1681-1700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1681: Thế Nào Cũng Không Quên "Cậy Góc Tường"

Trang Liêu Nguyên cũng chẳng chút giấu giếm nói ra suy nghĩ của mình.

Tuy rằng ông vẫn rất bất mãn với Lục Đình Kiêu, nhưng bất đắc dĩ là Tiểu Tịch lại thích cái thằng này, một lòng một dạ với nó. Bây giờ đối với con bé mà nói thì ông chẳng qua cũng chỉ là một người quen mà thôi, quả thật không tiện nhúng tay.

Thấy đám nhà họ Lục khiến Tiểu Tịch phải chịu nhiều ấm ức như thế, tuy là ông rất ngứa mắt nhưng vì bản thân cũng có chút tâm tư riêng. Nên vẫn hy vọng chuyện này có thể khiến Tiểu Tịch hiểu rõ mà chia tay với thằng nhóc này, đến lúc đó ông sẽ tìm cho con bé một người tốt hơn!

Còn về việc vì sao giúp thằng nhóc này chẳng qua cũng chỉ vì sự việc lần này quả thật rất nghiêm trọng, nếu ông đã biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Lục Đình Kiêu làm sao mà không biết suy nghĩ trong đầu của Trang Liêu Nguyên chứ, vì vậy anh thong thả lên tiếng: "Vậy rất có khả năng khiến ngài phải thất vọng rồi, đợi đến khi cháu và Tiểu Tịch kết hôn, mong Thiếu tướng Trang đến chung vui."

Giọng điệu chắc chắn anh và Ninh Tịch tuyệt đối sẽ thành một đôi.

Trang Liêu Nguyên tức gần chết vác cái mặt đen sì đi mất.

Sau khi Trang Liêu Nguyên đi rồi, Lục Cảnh Lễ mới chẹp miệng chậc chậc: "Thật đúng là, Thiếu tướng Trang sao khi nào cũng không quên "cậy góc tường" nhà anh thế! Con trai anh với Tiểu Tịch Tịch đã lớn như thế rồi, ông ấy còn cậy được à! Tính nhổ củ cải còn mang theo cả đất à! À mà so sánh kiểu này không đúng lắm nhỉ? Nhưng mà, cũng là cùng một ý như thế này mà..."

... Buổi tối ngày hôm sau.

Cuối cùng Nhan Như Ý vẫn bị Lục Sùng Sơn giục đi đến nhà họ Quan một chuyến.

"Tử Dao! Tử Dao à! Dì Lục của con đến rồi này, mau xuống đi, đừng có ở lì trên phòng nữa! Cái con bé này, dạo này nó cứ ở lì trong phòng thôi, cũng chẳng hiểu là nó đang bận cái gì nữa..." Mẹ Quan Tử Dao vừa nói vừa dẫn Nhan Như Ý đến trước cửa phòng của cô ta.

"Dì Lục ạ!" Quan Tử Dao nghe thấy tiếng của mẹ liền nhanh chóng đứng dậy vội gập quyển sách trong tay lại.

Nhưng mà, Nhan Như Ý đã nhìn thấy nội dung của quyển sách đó, hình như là sách giới thiệu về tâm lý học trẻ em. Lại liếc một vòng xung quanh căn phòng của Quan Tử Dao, dường như khắp nơi đều rải rác những quyển sách có liên quan đến phương diện giáo dục trẻ em... Nhan Như Ý tiện tay nhấc một quyển sách lên xem: "Tử Dao, những quyển sách này là?"

Quan Tử Dao nghe thế cũng cảm thấy có chút quẫn bách: "Dì Lục, không có gì đâu ạ, lúc trước con không nói với dì là con đang học chuyên ngành này ạ? Chẳng qua là tiện thì đọc thôi ạ..."

"Tiện thì đọc? Con đã ở lì trong phòng bao nhiêu ngày rồi? Mẹ còn tưởng con đang làm gì nữa đấy? Hóa ra đang đọc mấy thứ này à?" Mẹ Quan Tử Dao sẵng giọng.

Trên mặt Quan Tử Dao hiện lên vẻ áy náy tự trách: "Bởi vì con học không đến nơi đến chốn, mới để xảy ra chuyện hiểu nhầm lẫn lần trước, con vẫn cảm thất rất có lỗi..."

Nhan Như Ý nghe thế thì ngẩn ra, vẻ mặt có chút cảm động: "Con bé này, chuyện đã từ bao lâu rồi mà vẫn nhớ thế, dì đã nói là không trách con rồi mà, trước kia cũng chỉ là con không hiểu tình hình của Tiểu Bảo mà thôi!"

Nói đến đó, Nhan Như Ý thuận tay cầm lấy tay Quan Tử Dao: "Chỉ đọc sách không thôi thì vô dụng, cái này ấy à cần phải tiếp xúc nhiều với nhau hơn, sau này tiếp xúc nhiều rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi, con nói có phải không?"

Quan Tử Dao và mẹ cô ta nhìn nhau một cái, rõ ràng đều nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Nhan Như Ý.

Nhan Như Ý thở dài một tiếng: "Nhà họ Lục nhà dì có mỗi một đứa cháu này, nó từ nhỏ lại không có mẹ ở bên chăm sóc, khó tránh khỏi có những tình huống căng thẳng, thế nên dì mong con rộng lòng bỏ qua cho nó!"

"Dì ơi dì không cần nói thế đâu ạ, con rất thích Tiểu Bảo mà! Bé thật sự rất khiến người khác yêu thích mà!" Giọng điệu của Quan Tử Dao nghe rất chân thành.

Nhan Như Ý để lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Ôi, khó có được đến bây giờ con vẫn còn nghiêng về phía Đình Kiêu nhà dì... con cũng biết mà dạo gần đây nhà họ Lục xảy ra không ít chuyện. Nhưng mà với năng lực của Đình Kiêu, chắc chắc có thể giải quyết được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"

-----O-----

Chương 1682: Tạm Thời Cứ Quan Sát Đã

"Điều đó là đương nhiên rồi, con tin vào Đình Kiêu." Quan Tử Dao lập tức nói.

Nhan Như Ý hài lòng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng mà, trong lòng dì vẫn không được yên tâm cho lắm, cho nên mới tính cuối tuần này sẽ đi cùng với chú đưa Tiểu Bảo đến chùa Pháp Hoa dâng hương cầu phúc! Không biết con có thời gian hay không? Nếu như có thời gian thì con đi cùng chú dì nhé?"

Này là muốn tạo cơ hội cho cô ta tiếp xúc với Tiểu Bảo đây mà, đồng thời, cùng hai ông bà và Tiểu Bảo đi dâng hương cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận thân phận của cô ta.

Quan Tử Dao quay sang nhìn mẹ mình một cái rồi gật đầu: "Dì Lục, con có rảnh ạ, cuối tuần này con không cần đến công ty cũng đúng lúc nhàn rỗi."

"Vậy thì tốt!" Nhan Như Ý cười cười lại kéo tay Quan Tử Dao trò chuyện việc nhà một lúc lâu.

Sau khi Nhan Như Ý về chưa được bao lâu thì Quan Thụy cũng về đến nhà.

"Ba!"

"Ông về rồi à!" Bà Quan bước đến đón áo khoác từ tay Quan Thụy.

Nghe nói hôm nay dì Lục của con đến hả?" Quan Thụy hỏi con gái.

Quan Tử Dao gật gật: "Ừm, dì ấy qua lúc chiều, vừa mới về chưa được bao lâu."

"Bà ấy nói gì thế?" Bà Quan rót cho chồng mình một chén trà, vẻ mặt nhìn trông khá bất mã: "Còn nói được cái gì nữa, tới đây vẫy cành oliu chứ làm cái gì! Với cái tình hình nhà họ Lục bây giờ bà ta còn không sốt ruột được à! Ông này, tôi bảo...ông có chắc bây giờ chúng ta đứng về phía Lục Đình Kiêu sẽ không có vấn đề gì không? Tôi nghe nói cổ phần của đứa con riêng kia còn nhiều hơn cả Lục Đình Kiêu đấy!"

"Đàn bà tầm mắt hạn hẹp, cổ phần không phải là tuyệt đối, ưu thế lớn nhất của Lục Đình Kiêu là nằm ở uy vọng của cậu ta tại Lục Thị, huống hồ... ngoại trừ những những mặt nổi chúng ta thấy bằng mắt ra, cậu ta vẫn còn rất nhiều thế lực ngầm mà chúng ta không biết đấy...." Quan Thụy trầm ngâm lên tiếng.

"Đúng đấy mẹ, hơn nữa, Lục Đình Kiêu tốt xấu gì cũng là con trai trưởng danh chính ngôn thuận, còn kẻ kia chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không đâu vào đâu mà thôi." Quan Tử Dao bổ sung.

"Cho nên ý của cả hai là lần này Lục Đình Kiêu nhất định sẽ thắng?"

Quan Thụy quay ra nhìn bà một cái: "Làm sao có thể? Đứa con riêng đó mới về nước mà chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã làm được đến mức này thì làm sao mà là một đứa tầm thường được? Bối cảnh đằng sau lưng nó còn đáng sợ hơn nhiều, chẳng qua là căn cơ không ổn. Nếu như có thời gian, nó tuyệt đối sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm, Lục Đình Kiêu có thể chơi lại nó hay không còn chưa biết được đâu!"

Bà Quan vừa nghe thế liền sốt ruột: "Thế mà ông còn để Tử Dao gả sang nhà họ Lục à? Nhỡ đâu đến lúc đó...."

Quan Thụy thủng thẳng nói: "Tôi bảo để gả Tử Dao qua đó bao giờ? Sốt ruột cái gì? Chúng ta cứ từ từ quan sát đã!"

Bà Quan nghe thế sững ra một lúc sau mới sực hiểu: "Tôi hiểu rồi!"

"Vậy chuyện Nhan Như Ý cuối tuần này mời Tử Dao đi chùa Pháp Hoa dâng hương thì sao, có thể đi không?" Bà Quan lại hỏi.

"Đi chứ, tại sao lại không đi, không có trở ngại gì hết, cứ đi đi."

Ý của Quan Thụy rất rõ ràng, trước cứ bám lấy nhà họ Lục trước đã rồi sau đó tùy cơ ứng biến, dù sao thì bọn họ cũng đã hứa hẹn cái gì đâu.

Ánh mắt Quan Tử Dao lóe lóe, cuối cùng cũng không nói gì nữa nghe theo sự sắp xếp của cha mình.

... Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ năm trong cái hẹn giữa Lục Đình Kiêu và Lục Sùng Sơn, sự việc đã bước vào giai đoạn gay cấn.

Nhìn thấy Lục Đình Kiêu từng bước từng bước một bị ép tới bờ vực, đảng Thái tử vốn đang chắc mẩm cũng đã bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cái vị con riêng ấy là cũng là một kẻ hung tàn, nhỡ đâu gió mà đổi chiều một cái, đợi đến lúc anh ta lên nắm quyền thì bọn họ chắc chắc là những kẻ bị anh ta chém đầu tiên.

-----O-----

Chương 1683: Mẹ, Con Xin Lỗi

Nhưng dù sao thì lực ảnh hưởng của Lục Đình Kiêu cũng đã có từ lâu, bọn họ không phải Lục Sùng Minh một kẻ lưu vong vò đã mẻ lại sứt, cũng không phải là kẻ trung lập như Tống Lâm, không có lá gan phản chiến vào lúc này như Trì Giai Thành Và Lương Đức Vận. Kết cục của những kẻ phản bội năm năm trước, bọn họ vẫn còn nhớ rõ mồn một, điều này thật sự khiến bọn họ rơi vào cảnh đi hay ở đều chết.

Haizz, quả nhiên, con riêng chính là ngọn nguồn tai họa của của các nhà thế gia hào môn, ngay đến nhà họ Lục cũng không thể tránh khỏi... Thời gian thoáng cái đã chớp mắt đến ngày thứ sáu mà Lục Đình Kiêu hứa với Lục Sùng Sơn.

Hôm đó cũng là ngày cuối tuần, mấy hôm trước Nhan Như Ý đã quyết định hôm nay cả nhà sẽ đến chùa Pháp Hoa dâng hương.

Vốn dĩ bà định gọi cả Đình Kiêu và Cảnh Lễ đi cùng nhưng tình hình công ty bây giờ như thế cả hai đều bận tối mắt tối mũi, chắc chắn không có thời gian rồi, bọn họ là trưởng bối chỉ đành làm hộ chúng nó mấy chuyện như này.

Mấy ngày hôm nay sức khỏe của Tiểu Bảo cũng đã tốt lên rồi, Lục Sùng Sơn nghe bảo bà đã đến nhà họ Quan, Quan Tử Dao cũng đồng ý cuối tuần này sẽ đi cùng bọn họ nên tâm trạng cũng nhẹ nhõm không ít.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sáng sủa rực rỡ, thời tiết hôm nay khá đẹp, rất thích hợp để ra ngoài.

Mới sáng sớm Nhan Như Ý đã dậy để chuẩn bị, còn cố ý dặn phòng bếp làm đồ chay.

Quan Tử Dao cũng đến từ rất sớm, cô ta đang ngồi trên sofa bắt chuyện với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng không cố ý làm cô ta khó xử nhưng thái độ vẫn cực kì xa cách.

Nhan Như Ý bước ra khỏi phòng bếp nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Bảo luôn hướng về phía cửa thì thấy làm lạ: "Tiểu Bảo, con đang nhìn cái gì đấy?"

"Không có gì ạ." Tiểu Bảo quay đi không nhìn nữa.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn, còn có cả Quan Tử Dao cộng thêm Tiểu Bảo, bốn người cùng đi ra khỏi cửa.

Sau khi bước ra khỏi cửa rồi, đôi môi mỏng của Tiểu Bảo mím thật chặt nhìn chằm chằm về phía xa, vẻ mặt chẳng hề vui một tí nào, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý hỏi, nhóc cũng chẳng buồn để tâm.

Mãi cho đến khi sắp bước lên xe rồi, đột nhiên "két" một cái, tiếng phanh xe vang lên, một chiếc xe thể thao màu trắng đánh một vòng xinh đẹp rồi dừng trước cửa nhà họ Lục.

Rất nhanh sau đó, một cô gái nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống rồi chạy về phía Tiểu Bảo với vẻ đầy lo lắng, dang tay ra ôm chặt Tiểu Bảo vào lòng: "Tiểu Bảo!!!"

"Mẹ ơi ~" Tiểu Bảo nhìn thấy Ninh Tịch rồi thì cái vẻ mặt lầm lì cả sáng giờ lập tức giãn ra nở một nụ cười tươi rói.

Ninh Tịch kiểm tra Bánh bao nhỏ kỹ lưỡng từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi: "Bảo bối, con bị đau ở đâu? Không thoải mái ở chỗ nào?"

Tiểu Bảo chột dạ chớp chớp mắt rồi cúi đầu lí nhí nói:"Mẹ, con xin lỗi...Tiểu Bảo lừa mẹ thôi...Tiểu Bảo không sao hết...không bị đau ở đâu cả... cũng không có chỗ nào là không thoải mái cả..."

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt..." Phản ứng đầu tiên của Ninh Tịch là thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó mới bớt chút chú ý nhìn sang ba người với vẻ mặt kì dị đằng sau.

Chỉ cần nhìn một cái, Ninh Tịch liền biết tại sao Tiểu Bảo lại lừa cô đến đây.

Tiểu Bảo siết chặt tay cô, kéo cô đến trước mặt Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nói: "Ông nội, ông đã đồng ý với con rồi mà. Ông cũng đã dạy con, đàn ông nói phải giữ lời!"

Lục Sùng Sơn nhìn thấy Ninh Tịch lại chạy đến đây phá rối thì bất mãn, nhưng còn chưa kịp phát tác lại bị một câu nói ngắn ngủi của Tiểu Bảo làm cho cứng họng.

Quả đúng là ông ta đã đồng ý với Lục Đình Kiêu là sẽ cho Ninh Tịch cơ hội nhưng tại sao Tiểu Bảo cũng biết chuyện này?

Cái thằng nhóc thối tha kia! Chỉ biết dùng Tiểu Bảo đến đối phó ông!

Lục Sùng Sơn cau màu, nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu cháu nội yêu quý, biết rằng nếu thái độ của ông ta quá cứng rắn chắc chắn sẽ làm tổn thương đến nó và chuyện ngày hôm nay sẽ thất bại hoàn toàn, huống hồ chậm trễ thời gian cầu phúc sẽ không lành.

-----O-----

Chương 1684: Mẹ Chỉ Thích Con Thôi

Quan Tử Dao nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ của Tiểu Bảo dành cho Ninh Tịch, thậm chí còn lén gọi Ninh Tịch đến thì bàn tay đặt bên mép váy siết chặt lại, khẽ hít một hơi thật sâu rồi tỏ thái độ hào phóng nói: "Chú dì, hay cứ để Ninh Tịch đi cùng với chúng ta đi! Thêm một người cũng không sao mà!"

Giọng điệu không khác gì chủ nhân trong nhà.

Lục Sùng Sơn quăng cho Ninh Tịch một ánh mắt cảnh cáo: "Vậy thì chúng ta cùng đi thôi."

Nói rồi lại nhìn về phía Tiểu Bảo với ánh mắt hiền từ: "Tiểu Bảo, thế này là được rồi chứ? Ông nội đương nhiên là sẽ giữ lời rồi!"

Tiểu Bảo gật đầu hài lòng, sau đó lại căng thẳng nhìn sang Ninh Tịch: "Mẹ, con xin lỗi, Tiểu Bảo biết sai thật rồi mà, mẹ đi cùng với con nha?"

Cho dù thái độ của Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý hay Quan Tử Dao có thế nào, Ninh Tịch căn bản là chẳng thèm để ý, cô chỉ để ý đến mình Tiểu Bảo thôi.

Giờ phút này cô chỉ đầy bất đắc dĩ mà nhìn cậu nhóc, làm sao cô có thể từ chối bất kì yêu cầu gì của Tiểu Bảo chứ: "Được rồi, mẹ sẽ đi cùng, nhưng mà lần sau con không được làm thế này nữa đâu đấy, con có biết mẹ lo lắng đến thế nào không?"

"Con biết rồi ạ! Mẹ là tuyệt nhất!" Kỹ năng làm nũng của Tiểu Bảo càng lúc càng thuần thục, khiến cho Ninh Tịch căn bản là chẳng thể làm gì được cậu nhóc cả.

Ninh Tịch tự xưng là "mẹ" hoàn toàn chỉ là do thói quen nhưng Quan Tử Dao nghe được thì lại chẳng khác gì đang khiêu khích cô ta cả, ánh mắt thoáng cái đã lạnh đi.

Sau chút phong ba ngắn ngủi, năm người lên xe, cùng đi về phía chùa Pháp Hoa.

Không gian bên trong chiếc Lincol rất rộng, Tiểu Bảo và Ninh Tịch còn cả Lục Sùng Sơn ngồi một bên, Quan Tử Dao và Nhan Như Ý ngồi phía đối diện.

Ninh Tịch vì đi vội cho nên không hóa trang, vốn đang rầu rĩ thì Tiểu Bảo như Doremon lôi khẩu trang, kính đen thậm chí cả tóc giả từ trong balo ra.

Ninh Tịch quả thực dở khóc dở cười: "Nhóc con, con đã âm mưu từ trước rồi à!"

"Làm ngôi sao đúng là có chút bất tiện, ra ngoài cũng phiền phức." Quan Tử Dao ngồi đối diện lên tiếng, có vẻ như là vô ý nói thôi nhưng đang âm thầm cố ý nhắc đến thân phận và nghề nghiệp của Ninh Tịch.

Quả nhiên vừa mới dứt lời, Lục Sùng Sơn đã nhíu mày lại.

"Ừm, quả thật là rất phiền phức!" Tiểu Bảo cũng nghiêm túc gật đầu phụ họa.

Quan Tử Dao nghe thế thì vui lắm, nhưng ngay sau đó Tiểu Bảo đã nhào vào lòng Ninh Tịch: "Con ghét có nhiều người cùng thích mẹ thế! Mẹ chỉ là của một mình con mà thôi!"

Cậu nhóc nói rồi len lén chớp mắt với mẹ tỏ ý: Mẹ cứ yên tâm, ba không có ở đây, con sẽ thay ba bảo vệ mẹ!

Ninh Tịch nhìn cái vẻ bao che này của Tiểu Bảo mà vừa cảm động lại vừa buồn cười, gõ gõ lên cái mũi của cậu nhóc: "Vậy thì có sao đâu, dù có bao nhiêu người thích mẹ đi nữa, mẹ cũng chỉ thích mình con thôi!"

Tiểu Bảo được "vuốt lông", lập tức cười còn tươi hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ... Lục Sùng Sơn thầm "hừ" lạnh một cái, miệng lưỡi dẻo quẹo, tuy rằng... cảnh tượng trước mắt này chính là cảnh mà ông muốn nhìn thấy nhất... Ông luôn hy vọng nhìn thấy Tiểu Bảo có một người có thể chăm sóc cho nó, có một người có thể nói chuyện với nó, có thể dỗ nó vui vẻ... Nhưng tại sao cứ phải là đứa con gái có động cơ không chính đáng này?

Một đường sóng ngầm mãnh liệt cuối cùng cũng đến được chùa Pháp Hoa.

Trong sân chùa những cây cổ thụ ken dày, rất mát mẻ và yên tĩnh, vừa bước chân vào liền khiến cho người ta có cảm giác cả trái tim lắng xuống.

Lần trước khi đến đây, hình như là lần Tịch Thế Khanh đòi xuất gia, cô đến đây khuyên bảo.

À, mà lúc đó Huyền Tịnh đại sư còn tính cho cô một quẻ, đưa cho cô một bông hoa đào, ám chỉ cô có hoa đào kiếp...

-----O-----

Chương 1685: Hy Vọng Con Là Con Ruột Của Mẹ

Năm người cùng mua hương ở bên ngoài rồi vào trong đại đường, lần lượt dâng hương cầu phúc.

Ninh Tịch cẩn thận giúp Tiểu Bảo dâng hương sau đó dạy cậu bé dâng hương, quỳ gối, bái lễ ra sao.

Tiểu Bảo dâng một nén hương sau đó cũng rất ra dáng thành kính quỳ gối trên đệm cói, nhắm mắt lại nghiêm túc cầu nguyện.

Ninh Tịch nhìn thấy dáng vẻ thành kính của bánh bao nhỏ, khóe miệng cô khẽ cong cong lên: "Tiểu Bảo, con cầu nguyện điều gì vậy?"

Tiểu Bảo hiếm khi không trả lời lại Ninh Tịch mà nghiêm túc nói: "Con không thể nói được, nói ra sẽ mất linh mất!"

"Ok, ok, ok!" Ninh Tịch cười khẽ.

Nhưng mà cô thực sự rất hiếu kì mà! Không biết thằng bé cầu nguyện điều gì?

Bánh bao nhỏ mím môi, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lại quay sang nhìn tượng Phật trước mặt thầm lặp lời cầu nguyện vừa nãy một lần nữa.

Hy vọng mẹ có thể làm mẹ của con cả đời này! Phật tổ ơi, xin ngài hãy tha thứ cho lòng tham của con nhé, nếu như được, con còn có một nguyện vọng nữa, con còn hy vọng nếu như con là con ruột của mẹ thì tốt biết mấy... "Phật Tổ xin phù hộ cho nhà con, phù hộ cho nhà họ Lục chúng con có thể qua khỏi kiếp nạn này!" Nhan Như Ý cầu khấn với vẻ mặt lo lắng rồi sau đó lại âm thầm lẩm bẩm: "Hy vọng Đình Kiêu sớm lập gia đình..."

Ninh Tịch quỳ một lúc rồi đứng lên, cô không cầu nguyện bất kì chuyện gì, cô tin tưởng vào Lục Đình Kiêu, thực ra cũng chẳng có gì để cầu xin với Phật Tổ cả.

Lục Sùng Sơn một khi đã quyên thì là quyên hẳn một pho tượng vàng, sư thầy cảm kích chắp hai tay làm lễ nói: "A di đà phật, thí chủ đại thiện! Cảm tạ thí chủ đã quyên tặng!"

Lục Sùng Sơn cũng chắp tay đáp lại một câu "A di đà phật" sau đó liền hỏi: "Không biết hôm nay Huyền Tịnh đại sư có ở trong chùa không ạ? Không biết thầy ấy có rảnh không? Lục mỗ tôi có chuyện muốn quấy rầy!"

Sư thầy nghe thế cũng lên tiếng: "Sư phụ hiện tại đang bế quan không tiện gặp khách, thành thật xin lỗi."

"Không sao, tôi hiểu mà, cảm ơn!" Lục Sùng Sơn lộ vẻ tiếc nuối.

Vốn dĩ ông còn định hỏi Huyền Tịnh đại sư chuyện nhà họ Lục lần này có cách nào phá giải không.

Haizz, thế mà ông ta cũng có ngày phải cầu thần khấn phật thế này... Tuy rằng không thể gặp được Huyền Tịnh đại sư nhưng bọn họ cũng không về ngay lập tức, để bày tỏ lòng thành kính của mình, bọn họ ở trong chùa tụng kinh, chép kinh mãi đến khi trời tối mới rời khỏi chùa.

Chiếc xe hơi màu đen chạy yên tĩnh chạy trên đường trở về thành phố.

Ra ngoài cả một ngày, Tiểu Bảo ngáp dài một cái, buồn ngủ thiếp đi trong ngực Ninh Tịch, Ninh Tịch bị Tiểu Bảo lây cơn buồn ngủ, cũng lơ mơ díp mắt lại.

Mà ba người khác mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau.

"Ninh Tịch à, để tôi bế Tiểu Bảo cho!" Nhan Như Ý đón Tiểu Bảo từ tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch tiếc nuối buông lỏng tay ra, rời khỏi vòng tay của mẹ Tiểu Bảo bất an nhíu mày bị Nhan Như Ý ôm mất.

"Tử Dao à, tối nay con ở lại ăn cơm nhé!" Nhan Như Ý thân thiết mời Quan Tử Dao ở lại.

Hôm nay, Ninh Tịch đột ngột xuất hiện mà quan hệ cô với Tiểu Bảo lại tốt như thế, bà ta lo rằng Quan Tử Dao trong lòng có chút khó chịu.

"Ở lại đi cháu! Cả nhà chúng ta hôm nay tụ họp một bữa!" Lục Sùng Sơn cứ thế quyết định.

Hai người vô tình mà cố ý trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Ninh Tịch, chẳng hề nhắc đến cô.

Lục Sùng Sơn sầm mặt, ông ta không tin đã nói đến nước này rồi đứa con gái này còn có thể mặt dày mà đem Tiểu Bảo ra làm cái cớ để ở lại... Đúng lúc này, Ninh Tịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt ra, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng lạnh: "Cẩn thận!!!"

Dường như trong khoảng khắc cô vừa mới dứt lời, một tiếng nổ "ầm" khiến người ta nổi da gà cùng lúc vang lên, xe của bọn họ bị va đập một cú kịch liệt...

-----O-----

Chương 1686: Tuyệt Đối Không Phải Là Người Thường

"A!!!"

Nhan Như Ý và Quan Tử Dao trong xe hét lên ầm ỹ.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Tịch là xem Tiểu Bảo thế nào rồi, sau đó vừa nhìn một cái hồn vía đã lên mây, cửa xe không biết đã bị mở ra từ lúc nào. Một cái bóng đen phi vào với tốc độ nhanh như chớp cướp đi Tiểu Bảo đang ngủ say trong lòng Nhan Như Ý... Hai mắt Ninh Tịch đỏ hồng, dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào về phía Nhan Như Ý nhưng lại chỉ túm được một góc áo của Tiểu Bảo.

"A....Trời ơi! Tiểu Bảo..." Nhan Như Ý cũng coi như là tỉnh táo lại như trời sụp đến nơi mà gào lên.

Ninh Tịch đã đuổi theo người nọ, hai người đấu tay đôi với nhau, vừa mới giao thủ Ninh Tịch liền lặng người. Đây là lính đánh thuê chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải là người bình thường!

Hơn nữa người nọ đang ôm Tiểu Bảo, cô sợ ném chuột vỡ bình, cục diện nhất thời rơi vào thế bế tắc.

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Ninh Tịch vẫn luôn cảm thấy bất an, cho nên vẫn liều mạng luyện công. Cộng thêm chuyện này có liên quan đến Tiểu Bảo, thoáng cái võ lực đã bùng nổ đến cực điểm, cuối cùng khi sắp cướp lại được Tiểu Bảo từ tay người nọ. Thì vào đúng lúc này lại có một người khác từ bên mé sườn lao ra đột nhiên lao đến tấn công cô với chiêu thức sắc bén ngang ngược, chuyên nhằm vào những yếu điểm trên người cô... Đối phương là đàn ông, vốn dĩ đã có ưu thế tự nhiên về mặt sức lực, một cú đá xé gió lao đến, cuốn theo một lực đạo đáng sợ, cú đá này mà rơi vào huyệt Thái dương thì ngất đi vẫn là chuyện nhỏ, chết luôn tại chỗ cũng được ấy chứ.

"Aaaaa..." Nhan Như Ý đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này, theo bản năng hét lên một tiếng đầu sợ hãi.

Khoảnh khắc sát chiêu ập đến, Ninh Tịch dùng hai tay túm chặt cổ chân của hắn ta hòng nhằm làm giảm thế công của hắn. Sau đó hai tay như thể lưỡi dao sắc bén bẻ vặn cổ chân hắn ta 360 độ, trực tiếp quẳng hắn ta ngã xuống đất xong đạp thẳng một phát vào đan điền của hắn ta.

"Á!!!" Tên đàn ông đó rống lên đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Ninh Tịch không dây dưa với tên đó nữa, thoáng cái đã đuổi theo tên đang ôm Tiểu Bảo.

"Fuck!" Gã đàn ông ôm lấy Tiểu Bảo chửi một tiếng, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, hung ác nói: "Đứng yên! Nếu mày dám..."

Nhưng mà còn chưa nói xong, Ninh Tịch đã áp sát hắn như thể ma quỷ, ngay sau đó khủy tay và xương bánh chè của hắn cùng lúc truyền đến cảm giác đau đớn như thể xương khớp vỡ vụn, hắn ta lập tức hét lên đau đớn rồi quỳ sụp xuống...

Ninh Tịch tóm lấy cơ hội này, đưa tay ra giành lại Tiểu Bảo nhanh chóng chạy về phía chiếc xe đằng sau lưng.

Chỉ còn mấy bước nữa thôi, vừa chạy đến trước xe thì hai gã lính đánh thuê đã đuổi kịp cô. Một tên trong số đó xòe bàn tay như vuốt ưng tóm chặt lấy vai cô, ngăn không cho cô chạy về phía trước.

Cả người Ninh Tịch bị ấn chặt khó động đậy, mắt thấy Tiểu Bảo lại sắp bị cướp đi mà đúng lúc này Quan Tử Dao lại đang ở gần cô nhất. Hơn nữa còn đứng bên cạnh cửa ghế lái, thế nên Ninh Tịch quả quyết đẩy Tiểu Bảo vào lòng cô ta, hét lớn một tiếng: "Lái xe! Đi mau!"

Nói rồi liền quay người lại ngăn hai gã đánh thuê kia, hy vọng rằng có thể kéo dài thời gian đến mức tối đa, chỉ cần bọn họ lên được xe là an toàn rồi!

Thiết kế an toàn của chiếc xe này tốt vô cùng, nếu như không phải tài xế phản bội mở cửa xe ra thì đối phương căn bản là không thể dễ dàng cướp Tiểu Bảo đi như thế... Ninh Tịch nghĩ như thế, ánh mắt cô hơi liếc về phía sau nhìn tình hình, vừa nhìn thì đồng tử trong mắt đột nhiên thu hẹp lại. Không biết Quan Tử Dao có phải sợ đến ngu người rồi hay không thế mà mặt đầy hoảng hốt, nghe thấy cô giục giã đón lấy Tiểu Bảo rồi thế mà lại cứ đứng đực ra đấy bỏ lỡ thời cơ chạy trốn quý báu...

-----O-----

Chương 1687: Mẹ Sẽ Không Để Con Một Mình Đâu

Chỉ trong khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi thế thôi mà một tên đã đột nhiên lao đến đến ngăn cô lại, hung hãn lao đến cướp Tiểu Bảo đi từ trong tay của Quan Tử Dao.

Cùng lúc đó cách chỗ này không xa vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc, cát bụi đất đá văng tung tóe mù mịt, một chiếc trực thăng từ trên không từ từ đáp xuống. Lại thêm ba tên lính đánh thuê đeo mặt nạ ăn mặc đồng phục giống hệt như hai tên vừa rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi trực thăng, tên nào cũng lăm lăm vũ khí trong tay.

Cả người Ninh Tịch lạnh đến tận xương, trái tim như thể rơi xuống vực sâu không đáy... Xong rồi... Nhìn thấy Tiểu Bảo chỉ thiếu một chút nữa thôi là được cứu về rồi thế mà lại bị cướp đi, tất cả diễn ra vô cùng chóng vánh. Nhan Như Ý đã sớm không thể chịu được nữa, mặt bà đầy mồ hôi bám lấy tay Lục Sùng Sơn cố gắng đứng dậy không ngừng kêu gào: "Tiểu Bảo... cứu Tiểu Bảo..."

Lục Sùng Sơn mặt mũi sầm sì vứt mạnh chiếc bộ đàm trong tay xuống đất lạnh lùng nói: "Các người là ai? Thả thằng bé ra, các người muốn gì cứ việc nói!"

Một tên đeo cái mặt nạ có khắc một chữ K chắc là tên dẫn đầu, lạnh lùng liếc nhìn hai gã thuộc hạ thất thủ mà chẳng thèm nhìn đến Lục Sùng Sơn một cái, sau đó liền vẫy vẫy tay ra hiệu, tất cả bọn họ đều nhanh chóng rút lên máy bay.

Cùng với tiếng cánh quạt ầm ầm chuyển động, máy bay từ từ lên cao.

Nhìn thấy Tiểu Bảo bị đưa lên máy bay, Nhan Như Ý lảo đảo chạy đuổi theo sau, "Tiểu Bảo!!!"

"Dì Lục, cẩn thận!" Quan Tử Dao vội đỡ lấy Nhan Như Ý đang lảo đảo có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Trơ mắt nhìn Tiểu Bảo bị bắt đi, vẻ mặt Lục Sùng Sơn tái nhợt, đưa tay ôm lấy ngực đang quặn lên từng cơn, trời đất quay cuồng, trước mặt tối sầm... "Tiểu Bảo đừng sợ... mẹ sẽ không để con lại một mình đâu..."

Đúng vào lúc này, Lục Sùng Sơn dường như nghe thấy tiếng Ninh Tịch lẩm bẩm, ngay sau đó ông ta nhìn thấy thân mình cô gái căng lên như một cánh cung được kéo căng, khoảnh khắc cửa chiếc trực thăng chuẩn bị khép lại, cô nhảy bật lên, lao vụt lên dùng tay bám chặt lấy sàn của chiếc trực thăng, bật lộn người lên nhảy vào bên trong chiếc trực thăng.

Sau khi Ninh Tịch nhảy vào cả chiếc trực thăng lắc lư kịch liệt, nghiêng ngả tới lui trong không trung sau đó dần dần bay xa, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt... Nhan Như Ý như thể bị rút sạch sức lực ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt trắng bệch tái nhợt dại ra, Quan Tử Dao lo lắng đứng bên cạnh, còn Lục Sùng Sơn vẫn ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu... "Lão gia! Lão phu nhân! Hai người không sao chứ?" Bên cạnh vang lên những âm thanh hốt hoảng, Hình Võ đi cà nhắc ôm cánh tay vẫn còn chảy máu dầm dề đến.

"Các ngươi làm sao thế hả? Người đâu hết rồi! Lúc ra ngoài mang bao nhiêu người thế cơ mà! Tất cả đi đâu hết cả rồi! Tiểu Bảo bị bắt cóc rồi các người có biết không!!!" Nhan Như Ý như tìm được nơi để xả ra, cuối cùng suy sụp mà hét lên thật to.

Không... không đúng... không phải là bị bắt cóc... mà bị cướp đi ngay trước mặt bọn họ!!!

"Cái... cái gì? Tiểu thiếu gia bị bắt cóc?" Hình Võ không ngờ rằng mọi chuyện còn tệ hại hơn so với tưởng tượng của anh ta, thoáng cái vẻ mặt đã trắng bệch, quỳ sụp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết! Tất cả người của chúng ta bảo vệ xung quanh đều cùng lúc gặp được phục kích, dường như đối phương hiểu rất rõ đường đi cùng vị trí của những người bảo vệ ngầm xung quanh của chúng ta..."

"Câm mồm, tôi không muốn nghe các cậu biện hộ!" Lục Sùng Sơn ngắt lời bọn họ.

Từ sau vụ Tiểu Bảo bị bắt cóc lần trước, hệ thống đội an nình nhà họ Lục đã được nâng cấp cực kì nghiêm ngặt, thế nhưng bây giờ ông ta lại để Tiểu Bảo bị cướp đi ngay trước mặt ông ta, bên người không có bất cứ một ai, giờ phút cuối cùng người có thể đứng ra phía trước ngăn cản lại chỉ có một mình đứa con gái đó...

-----O-----

Chương 1688: Mau Đi Cứu Tiểu Bảo

"Đình Kiêu... Sùng Sơn mau nói chuyện này cho Đình Kiêu biết! Mau bảo nó đi cứu Tiểu Bảo!" Nhan Như Ý vội vàng lên tiếng thúc giục, qua một lúc bà bổ sung thêm một câu: "Còn cả con bé đó nữa..."

Nhan Như Ý nhắm mắt lại run rẩy nói: "May là... may là lần này Tiểu Bảo không phải chỉ có một mình... có con bé đó ở bên cạnh, chí ít Tiểu Bảo cũng sẽ không sợ nữa... tôi quả thật không dám nghĩ, nếu như lần này Tiểu Bảo chỉ có một mình..."

Nhan Như Ý nói rồi nước mắt liền rơi như mưa.

Vừa nghĩ đến việc bọn họ thế nhưng lại một lần nữa để Tiểu Bảo phải chịu đựng chuyện này. Nghĩ đến chuyện nhỡ mà Ninh Tịch không đi theo, Tiểu Bảo lại một lần nữa hứng chịu chuyện này, phải chịu tổn thương tâm lý nặng nề, bà hận đến mức không thể giết chết chính mình.

"Là tôi... đều là lỗi của tôi... là tôi không bảo vệ tốt Tiểu Bảo... tại sao lúc đó tôi lại không ôm chặt Tiểu Bảo chứ... tại sao lúc đó tôi lại muốn đón Tiểu Bảo từ tay Ninh Tịch cơ chứ, nếu như lúc đó người ôm Tiểu Bảo là Ninh Tịch..." Lúc này Nhan Như Ý đã chôn vùi trong sự tự trách.

Lục Sùng Sơn không nói gì hết nhưng tâm trạng của ông ta lúc này cũng chẳng khá hơn Nhan Như Ý là mấy. Nếu như không phải là vì ông ta sốt ruột muốn xác định quan hệ với nhà họ Quan, thì hôm nay cũng sẽ không để đối phương thừa cơ ra tay.

Quan Tử Dao cẩn thận đỡ Nhan Như Ý đứng lên: "Dì Lục, dì đừng tự trách bản thân mình nữa, trong tình huống lúc đó làm sao lại là lỗi của dì được, trách con... trách con lúc đó quá sững sờ không phản ứng kịp, không kịp đưa Tiểu Bảo đi..."

"Lão gia, lão phu nhân, nơi này không tiện ở lâu! Chúng ta nên mau chóng về nhà nghĩ đối sách thì hơn! Bây giờ chậm trễ thêm một giây là Tiểu thiếu gia lại thêm một phần nguy hiểm!" Hình Võ đứng bên cạnh vội nhắc nhở.

"Đi về! Mau!"

... Trên đường đi, điện thoại của Lục Đình Kiêu vẫn không thể gọi được, Lục Sùng Sơn chỉ đành bảo Hình Võ lái thẳng xe đến công ty.

Đến hầm để xe mọi người vừa mới xuống xe, không ngờ lại gặp đúng trợ lý đặc biệt của Lục Đình Kiêu - Trình Phong.

Trình Phong vừa đẩy cửa bước xuống xe, vừa nghe điện thoại trên mặt tràn đầy nụ cười, thần sắc nhìn có vẻ rất kích động hưng phấn.

"Trình Phong!" Lục Sùng Sơn lập tức lên tiếng gọi anh ta lại.

Trình Phong cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn ba người Lục Sùng Sơn, Nhan Như Ý và Quan Tử Dao: "Chủ tịch? Phu nhân? Muộn thế này, sao hai người lại đến công ty thế này?"

"Đình Kiêu đâu? Tại sao không nghe điện thoại?" Nhan Như Ý vội vã bước đến hỏi.

"Lục tổng bây giờ chắc chắn đang rất bận!" Vẻ mặt Trình Phong đầy kích động báo cáo với Lục Sùng Sơn: "Chủ Tịch! Lần này bên Ức Lam thua chắc rồi!"

"Cậu nói gì cơ?" Lục Sùng Sơn ngẩn ra.

"Một đơn hàng lớn đang vận hành hiện nay của Ức Lam xảy ra vấn đề, cho nên tất cả hàng hóa đều không phù hợp với điều kiện giao hàng, phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng rất lớn. Nhưng mà tất cả tiền của đối phương đang điên cuồng đập vào thu mua cổ phần của Lục thị, giờ căn bản là không lấy đâu ra nhiều vốn lưu động để cứu chữa."

"Nếu bọn họ muốn bảo về được Ức Lam, nhất định phải bán sạch số cổ phần của Lục thị đang nắm trong tay. Phải biết rằng số cổ phiếu trong tay bọn họ đều là bỏ ra số tiền gấp mấy lần giá trị thực thu mua. Bây giờ bọn họ đang cực kỳ thiếu tiền, nếu như bán ra với giá thấp thì cứ coi như có bảo vệ được Ức Lam nhưng chắc chắn tổn thất sẽ vô cùng nặng nề. Quan trọng nhất là, cứ tiếp cái đà này thì nguy cơ của Lục thị sẽ hoàn toàn được giải trừ!"

"Hơn nữa chủ tịch, ngài nhìn số cổ phiếu này xem ..."

Trình Phong mau chóng mở Ipad lên, kéo đến phần những cổ phiếu mà Ức Lam đang tập trung đầu tư. Vốn dĩ tất cả đều là những cổ phiếu có xu hướng tăng trưởng mạnh, nhưng bây giờ đang giảm điểm với tốc độ nhanh chóng.

-----O-----

Chương 1689: Đó Là Cháu Ruột Ông Đấy!

Trình Phong nhìn xu thế của các mã cổ phiếu đó mà liên tục giải thích cho Lục Sùng Sơn nghe: "Boss từ nửa năm trước đã bắt đầu tổ chức một tổ chuyên môn đặc biệt, toàn là những cao thủ đỉnh nhất của phố Wall đấy ạ. Giờ thì Boss đang đích thân lãnh đạo tổ chuyên môn ấy, nếu không ngoài dự đoán thì chỉ cần sau một đêm, đến sáng ngày mai Ức Lam chắc chắn sẽ sụp, đến lúc đó họ sẽ phải bán tống bán tháo cổ phần của Ức Lam đi..."

Trình Phong tiếp tục nói với vẻ mặt đầy sùng bái, kể ra quá trình Lục Đình Kiêu từng bước từng bước giăng bẫy ra sao, phòng ngừa chu đáo như thế nào. Còn Lục Sùng Sơn thì ngẩn ngơ nhìn những mã cổ phiếu hiển thị trên màn hình Ipad mà chẳng nói được nửa chữ.

Bảy ngày... Lời hẹn của Lục Đình Kiêu với ông ta là bảy ngày... Mà bây giờ chính là buổi tối ngày thứ sáu... Thằng con ông... nó thực sự làm được... Chẳng trách...chẳng trách Tiểu Bảo lại đột nhiên bị bắt cóc!

Hóa ra là chó cùng dứt dậu!

"Ủa, chủ tịch...ngài làm sao vậy? Còn cả phu nhân nữa..." Trình Phong cuối cùng cũng chú ý đến vẻ lạ lùng trên gương mặt bọn họ.

"Hôm nay tôi và chú và dì mang Tiểu Bảo đến chùa thắp hương, không ngờ giữa đường lại bị một đám cướp, bọn họ bắt cóc Tiểu Bảo mất rồi!" Quan Tử Dao lên tiếng, đồng thời trong đáy mắt cô ta cũng thoáng lướt qua một tia sáng, cô ta biết mà, người đàn ông cô ta coi trọng làm sao có thể yếu như thế được!

Thảo nào, thằng oắt con đó lại bị bắt cóc, tám phần là do người của đứa con riêng đó làm. Đám người đó cũng không phải là thứ lương thiện gì cho cam, bị dồn đến đường cùng thì chuyện gì mà chẳng làm ra được. Hơn nữa, lần này không chỉ thằng oắt con mà cả con nhỏ Ninh Tịch kia cũng tự lao đầu vào chỗ chết.

Vốn dĩ cô ta còn đang lo lắng tất cả, thế mà chỉ trong một tối mọi thứ đã được giải quyết hết... "Cô nói cái gì? Tiểu Bảo...Tiểu Bảo bị bắt cóc rồi sao! Chuyện này làm sao có thể?" Trình Phong biến sắc.

"Không thể cái gì, Tiểu Bảo bị bắt đi ngay trước mặt chúng tôi này! Cậu đừng có lề mề nữa, mau đi thông báo cho Đình Kiêu biết!" Nhan Như Ý gấp gáp thúc giục.

"Vậy..." Trình Phong nghe rồi định gật đầu đồng ý ngay nhưng không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà lại chần chừ do dự.

Trình Phong chưa kịp nói, Lục Sùng Sơn đã lên tiếng ngăn lại: "Đợi đã! Bây giờ không thể nói chuyện này với Đình Kiêu được!"

"Ông nói cái gì?" Nhan Như Ý nhìn chồng với ánh mắt không thể tin nổi: "Tại sao không thể nói với Đình Kiêu? Giờ đã là lúc nào rồi???"

Lục Sùng Sơn trầm giọng nói: "Bên Ức Lam đó chắc chắn bây giờ đã bắt đầu phản kích rồi. Đêm nay việc khống chế thị trường cổ phiếu là vô cùng quan trọng, Đình Kiêu tuyệt đối không thể bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng được, bằng không chỉ cần một chút sai sót, tất cả công sức trước đó sẽ đổ ra sông ra biển hết! Bà cho rằng tại sao đối phương lại tìm mọi cách để bắt Tiểu Bảo đi? Chính là vì muốn quấy nhiễu Đình Kiêu đấy!"

Cánh môi của Nhan Như Ý run lên bần bật, bà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, dường như không còn nhận ra ông ta là ai nữa: "Lục Sùng Sơn... ông biết mình đang nói cái gì không? Người bị bắt cóc là Tiểu Bảo! Là cháu nội ruột thịt của ông đấy! Ông luôn mồm nói vì đại cục của nhà họ Lục, hy sinh nhiều như thế, thiệt thòi nhiều như thế... cuối cùng, bây giờ ngay đến cả tính mạng của Tiểu Bảo ông cũng đem ra hy sinh nốt? Rốt cuộc thì ông có tim hay không!?"

Lục Sùng Sơn nhíu mày thật chặt: "Như Ý, ý tôi không phải như thế, tôi có nói là hy sinh tính mạng của Tiểu Bảo bao giờ đâu. Tôi đã thông báo cho tất cả mọi người đi tìm kiếm hành tung của đám người đó rồi, hơn nữa đảm bảo bọn họ sẽ tìm tới để đưa ra yêu sách, đến lúc đó chúng ta lại..."

"Đủ rồi! Lục Sùng Sơn! Ông không cần nói cho tôi những lý lẽ lớn lao đó! Tôi chỉ cần biết trong mắt ông tính mạng của Tiểu Bảo quan trọng hơn hay nhà họ Lục quan trọng hơn!" Nhan Như Ý mất kiểm soát hét lên.

-----O-----

Chương 1690: Giải Pháp Thỏa Đáng Nhất

Quan Tử Dao đứng bên cạnh dịu dàng khuyên bảo: "Dì à, dì bình tĩnh lại một chút đi, chú nói rất có lý, nếu như chúng ta nói cho Đình Kiêu bây giờ, vậy thì sẽ khiến anh ấy rối lên. Nhỡ đâu đến lúc đó bọn họ vừa đạt được mục đích lại không muốn buông tha cho Tiểu Bảo thì làm sao đây..."

"Cô im ngay cho tôi!" Giờ khắc này trong lòng Nhan Như Ý đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi Tiểu Bảo sẽ gặp nguy hiểm bao trùm, không thèm nể nang mà quát thẳng vào mặt Quan Tử Dao.

Quan Tử Dao từ trước đến nay chưa bao giờ bị Nhan Như Ýquát nạt như thế cả, nhất thời mặt tái mét lập tức tỏ ra ấm ức đầy tủi thân.

"Lục Sùng Sơn, ông không nói đúng không? Được! Vậy thì tôi tự đi tìm Đình Kiêu!" Nhan Như Ý gạt đám người xung quanh ra, sau đó nhanh chóng chạy về phía thang máy chuyên dụng.

Vừa mới đi đến cửa thang máy, Nhan Như Ý bỗng lảo đảo, bất ngờ đổ gục, ngã sõng xoài xuống đất.

Hôm nay, bà đã phải chịu sự kích thích quá lớn, có thể chống chọi được đến tận bây giờ đã là cực hạn... "Như Ý!"

"Dì Lục!"

"Phu nhân!!!"

Ba người vội lao đến đỡ bà dậy.

"Chủ tịch, chuyện này..." Trình Phong vẻ mặt hốt hoảng.

"Lập tức gọi bác sỹ!"Lục Sùng Sơn vội vàng nói.

"Vậy...vậy chuyện của Tiểu thiếu gia...có cần phải nói cho sếp không ạ?"

Trình Phong hỏi.

Những ngón tay của Lục Sùng Sơn run lên bần bật, ông ta nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu sau cuối cùng cũng lên tiếng: "Tạm thời đừng nói cho Đình Kiêu biết... nhưng mà, đợi đến 12 giờ đêm nay nếu như vẫn không thể cứu được Tiểu Bảo ra..."

Lục Sùng Sơn thở dài một tiếng, nói tiếp: "Cho dù tình hình của Lục thị như thế nào đi chăng nữa, cậu nhất định phải báo cho Đình Kiêu biết!' Trình Phong gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi ạ."

Lục Sùng Sơn nhìn Nhan Như Ý đang hôn mê, bên tai văng vẳng lại từng câu từng chữ trách móc của bà ấy, trái tim lại quặn lên vì đau.

Ông ta nhìn Tiểu Bảo từ nhỏ đến lớn, cho đến giờ ông vẫn còn nhớ cái cảm giác kích động lần đầu tiên khi nhìn thấy thằng bé, nhớ cái cảm giác mềm mềm khi ông bế nó. Sau đó từng ngày từng ngày nó lớn dần lên, càng ngày càng thông minh, càng ngày càng đáng yêu, bây giờ lại là một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, còn rất hiếu thảo... Đó là cháu ruột của ông, là mạng sống của ông! Ông làm sao mà không căng thẳng được, làm sao mà không đau lòng cho được! Ông thà rằng người bị bắt cóc giờ phút này là chính mình còn hơn!

Nhưng mà, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc nhà họ Lục, tất cả đều là do ông gây ra, ông ta không thể bỏ mặc tất cả mọi thứ được... Đợi đến 12 giờ đêm nay, đã là biện pháp thỏa đáng duy nhất mà ông có thể nghĩ ra... ... Trước đó không lâu.

Trong tòa nhà của công ty đầu tư mạo hiểm Ức Lam.

Trong phòng làm việc mờ tối, màn hình máy tính hắt thứ ánh sáng xanh lên gương mặt sa sầm và máu tóc màu trắng của người đàn ông đối diện.

Anh ta đang xem từng tấm ảnh một, toàn bộ đều là những cảnh chung sống ấm áp thường ngày của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu. Còn có cả những bức ảnh một nhà ba người với Tiểu Bảo nữa, tất cả đều là chụp trộm, nhưng lại chân thực vô cùng, chỉ thông qua những bức ảnh thôi là có thể cảm nhận được tình cảm đầy tràn trong đôi mắt của cô gái.

Trên giao diện email, hiển thị tên người gửi ảnh đến không phải là nặc danh mà là được đường hoàng gửi đến: Lục Cảnh Lễ!

Khỏi nghi ngờ, chuyện này rất phù hợp với tính cách của Lục Cảnh Lễ.

Mỗi ngày anh trai yêu quý của anh đều bị mấy tấm ảnh này kích thích, anh đương nhiên phải chơi trò gậy ông đập lưng ông lại rồi! Ai sợ ai chứ!

"Lão Đại... không! Không hay rồi!" Lúc này đột nhiên có người hốt hoảng chạy vào.

"Gọi tôi cái gì?" Ánh mắt u ám của người đàn ông ngước lên nhìn người tới.

"Tổng... tổng giám đốc! Tổng giám đốc đại nhân! Không hay rồi! Đơn hàng của chúng ta với Gia Hành bên kia có vấn đề, bây giờ phải bồi thường cho họ 3 tỷ USD..."

"Thế thì bồi thường đi."

"Nhưng mà... hết tiền rồi ạ!"

-----O-----

Chương 1691: Vậy Nhất Định Là Rất Thú Vị

"Tiền đâu?" Người đàn ông kia thờ ơ hỏi lại.

"Lúc trước đã dùng hết vào việc thu mua lại cổ phần của tập đoàn Lục thị rồi!

Không còn gì cả! Chính ngài nói không cần lo cứ lấy hết tiền để thu mua đi!" Tên thuộc hạ hoảng hốt nói.

Vân Thâm nghe vậy thì nhíu mày: "Tôi từng nói vậy à?"

"Chính ngài đã nói thế ạ!" Đối phương sắp bị lão Đại nhà mình hành cho phát khóc lên rồi.

Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Kiều Dịch lạnh lùng bước vào tiếp lời tên thuộc hạ: "Hơn nữa toàn bộ các mối giao dịch ngầm đều bị lộ cả rồi!"

Như vậy có nghĩa là, tất cả nguồn kinh tế của bọn họ đều đã bị chặt đứt!

Lúc trước, khi Hắc Long được cứu ra kịp thời, bọn họ còn cho rằng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, không ngờ những mối giao dịch ngầm này vẫn bị lộ, lại còn dẫn thẳng tới chỗ Mèo Đen, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Nhưng giờ cũng không còn thời gian để nghĩ tới những chuyện này nữa rồi.

Chết tiệt... thằng oắt Lục Đình Kiêu này... quả nhiên không hề đơn giản!

Cũng may... ông ta đã sớm chuẩn bị từ trước!

Đường Dạ ở phía sau nói: "Giờ Lục Đình Kiêu đang chuẩn bị tấn công vào thị trường cổ phiếu của chúng ta!"

Vân Thâm trước giờ chưa từng có hứng thú với bất cứ điều gì lúc này ánh mắt bỗng phát ra một tia sáng trước nay chưa từng có. Như thể cuối cùng thì thứ khiến cho anh ta cảm thấy hứng thú, khiến anh ta có dục vọng thật sự đã xuất hiện...

"Tốt lắm, để tôi chơi với anh ta!" Ngón tay người đàn ông khẽ động, trên màn hình máy tính bỗng xuất hiện biểu đồ cổ phiếu phức tạp: "Ha, để tôi xem xem, thần thoại phố Wall trước đây có phải trăm trận trăm thắng thật không..."

Nếu như có thể đánh bại được Lục Đình Kiêu trong lĩnh vực mà anh ta đắc ý nhất, lĩnh vực sở trường của anh ta, vậy nhất định là sẽ rất thú vị!

Kiều Dịch nhìn vẻ mặt của Vân Thâm, biết anh ta cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc rồi nhưng ông ta vẫn cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Ông ta biết thật ra Vân Thâm cũng như Lục Đình Kiêu, đều là thiên tài có trình độ kinh người về phương diện chứng khoán. Bọn họ có thể trong một thời gian ngắn mà xây dựng Ức Lam lớn mạnh thế này đâu phải chỉ cần có tiền là làm được.

Rốt cuộc lần này ai sẽ thằng, ông ta thật sự không thể phán đoán tùy tiện được.

Có điều, ông ta không cho phép có bất cứ khả năng thất bại nào!

Lần này, ông ta buộc phải thắng và nhất định sẽ thắng!

Vì chiến thắng này ông ta không tiếc đánh đổi bất cứ giá nào!

Vân Thâm cho tất cả mọi người lui rồi bắt đầu vùi đầu vào đống số liệu.

Đường Dạ tức tập kết toàn bộ đội ngũ nhân viên công ty, bắt đầu trận đấu với bên phía Lục thị.

Kiều Dịch ra ngoài ra mắt cảnh báo đám thuộc hạ: "Chuyện tối nay tuyệt đối không được cho A Thâm biết!"

Đầu óc đứa trẻ này đôi khi quá cứng nhắc, lại quá tự phụ, làm việc không câu nệ tiểu tiết, cứ cho là ông không chừa thủ đoạn nào thì sao? Ông căn bản là không cần nói nhân nghĩa đạo đức với loại người như Lục Sùng Sơn!

"Vâng." Tên thuộc hạ đáp.

...

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ rồi.

Nhan Như Ý vẫn đang trong cơn hôn mê, Lục Sùng Sơn điều tất cả lực lượng ngầm của Lục gia đi tìm Tiểu Bảo, lúc này chuyện ông ta có thể làm chỉ có chờ đợi, đợi đối phương tự mình liên lạc với ông ta.

Một khi đối phương liên lạc với ông ta, nhất định sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.

Nhưng chỉ cần bọn chúng chịu liên lạc thì có thể tìm ra vị trí của bọn chúng để cứu Tiểu Bảo ra.

Nhưng thời gian cứ từng chút qua đi, trời càng về đêm, điều đi bao nhiêu người như vậy mà vẫn không có chút tin tức nào của Tiểu Bảo cả, chiếc trực thăng kia cũng biến mất không chút tăm hơi, không để lại tí vết tích nào. Thậm chí ông ta còn không chắc được liệu đối phương còn ở trong nước hay không, Mà đối phương thì vẫn không chịu liên lạc với ông ta...

Một người bình tĩnh như Lục Sùng Sơn cuối cùng sắc mặt cũng phải đổi...

-----O-----

Chương 1692: Chỉ Cần Được Ở Cùng Mẹ

Tại biệt thư khu ngoại ô.

"Chú Kiều! Bên phía tập đoàn Lục thị vẫn chưa có động tĩnh gì. Hình như, Lục Sùng Sơn không nói chuyện này cho Lục Đình Kiêu biết, còn âm thầm phái người đi tìm chúng ta... Giờ có cần liên lạc với Lục Sùng Sơn không?" Phong Tấn xin chỉ thị.

"Liên lạc với ông ta làm gì?" Kiều Dịch hờ hững hỏi.

Phong Tấn nghe vậy thì sững sờ: "Tất nhiên là..."

"Cậu tưởng tôi dùng thằng bé đó để uy hiếp Lục Sùng Sơn sao?" Kiều Dịch cười như không cười.

Phong Tấn nghe vậy thì khó hiểu: "Chẳng lẽ... không phải? Vậy ngài định làm gì?"

Kiều Dịch ngồi trên chiếc ghế bành rộng, lạnh lùng nhìn ra sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ, hai tròng mắt sâu hoắm như con thú dữ xấu xí dữ tợn, đang cố gắng ngọ nguậy để xông ra: "Giết nó đi."

Vừa dứt lời, con ngươi Phong Tấn thắt lại: "Sao ạ?"

Người đàn ông kia cười lạnh: "Sao nào? Sợ rồi?"

Phong Tấn cúi đầu, giấu đi sự kinh hãi trong ánh mắt: "Không... chỉ là..."

"Sợ cái gì? Sau đêm nay, mọi thứ đều là của chúng ta, Lục Sùng Sơn chẳng qua chỉ là con chó mất chủ thôi!"

Phong Tấn nghe vậy nhíu mày, dù là vậy cũng đâu nhất thiết phải giết đứa bé đó? Rõ ràng còn cách khác ổn thỏa hơn mà... Lỡ như giết đứa nhỏ đó rồi lại càng khiến Lục thị phản công điên cuồng hơn thì sao...

"Còn chuyện gì không?" Ánh mắt Kiều Dịch âm u bắn về phía người trước mắt.

Phong Tấn hơi run lên: "Không! Tôi đi làm ngay đây!"

Nói rồi, không biết ông ta nghĩ tới điều gì lại nói: "Vậy... còn Đường Tịch thì sao?"

Biến số duy nhất của nhiệm vụ lần này chính là vô tình cũng bắt cả Đường Tịch về, lúc đó suýt chút nữa đã để cô phá hỏng việc rồi.

Chắc không phải ngay đến Đường Tịch mà chú Kiều cũng...

Nghĩ đến đây, cánh tay bị Vân Thâm bắn tàn phế của Phong Tấn theo phản xạ lại giật lên.

Kiều Dịch thở dài, bất đắc dĩ nói: "Giữ lại, khó lắm mới có một thứ mà A Thâm thích. Để nó tận mắt chứng kiến thằng nhóc con đó chết thế nào."

Để nó biết... kết cục của kẻ phản bội sẽ ra sao...

Giọng Phong Tấn hơi run lên: "Vâng."

Sau khi Phong Tấn rời khỏi đó, Kiều Dịch khẽ vuốt ve sợi dây chuyên trước ngực, ông ta bật mở lấy ra một tấm ảnh nhỏ, ánh mắt rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại đáng sợ như một con quỷ: "Ha ha ha... Lục Sùng Sơn... để mày sống bao nhiêu năm nay... giờ cũng nên chấm dứt cuộc đời mày rồi... Tao sẽ để mày nếm thử... cảm giác mất đi người thân yêu nhất... ha... ha ha ha ha..."

Tiếng cười như một kẻ thần kinh vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch, khiến người ta phát lạnh cả người...

...

Ninh Tịch và Tiểu Bảo bị bịt mắt đưa đến một căn phòng nhỏ tầm 20 mét vuông.

Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa sắt, trước cửa có hai tên đang đứng canh gác. Căn phòng trống hoác, ngoài cô và Tiểu Bảo ra ngay đến một cọng tóc rụng cũng không có, hoàn toàn không thể đoán được đây rốt cuộc là nơi nào.

Sau khi cô và Tiểu Bảo bị nhốt lại, không có ai đếm xỉa tới họ nữa cả.

Thời gian từng chút qua đi, chớp mắt cái đã sắp qua hai tiếng đồng hồ.

Và vẻ mặt của Ninh Tịch cũng ngày càng nghiêm trọng theo dòng thời gian...

"Tiểu Bảo, con có sợ không?" Ninh Tịch ôm chặt lấy bé con trong lòng.

Tiểu Bảo nhận được cái ôm ấm áp từ mẹ, lắc lắc cái đầu nhỏ cũng không hề tỏ ra sợ hãi: "Chỉ cần ở với mẹ là được."

Ánh mắt Ninh Tịch khẽ run lên, cô dịu dàng hôn lên trán nhóc con giấu đi sự u ám nơi đáy mắt: "Ngoan."

-----O-----

Chương 1693: Mẹ Sẽ Không Để Con Gặp Chuyện Đâu

Dây thần kinh của Ninh Tịch căng như dây đàn, cô cố gắng chú ý tới mọi động tĩnh ở bên ngoài. Nhưng hai tên gác cửa thì như hai bức tượng điêu khắc, yên tĩnh đến mức gần như ngay đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Cũng không có người nào khác tới đây cả, khi cô cố tình dò hỏi hai người kia cũng chẳng ai thèm đáp lại.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, sắc mặt Ninh Tịch đã sầm xuống hẳn.

Kẻ có thể bắt cóc Tiểu Bảo từ tay Lục gia, lại còn điều động cả lính đánh thuê cấp A chỉ để bắt cóc một đứa trẻ ngoài đám người bên kia ra thì không ai có thể làm vậy được.

Còn lí do tại sao bên đó lại bắt cóc Tiểu Bảo thì chỉ có một, Lục Đình Kiêu đã bắt đầu phản công, có lẽ bên đó không chống đỡ nổi nên mới có ý định dùng Tiểu Bảo để uy hiếp Lục gia.

Mới đầu cô cũng nghĩ như vậy nên không quá lo lắng, chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện thì Tiểu Bảo sẽ không làm sao cả.

Nhưng thời gian trôi qua ngày càng lâu, cô càng phát hiện sự việc có gì đó rất bất thường... Nếu đối phương định dùng Tiểu Bảo để uy hiếp Lục gia, vậy việc đầu tiên trước khi bắt cóc Tiểu Bảo chính là nên nói thẳng mục đích của mình với Lục Sùng Sơn mới đúng. Kể cả không nói ngay từ đâu, vậy bọn họ bắt cóc lâu như vậy rồi sao vẫn không liên lạc gì với Lục gia, chẳng phải là cứ kéo dài thời gian thì bọn họ sẽ càng bất lợi sao?

Sao bọn họ vẫn không liên lạc gì với Lục gia?

Trừ phi...

Nghĩ tới khả năng này, Ninh Tịch theo phản xạ siết chặt lấy Tiểu Bảo.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng phía bên ngoài cánh cửa kia cũng truyền tới tiếng bước chân.

Tên cầm đầu trên mặt nạ có khắc chữ K đang bàn giao gì đó với hai tên canh cửa.

Ninh Tịch nhạy bén phát giác thấy một tên trong đó tỏ ra khiếp sợ sau khi nghe lệnh... Tên K kia đã nói gì, sao tên canh cửa lại có phản ứng như vậy?

Bọn chúng dường như không hề kiêng kị có cô ở đây và cũng không hề có ý nói nhỏ tiếng, thế nên Ninh Tịch lời mờ nghe thấy được mấy chữ là: "Rạng sáng", "đây là lệnh của cấp trên", "giữ cô gái kia lại"...

Ninh Tịch chắp ghép lại nghĩa của chúng, máu trong người nhất thời đóng băng hết lại.

Câu "giữ cô gái kia lại" còn có nghĩa là...

Không giữ đứa nhỏ!!!

Tiếng bước chân ngày càng xa, tên cầm đầu đã rời khỏi đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Ninh Tịch không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy của mình.

"Mẹ..." Cảm nhận được cảm xúc chấn động của Ninh Tịch, Tiểu Bảo lo lắng ngẩng lên nhìn cô.

Ninh Tịch ôm chặt lấy Tiểu Bảo: "Không sao..."

Không sao... sẽ không có chuyện gì đâu...

Mẹ tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì hết!

Ninh Tịch cố gắng bình tĩnh lại, sau đó, sắc mặt chợt biến, cô từ từ ôm lấy bụng dưới của mình, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

"Mẹ?" Tiểu Bảo vừa xong còn bình tĩnh giờ thấy mẹ đau đớn như vậy thì gương mặt bé bỏng liền thay đổi, cậu bé cuống cuồng lên gọi: "Mẹ ơi mẹ sao thế?"

Ninh Tịch không nói nổi nữa cô đã bắt đầu lên cơn co giật, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"MẸ!!!"

Thấy động tĩnh bên trong, tên gác cửa bên phải quay lại nhìn vào trong, nhìn thấy tình hình liền lập tức nhíu mày lại, đang định mở cửa thì tên bên cạnh đã ngăn gã ta lại: "Mày làm gì thế?"

"Cô ta..."

"Đừng làm chuyện dư thừa." Tên đồng bọn cảnh cáo.

Tên canh cửa chần chừ một hồi, rồi lại đứng về chỗ cũ.

Nhưng một lúc sau phản ứng của Ninh Tịch ngày một nghiêm trọng, cô đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cố dùng sức đập đầu vào tường, đập đến khi máu me be bét.

-----O-----

Chương 1694: Đừng Quên Cô Ta Là Đường Tịch

Bánh bao nhỏ hoảng loạn gào lên thất thanh, ôm lấy Ninh Tịch đang lăn lộn dưới đất khóc không ra hơi: "Mẹ ơi..."

Tên canh cửa không đứng nổi nữa: "Để tao vào xem xem!"

Không đợi đồng bọn kịp mở miệng khuyên gã đã lạnh lùng nói: "Cấp trên ra lệnh giữ lại cô ta, lỡ xảy ra chuyện gì mày có gánh nổi không?"

Tên đồng bọn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở bằng giọng điệu châm biếm: "Đó là Đường Tịch! Hơn nữa mày đừng quên, cô ta là một diễn viên!"

Tên đồng bọn nói rồi lại bồi thêm một câu: "Hơn nữa còn là một diễn viên vô cùng xuất sắc!"

Rõ ràng gã rất hiểu về Ninh Tịch.

Tên canh cửa vốn đang định vào nghe thấy thế, nhất thời chần chừ thu chân lại, đành tiếp tục chú ý động tĩnh bên trong.

"Mẹ... cháu xin các chú hãy cứu mẹ cháu với!!!"

Bé con khóc xé lòng xé ruột, bổ nhào tới trước cánh cửa sắt, cầu xin họ hãy cứu lấy mẹ cậu nhóc khiến cho những kẻ được huấn luyện đặc biệt như bọn họ cũng không khỏi nhíu mày.

Cùng lúc đó, tần suất co giật của cô gái đang nằm dưới đất ngày càng ít đi, khóe miệng cũng bắt đầu không ngừng tuôn ra máu, cuối cùng cơ thể không hề nhúc nhích nữa...

Hai tên canh cửa rốt cuộc cũng biến sắc.

Một trong hai tên kéo cửa ra xông vào, tên còn lại cảnh giác ôm súng đứng thủ sẵn ở cửa.

Tên xông vào nhanh chóng đi tới trước mặt Ninh Tịch, đá mạnh vào cô một cái, sau đó cúi thấp xuống kiểm tra tình hình của cô.

Đúng lúc này, biến cố xảy ra, chân gã bị một nguồn sức mạnh bao phủ, trong nháy mắt gã ngã "uỳnh" xuống đất. Sau đó, người con gái đầu và miệng vẫn tiếp tục chảy máu nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến tận xương tủy đưa một tay che mắt đứa bé lại, tay còn lại vặn cánh tay đang cầm súng của gã nhắm về phái tên còn đang ở ngoài cửa, cô ấn ngón tay gã, kéo cò súng.

"Phụt!!!" một tiếng, viên đạn từ khẩu súng gắn giảm thanh găm thẳng giữa trán tên kia, gã vẫn giữ vững tư thế cầm súng chuẩn bị bắn về phía cô trợn tròn mắt ngã xuống đất...

Lại "phụt" một tiếng nữa, tên còn lại cũng bị cô bắn một phát.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, trong căn phòng giờ chỉ còn lại hai cỗ thi thể.

Phải, cô là Đường Tịch, cô là một diễn viên xuất sắc.

Cứ cho là họ biết rõ về lai lịch của cô thì đã sao?

Diễn xuất thật sự chính là... dù cho bạn biết rõ, nhưng lại không thể nhận ra người ta đang diễn.

"Mẹ..." Tiểu Bảo gạt tay mẹ ra, lạnh lùng nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong mắt không hề có chút khiếp sợ nào.

Chỉ lúc nhìn về phía mẹ, cậu bé mới ấm ức bổ nhào tới: "Mẹ, mẹ không sao chứ..."

"Mẹ không sao, mẹ lừa bọn họ thôi, xin lỗi vì để con trai của mẹ lo nhé!"

Ninh Tịch dắt súng bên hông rồi bế Tiểu Bảo lên sau đó tìm trong người hai tên canh cửa một đoạn dây thừng, buộc chắc Tiểu Bảo lại trước người mình.

"Con yêu đừng sợ, mẹ đưa con ra khỏi đây!" Vào lúc Ninh Tịch làm xong tất cả những thứ này, trong căn phòng yên ắng bỗng vang lên một tiếng cảnh báo chói tai, trên thi thể của hai tên kia cùng lúc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.

"Chết tiệt!" Ninh Tịch biến sắc, cô nhìn gắt gao vào ánh sáng đỏ kia.

Không ngờ trên người hai tên này lại có máy cảm ứng, chỉ cần người mang thiết bị cảm ứng chết đi thì tim và huyết áp sẽ xuất hiện tình trạng dị thường dẫn đến hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo.

-----O-----

Chương 1695: Mời Ông Xem Một Vở Kịch Hay

Tại căn biệt thự ở ngoại ô.

"Chú Kiều! Không xong rồi!"

"Làm sao?" Kiều Dịch đang nhớ tới người xưa thì bị ngắt quãng, ông ta bực bội ngẩng lên.

"Là... là Đường Tịch... Đường Tịch giết hai tên canh cửa... rồi mang theo thằng bé trốn ra ngoài rồi!" Phong Tấn thở hồng hộc báo cáo.

"Đến đâu rồi?" Kiều Dịch nhíu mày, ông ta đang tỏ ra rất khó chịu, khó chịu vì một nhiệm vụ đơn giản như vậy mà bọn họ cứ gặp vấn đề liên tục.

"Vẫn còn trong phạm vi khống chế của chúng ta, chắc... chắc không thoát ra được đâu!" Tuy Phong Tấn nói vậy nhưng giọng điệu lại chẳng hề chắc chắn.

Thật ra cô gái này là người không thể đoán biết trước được điều gì, trong tình trạng bị trông coi nghiêm ngặt như vậy, bên người còn mang theo một đứa bé, vậy mà cô vẫn có thể giết hai tên lính đánh thuê cấp A của bọn họ để trốn ra ngoài.

Kiều Dịch ngừng vuốt ve sợi dây chuyền rồi từ từ đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo rồi nói: "Đi thôi."

"Ngài muốn đích thân đi..." Phong Tấn kinh ngạc.

"Cậu không đi? Lũ các cậu có đứa nào dám động vào con nhóc đấy?"

Quả nhiên, Phong Tấn vừa nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt.

Kiều Dịch tiếc nuối lắc đầu, cảm thán nói: "Haiz, tư chất của nó vốn không tồi, cũng coi như có chút tình thầy trò đối với ta, chỉ tiếc là... lại chọn con đường không nên đi... Nên đành..."

Phong Thấn thấy trong mắt người đàn ông kia toát ra vẻ điên cuồng bệnh hoạn mà chảy mồ hôi lạnh ròng ròng...

...

Tại Lục trạch.

"Lão gia, tất cả mọi người đều ra ngoài tìm rồi nhưng vẫn không thấy tin tức gì!"

"Bên đó cũng chưa có ai tới liên lạc với chúng ta cả!"

Lục Sùng Sơn nghe thuộc hạ báo cáo như vậy thì nhìn chằm vào di động lẫn điện thoại bàn vẫn im lìm như chết kia, sau đó lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đang từng chút nhích gần tới 0 giờ.

Ngón tay ông ta không khống chế được mà run lên bần bật, dự cảm không lành trong lòng ngày một nghiêm trọng.

"Lão gia, giờ phải làm sao? Có cần... đợi tiếp không?" Hình Võ đổ đầy mồ hôi lạnh quay ra nhìn đồng hồ trên tường.

Không tới 10 phút nữa là qua 0 giờ rồi.

"Bên phía công ty thế nào rồi?" Lục Sùng Sơn hỏi.

Hình Võ đáp: "Vừa rồi Trình Phong có truyền tin tới, mọi thứ đều thuận lợi, chỉ thiếu chút nữa thôi! Cổ phiếu đang càng ngày càng hạ sát với mức giá mà phía đối phương có thể chịu đựng được, giờ dù đối phương có muốn giữ thì cũng sẽ không giữ nổi đống cổ phiếu kia. Còn nếu giữ, vậy thì sẽ tổn thất cực lớn, đối phương có thể sắp không chống đỡ nổi nữa rồi..."

Giọng Lục Sùng Sơn hơi run lên, ông ta khó khăn lắm mới mở miệng được, "Đợi... thêm chút nữa..."

Hình Võ: "Vâng..."

Đồng hồ tích tắc tích tắc, từng giây lại từng giây trôi qua...

Chỉ vài phút ngắn ngủi trôi qua nhưng lại cứ ngỡ như là cả một thế kỉ vậy...

"Ring ring ring" tiếng chuông điện thoại vang lên như một tiếng sấm trong căn phòng yên tĩnh.

Điện thoại Lục Sùng Sơn vừa vang lên, trên màn hình liền hiện lên một dãy số lạ, đối phương yêu cầu gọi video call.

"Gọi tới rồi!" Hình Võ thấy vậy nhất thời trợn tròn mắt.

Cuối cùng cũng gọi tới rồi!!!

Ông ta biết đối phương nhất định sẽ liên lạc với ông ta mà!

Lục Sùng Sơn giữ vững tinh thần, ấn nút nhận.

Một giây sau, trên màn hình chợt lóe lên một cái, sau đó xuất hiện gương mặt một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc một cái áo cổ tàu màu xanh đậm, có vẻ như đang ngồi trên một cái đài cao nào đó, ánh sáng trên đó chiếu rọi xuống phía dưới, chỉ có thể thấy đó là một khu bỏ hoang, ánh sáng mạnh kia chiếc rõ từng góc của cái khu đó không xót chỗ nào...

"Vân Dịch!" Lục Sùng Sơn nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông trung niên kia, tức khắc sầm mặt xuống.

Kiêu Dịch cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Ha ha, hóa ra chủ tích Lục vẫn còn nhớ tới tôi? Tôi còn tưởng quý nhân như ông thì thường hay quên chuyện cũ chứ!"

"Vân Dịch, giờ ông thu tay lại vẫn còn kịp đấy, ông biết rõ chuyện năm đó..."

Lục Sùng Sơn thấp giọng nói.

Người đàn ông kia bật cười ngắt lời ông ta: "Chủ tịch Lục, không cần phải nhắc chuyện năm ấy với tôi, cũng không cần chơi trò kéo dài thời gian làm gì, tôi không định chơi cái trò nhàm chán này với ông đâu..."

Ông ta nói tới đây rồi nở một nụ cười quỷ quyệt, "Ha ha, đêm nay tôi muốn mời chủ tịch Lục xem một vở kịch... một vở kịch... rất rất hay..."

-----O-----

Chương 1696: Chết Trước Mặt Ông

Thấy ánh mắt u ám, bạo ngược điên cuồng mang ý báo thù và kèm theo cả câu nói kia của Vân Dịch thì mọi bình tĩnh và lí trí của Lục Sùng Sơn đều bị dập tắt toàn bộ, ông ta gào rách tiếng với Hình Võ: "Thông báo với Đình Kiêu! Lập tức thông báo cho Đình Kiêu ngay!!!"

"Lão gia..."

"Câm miệng! Mau lên!!!"

Kiều Dịch ở đầu dây bên kia thấy vậy thì khóe miệng nhếch lên nụ cười cực kì sung sướng: "Thật đáng tiếc... đã muộn rồi..."

Khoảnh khắc ông ta vừa dứ tlời, ống kính video đổi góc, chiếu thẳng vào đống hoang phế ở phía dưới, sau đó từ từ kéo gần lại, cảnh tượng trong ống kính rất sắc nét, dù giờ đã là nửa đêm nhưng vẫn thấy rõ mọi thứ phía dưới đó.

Cuối cùng, trong màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Chính là con bé đó!

Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo trong lòng, cô chạy nhanh ra khỏi một tòa nhà có kiến trúc phức tạp, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, sau đó liều mạng chạy đi thật xa. Nhưng lại không hề biết thứ đợi cô không phải là cơ hội sống sót mà là một trận thiên la địa võng đã được sắp xếp từ lâu, một cuộc... giết chóc điên cuồng...

Không hề có điềm báo trước, "đoàng" một tiếng, trong điện thoại truyền tới tiếng súng nổ.

"A!!!" Ninh Tịch khẽ kêu lên, trên cổ tay của cô lập tức nở bung một đóa hoa máu.

Ninh Tịch mặc kệ cái tay trúng đạn của mình, vẫn cố gắng ôm chặt Tiểu Bảo trong lòng chạy chốn. Cô ngẩng lên cảnh giác nhìn tứ phía như chỗ này đang ẩn giấu một con thú lớn đang chực chờ lao ra xé nát họ...

"Mẹ..." Tiểu Bảo nhất thời hét ầm lên, gương mặt bé bỏng tràn đầy vẻ hoảng sợ.

"Con yêu đừng sợ! Là giả đấy... là giả... mẹ lừa bọn chúng thôi..." Ninh Tịch dùng âm thanh vô cùng dịu dàng để dỗ dành Tiểu Bảo, nhân lúc bé con không chú ý, tay cô vòng ra sau, cố gắng khống chế lực tay đập lên gáy Tiểu Bảo một cái.

Ánh mắt sợ hãi của bé con trong phút chốc khép chặt lại, rơi vào mê man.

Ninh Tịch lại buộc Tiểu Bảo chắc hơn chút nữa, sau đó không hề chần chừ mà tiếp tục chạy về phía trước.

Mười mét, mười lăm mét, một trăm mét, hai trăm mét... cô lại thấy một cửa ải tiếp theo.

"Đoàng", lại một tiếng súng nữa vang lên.

Chân phải của Ninh Tịch bị bắn trúng lập tức quỳ rạp xuống đất, bóng lưng cô run rẩy cong thành con tôm để bảo vệ đứa nhỏ trong lòng rồi nhanh chóng đứng lên, lết cái chân trúng đạn đang chảy máu không ngừng dùng tốc độ không thua gì ban nãy tiếp tục chạy như bay... cứ chạy mãi...

Một khắc cũng không ngừng...

Dù cô biết bản thân mình đang bị một đám thú dữ bao vây, dường như không còn bất cứ khả năng sống sót nào, dù cho cái chân đang đau buốt tận nhưng cô buộc phải trốn ra! Cô phải trốn ra ngoài! Cô phải đưa Tiểu Bảo trốn ra! Cô đã hứa với Tiểu Bảo rồi...

Đối phương như đang chơi mèo vờn chuột với cô, mỗi lần thấy cô không chống đỡ nổi nữa lại cố tình sai người dừng lại, để cô có thời gian hít thở. Đợi tới khi cô suýt thấy hi vọng rồi lại bắn vỡ nát nó...

Cánh tay, cẳng chân, bụng, cổ chân... đối phương không bắn vào các chỗ hiểm của cô.

Từng phát súng như quăng cô lên trời rồi lại ngã mạnh xuống đất...

Dù cô biết là như vậy, biết rõ đây là trò đùa của đối phương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi gục ngã lại không hề do dự tiếp tục đứng lên...

"Đủ rồi!!!" Lục Sùng Sơn ôm lấy con tim đang lên cơn quặn đau của mình, ông gào ầm lên vào điện thoại: "Tôi nói đủ rồi... Ông muốn gì! Vân Dịch! Ông muốn cái gì! Ông muốn Lục gia có đúng không! Tôi cho ông! Ông thả thằng bé ra! Ông thả nó ra ngay! Có nghe thấy không hả!"

Trong điện thoại lại xuất hiện gương mặt của Kiều Dịch, thấy dáng vẻ đau khổ của đối phương, ông ta cười ầm lên một cách điên cuồng: "Ha ha ha ha ha... tôi muốn gì? Lục Sùng Sơn! Tôi muốn ông đau đớn đến không muốn sống nữa! Tôi muốn ông sống không bằng chết! Tôi muốn ông trơ mắt ra chứng kiến người thân yêu nhất của mình chết ngay trước mắt mà lại không thể làm gì được!"

-----O-----

Chương 1697: Cho Ông Được Thoải Mái

Từng câu từng chữ của ông ta đều như chiếc búa sắc nhọn cố gắng găm vào ngực Lục Sùng Sơn, sau đó lại tàn nhẫn chọc ngoáy tim ông.

Tim Lục Sùng Sơn ngày càng đau quặn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, "Ông..."

Thấy dáng vẻ chật vật hoàn toàn mất khống chế của Lục Sùng Sơn, không hề còn vẻ ngông cuồng tự đại như trước đây, Kiều Dịch tỏ ra thông cảm thở dài nhưng giọng điệu lại trào phúng và lạnh lẽo cực điểm: "Không ngờ... chủ tịch Lục mà cũng có mặt trọng tình trọng nghĩa thế này... thật khiến tôi kinh ngạc ghê đấy..."

Nói rồi, ông ta nhấc tay ra hiệu cho người bên cạnh: "Được rồi, cho chủ tịch Lục được thoải mái đi!"

Trong nháy mắt, Lục Sùng Sơn trợn tròn mắt, gào khản cả họng: "Vân Dịch!

Ông dám! Ông..."

Cơn đau tim không thể chịu nổi truyền tới, Lục Sùng Sơn nói được một nửa liền im bặt, trước mắt tối đen, ngã bịch một cái xuống đất.

Điện thoại rơi xuống đất...

Trước lúc ông ta mất đi ý thức, ông ta còn thấy rõ cảnh đạn pháo đang ầm ầm nã về phía cô gái đang bỏ chạy. Bức tường dày phía sau cô đổ ầm xuống, tầm nhìn trong phút chốc liền không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa, chỉ còn lại hình ảnh đám tường ngói đổ vỡ, một bãi máu đỏ tươi từ từ chảy ra từ khe các viên gạch... thấm hết xuống đất, nhuộm đỏ cả một vùng...

...

Tại tập đoàn Lục thị.

Một tiếng "két" chói tai vang lên, chiếc bút máy trong tay Lục Đình Kiêu không cẩn thận xé rách tờ giấy, để lại một vết rách rất khó nhìn.

Anh mím chặt môi, nhìn đống giấy trắng ngập số liệu trước mắt, nhíu chặt mày lại, không biết tại sao sắc mặt liền sầm xuống.

"Anh! Lần này đối phương chết chắc rồi!" Lục Cảnh Lễ vui sướng chạy vào, thấy mặt Lục Đình Kiêu có vẻ bất thường thì hỏi: "Anh sao thế? Bên mình xảy ra vấn đề gì à?"

Lục Đình Kiêu đứng phắt dậy: "Chị dâu em đâu?"

Lục Cảnh Lễ không ngờ Lục Đình Kiêu lại chuyển chủ đề nhanh như vậy nhất thời không phản ứng lại kịp: "Hả? Tiểu Tịch Tịch? Đang ở nhà ba mẹ! Chẳng phải ban ngày ba mẹ đi chùa sao, tối còn giữ Quan Tử Dao lại ăn cơm, sau đó Tiểu Bảo cũng cố giữ Tiểu Tịch Tịch lại..."

"Boss! Anh xem bên này này!" Một nhân viên chứng khoán vô cùng lo lắng chạy tới trước mặt Lục Đình Kiêu.

"Sếp, đối phương vẫn chưa ra tay, giờ phải làm thế nào? Chúng ta có cần phải tiếp tục bán tống cổ phiếu đi không? Chỉ còn lại bảy vạn cổ phiếu nữa thôi!" Bên còn lại cũng truyền tới tiếng xin chỉ thị.

Giờ đang là thời khắc mấu chốt, Lục Đình Kiêu chính là người cầm lái cho tất cả bọn họ, từng giây từng phút đều không được phân tâm. Nếu không, chỉ cần một tia sai lầm thôi cũng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, rơi vào tình huống không thể nào cứu chữa!

"Anh, anh đang lo lắng gì thế? Có Tiểu Bảo mà! Tiểu Tịch Tịch sẽ không chịu thiệt đâu! Chúng ta chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!" Lục Cảnh Lễ giục giã.

Chỉ một chút này nữa thôi là anh của anh sẽ có thể giải quyết triệt để được tên tình địch lớn nhất rồi!

Lục Đình Kiêu bỏ mặc lời thúc giục của Lục Cảnh Lễ, anh nhấc tay ra hiệu với những người đang xin chỉ thị toàn bộ đều tạm dừng, sau đó nói với Lục Cảnh Lễ: "Em đi đón Ninh Tịch tới đây, đi ngay, anh phải thấy cô ấy trong tầm mắt."

Lục Cảnh Lễ rên rỉ: "Anh, không phải chứ... chỉ mới sáu ngày không gặp thôi mà... mai là mọi thứ đều được giải quyết cả rồi... cũng chỉ thêm có một ngày chứ mấy!"

Bị ánh mắt băng giá của ông anh nhìn tới, Lục Cảnh Lễ lập tức nhận lệnh: "Em đi đón chị ấy lại ngay đây!"

Lục Cảnh Lễ vừa dứt lời, bỗng một bóng người lảo đảo xông vào: "Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia! Không... không xong rồi! Tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi... còn cả... còn cả cô Tiểu Tịch nữa..."

-----O-----

Chương 1698: Lũ Súc Sinh, Tao Phải Giết Chúng Mày!

"Cậu nói gì? Bắt cóc? Từ khi nào?"

Hình Võ lau mồ hôi lạnh trên trán: "Chập... chập tối... lúc 6 giờ hơn..."

"Má nhà nó! Từ chập tối mà tới sáng sớm anh mới tới nói? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Anh còn không mau nói rõ đi!" Lục Cảnh Lễ gào lên, lo lắng không thôi truy hỏi.

Từ lúc Lục Đình Kiêu nghe thấy lời của Hình Võ, anh không nói một chữ nào cả, ánh mắt anh tối đen như một cái hồ sâu không thấy đáy, mãi đến lúc này mới hỏi lại bằng một giọng điệu lạnh lẽo khiến người ta phát lạnh: "Họ còn sống không?"

Khoảng khắc Lục Cảnh Lễ đang gào lên với Hình Võ thì bị những lời này của Lục Đình Kiêu là cho đóng đá, máu trên người cứ lạnh dần đi...

Chuyện xảy ra từ tối mà mãi tới giờ mới báo cho họ, không phải vì trong thời khắc mấu chốt này không muốn làm phiền tới tâm trí của anh Hai sao. Nhưng giờ, tại sao lại điên cuồng chạy tới đây báo cho họ biết...

Trong chuyện này... đã xảy ra biến cố gì rồi...

Hình Võ quỳ sụp xuống đất, run môi nửa ngày cuối cùng cũng nói được một câu: "Giờ... sống chết không rõ..."

Lục Cảnh Lễ run bắn gào lên: "Sống là sống, chết là chết! Cái gì gọi là sống chết không rõ!!!"

"Mục đích... của đối phương... hình như không phải để uy hiếp hay vơ vét...

mà là..." Hình Võ không nói nổi nữa nhưng Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ cũng đủ hiểu ý anh.

Thứ đối phương cần, chính là mạng người!

Trong không khí tràn ngập sự tĩnh mịch dọa người...

Không biết Lục Đình Kiêu gọi điện cho ai bàn giao gì đó rồi sau đó mới nói với Hình Võ: "Kể lại hết mọi chuyện đi."

Hình Võ lập tức đáp: "Trên đường chúng tôi rời khỏi chùa Pháp Hoa thì gặp mai phục, tài xế bị mua chuộc... Tiểu thiếu gia bị bọn chúng dùng trực thăng bắt đi... còn cô Tiểu Tịch... cô ấy tự mình đuổi theo rồi nhảy lên máy bay..."

Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì hai mắt đỏ ngầu lên: "Chắc chắn là chị dâu sợ Tiểu Bảo một mình sẽ sợ nên mới liều mạng theo sau!"

Trên mặt Lục Đình Kiêu lúc này không hề thấy rõ bất cứ phản ứng nào, anh nhấc điện thoại lên gọi.

Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh yếu ớt của Lục Sùng Sơn: "Alo... Đình Kiêu... ba xin lỗi... lần này ba xin lỗi con... con... mau lên..."

Lục Đình Kiêu ngắt lời ông: "Gửi đoạn thu video trò chuyện qua cho con."

Lục Sùng Sơn ngẩn ra mãi một lúc lâu sau ông ta mới phản ứng lại lại được: "Được..."

Đình Kiêu không biết tình hình cụ thể nhưng đã liệu được việc đối phương nhất định sẽ gọi video call tới.

Nhưng, đoạn video đó... nếu Đình Kiêu trông thấy đoạn video đó...

"Ba không cần phải lo chuyện con sẽ không chịu đựng được." Lục Đình Kiêu nói xong liền dập điện thoại.

Lục Sùng Sơn ngơ ngác nhìn điện thoại bị cắt ngang, nếu có thể, ông ta hi vọng Đình Kiêu sẽ không bao giờ trông thấy cảnh đó. Nhưng đoạn video có thể đang giấu manh mối quan trọng nào đó không chừng...

Điện thoại Lục Đình Kiêu nhanh chóng vang lên, anh nhận được một đoạn video ghi lại.

Lục Đình Kiêu mở đoạn video đó ra.

Sau khi đến đoạn bức tường bị sụp, Lục Cảnh Lễ đấm mạnh lên tường, nắm đấm chảy be bét máu: "Lũ súc sinh! Tao phải giết chúng mày!!!"

Còn Lục Đình Kiêu, anh như bị kéo ra khỏi mọi thứ tình cảm của con người, vẻ mặt lạnh băng của anh dần trở nên máy móc, từ đầu tới cuối không hề có bất cứ phản ứng nào thừa thãi, anh cứ yên lặng xem đoạn video đó.

Cảnh cuối cùng, khi tiếng "ầm" lớn vang lên, bức tường dày phía sau cô gái nổ tung, chôn vùi cả thân hình bé nhỏ của cô, máu tươi ướt sũng một mảng...

Cả người cô nhuộm đẫm máu, mãi cho tới giây phút cuối cùng, cô vẫn duy trì tư thế khom lưng, chặn hết mọi đau thương, theo bản năng mà che chở đứa bé trong lòng...

-----O-----

Chương 1699: Hai Người Ngàn Vạn Lần Đừng Xảy Ra Chuyện Gì

Ngay đến cả Hình Võ ở bên cạnh cũng đỏ hết cả mắt, còn Lục Đình Kiêu...

vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

"Anh..." Lục Cảnh Lễ thấy phản ứng bình tĩnh đến nỗi khiến anh ngơ ngác của Lục Đình Kiêu liền phát hoảng.

Nếu như anh Hai nổi trận lôi đình thậm chí phát điên lên cũng được, nhưng bộ dạng này...

Mãi tới khi đoạn video kết thúc, Lục Đình Kiêu mới nhìn Lục Cảnh Lễ nói: "Xin lỗi."

Vừa dứt lời, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ, một chiếc trực thăng bay từ xa tới, đang xoay quanh phía trên công ty.

Lục Đình Kiêu sau khi trông thấy cảnh cuối cùng trong đoạn video, anh cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên màn hình điện thoại.

Sau đó từ ban công nhảy lên chiếc máy bay kia.

Lục Cảnh Lễ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía chiếc máy bay đang rời xa.

Anh biết, Lục Đình Kiêu nói xin lỗi vì lúc này anh ấy buộc phải rời khỏi đây, vì anh ấy sẽ buông bỏ gia tộc, bỏ rơi công ty vì Ninh Tịch và Tiểu Bảo.

Lục Cảnh Lễ dụi vành mắt đỏ ửng của mình, nghiêng đầu quay đi.

Khốn nạn! Nói xin lỗi gì chứ! Vợ với con trai đều vậy rồi còn thiết tha gì tới công ty nữa!

Tiểu Tịch Tịch...

Tiểu Bảo bảo bối...

Hai người nhất định không được xảy ra chuyện gì nhé...

Nếu không... không biết anh trai anh sẽ thế nào nữa...

...

Lục Đình Kiêu lên chiếc trực thăng có bốn người, ba người kia đều là người của anh. Một người đang lái máy bay, hai người còn lại đang dò định vị tìm vị trí của đối phương, người còn lại là Đường Lãng.

Đường Lãng xem đi xem lại cảnh trong video từ điện thoại của Lục Đình Kiêu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu xin lỗi: "Tôi chưa từng thấy nơi này bao giờ, cũng không rõ rốt cuộc là ở đâu nữa... Có điều, nếu suy tính về mặt thời gian thì chắc không quá xa đâu. Có thể sử dụng nhiều vũ khí như vậy chắc chắn không phải trong nước, thử tìm dọc biên giới của các nước nhỏ lân cận chắc chắn sẽ tìm được, chỉ có điều về mặt thời gian..."

Đường Lãng nói tới đây sắc mặt liền không tốt mấy, cái vướng víu nhất bây giờ chính là thời gian.

Tiểu sư muội không đợi nổi nữa rồi!

Từ đoạn video có thể thấy, kể cả lúc này nếu mà Tiểu sư muội vẫn còn sống thì chắc chắn cũng đã bị thương rất nặng, không chống đỡ được bao lâu nữa...

Càng đừng nhắc tới Tiểu Bảo không rõ thương thế ra sao...

Xung quanh nhiều nước như vậy, đa số địa hình đều phức tạp, muốn tìm thấy khu vực trong video trong một khoảng thời gian ngắn nào có dễ như vậy?

Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất vẫn là... có khả năng Tiểu sư muội và Tiểu Bảo đã bị...

Đường Lãng nói xong có chút khẩn trương nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bỗng thấy kính nể trong lòng.

Người con gái mình yêu và đứa con trai duy nhất gặp phải chuyện như thế này, thậm chí rất có khả năng... không còn trên đời nữa... vậy mà anh ấy vẫn cố chống đỡ được đến giờ, không hề mất khống chế hay suy sụp.

Thời gian từng giây từng phút qua đi...

Quả nhiên cũng tìm ra được vài chỗ nhưng huy động hết mọi nguồn lực và mạng lưới cũng đều không thể tìm ra nơi đó rốt cuộc là nơi nào.

Khung cảnh trong đoạn video vốn là nửa đêm, ngoài nơi có ánh sáng mạnh chiếu rọi có thể trông thấy rõ ra thì những chỗ khác đều tối đen như mực, quả thật rất khó phán đoán.

Nếu như đối phương đã cố tình muốn dằn vặt bọn họ, thì tất nhiên phải chọn một nơi bí ẩn, sao có thể để họ dễ dàng tìm thấy nơi đó được.

10 phút nhanh chóng trôi qua.

Lục Đình Kiêu khép mắt, anh không nhúc nhích như thể đang tập trung hết sự chú ý của mình lại để bình tĩnh mà suy nghĩ...

Một lát sau, Lục Đình Kiêu mở mắt, anh nhanh chóng mở một hộp thư trong điện thoại thoại ra, sau đó gọi đi.

-----O-----

Chương 1700: Cuối Cùng Cũng Tìm Được Nơi Đó.

Sau khi gọi vào dãy số kia, Lục Đình Kiêu nói thẳng với đầu dây bên đó: "Xem email, trong vòng 10 giây trả lời lại cho tôi."

Nói xong mấy chữ này, Lục Đình Kiêu dập điện thoại và lẳng lặng ngồi đó.

Từng giây từng giây lại qua đi...

Đường Lãng vừa thầm đếm ngược mười giây thì "ting" một tiếng, điện thoại Lục Đình Kiêu sáng lên.

Anh mở email ra lướt xem, sau đó lập tức nói với phi công: "Quay lại, thông báo cho tất cả mọi người, ở nước F, 31 kinh độ đông, vĩ độ bắc..."

Đường Lãng thấy Lục Đình Kiêu đột nhiên thông báo địa chỉ, còn là tọa độ chính xác, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Rốt cuộc Lục Đình Kiêu đã gọi điện cho ai mà trong vòng 10 giây có thể tra ra được vị trí đó?

10 giây còn không đủ để xem hết cái video đó nữa!

Trừ khi chỉ cần nhìn lập tức biết đây là đâu, sau đó gửi thẳng tới email của Lục Đình Kiêu...

Nghĩ đến đây, Đường Lãng lại nhớ lại dãy số ban nãy Lục Đình Kiêu gọi, sau đó ngẩn ra.

Anh nhớ ra rồi!

Đó... đó chẳng phải là một trong những số điện thoại cá nhân của Satan sao?

Không ngờ Lục Đình Kiêu lại gọi điện cho anh ta?

Khiến anh kinh ngạc hơn là, Satan còn gửi địa chỉ tới nữa chứ...

Không phải là bị người bên đó bắt sao?

Đường Lãng lộ ra thần sắc nghiêm trọng: "Satan... ý tôi nói là Vân Thâm, lời của anh ta cũng có thể tin sao? Tiểu sư muội và Tiểu Bảo thật sự đang ở chỗ mà anh ta nói?"

Lục Đình Kiêu: "Sẽ ở đó."

...

Cuối cùng, máy bay nhanh chóng bay vào địa phận nước F.

May mà nước F tiếp giáp với Trung Quốc, cách thủ đô cũng rất gần.

Quả nhiên đối phương không đi xa...

Họ nhanh chóng trông thấy kiến trúc quen thuộc kia, từ xa nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc cực giống trong đoạn video, chính là nơi này rồi!

Không ngờ Satan lại gửi đúng địa chỉ thật?

Sau khi đến nơi phụ cận, họ không hề chậm trễ lập tức xuống máy bay.

Nhưng, không ngờ vừa xuống máy bay đang chuẩn bị tìm người thì đã bị một đám người bao vây.

Đường Lãng trông thấy vũ khí đáng sợ cùng kí hiệu quen thuộc trên người đối phương lúc này mới bừng tỉnh, không ngờ vào đây rồi mà họ cũng bị khống chế. Vì anh đã ra khỏi tổ chức từ lâu nên hoàn toàn không biết nơi này, hơn nữa nơi này cũng có vẻ như là lá bài tẩy của đối phương...

Nếu không phải là Vân Thâm... phỏng chừng không ai có thể biết chỗ này được...

Mắt thấy Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang ở tòa kiến trúc phía sau, nhưng họ lại bị một đám người chặn lại, Lục Đình Kiêu trên đường vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng bùng phát, khủng bố đến dọa người...

Dù bọn họ đang ở thế thượng phong nhưng để xử lí xong lũ này cũng vẫn tốn không ít thời gian.

Đúng lúc này, một chiếc trực thăng màu bạc từ trên trời đáp xuống, lúc máy bay còn chưa hạ cánh đã có một người nhảy từ trên đó xuống.

Người đàn ông tóc bạc tùy ý bay lượn dưới cánh quạt cuồn cuộn, trông hung ác không kém phần Lục Đình Kiêu.

Khoảng khắc anh ta xuất hiện, những kẻ đang ngăn chặn Lục Đình Kiêu đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng kính nể.

Một tên cầm đầu trong đó tức tốc tiến tới, mặt mày tái mét nói: "Satan, chúng tôi nhận lệnh của chú Kiều ở đây để..." Bảo vệ ở đây.

"Cút!"

Tên cầm đầu còn chưa nói hết đã nhận phải ánh mắt lạnh thấu xương của đối phương, trong phút chốc gã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói nhiều nữa mà lui lại phía sau nhường đường.

Những kẻ phía sau cũng lui xuống như nước thủy triều, để nhường hẳn một con đường ra...

-----O-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro