thuần thục đáp lời.

"Đâu có đâu có, đại mỹ nữ như Ninh tổng có để tôi chờ một tháng nữa thì tôi cũng tình nguyện mà..." Hùng tổng vô cùng nhiệt tình hàn huyên mấy câu, sau đó chuyển qua nhìn cô gái vẫn đang im lặng nãy giờ đứng bên cạnh Ninh Thu Đồng: "Ninh tổng, không biết cô gái xinh đẹp đứng cạnh bà nãy giồ là...?"

Ninh Thu Đồng dùng ánh mắt yêu thương nhìn Ninh Tịch đứng bên cạnh mình, mở miệng đáp lời: "Hùng tổng, để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là cháu gái tôi, Ninh Tịch!"

"Ah..." Hùng tổng kia nghe vậy liền sững sờ: "Cháu... Cháu gái?"

Ông vừa nói vừa vô thức nhìn về phía Trang Linh Ngọc và Ninh Tuyết Lạc một chút, thầm nghĩ cháu gái của Ninh Thu Đồng không phải là Ninh Tuyết Lạc sao?

Một cô cháu gái khác nữa là Ninh Thiên Tâm, con gái của Ninh Diệu Bang, hôm nay con bé cũng có tới, nhung không phải là người này, người tên Ninh Tịch là ai vậy?

Ồng cũng biết Ninh Diệu Bang có hai đứa con gái riêng, nhưng nào ai có được khí chất đến bực này chứ, lại nói với thân phận của Ninh Thu Đồng thì chắc chắn không thể cất nhắc hai cô con gái riêng kia được!

Hùng tổng càng nghĩ càng lấy làm lạ, nhưng quả thật cũng không tiện quá nhiều: "À à, thì ra là cháu của Ninh tổng, tôi nói ai mà khí chất đến nhường này! Quả nhiên là di truyền! Gien tốt! Rất có phong phạm của Ninh tổng năm đó!"

-----O-----

Chương 1306: Người Mà Bà Bao Bọc.

Thật ra lời này của Hùng tổng lại có chút ý tứ dò xểt.

Nhưng mà Ninh Thu Đồng lại không hề phủ nhận chút nào: "Lời này của Hùng tổng quả là không sai, đứa bé này đúng là giống tôi."

Trang Linh Ngọc đứng ở cách đó chỉ vài bưốc, nghe Ninh Thu Đồng càng nói càng quá trớn, câu chuyện đang dần có chiều hướng nguy hiểm.

Nếu cứ để cho Ninh Thu Đồng tiếp tục thì chẳng biết sẽ gây ra chuyện gièm pha gì nữa!

Lúc này Trang Linh Ngọc bèn sải bước đi tới: "Thu Đồng, em cũng tới rồi à!"

Ninh Thu Đồng liếc bà ta một cái, lạnh lùng nói: "Sao, tôi không thể tới đây sao?"

Trang Linh Ngọc cố nén cơn giận, không tiếp tục tranh chấp với Ninh Thu Đồng mà chỉ sắc lẻm nhìn về phía Ninh Tịch: "Con bé này, sao thấy mẹ cũng không chào? Ngay cả một tiếng "mẹ nuôi" cũng không biết gọi sao?"

Không đợi Ninh Tịch mở miệng, Ninh Thu Đồng đã "hừ" lạnh một cái: "Hừ, cái từ "mẹ nuôi" này, tôi thấy nên để người khác tới gọi chị mới phải!"

Ninh Thu Đồng không chừa chút thể diện nào lại cho Trang Linh Ngọc, dáng vẻ hoàn toàn là "gà mẹ bảo vệ con".

Người là do bà mang đến đây, đương nhiên là bà sẽ không để cho cô chịu chút tủi hờn nào.

Nghe thấy lời nói của Trang Linh Ngọc, Hùng tổng tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ông đang nghĩ cô bé này là ai, hóa ra là con nuôi trong lồi đồn của Ninh gia?

Không phải nói là không thể xuất hiện trưốc mặt người ngoài sao? Hôm nay xem ra hình như không phải như thế! Cô gái này quả thực còn cao quý hơn Đại tiểu thư Ninh Tuyết Lạc ruột thịt kia bao nhiêu lần ấy chứ...

Nếu như thế thật thì thái độ của Ninh Thu Đồng thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại đối xử với cháu nuôi tốt như thế, hơn nữa câu nói vừa rồi đối với Trang Linh Ngọc cũng thật sự hơi kì lạ...

Được rồi được rồi, nhà nào cũng có chuyện khó nói của nhà nấy cả, ông ta cũng không dẫm vào vũng nước đục này, vì vậy hàn huyên mấy câu liền kiếm cớ rời đi.

Thấy Hùng tổng đi rồi, Trang Linh Ngọc lập tức mở miệng nói: "Ninh Thu Đồng, việc xấu trong nhà kị nhất là tuyên dương ra bên ngoài, cô làm như thê có lợi gì cho cô hả? Cô đang muốn bắt cả nhà họ Ninh chúng ta mất mặt vì con bé này sao! sức khỏe lão gia tử không được tốt, lỡ như việc này khiến ông ấy tức giận thì sao, cô tự mà suy xét tốt xấu đi!"

Con ngươi Ninh Thu Đồng khẽ híp lại: "Chị dâu, không biết anh họ tôi có nói với chị rằng tôi là kiểu người ghét nhất bị người khác uy hiếp hay không?"

Hiện tại, tuy tình hĩnh của công ty nhà họ Ninh đẵ ổn định, nhưng việc thay đổi chủ nhân cũng sẽ mang lại những biên hóa không nhỏ. Trước khi tất cả được sắp xếp hoàn hảo, đương nhiên là bà sẽ không có bẩt cứ hành động nào thiếu suy nghĩ, ít nhất là cũng phải đảm bảo được rằng Ninh Tịch sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào trong đợt phong ba này.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bà phải chịu sự uy hiếp của người phụ nữ này.

"Cô..." Trang Linh Ngọc bị uy hiếp thì sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng thấy thái độ cứng rắn của Ninh Thu Đồng thì chắc hẳn vẫn có chút cố kị, không muốn hoàn toàn chọc giận Ninh Thu Đồng nên chỉ đành ôm cục tức bỏ đi.

Xem ra phải tìm cơ hội để giải quyết đám cổ phần kia, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Mấy năm qua... rốt cuộc là cháu trải qua thế nào đây?" Ninh Thu Đồng nhìn Ninh Tịch mà hai chân mày cau chặt lại.

Ninh Tịch cười đáp: "Cũng không tệ lắm đâu cô, ngoại trừ năm trở về nhà họ Ninh ra thì còn lại vẫn rất tốt ạ."

Ninh Thu Đồng nghe vậy thì trái tim khẽ nhói đau, bà hít sâu một hơi, kéo Ninh Tịch tới làm quen mấy nhân vật có tiếng ở gần đó, giới thiệu cho cô những nhân vật nào đáng để kết giao.

Cho dù là bây giờ Ninh Tịch chỉ xuất hiện với cái danh con gái nuôi nhà họ Ninh, nhưng là người mà Ninh Thu Đồng bà bao bọc thì còn có ai dám không nể tình!

Mà sự thật đúng là như thế, việc Ninh Thu Đồng cất nhắc cô con gái nuôi của nhà họ Ninh khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ nhưng ai nấy cũng đều rất nể tình. Huống hồ khí chất của cô gái này rất nổi trội, cũng có độ nổi tiếng không thua kém gì Ninh Tuyết Lạc, vì thê bọn họ cũng vui vẻ mà nể mặt Ninh Thu Đồng.

Ninh Tuyết Lạc đứng đó trơ mắt nhìn cô em gái họ của bố mình, cô của cô ta... lại đang ra mặt giúp đỡ Ninh Tịch, cô ta tức đến nỗi mặt mày trắng bệch.

-----O-----

Chương 1307: Người Đã Thích Rất Nhiều Năm.

Con mụ già chết tiệt này, rõ ràng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đã thừa nhận trước mặt mọi người rằng cô ta mới là Đại tiểu thư của nhà họ Ninh cơ mà!

Cô ta cũng đã cố hết sức chiều theo ý Ninh Diệu Hoa, hạ thấp mình đi nịnh nọt bà ta rồi, kết quả là bà ta còn chẳng cho cô ta chút sắc mặt tốt nào. Càng quá đáng hơn là hôm nay lại còn dẫn Ninh Tịch tới bữa tiệc này, rõ ràng là rắp tâm muốn khiến cô ta khó xử mà!"

"Tuyết Lạc, chuyện này là sao? Sao cô của cậu lại dẫn con bé nhà quê kia tới nơi này thế?" Ứng Phương Lâm chau mày hỏi.

Ninh Tuyết Lạc cười khổ một tiếng: "Tớ cũng không rõ cho lắm, không biết tại sao mà cô ấy rất không thích tớ, nhưng... quan hệ với Ninh Tịch thì lại rất thân thiết."

Kim Huyên Huyên thấy vậy cũng nói: "Chẳng qua là cậu đơn thuần quá thôi, sao mà đấu lại con nhỏ kia. Công ty của cô nhà cậu cũng không nhỏ, ông dượng Quảng Văn Bác của cậu ở nước ngoài làm ăn cũng lớn nữa, cái đùi lớn như thế thì bảo sao mà con nhỏ kia không tìm cách mà bám vào được!"

Ứng Phương Lâm khinh thường bĩu môi: "Cái gì mà nữ cường nhân, cái gì mà nữ Gia Cát Lượng, tớ thấy đầu của Ninh Thu Đồng bị rút gân rồi, đối xử tốt với con nhà quê kia mà không sợ bị người ta chế giễu cho à?"

"Tớ đã nói con nhà quê này rất thủ đoạn mà! Vừa vào Thịnh Thế chưa được một năm mà đã có thể khiến Tô Dĩ Mạt xuống đài, còn nhổ sạch tận gốc như thế! Giờ cả Thịnh Thế chính là thiên hạ của cô ta rồi!" Giọng điệu của Kim Huyên Huyên đầy khoa trương.

Nghe đến đó, sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lại càng thêm khó coi.

Tuy trong Tinh Huy hiện giờ cô ta là Tiểu Hoa đứng đầu nhưng phía trên vẫn có mấy người kì cựu chèn ép, một vài tài nguyên quốc tế hay phim của Hollywood trước mắt vẫn chưa tới lượt Ninh Tuyết Lạc cô.

Còn Ninh Tịch ở Thịnh Thế thì lại khác, Thịnh Thế nhiều nghệ sỹ mới nhưng ít nghệ sỹ kì cựu. Không còn Tô Dĩ Mạt cản chân, lại được Lục Cảnh Lễ đích thân nâng đỡ, người quản lý lại là người quản lý vàng - Lâm Chi Chi, hơn nữa giờ lại còn được sự tán đồng của Lục Đình Kiêu. Lại còn có Thiên Hạ với Người Tìm Mộng tạo thế để trở thành diễn viên mới nổi nhất... danh tiếng của Ninh Tịch có thể không tiến cao hơn được nữa sao?

Hôm nay có nói Thịnh Thế là thiên hạ của cô ta quả thật là vẫn còn chưa đủ.

Cũng may bây giờ Ninh Tịch muốn dấn thân vào thị trường quốc tế thì vẫn còn quá sớm, chỉ là tuyệt đối không thể để cô ta cứ thế phát triển...

...

Ninh Thu Đồng dẫn theo Ninh Tịch đi làm quen một vòng rồi mới thỏa mãn dừng lại, hai người gọi Ninh Thiên Tâm tới cùng vừa nói chuyện vừa ăn gì đó.

Chỉ là, từ đầu tới cuối Ninh Thiên Tâm vẫn có vẻ không yên lòng, cứ một chút là lại nhìn điện thoại.

"Thiên Tâm nhà ta đang yêu đấy à?" Ninh Thu Đồng thấy thế bèn trêu ghẹo.

Hai gò má của Ninh Thiên Tâm lập tức đỏ lên: "Nào có đâu cô, cô đừng trêu cháu nữa mà!"

Ninh Tịch chớp chớp con mắt: "Hừm, trông chị kìa, cứ luôn nhìn điện thoại mãi, không phải là đang đợi... Người đàn ông mà chị đã thích bao nhiêu năm kia đấy chứ?

Ninh Thiên Tâm hơi sửng sốt vì câu hỏi của Ninh Tịch, ngay sau đó hai gò má lập tức càng đỏ hơn.

Thấy cô ấy như thế, Ninh Tịch tỏ vẻ quả nhiên là vậy, "hừ" một tiếng nói: "Biết ngay là tên kia mà!"

Cô chị họ này của cô không phải là người có con mắt bình thường, cho dù người tốt đến đâu chị ấy củng chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông kia. Mỗi nhất cử nhất động của người đàn ông kia đều có thể khiến chị ấy mất hồn mất vía, cho dù chỉ là đưa cho chị ấy một chiếc lá cây thôi, chị ấy cũng có thể xem như là bảo vật quý giá trong nhiều năm.

Ninh Tịch tỏ vẻ thán phục với việc này, mỗi lần cô gặp chị ấy liền như nhìn thấy được chính mình năm đó vậy...

-----O-----

Chương 1308: Xuất Hiện Một Cách Khoa Trương

"Gần đây có tiến triển gì mới không?" Ninh Tịch kề sát lại tò mò hỏi han.

"Cũng có một chút chút! Thật ra chị cũng không biết rốt cuộc có được tính là có hay không nữa!" Ninh Thiên Tâm rầu rĩ không thôi, dáng vẻ hoàn toàn là bị lạc vào tình yêu mất rồi.

Ninh Thu Đồng cười cười nhìn hai cô cháu gái, cảm thán tuổi trẻ thật tốt: "Cô có việc phải ra đây một chút, hai đứa cứ trò chuyện nhé!"

"Vâng ạ, hẹn gặp lại cô~"

"Cô bận việc đi ạ!"

...

"Có một chút chút rốt cuộc là bao nhiêu! Nói cụ thể ra một chút đi! Em sẽ phân tích cho chị!" Ninh Tịch thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ nghẹn khuất đến xoắn xuýt của Ninh Thiên Tâm.

Ninh Thiên Tâm hơi do dự một chút, nhìn thoáng xung quanh xác định không có người ở gần mới yếu ớt nói: "Chị... bọn chị có xảy ra quan hệ!"

"Ôi đệt! Cái gì cơ!" Thiếu chút nữa là Ninh Tịch đã gào tướng lên, hết sức kinh ngạc nhìn cô chị họ ngày thường luôn rất ngoan ngoãn truyền thống, bảo thủ này của mình: "Chị Thiên Tâm, thế này mà gọi là một chút thôi à! Chị đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái liền trở nên nổi tiếng đấy!"

Khuôn mặt của Ninh Thiên Tâm thoắt cái đỏ bừng: "Ý chị là... tuy bọn chị có xảy ra quan hệ... nhưng mà mọi chuyện cũng chẳng có thêm diễn biến gì lớn cả."

Nghe đến đó, Ninh Tịch lập tức nhận ra có chỗ không đúng, "Mẹ nó, cái tên khốn kia ăn xong thì phủi mông chạy?"

"Lúc đó anh ấy uống say rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, sau đó anh ấy đã xin lỗi chị..." Vẻ mặt Ninh Thiên Tâm nhìn qua lại thêm mấy phần đắng chát.

Ninh Tịch tức đến nỗi đau cả ngực, không chỉ ăn xong rồi chạy mà lại còn là say rượu tìm Tình! Một! Đêm!

"Chị Thiên Tâm, sao chị lại ngây thơ đến thế hả, nếu đàn ông mà say đến thế thì làm gì còn sức mà làm chuyện đó được nữa..." Ninh Tịch tỏ vẻ bảo bối nhà mình bị người ta giày xéo, tức đến nỗi sắp hộc cả máu.

Cô thật sự rất muốn biết đối phương là ai! Nhất định cô phải làm thịt, chặt cái tên hỗn đản kia thành tám khúc mới được!

Đáng tiếc, lúc trước cô đã từng hỏi rồi, nhưng Ninh Thiên Tâm lại rất kín miệng, đánh chết cũng không chịu hé răng nửa lời.

Nhìn dáng vẻ bần thần của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch cố nén lửa giận trong lòng, cau chặt đôi lông mày lại hỏi: "Em hỏi chị, tối đó... lúc hai người ở cùng nhau thì có sử dụng biện pháp an toàn không?"

Vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm có hơi xấu hổ: "Không có... Lúc đó ở chỗ chị, chỗ chị... không có thứ đồ này!"

"Em biết ngay mà..." Ninh Tịch lại băm vằm tên hỗn đản kia thành tám mảnh trong lòng thêm một lần nữa, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy sau đó chị có uống thuốc tránh thai không?"

Sắc mặt của Ninh Thiên Tâm lập tức trắng bệch: "Lúc đó chị hoảng quá, nói thật đến bây giờ mà chị vẫn còn chưa bình tĩnh được lại ấy, thế nên... không nghĩ được đến chuyện này!"

Ánh mắt của Ninh Tịch vô thức rơi xuống bụng của Ninh Thiên Tâm, trán khôn ngừng đau nhói.

Ninh Thiên Tâm là tờ giấy trắng, không hiểu gì thì thôi, chẳng nhẽ tên đàn ông kia cũng không hiểu? Nếu không muốn phụ trách thì thôi, sao không nhớ mà nhắc nhở một chút chứ?

Có thế nào cô cũng không thể ngờ được người thân bên cạnh mình lại gặp phải loại đàn ông cặn bã rác rưởi này.

Ninh Thiên Tâm sau khi được Ninh Tịch nhắc nhở, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên: "Tiểu Tịch, chị... chị ra ngoài trước một chút!"

Không được, cô phải ra hiệu thuốc mua thuốc tránh thai mới được!

Ninh Tịch lo lắng cho Ninh Thiên Tâm, bèn vội vàng đuổi theo, nhưng vừa tới cửa liền trông thấy một người dọa cô hết hồn, lập tức quay người bỏ chạy!

Móa! Vân Thâm!

Không thể nào!

Việc này... là không thể nào!

Ninh Tịch trốn trong đám người tham gia bữa tiệc, dè dặt thận trọng liếc nhìn về phía cửa ra vào qua khe hở giữa muôn vàn người... Không biết có phải cái tên này lại lên cơn điên rồi hay không mà lại dám... dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi công khai thế này. Hơn nữa còn không thèm che giấu diện mạo thật của mình, mái tóc bạch kim càn rỡ nghênh ngang kia, quả thật muốn người ta nhận nhầm cũng khó.

-----O-----

Chương 1309: Ngọn Núi Vàng.

Di Động Cái đầu bạch kim chói lọi, lại thêm tướng mạo như yêu nghiệt kia lập tức hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.

Nếu người bình thường mà có mái tóc bạch kim như thế rất có thể khiến người ta phản cảm, nhưng với tên này thì lại không, còn có cảm giác hắn ta vốn phải là như vậy. Giống như cây hoa anh túc biết rõ là có độc nhưng vẫn không kìm được mà tiến gần đến.

Không ít thiên kim tiểu thư đang ngây người si mê nhìn hắn... "Người đàn ông kia là ai thế?"

"Thật... thật đẹp trai quá đi! Nhưng sao tôi không có ấn tượng nhỉ! Theo lí mà nói nếu khí chất đặc biệt thế này thì tôi không thể nào quên được mới đúng!"

...

Trong tiếng xì xào bán tán, không biết là ai trong mọi người kích động la lên một tiếng: "Vị kia... vị kia chẳng nhẽ là Vân tổng trong truyền thuyết?"

"Hả? Vân tổng nào?"

"CEO của tập đoàn đầu tư mạo hiểm Ức Lam đó!!!"

"Hả! Không phải chứ! Chính là tay tài phiệt đột nhiên mang một đống tiền về nước đó hả?"

"Cái này thì... tôi cũng không chắc, vì chưa có ai biết vị kia có vẻ ngoài thế nào, cũng chẳng biết bao nhiêu tuổi, chỉ nghe đồn là có mái tóc bạch kim, mà khí độ của người đàn ông này lại bất phàm như thế nữa nên tôi mới thấy nghi nghi!"

...

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng vì không xác định được thân phận của người kia nên vẫn chưa ai dám tùy tiện tiến lên làm quen.

Mãi đến khi chủ trì của bữa tiệc - tổng giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Minh Viễn vội vàng lau mồ hôi bước ra nghênh đón người đàn ông tóc bạc kia, sau đó cung kính mời người đàn ông kia vào... Thấy vậy, trong bầu không khí lập tức vang lên những tiếng hít khí lạnh liên tiếp!

"Thật sự... thật sự là anh ta?"

"Không sai đâu, chắc chắn người nọ là CEO Vân Thâm của Ức Lam, thật ra thì công ty Minh Viễn vốn cũng chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật trên tầm trung thôi, nhưng vì được Ức Lam ném cho chục nghìn vạn mới nhảy lên thành ông trùm trong giới đấy!"

"Thế á!"

...

Trong phút chốc, dường như mắt của tất cả các ông chủ lớn ở đây đều lóe sáng, trong mắt họ, Ức Lam này quả thật là một ngọn núi vàng khổng lồ!

Huống hồ, Ức Lam này vừa mới về nước, đang trong giai đoạn tìm đối tác đầu tư thích hợp, đây đúng là cơ hội tốt để kết giao... Dần dần đã có người không nén được lòng mình, lục tục bước về phía trước, hòng chiếm được một miếng thịt mỡ.

Đương nhiên, trong trường hợp này kị nhất là tự mình xông lên, phải cần có người dẫn tiến mời hợp phép tắc, vì thế tổng giám đốc Thôi Minh Viễn của công ty Minh Viễn lập tức được vây quanh. Tất nhiên có chút thêm việc nhưng mời được vị đại nhân này đến dự tiệc, Thôi Minh Viễn vẫn cảm thấy vô cùng có mặt mũi, vì thế khuôn mặt hơi mập mạp của ông ta tràn đầy vẻ phơi phơi.

Lúc đó ông ta chỉ phát thiệp mời thử mà thôi, vốn cho rằng chưa chắc đã mời được đối phương nên vẫn chưa hề tiết lộ chuyện này với bất cứ ai ở đây, nào ngờ cuối cùng vị kia lại đến thật, đúng là khiến ông ta được sủng mà kinh.

Ức Lam vừa mới đặt chân về nước đã rót vốn đầu tư cho vài ngành công nghiệp mới nổi, thu về một đống tiền như thế cái vòng luẩn quẩn của giới doanh nhân Đế Đô làm sao mà không nghe ngóng về vị tổng giám đốc trẻ tuổi này. Chỉ là, người này như thần long thấy đuôi không thấy đầu, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời. Hôm nay, có được cơ hội tốt như thế dễ gì mà bọn họ bỏ qua.

Ngay cả Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng vứt Ninh Tịch ra sau đầu luôn, hối hả tìm người "dẫn mối" tới làm quen với cái mỏ vàng kia.

Về phần Ninh Tịch sao... Sau khi chắc chắn người nọ đúng thật là Vân Thâm thì cô vẫn đang vắt óc nghĩ cách làm thế nào để chuồn đi êm đẹp... Cô không rõ chuyện trong giới làm ăn lắm, thỉnh thoảng cũng có nghe đến cái tên Ức Lam, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng vị tổng giám đốc của tập đoàn này lại là Vân Thâm!

Cô còn tưởng rằng tên này chỉ tạm thời về nước thôi, bây giờ xem ra hắn ta đang từng bước một di dời thực lực về trong nước...

-----O-----

Chương 1310: Cô Gái Kia Mắt Bị Mù Rồi!

Mà đám người kia lại đang chặn cửa ra vào, Ninh Tịch tìm mãi cũng không thấy cơ hội chuồn yêm, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, chờ tên kia bỏ đi.

Cô hiểu rất rõ tên này, hắn ta chắc chắn sẽ không dừng ở đây lâu đâu.

Chỉ là, lúc này đây, không biết có phải tên kia rắp tâm đối nghịch với cô hay không mà mãi vẫn không có ý rời đi... "Vân tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, thật khiến người ta khâm phục! Không biết ngành chính của Vân tổng ở nước ngoài là gì?" Lại có thể tích lũy được khối tài sản khổng lồ như thế... Những người khác cũng đều rất tò mò về vấn đề này, tất cả đều nghĩ vị này là con nối dõi của một gia tộc làm ăn lâu đời nào đó ở nước ngoài.

Vân Thâm nhẹ nhàng nâng một li rượu lên, nghe vậy bèn không nhanh không chậm mở miệng: "Buôn vũ khí."

Vừa dứt lời, cả hội trường liền im phăng phắc.

Sau đó là một tràng tiếng ho khan: "Ha ha ha ha... Vân tổng đúng là hóm hỉnh!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Vân tổng thật biết nói đùa!"

...

"Không biết Vân tổng đã có bạn gái hay chưa?"

Hiển nhiên là đây là vấn đề mà tất cả những ông chủ có con gái đang ngồi ở đây đều rất quan tâm.

Vân Thâm như có như không liếc về phía nào đó, buồn bã nói: "Vốn từng có, nhưng lại bị người ta đá rồi."

"Khụ... Khụ khụ khụ... Vân tổng lại nói đùa nữa rồi! Nào có cô gái nào lại đá cậu được chứ!"

"Đúng vậy đấy! Chắc chắn là cô gái kia mắt bị mù rồi.

Ninh Tịch mắt mù đang ngồi cách đó không xa: "..."

"Lần này Vân tổng về nước đầu tư, góp phần xây dựng phát triển đất nước, đây quả thật là nghĩa cử cao đẹp, không biết là ngài có hứng thú với lĩnh vực nào?" Có người hỏi.

Vân Tâm: "Tùy tâm trạng."

Tất cả mọi người: "..."

Mẹ kiếp! Có thể đừng nói đùa nữa được không hả!

Ok ok ok, ngài có tiền ngài có lý, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!

...

Mắt thấy Vân Thâm nói ra mấy câu tẻ nhạt không thể tẻ nhạt hơn, ấy thế mà đám người kia thì vẫn vô cùng kiên cường tiếp tục xây dựng bầu không khí trò chuyện xấu hổ, Ninh Tịch quả thật là vô cùng bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.

Ở bên này, cô đợi tới đợi lui, còn chưa đợi được Vân Thâm đi thì đã đợi được phiền phức đến rồi... Cô ngồi ở trong góc cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thì một mùi rượu gay mũi bỗng xộc tới, một người đàn ông độ 50 tuổi say khướt ôm bụng bia lảo đảo tới trước mặt cô: "Cô... Cô chính là Ninh Tịch?"

"Vị tiên sinh này có gì chỉ bảo?" Ninh Tịch cau mày.

"Bao... Bao nhiêu tiền..." Lão già kia lớn miệng hỏi.

"Cái gì?" Ninh Tịch nheo mắt lại.

"Tôi hỏi cô! Bao nhiêu tiền một đêm!" Lão bụng bia kia hỏi với vẻ không kiên nhẫn.

Giọng ông ta hơi lớn, dần dẫn đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người đang vây quanh Vân Thâm ở bên kia... "Vị tiên sinh này, ông say rồi." Ninh Tịch không muốn bị chú ý, thế nên chỉ đành nhẫn nại mà đuổi ông ta đi.

"Nói vớ vẩn ít thôi, tôi hỏi cô bao nhiêu tiền! Ha ha, ai cũng nói cô kiêu lắm, ngược lại tôi muốn xem ngủ với cô có gì khó..." Lão ta càng nói càng khó nghe.

Có quản lý phát hiện ra sự việc bên này nên vội vàng tới giải vây, nhưng có vẻ như cái lão này uống nhiều quá rồi, hùng hùng hổ hổ không nghe ai khuyên bảo. Những người tới đây đều là khách quý, quản lí khách sạn cũng không dám đắc tội nên nhất thời cục diện trở nên bế tắc.

-----O-----

Chương 1311: Cô Đã Tạo Nghiệt Gì Thế Này!

Lão bụng bia kia chỉ vào quầy bar đã có đầy rượu đế được rót sẵn, sẵng giọng nói: "Không phải chỉ là tiền thôi sao! Ông đây có nhiều tiền! Chỉ cần cô uống hết toàn bộ số rượu này, ông đầy liền đầu tư cho cô 5000 vạn đóng phim!"

Vì phía bên này quá ồn ào nên cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tất cả mọi người, kể cả cái người đang được vây quanh kia... Gân xanh trên trán Ninh Tịch nổi hết lên, mẹ kiếp! Cô đã tạo nghiệt gì thế này! Cứ gặp phải tên kia là liền không có việc gì tốt... "Woa! 5000 vạn đó!"

"Mấy cô gái trong ngành giải trí chỉ cần uống chút rượu, ngủ với người ta là đã kiếm được món hời như thế rồi, buôn bán đúng là có lời ghê ta!"

"Nhưng cô bé kia có Ninh Thu Đồng làm chỗ dựa đấy!"

"Tôi thấy động cơ Ninh Thu Đồng làm chỗ dựa cho cô ta cũng không thuần khiết lắm đâu... Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, con gái nuôi có tác dụng gì, có ai mà không biết chứ!"

...

Ninh Tuyết Lạc đứng cách đó không xa theo dõi trò hề này, nghe mấy tiếng bàn tán mà khuôn mặt cô ta không kìm được vẻ đắc chí, trào phúng.

"Ninh Diệu Hoa, ông xem cô con gái tốt của ông đó, tôi đã nói ông nghĩ cách đưa nó đi rồi, thế mà ông còn không nghe!" Vẻ mặt của Trang Linh Ngọc vô cùng âm trầm.

Kể cả có là con gái nuôi thì cũng đủ mất mặt rồi, nếu để người ta biết là con gái ruột thì... Sắc mặt Ninh Diệu Hoa cũng không được dễ nhìn lắm chỉ có thể nạt nộ: "Bà mắng tôi làm cái gì, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Sao tôi có thể đề phòng được chứ!"

Ứng Phương Lâm đứng bên cạnh ra giọng "an ủi": "Chú dì, hai người đừng nóng giận như vậy hại mình lắm, dù sao thì Ninh Tịch cũng làm trong giới giải trí, lại xinh đẹp nữa, chuyện này cũng khó tránh khỏi mà!"

Kim Huyên Huyên lập tức tiếp lời: "Cái gì chứ, chẳng phải Tuyết Lạc cũng làm nghề này đấy à? Không có lửa làm sao có khói! Còn không phải là vì cô ta không biết chừng mực nên mới như vậy sao!"

Kẻ xướng người hoạ, khiến cho vẻ mặt của Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa càng khó coi hơn, nhưng hai người cũng chẳng có ý muốn tiến lên lên giải vây cho Ninh Tịch.

Dù sao Ninh Tịch cũng là do Ninh Thu Đồng dẫn đến, chẳng liên quan gì đến bọn họ cả, cứ xem như không có quan hệ gì là được, tránh rước lấy phiền phức không đáng có.

Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cùng đánh mắt nhìn nhau, thống nhất không quan tâm đến chuyện này.

Cách đó không xa, con sâu rượu già kia ẫn không chịu buông tha: "Uống đi! Sao? Vẫn còn chê ít à? Chỉ là một con hát thôi! Vậy mà còn tưởng mình là tiểu thư danh giá là ngọc cành vàng cơ à?"

Xung quanh dần vang lên những lời xì xào bán tán... "Mọi người nói xem cô gái này có uống không?"

"Nhiều rượu như vậy, uống để chết à..."

"Nhưng đây là 5000 vạn đó! Có ai dằn lòng nổi chứ? Cho dù chết cũng phải uống! Sĩ diện mà làm cái gì?"

...

Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, Ninh Tịch cũng không định tỏ vẻ đáng thương, cô nở nụ cười lạnh: "Khéo thật đó, tôi đây cũng rất thích xem người khác uống rượu. Vị tiên sinh này, nếu như ông uống được hết toàn bộ rượu trên quầy này, tôi sẽ cho ông 100.000 vạn, thế nào?"

Vừa dứt lời, chung quanh liền im bặt một lúc rồi bắt đầu bùng nổ những tiếng xì xào...

"Hừ! Cô gái này đúng là can đảm! 100.000 vạn à! Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền!"

"Chả quan hệ gì cả dù sao Tiền Tài Tuấn cũng sẽ không uống!"

"Đột nhiên tôi có hơi thích cô gái này rồi đấy, đúng là gan dạ!"

"Ha ha ha... Ghét nhất mấy kẻ mượn rượu giả điên còn hạ nhục người khác như này, cho dù muốn tìm gái chơi thì cũng cần gì phải làm xấu mặt con gái nhà người ta trước mặt nhiều người như thế!"

...

Cách đó không xa, một tia sáng lướt qua đôi mắt của Vân Thâm, hắn ta bật khẽ một tiếng cười.

-----O-----

Chương 1312: Tôi Cho Ông 100.000 Vạn.

Khi quyết định tiến vào giới giải trí này, Ninh Tịch cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Những chuyện thế này có quá nhiều, cũng quá tầm thường rồi, chuyện trước mắt cũng chỉ là một tình huống nhỏ trong vô vàn cơn sóng ngầm mà thôi.

Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ lựa chọn sao để dàn xếp ổn thỏa nhất, nhưng hôm nay cô tới đây với Ninh Thu Đồng, nếu cứ để con sâu rượu già này được nước làm tới thì sẽ làm cho Ninh Thu Đồng mất mặt.

Hơn nữa, vừa rồi trước khi cô nói những lời này đã âm thầm bảo phục vụ đi tìm Ninh Thu Đồng rồi.

Bây giờ cô chỉ cần ứng phó sao cho kéo dài thời gian chờ Ninh Thu Đồng đến là không có vấn đề gì cả.

"100...100.000 vạn? Con đĩ thối! Mày đùa tao đấy à!" Lão bụng bia kia lập tức gầm lên giận dữ.

Ninh Tịch tỏ vẻ vô tội nói: "Vị tiên sinh này, tôi đây rất nghiêm túc, nếu không thì ông có thể uống thử hết xem xem tôi có đùa ông hay không!"

Vừa dứt lời, chung quanh lại vang lên những tiếng cười.

"Cô gái này thú vị thấy đấy!"

"Quả thật là rất thú vị! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh!"

...

Rõ ràng Ninh Tịch ỷ vào việc Tiền Tài Tuấn sẽ không uống, thế nên mới chặt đẹp như vậy.

"Mày... mày đừng có mà đứng đó nói xàm! Nói! Rốt cuộc rượu này mày có uống hay không!" Trong mắt Tiền Tài Tuấn ánh lên vẻ hung ác, vì một con đàn bà mà mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, sao lão có thể bỏ qua cho con ả này được.

Thật ra xem đến đây thì đã có không ít người đứng về phía Ninh Tịch rồi, cho dù Ninh Tịch chỉ là con nuôi, là nghệ sĩ, nhưng nhân phẩm của gã Tiền Tài Tuấn này đúng là quá LOW rồi.

Trái lại, việc Ninh Tịch không tự ti, cũng chẳng phản ứng thái quá mà bình tĩnh ứng phó đã khiến không ít người tán thưởng.

Chỉ là, cái lão Tiền Tài Tuấn này cũng có chút quyền thế ở Đế Đô, lại có anh làm quan to nên không có mấy ai dám đắc tội với lão, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho cô gái xui xẻo này.

Tiền Tài Tuấn vẫn không ngừng lèm bèm, Ninh Tịch thì vẫn cố kéo dài thời gian, bỗng đám người vây xem đột nhiên dời ra mở đường.

Chỉ thấy, người mà cô một mực muốn trốn tránh đang bước qua đám người, đi từng bước về phía cô và Tiền Tài Tuấn.

Ninh Tịch lập tức đề cao cảnh giác.

Cái tên này lại muốn làm cái gì đây?

Những người khác trông thấy Vân Thâm bước tới thì đều vô thức nhìn sang... "Tiền tổng..." Người đàn ông nọ dừng bước trước mặt Tiền Tài Tuấn, lên tiếng chào hỏi.

Tiền Tài Tuấn kia trông thấy Vân Thâm thì liền biến sắc, lập tức tỉnh táo hơn mấy phẩn: "Vân...Vân tổng?"

Không ngờ Vân Thâm lại chủ động tới bắt chuyện với mình, Tiền Tài Tuấn vội vàng chà tay lên quần áo cho sạch sẽ, sau đó mới chìa tay ra: "Vinh hạnh, vinh hạnh! Đã sớm muốn hẹn gặp ngài, nhưng ngài trăm công nhìn việc như thế vẫn chưa có cơ hội..."

Tiền Tài Tuấn không đoán được lý do Vân Thâm chủ động tìm mình để làm gì, vì thế chỉ có thể nịnh bợ trước vậy.

Vân Thâm không đưa tay ra, ngược lại Tiền Tài Tuấn cũng không để ý, hoàn toàn quên luôn Ninh Tịch, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu dự án của mình: "Vân tổng, nếu ngài đầu tư vào dự án của tôi thì chắc chắn sẽ không lỗ... Ngài cũng không cần phải lo đến quan hệ với phía chính phủ bên kia."

Còn chưa dứt lời, Vân Thâm đã đầy thâm ý nói: "Việc đầu tư, không phải là không thể."

Sắc mặt Tiền Tài Tuấn lập tức vui vẻ: "Ý của Vân tổng là?"

Vẻ mặt Ninh Tịch cũng khẩn trương, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống sắp diễn ra.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Vân Thâm không nhanh không chậm mở miệng: "Con người tôi ấy à, chẳng thích cái gì, chỉ thích xem người ta uống rượu, nếu Tiền tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 100.000 vạn!"

-----O-----

Chương 1313: Không Theo Kịch Bản Này...

Câu này... quả thật là không khác gì lời mà Ninh Tịch vừa nói khi nãy!

Tất cả đều quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kì dị.

Chẳng lẽ vị Vân tổng này đang... làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Dựa theo kịch bản thông thường thì có vẻ là đúng thế thật, nhưng chỉ bằng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Vân Thâm vừa rồi, mọi người cũng đã hiểu được phần nào tính cách cái gã đầu bạc này.

Vô cùng thất thường, không cách nào phán đoán được.

Vì thế, lúc này bọn họ cũng không dám đoán ý của hắn ta là gì... Ninh Tuyết Lạc cứ đinh ninh là Ninh Tịch sắp xấu mặt trước mọi người rồi, không ngờ giữa đường lại có người phá đám, hơn nữa người này còn là Vân Thâm - tổng giám đốc của Ức Lam, lúc này đôi môi cô ta đã bị chính mình cắn đến tím bầm.

Trước khi mọi chuyện rõ ràng, cho dù trong bụng Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc có nghi ngờ đến mấy thì cũng không dám có bất cứ hành động gì thiếu suy nghĩ... "Sao nào?" Vân Thâm nhấp một ngụm rượu, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không tài nào đoán được "..." Lúc này, Tiền Tài Tuấn đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, lão ta nhanh chóng tính toán.

Rốt cuộc là cái tên trước mặt có ý gì.

Là cố ý giúp con ả này hay chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nỗi muốn xem người ta uống rượu.

Thật đúng là... không đoán được!

Nhưng đây là 100.000 vạn đấy! Là 100.000 đấy!

Vốn lão ta cho rằng chỉ cần lấy dăm ba chục nghìn vạn là đã có thể hoàn thành dự án này của mình rồi, nhưng bây giờ lại đụng phải con số lớn như thế, đừng nói là lão mà bất cứ ai ở đây cũng đều cũng phải động lòng... Lại nói người có vị thế cao như Vân Thâm một lời đáng giá ngàn vàng sao có thể ăn nói linh tinh như con bé này được!

Lão thật muốn cảm ơn con nhóc này đã tạo cho lão một cơ hội tốt như thế!

Nghĩ tới đây, Tiền Tài Tuấn nhanh chóng đưa ra quyết định: "Này có là gì, chỉ cần Vân tổng thích thì chút việc nhỏ này có là gì! Vừa hay Tiền mỗ tôi đây khác thì chưa chắc nhưng rượu thì vẫn uống được!"

Nói xong, Tiền Tài Tuấn liền hít sâu một hơi, cầm một chén rượu trên quầy lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cầm một chén khác lên... Vân Thâm cười mà như không cười đứng bên cạnh xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua người nào đó... Mọi người vây xem Tiền Tài Tuấn uống rượu như nước thế kia thì ai nấy cũng đều hơi giật mình.

"Mẹ kiếp, nhiều rượu thế mà! Tiền Tài Tuấn không sợ uống chết à? Cho dù tửu lượng có tốt thì cũng không thể uống như thế được!"

"Tôi thấy lúc trước ông ta cũng uống không ít rồi, nếu cứ uống tiếp thế này không chừng sẽ có án mạng đấy..."

"Nhưng quả thật dạo này Tiền Tài Tuấn đúng là cũng rất thiếu tiền, cơ hội tốt như thế, cũng chỉ là vài chén rượu thôi, ai mà không muốn chứ! Là ông, ông có muốn không?"

"Nói vớ vẩn, đương nhiên là tôi tình nguyện rồi!"

...

Mắt Tiền Tài Tuấn càng lúc càng đục ngầu, bộ dạng như sắp ngã gục xuống rồi mà vẻ mặt Vân Thâm vẫn chẳng thay đổi chút nào, con ngươi lộ ra một tia sáng khiến con người ta rét lạnh...

Tiếng xì xào ngày càng nhỏ dần.

Mắt thấy cái bụng lão già họ Tiền kia càng có xu thế giống quả bóng bay, Ninh Tịch không khỏi đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của chính mình.

Cuối cùng Tiền Tài Tuấn cũng đã uống hết chỗ rượu trên bàn: "Vân... tổng đã... đã thấy hài lòng chưa?"

Vân Thâm nghe vậy thì nhướn mày nói: "Ơ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không ngờ Tiền tổng lại tưởng là thật, ông đúng là thật đáng yêu."

Nếu những lời này chỉ là... lời nói đùa thì sao lại trơ mắt nhìn ông ta nốc cả một đống rượu như thế.

Thật đúng là biết cách làm người ta thổ huyết mà!

"Cậu..." Tiền Tài Tuấn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tài nào tin nổi, muốn làm ầm lên nhưng lại không dám, khuôn mặt ông ta lúc này phải nói là vặn vẹo đến đặc sắc.

Này... này là... ông ta bị đùa bỡn sao?

Những người khác trong căn phòng nghe Vân Thâm nói thế cũng ngẩn hết ra, đồng thời cũng ngộ ra được một điều cái tên đầu bạc này là một tên sẽ không bao giờ dựa theo các kịch bản thông thường...

-----O-----

Chương 1314: Suýt Nữa Thì Tức Chết

Ngay lúc Tiền Tài Tuấn sắp ngất vì tức, Vân Thâm lại đổi giọng nói: "Hừm hừm, tài chính của tôi có hạn, 100.000 vạn thì đương nhiên không được, nhưng nếu ít đi một chút thì không thành vấn đề."

Vừa dứt lời thì Tiền Tài Tuấn lập tức như sống lại: "Cái này tất nhiên là dễ hiểu thôi, dễ hiểu thôi mà! Vân tổng cứ xem rồi quyết định, bao nhiêu cũng được hết!"

Cái ít này chắc cũng phải được dăm ba chục nghìn vạn chứ nhỉ!

Chỉ thấy, Vân Thâm nghiêng người nói với một vệ sĩ mặc áo đen mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, sau đó anh chàng vệ sĩ kia liền rời đi.

Nhìn bộ dạng có vẻ như là đi lấy tiền rồi?

Sau đó anh chàng vệ sĩ nhanh chóng trở về, trước khuôn mặt ngập vẻ chờ mong của Tiền Tài Tuấn, anh chàng vô cảm đưa tay về phía lão ta.

Tiền Tài Tuấn hấp tấp giơ hai tay ra... Một giây sau.

Một đồng tiền xu màu bạc rơi xuống lòng bàn tay mập mạp của Tiền Tài Tuấn... Tất cả mọi người, kể cả Tiền Tài Tuấn lại lần nữa ngẩn tò te.

Một... một đồng tiền!

Bọn họ hoa mắt rồi sao?

"Ặc, một đồng? Đó là một đồng à? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?"

"Không đâu... Đúng vậy đấy, đúng là một đồng!"

"Woa! Vị Vân tổng này quả thật... Hoàn toàn không thể đoán được một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện gì!"

"Không phải là vị Vân tổng này có thù oán gì với Tiền Tài Tuấn đó chứ?"

"Ai mà biết được! Nhưng chắc là như thế rồi!"

"Đáng đời, đây không phải là lần đầu tiên lão già Tiền Tài Tuấn này gây phiền phức cho cô gái này đâu. Lần trước, trong một buổi từ thiện, ông ta còn lấy một đồng tiền ra nhục nhã cô ấy nữa... Lần này coi như gặp báo ứng rồi!"

"Ặc, nghe lời này của anh, sao tôi cảm thấy hình như giữa Vân tổng và cô gái này có gì đó thì phải?"

...

Sau khi đồng một tệ rơi vào lòng bàn tay Tiền Tài Tuấn thì "rầm" một tiếng, ông ta ngã ngửa ra sau.

Lần này, quả thật là đã chết ngất vì tức rồi...

Tình hình Ninh Tuyết Lạc cũng không khá khẩm hơn là bao.

Quản lí khách sạn luống cuống tìm mấy nhân viên phục vụ đưa Tiền Tài Tuấn ra ngoài. Cơ mà lúc đối mặt với Vân Thâm thì một cái rắm anh ta cũng chẳng dám đánh, lại còn phải dè dặt nói: "Khiến ngài hoảng sợ rồi! Thật có lỗi quá!"

Thấy mọi chuyện phát triển đến trình độ này và những tiếng bàn tán đoán mò về cô và Vân Thâm càng lúc càng nhiều, Ninh Tịch cảm thấy đầu mình như to ra mấy lần nên vội nhân cơ hội Tiền Tài Tuấn ngất xỉu để thoát thân.

Lúc này, Ninh Diệu Hoa ngồi trong góc xem lâu như thế cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, kích động bước ra nói: "Cảm ơn Vân tổng trượng nghĩa, giải vây cho con gái tôi!"

Ninh Diệu Hoa vừa nói vừa móc một tấm danh thiếp ra: "Vân tổng, tôi là Chủ tịch hội đồng quản trị của Quốc tế Ninh Thị - Ninh Diệu Hoa, lúc trước chúng tôi cũng đã gửi một dự án xin đầu tư qua quý công ty, không biết Vân tổng có ấn tượng gì không?"

Mặc kệ lý do Vân Thâm ra tay là gì, nhưng đây quả thật là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

Vừa rồi bên cạnh cậu ta nhiều người như thế, ông ta chẳng có cơ hội để chen vào.

Ninh Tịch thấy Ninh Diệu Hoa vừa rồi trông thấy cô bị nhục nhã mà chẳng thèm ra mặt, bây giờ lại hộc tốc chạy tới đây đưa danh thiếp thì đôi mắt tối hẳn.

Vân Thâm liếc mắt qua nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy tấm danh thiếp của Ninh Diệu Hoa nói: "Quốc tế Ninh thị à, có một chút ấn tượng."

Ninh Diệu Hoa lập tức vui mừng vô cùng, sau đó thao thao bất tuyệt về nội dung cụ thể: "Không ngờ là Vân tổng lại nhớ rõ như vậy! Dù Quốc tế Ninh Thị chúng tôi không phải là số một số hai trong Đế Đô nhưng cũng được coi như là lâu đời, hơn nữa mối quan hệ hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Tô vẫn rất mật thiết, ngoài ra chúng tôi..."

-----O-----

Chương 1315: Darling À, Anh Là...

Cách đó không xa, mọi người trông thấy Ninh Diệu Hoa làm ngư ông đắc lợi thì hâm mộ không thôi.

"Ninh Diệu Hoa này thật đúng là biết chớp thời cơ, còn không biết người ta có đang giải vây cho con gái mình thật hay không mà đã chạy tới nịnh nọt tạo mối quan hệ rồi!"

"Giờ thì hay rồi, chúng ta phí nước bọt cả nửa ngày, cuối cùng người được lợi là ông ta!"

"Lão già này đúng là may mắn mà!"

Vân Thâm từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn nghe lời Ninh Diệu Hoa nói, hơn nữa thi thoảng còn đáp lại đôi ba câu nữa.

Ninh Diệu Hoa như mở cờ trong bụng, trình bày xong còn vội vàng hỏi dò: "Vân tổng cảm thấy thế nào?"

Trang Linh Ngọc đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ bốn phía thì vô cùng tự hào nhìn chồng mình. Ngay cả Ninh Tuyết Lạc cũng quên luôn việc xử lí Ninh Tịch, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng trước mặt.

Nếu đàm phán thành công dự án này thì Ninh thị sẽ có một bước nhảy vọt lớn. Mấu chốt là Ninh Diệu Hoa sẽ một công trạng lớn góp phần không nhỏ trong việc phá thế "chân vạc" được hình thành sau khi lập di chúc.

Cuối cùng Vân Thâm cũng mở miệng: "Hạng mục này của Ninh đổng đúng là không tồi..."

Cho nên...?

Dưới ánh mắt mong chờ của ba người nhà Ninh Diệu Hoa, Vân Thâm mỉm cười nhìn Ninh Tịch: "Cho nên, Darling à ~ em nói đi? Em có muốn tôi đầu tư cho ba em không?"

Ninh Diệu Hoa: "..."

Trang Linh Ngọc: "..."

Ninh Tuyết Lạc: "..."

Ninh Tịch: "..." Đệt!!!

Cô đã biết mà... tối nay thể nào cũng trốn không thoát!

Còn nữa, cái gì mà "ba em" chứ, tên này rõ ràng đang cố tình muốn cô chết vì buồn nôn.

Trong vài giây ngắn ngủi, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, kể cả Ninh Tuyết Lạc đều kinh hoảng nhìn về phía Ninh Tịch, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Chuyện này... rốt cuộc là sao?

Ninh Tịch hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc, lạnh tanh nói: "Vân tổng cứ đùa, chuyện này có vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết thì phải?"

Ninh Diệu Hoa nghe xong câu này liền y như đỉa phải vôi, cũng không quản nguyên nhân chuyện này là sao, nghiêm nghị quát: "Tiểu Tịch, đừng có nói linh tinh!"

"Ái chà, tiếc thật đấy, nếu đã vậy thì đành thôi vậy." Một câu của Vân Thâm thôi đã bác bỏ một hạng mục đầu tư.

Mặt Ninh Diệu Hoa đen kịt, sắc mặt Trang Linh Ngọc cũng không khá khẩm hơn là bao.

Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng chất vấn: "Không biết Vân tổng và chị tôi... có quan hệ gì?"

Ninh Tịch lập tức nói: "Không có gì cả!"

Vân Thâm thì lại chẳng hề có chút ý tứ muốn dừng trò "đùa dai" này lại, hắn ta nhìn Ninh Tịch cười một cái: "Sao lại không có gì được chứ? Darling à, anh là..."

Ninh Tịch lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua, nếu cái tên này mà dám nói hươu nói vượn, cô sẽ lập tức đồng quy vu tận với hắn!

"À..." Có vẻ như cuối cùng Vân Thâm cũng chán bầy nhây tiếp, thỏa mãn nhìn đôi mắt đang trợn tròn của Ninh Tịch, cong môi nói: "Anh là... Fan trung thành của em!"

Ninh Tịch: "..."

Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc nghẹn trân nghẹn trối đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Ninh Tuyết Lạc đột nhiên nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch.

Fan... của Ninh Tịch... Đột nhiên cô ta lại nhớ tới sự việc ở buổi tiệc từ thiện lần trước... Chẳng lẽ... anh ta chính là cái tên số 8 thần bí đã bỏ 10.000 vạn ra để mua cái vương miện kia tặng Ninh Tịch?

Lúc ấy MC cũng nói người này là fan trung thành của Ninh Tịch... A

-----O-----

Chương 1316: Cái Gì Gọi Là Vô Sỉ.

Hiển nhiên, Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc khá là bất ngờ với câu trả lời này.

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng lại là... lại là fan của Ninh Tịch!

Mà, đối phương còn si mê với Ninh Tịch như thế, gần như là nói gì nghe nấy!

Ninh Diệu Hoa nghĩ tới câu trả lời vừa rồi của Ninh Tịch mà tím ruột tím gan.

Con nhỏ chết tiệt này, nếu như vừa rồi thừa nhận thì có phải có mấy trăm nghìn vạn tiền đầu tư rồi không.

Theo ông ta biết thì trong tay Vân Thâm này chắc chắn có không ít hon mấy trăm nghìn vạn đâu.

Ninh Diệu Hoa muốn cứu vớt tình hình nhưng Vân Thâm đã không còn muốn nhiều lời với ông ta nữa, xoay người tính rời đi, trước khi đi, còn quay lại nhìn Ninh Tịch nói: "Darling, đừng nhớ tôi quá, chúng ta sẽ gặp lại nhau... nhanh thôi ~"

Ninh Tịch: "..."

Vân Thâm vừa mới đi, Ninh Diệu Hoa đã liền không nhịn được nữa, đến cả Trang Linh Ngọc cũng chĩa mũi dùi về phía cô.

"Ninh Tịch, sao con lại không hiểu chuyện chút nào như thế hả!"

"Vừa rồi tại sao mày không trực tiếp đề nghị anh ta đầu tư vào Ninh thị, mày có biết vì một câu nói của mày mà công ty tổn thất bao nhiêu không?"

"Chị, chuyện chị vừa làm quả thật có hơi..."

Ninh Tịch đảo mắt nhìn từng người, đúng là sắp buồn nôn chết rồi, cô lạnh lùng nói: "Lúc tôi bị lão Tiền Tài Tuấn làm khó, mấy người làm như chẳng quen tôi cơ mà. Thế mà... bây giờ, lại yêu cầu tôi xin vốn từ một người xa lạ, để tôi nợ anh ta một ân tình lớn như thế, vậy sau này các người tính lấy gì ra để trả cái ân tình này đây?"

"Tiểu Tịch, vừa rồi là ba không qua kịp, lúc đó ba đã chuẩn bị ra ngăn cản rồi. Con cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như thế mà cáu giận với ba được! Khi nào rảnh con hẹn với Vân tổng ăn bữa cơm rồi nói vài câu giúp ba được không?" Ninh Diệu Hoa nghĩ đến cảnh Vân Thâm đối xử khác biệt với Ninh Tịch thì cũng không muốn trở mặt với cô, chỉ đành cố gắng hòa hoãn.

"Lúc ấy chúng ta không qua thì sao? Tự mày mất mặt còn muốn kéo bọn tao cùng bẽ mặt theo à?" Giọng điệu của Trang Linh Ngọc thì không được tốt như thế.

Cứ nghĩ tới chuyện Ninh Tịch vừa làm, cả người bà ta liền đầy lửa giận... Ninh Tuyết Lạc đứng bên cạnh thì "hiểu chuyển" săn sóc vỗ lưng cho Trang Linh Ngọc.

Đúng vào lúc này, bỗng từ sau lưng truyền tới một giọng nói sắc bén của phụ nữ: "Hừ, đúng là đủ mất mặt thật!"

"Cô..." Ninh Tịch nhìn người vừa tới.

Vừa rồi Ninh Thu Đồng đã nghe nhân viên phục vụ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, bà đau lòng xoa đầu Ninh Tịch, sau đó dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn ba người Trang Linh Ngọc: "Ninh Tịch có bố mẹ như các người mới là mất mặt! Lúc xảy ra chuyện thì nguyên một đám trốn còn nhanh hơn thỏ, quan hệ phủi sạch đến nỗi như người dưng nước lã! Đến lúc thấy người ta có giá trị lợi dụng thì một con gái, hai con gái ngọt xớt, anh và chị coi như đã cho tôi biết cái gì gọi là vô sỉ rồi đấy!"

"Cô..." Trang Linh Ngọc giận đen cả mặt.

"Tôi cái gì? Tôi nói cho các người biết, các người không nuôi Ninh Tịch lấy một ngày, cũng không dạy dỗ nó lấy một ngày, các người không có quyền yêu cầu nó làm cái gì hết!"

"Khụ, Thu Đồng, em nhỏ giọng một chút!" Ninh Diệu Hoa lo lắng nhìn ngó chung quanh.

Ninh Thu Đồng giận đến nỗi đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận, khuôn mặt bà lúc này như có một lớp băng mỏng bao phủ, bà kéo tay Ninh Tịch, đi thẳng vào giữa đám đông...

"Cô ta... Cô ta muốn làm gì!" Trang Linh Ngọc bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Ninh Tịch chau mày nhìn Ninh Thu Đồng: "Cô..."

Ninh Thu Đồng liền cắt lời cô: "Tiểu Tịch, con đừng nói gì hết, mọi chuyện đã có cô đây rồi!"

Nói xong, bà liền cất tiếng nói trước mặt tất cả mọi người ở đây: "Các vị!"

Trong chốc lát, mọi người đều vô thức nhìn về phía Ninh Thu Đồng.

-----O-----

Chương 1317: Đại Tiểu Thư Nhà Họ Ninh.

Nương theo tiếng nói của Ninh Thu Đồng, tất cả mọi người đều đưa con mắt tò mò nhìn qua, không biết Ninh Thu Đồng muốn làm gì... Mọi người đang nghiêng đầu hỏi han, bàn tán với nhau thì nghe Ninh Thu Đồng nói tiếp: "Chuyện vừa rồi tôi cũng đã biết, tôi sẽ truy cứu hành vi quấy rối cháu gái tôi của Tiền Tài Tuấn đến cùng, đương nhiên là không chỉ giới hạn ở việc dùng tới pháp luật."

Này là muốn nhổ cỏ tận gốc...

Vì một đứa con gái nuôi ở quê lên mà Ninh Thu Đồng làm đến mức này sao?

Ngay cả Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc vừa rồi còn chẳng nói gì cơ mà.

Trong một chốc, mọi người đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào...

"Mặt khác, tôi thấy có vẻ như mọi người đã hiểu lầm một chuyện, vì thế có một số việc tôi cần phải giải thích với các vị ở đây một chút... Như đã giới thiệu, Tiểu Tịch là cháu gái tôi, cháu ruột chứ không phải cháu nuôi cháu cò gì cả!"

Ninh Thu Đồng vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều xôn xao... Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc lập tức trắng nhợt, Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc muốn tiến lên ngăn cản nhưng cũng không kịp nữa rồi, ngữ điệu của Ninh Thu Đồng cực kì nhanh gọn, nói tiếp: "Năm đó, lúc Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc mới được sinh ra đã bị ôm nhầm trong bệnh viện. Mãi đến khi Ninh Tịch mười tám tuổi, chúng tôi mới đón được con bé về nhà họ Ninh! Ninh Tịch là cháu gái ruột của tôi, là cháu đích tôn nhà họ Ninh."

"Đừng nói là với thân phận của Tiểu Tịch, cho dù con bé chỉ là một đứa trẻ bình thường thì hành vi vừa rồi của Tiền Tài Tuấn cũng đã đủ khiến người ta khinh thường! Tin rằng các vị không có dị nghị gì với điều này!"

Đồng tử trong mắt Trang Linh Ngọc co lại: "Ninh Thu Đồng!!! Cô ta dám!

Cô ta thật sự dám! Tôi phải xé xác cô ta ra!"

Ninh Diệu Hoa giữ chặt lấy tay Trang Linh Ngọc: "Bà bình tĩnh một chút được không? Đây là nơi nào hả, còn sợ chuyện chưa đủ lớn à? Bây giờ gây sự với nó thì cũng chẳng cứu vớt được gì? Dù gì những gì nó nói cũng là sự thật mà! Chẳng bằng đợi mọi chuyện yên ổn..."

Lúc này đây, mọi người nào còn lòng dạ quan tâm chuyện Tiền Tài Tuấn nữa, tất cả đều dồn sức chú ý lên tin tức khủng bố mà Ninh Thu Đồng vừa đưa ra... "Chuyện... Chuyện gì thế này? Ninh Tuyết Lạc không phải là con ruột? Ninh Tịch mới là con ruột?"

"Đợi đã, đợi đã, đầu óc của tôi sắp lú rồi... thế là, Ninh Tịch mới là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn Ninh Tuyết Lạc chỉ là con bé nhà quê bị ôm nhầm thôi à? Thật không thể tin nổi!"

"Chẳng trách khí chất của Ninh Tịch này lại xuất chúng như thế, không ngờ chuyện này còn có ẩn tình như vậy!"

"Chậc chậc, vậy mà còn cứ thích giả vờ là mình Đại tiểu thư chân chính trước mặt người khác, chẳng trách Ninh Thu Đồng tức giận đến thế..."

"Tôi thì lại cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế, nếu thật sự như những gì Ninh Thu Đồng nói thì tại sao nhà họ Ninh mãi không công bố thân phận thật của Ninh Tịch? Đã thế lại còn luôn yêu chiều Ninh Tuyết Lạc như thế! Chẳng nhẽ đầu óc của Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc hỏng hết rồi à?"

...

Hai cô ả bạn thân của Ninh Tuyết Lạc, Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Ninh Tuyết Lạc, vẻ mặt y như gặp quỷ.

Ninh Tuyết Lạc vốn không phải là con ruột nhà họ Ninh, cô ta mới chính là cái đồ nhà quê được nhận nuôi kia. Còn Ninh Tịch mới là Đại tiểu thư nhà họ Ninh?

Chuyện này... sao có thể như thế được!

Nếu thật là như vậy, chuyện hai người bọn họ suốt ngày qua lại với cô ta, cung phụng cô ta như Đại tiểu thư, còn vì cô ta mà cười nhạo Ninh Tịch nữa... chuyện này tính thế nào đây?

Nếu là như vậy, chắc chắn Ninh Tuyết Lạc cũng tự rõ tình hình nhưng cô ta lại không nói gì cả, cứ xem hai người họ như hai con hề nhảy nhót vậy à?

-----O-----

Chương 1318: Nó Thì Cao Quý Hơn Ai?

"Tuyết Lạc, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô của cậu điên rồi à? Sao lại nói Ninh Tịch mới là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn nói năm đó cậu và Ninh Tịch bị ôm nhầm?" Khuôn mặt của Ứng Phương Lâm đầy vẻ không thể tin nổi.

Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm, nước mắt lã chã nói: "Tớ cũng chẳng biết tại sao cô lại nói như thế nữa..."

Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên nghe vậy thì lại nhìn nhau, thế nhưng lần này cũng không có hoàn toàn tin lời Ninh Tuyết Lạc như trước nữa.

Chuyện này... quả thật là có quá nhiều chỗ kì lạ.

"Thật có lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, lần khác có cơ hội sẽ mở tiệc bồi tội với mọi người!" Ninh Thu Đồng trôi chảy đưa ra lời từ biệt thì dẫn Ninh Tịch bỏ đi, để vợ chồng Ninh Diệu Hoa đối diện với tình trạng sứt đầu mẻ trán này.

Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng không chịu để yên chuyện này, lập tức ồn ào đến tận chỗ Ninh lão gia tử.

Đương nhiên là Ninh Thu Đồng cũng quyết không để mấy người đám Ninh Diệu Hoa thêm mắm dặm muối, lập tức dẫn Ninh Tịch về Ninh gia.

Vừa hay, tối nay có một vài chuyện nên nói cho rõ ràng!

"Nửa đêm nửa hôm rồi, còn ồn ào cái gì thế hả?" Vẻ mặt Ninh lão gia tử đầy giận dữ nhìn cả phòng đang ầm ỹ.

Không chỉ có Ninh Diệu Hoa và Ninh Thu Đồng mà Ninh Diệu Bang chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng chạy tới góp vui. Ông ta vừa biết tin, Ninh Thu Đồng đã nói chuyện của Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc ra trước mặt mọi người, nên giờ đang đấu tay đôi với nhà Ninh Diệu Hoa. Đây đúng là một hồi tuồng hay, đương nhiên ông ta phải đến tận nơi xem rồi!

Trang Linh Ngọc tức đến mức sắp phát điên: "Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Ninh Tịch đến bữa tiệc mừng của công ty Minh Viễn..."

Ninh Thu Đồng cười lạnh: "Tự ý? Chị dâu cả, chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."

"Cô câm miệng! Ninh Tịch là..."

"Hửm? Nó là gì của chị?"

Trang Linh Ngọc hít sâu một hơi: "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."

Nói xong, bà ta lại nhìn Ninh lão gia tử kể lể: "Cha, cô ta dẫn Ninh Tịch tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện Ninh Tịch mới là con gái ruột của con ra, nói năm đó Ninh Tịch và Tuyết Lạc bị ôm nhầm!"

Ninh Diệu Hoa cũng mở miệng nói: "Cha, lần này Thu Đồng đúng là hơi quá đáng quá rồi!"

Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói: "Quá đáng cái gì? Những lời Thu Đồng nói có câu nào sai à!"

"Cha..." Trang Linh Ngọc lập tức kêu thành tiếng.

Mắt Ninh Tuyết Lạc lập tức tối sầm...

"Được rồi, đừng có cãi cọ nữa, tuy không phải thời cơ thích hợp nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Ta đã cho mấy đứa thời gian lâu như thế, bảo mấy đứa xử lý cho tốt rồi, kết quả thì sao? Có phải chờ ta chết rồi Tiểu Tịch vẫn không thể nhận tổ quy tông đúng không?" Lão gia tử giận dữ gõ mạnh cây quải trượng xuống.

Trang Linh Ngọc cả giận nói: "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Thu Đồng nói toạc ra như vậy, cha bảo Tuyết Lạc của chúng con sống thế nào nữa đây? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây?"

Ninh Thu Đồng hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao chị không nghĩ đến Tiểu Tịch mang cái tiếng con nuôi nhà chị nhận từ quê lên thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào! Thế nào hả? Tiểu Tịch có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à? Nó thì cao quý hơn ai?"

Trang Linh Ngọc nghe Ninh Thu Đồng nói xong thì không nhịn được nữa, bà ta lao lên phía trước, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn... Ninh Diệu Hoa vội vàng nhào tới kéo Trang Linh Ngọc nhưng không biết là cố ý hay không suýt nữa thì đập cả khuỷu tay của mình vào mặt Ninh Thu Đồng. Cuối cùng bị Ninh Tịch lắc tay một cái ném ra xa một mét, sau đó che chở cho Ninh Thu Đồng đứng ra sau mình.

"Mày... cái đồ bất hiếu này! Mày dám ra tay với ba mày à!" Ninh Diệu Hoa ôm cánh tay đau đến tận xương, tức giận quát tháo.

-----O-----

Chương 1319: Chuyển Nhượng Cổ Phần

"Dừng lại hết cho ta! Còn ra cái thể thống gì nữa!" Ninh lão gia tử tức giận không nhẹ.

Con mắt Ninh Diệu Hoa nhìn Ninh Tịch không khác gì như nhìn kẻ thù vậy: "Đồ bất hiếu, đừng cho rằng tao không biết lòng dạ của mày, mày trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận cô mày như thế chẳng phải vì chút cổ phần công ty à? Mày cho rằng lừa được cổ phần của cô mày thì mày có thể thừa kế công ty à! Mày cho rằng mấy lão già trong công ty dễ đối phó à, không có tao che chở thì lúc đó mày sẽ bị ăn sạch chẳng còn cái xương nào đâu!"

Vẻ mặt Trang Linh Ngọc đầy trào phúng: "Luôn mồm nói không cần đồ gì của nhà họ Ninh, không chịu nhận bố mẹ, vậy mày đang làm cái gì đây?"

"Hai đứa chúng mày im miệng hết cho ta, cho dù Tiểu Tịch có thừa kế công ty thì cũng là danh chính ngôn thuận!" Vẻ mặt Ninh lão gia tử đầy tức giận.

Trong cảnh cãi cọ ầm ỹ, Ninh Tịch đột nhiên lên tiếng: "Chuyện liên quan đến cổ phần công ty, tôi vốn định ngày mai sẽ nói rõ mọi người. Nhưng, nếu như bây giờ hai vị đã không chờ được nữa thì giải quyết luôn vậy, vừa hay có ông nội ở đây."

Ninh lão gia tử chau mày: "Tiểu Tịch, cháu..."

Ninh Tịch cho ông nội một ánh mắt trấn an, sau đó lấy một tập văn bản ra.

Trong thoáng chốc, Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc, Ninh Tuyết Lạc và cả Ninh Diệu Bang đều nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay Ninh Tịch.

Bởi vì, ngay trang đầu của tập tài liệu đã viết mấy chữ "Văn kiện chuyển nhượng cổ phần" vô cùng nổi bật.

"Văn kiện chuyển nhượng cổ phần!" Ninh Diệu Bang kinh ngạc kêu lên, chẳng nhẽ Ninh Tịch muốn chuyển cổ phần ra ngoài?

Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc đầy khẩn trương, chẳng nhẽ Ninh Tịch đã bị cái giá mà cô ta đưa ra trước đó thuyết phục?

Không đúng... con khốn kia chưa bao giờ muốn cô ta được sống tốt đẹp cả... Sao có thể bán cổ phần công ty cho cô ta!

"Bộp" một tiếng, Ninh Tịch mở tập văn kiện kia ra, để trên mặt bàn.

Nội dung văn kiện lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Công ty Quốc tế Hữu hạn Ninh Thị.

Bên chuyển nhượng: Ninh Tịch (bên A) Bên nhận: Ninh Thu Đồng (bên B) ...

Ninh Thu Đồng!!!

Vừa nhìn thấy cái tên này xong, đám người Ninh Diệu Hoa chết sững.

Nhưng, sau đó còn có chuyện khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa.

Trong văn kiện chuyển nhượng ghi rõ 10% cổ phần của bên A sẽ được chuyển nhượng mà không có bất cứ chi phi gì cho bên B.

Không chi phí... "Ninh Tịch! Mày điên rồi!" Ninh Diệu Hoa không nhịn nổi nữa.

Trang Linh Ngọc cũng tỏ vẻ không thể nào tin nổi rằng Ninh Tịch sẽ đưa miễn phí hết cổ phần cho Ninh Thu Đồng?

Nó thà đưa miễn phí cho Ninh Thu Đồng cũng không thèm bán lại cho bọn họ?

Ninh Thu Đồng nhìn văn kiện kia mà lòng vô cùng ngổn ngang, hiển nhiên là bà cũng không thể ngờ được Ninh Tịch sẽ làm như thế!

Chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà cô đã có thể tin tưởng giao hết cổ phần của mình cho bà... Vẻ mặt Ninh Diệu Bang cũng đau đớn không thôi: "Ôi, cháu gái à, cho dù cháu không có hứng thú với công ty, cũng không muốn bán cho ba cháu thì cứ bán cho chú cũng được mà! Sao lại cho không người khác thế kia, cháu đúng là dại dột quá đi!"

"Cha, chẳng lẽ cha cứ để Ninh Tịch làm ẩu như thế à?" Ninh Diệu Hoa nóng nảy.

Ninh Trí Viễn nhìn Ninh Tịch, thấy sự kiên quyết trong mắt cô thì đành hít sâu một hơi: "Cổ phần đã cho Tiểu Tịch thì là của nó, nó xử lí thế nào là quyền tự do của nó."

Trang Linh Ngọc ghét nhất là Ninh Thu Đồng, sao có thể cho phép Ninh Thu Đồng chiếm được 20% cổ phần Quốc tế Ninh thị dễ dàng như thế được, lúc này liền cả giận nói.

-----O-----

Chương 1320: Giấy Không Thể Gói Được Lửa

"Cha, dù sao thì Thu Đồng cũng chỉ là người ngoài, để cô ta giữ nhiều cổ phần như thế thì sao có thể thuyết phục mọi người được!"

Ninh Trí Viễn nhìn thoáng qua Ninh Tuyết Lạc: "Rốt cuộc ai mới là người ngoài, mấy đứa tự hiểu rõ. Vốn ta không muốn nói lời làm tổn thương người khác. Hai đứa bé này, một đứa là cháu gái ruột thịt, một đứa thì ta chứng kiến nó lớn lên, đối với ta mà nói thì đứa nào cũng như đứa nào. Nhưng, chuyện hai đứa làm với Tiểu Tịch quả thật là quá đáng!"

Ninh Trí Viễn nói xong liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, cháu cũng thấy đấy, cái nhà này vì cháu mà thành như thế này, nếu cháu còn mang chút lòng cảm kích đối với ơn nuôi dưỡng của Ninh gia, ôm một chút áy náy với chị cháu thì tốt nhất là nên khuyên bố mẹ cháu đi!"

Nếu như Ninh Tuyết Lạc thật sự không tranh giành cái gì như biểu hiện bên ngoài, không cần cái gì cả thì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng chẳng đến mức này.

Tâm tư con bé này sâu như thế, ông không thể không phòng...

Bây giờ Tiểu Tịch giao hết cổ phần cho Thu Đồng, sau này có Thu Đồng che chở, lựa chọn của con bé là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Năm năm trước, khi ông phát hiện đứa cháu trai duy nhất không phải cháu ruột thì bệnh nặng một trận, lúc đón Tiểu Tịch về thì ông vẫn đang nằm viện.

Sau đó lại có nhiều chuyện phát sinh, không có dư sức quản lí tới nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

"Vậy phía nhà họ Tô thì làm sao bây giờ... thế này thì con biết ăn nói với nhà họ Tô thế nào đây! Chuyện tối nay ồn ào như thế, chắc chắn nhà họ Tô sẽ nghe được lời đồn, nếu để họ biết được Tuyết Lạc không phải con ruột của con thật thì..."

Ninh Thu Đồng liếc xéo Trang Linh Ngọc: "Giấy không thể gói được lửa, tôi chỉ đang giúp chị đối mặt với hiện thức sớm hơn mà thôi, tránh đến lúc kết hôn rồi lại bị đuổi khỏi cửa!"

Trang Linh Ngọc chỉ vào mặt bà: "Cô... Ninh Thu Đồng! Có phải là không ai được vui vẻ thì cô mới hài lòng! Cô cầm chỗ cổ phần này mà có thể an tâm được à?"

Vẻ mặt Ninh Thu Đồng tràn đầy vô tội: "Cháu ruột của tôi tặng, sao tôi lại không an tâm được?"

Lão gia tử thở dài một tiếng: "Chuyện Tuyết Lạc thì lúc trước ta cũng đã bảo mấy đứa sớm nói rõ với nhà thông gia. Nhưng ba đứa lại thi nhau khóc lóc muốn giấu kín chuyện nay, chuyện đã đến nước này mấy đứa tự gánh lấy hậu quả."

"Cha, nếu như quan hệ thông gia với nhà họ Tô bị mất đi thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Ninh thị chúng ta!" Ninh Diệu Hoa gấp đến dộ giơ cả chân, bây giờ thân phận của Tuyết Lạc đã bại lộ, thân phận cổ đông của ông ta trong công ty cũng khó mà giữ, nếu hôn sự này mà cũng mất nữa thì...

"Tuy thực lực Ninh thị không hùng hậu nhưng còn chưa đến bước phải dựa vào thông gia để chống đỡ. Chẳng phải mấy đứa luôn mồm nói với ta nhà họ Tô nhìn trúng Tuyết Lạc, chứ chẳng có quan hệ gì đến nhà họ Ninh chúng ta, thế nên thân phận của Tuyết Lạc chẳng liên quan gì đó à?" Vẻ mặt của Ninh Trí Viễn đầy mệt mỏi, không muốn nghe Ninh Diệu Hoa nói nhiều nữa, nói xong liền bảo người hầu đỡ ông ra ngoài.

Ninh Diệu Hoa lập tức nói không ra lời, lúc đó là vì ông ta muốn dỗ dành lão gia tử nên mới nói thế, con ruột với không phải con ruột sao mà giống nhau được chứ!

Ninh Diệu Bang cười lạnh: "Ảnh hưởng đến toàn bộ Ninh thị, nói dễ nghe nhỉ? Theo tôi thấy là mình anh không có chỗ dựa nữa mà thôi!"

Tuy rằng lần này là Ninh Thu Đồng được lợi, nhưng chỉ cần thấy Ninh Diệu Hoa gặp xui là ông ta cũng đã vui vẻ rồi.

Ninh Tuyết Lạc cố gắng áp chế tâm tình của mình lại, ra vẻ lo lắng nhìn Ninh Tịch nói: "Tiểu Tịch, chị nghĩ kĩ lại đi mà, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, không liên quan gì đến bố mẹ hết. Dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ ruột của chị, chắc chắn sẽ không hại chị! Tiểu Tịch, chị đừng để bị người ta lừa!"

-----O-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro