Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Trước vẻ ngoài tầm thường và ấu trĩ đó, Sarah tặc lưỡi. Trước khi họ kịp nhận ra, khuôn mặt dịu dàng của cô đã trở nên lạnh lùng như thể nhiệt độ đã giảm xuống âm độ.

"Xin lưu ý rằng thật không công bằng khi chỉ Sarah Millen được công nhận là Nữ bá tước."

Trước những lời đó, May run rẩy nuốt nước bọt mà không nhận ra.

May dễ dàng giải quyết hơn nhiều so với Sarah mong đợi. Cô có thể biết chỉ bằng một ánh nhìn khi cô ta vội vàng quay đi để che dấu đi đôi mắt run rẩy của mình.

'May Chenblun. Thật là ngu xuẩn khi nhu nhược trước một kẻ mạnh và kẻ mạnh này rất có quyền lực vô hạn trước kẻ yếu đuối như cô. '

Sarah biết sự xuất hiện của May Chenblun trong cuốn tiểu thuyết 'Hoa của bóng đêm'.

'Sẽ không ai yêu thương cậu đâu, Thiếu gia Claude.'

'Làm sao tôi có thể thực sự yêu Thiếu gia Claude, người có thể giết người một cách đơn giản hơn là hít thở?'

'Người đã giết Sarah, bảo mẫu của người, phải không?'

Cô ta là người đã thì thầm những lời này và khiến cho Claude rơi vào tuyệt vọng hơn nữa.

Cách thích hợp nhất để đối phó với May là đè ép cô ta xuống bằng logic của quyền lực cao hơn cô ta để áp đảo.

Như vậy, cô ta sẽ không dám làm gì.

Sarah nhìn xuống và bắt gặp ánh mắt của May.

"...... Hãy tham gia một lớp học về nhân cách."

Cách cô nhìn xuống May với đôi mắt xanh đen rất kiêu ngạo, nhưng đồng thời, nó rất hợp với cô.

Dưới sức mạnh của Sarah, May bất giác run lên.

"Bây giờ, hãy lặp lại theo tôi. Cô May."

Sarah nói với một giọng ngọt ngào, như thể cô đang dạy một đứa trẻ tập nói.

"Nữ bá tước, Millen."

"......!"

Khuôn mặt của May vốn tưởng chừng không thể đỏ hơn được nữa, giờ đã nóng bừng lên như sắp nổ tung. Thấy vậy, Sarah cười nói.

"Cố lên."

Đôi mắt cô long lanh và lấp lánh trong ánh sáng lạnh lẽo.

Với linh hồn không rõ phát ra từ Sarah, May không còn cách nào khác ngoài việc lặp lại những lời của mình như thể cô ta đang nôn ra mà cô ta không biết.

"Coun, nữ bá tước Millen."

Cùng lúc đó, May cau mày và che miệng.

"Làm tốt lắm."

Sarah mỉm cười ngọt ngào và khen ngợi May, sau đó quay mặt đi và dửng dưng đi ngang qua cô ta như thể cô đã hoàn thành xong công việc lặt vặt của mình.

"......"

"......"

Nhìn Sarah bước đến phòng của Claude với cây gậy bên hông và đôi găng tay lụa trên cả hai tay lần lượt bị tuột ra, những người hầu của Công tước lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

"Tôi đánh giá cao sự cân nhắc của cô May, nhưng tôi sẽ chỉ chấp nhận tấm lòng của Công tước chứ không cần cô phải lên tiếng và từ bây giờ, Công tước nhỏ tuổi Claude Ambrosia thuộc quyền chăm sóc của tôi."

Sarah, người bị sốc trước sự từ chối bất ngờ của Claude, đã có thể lấy lại lý trí nhờ vào cơn giận dữ của May. Sarah hoàn toàn không nhận ra điều này cho đến khi cô đứng trước cánh cửa đóng chặt của Claude.

'Thật kỳ lạ khi thế giới chỉ chuyển động như được viết trong' Bông hoa của bóng đêm '. Ngay cả khi nó thay đổi một chút như bây giờ, những gì mình phải làm vẫn sẽ không thay đổi. '

Cô đã có một lời thề với mẹ ruột của Claude, Dieline.

Phu nhân công tước, Dieline Ambrosia, là mẹ ruột của Claude, nhưng Công tước hiện tại, Ethan Ambrosia, không phải là cha ruột của Claude.

Cha ruột của Claude không phải là Công tước mà là em trai của ông, Hugel Ambrosia.

[Tôi sẽ đi với Hugel. Và tôi sẽ không bao giờ quay lại Đế chế Crombell nữa. Nói với đứa trẻ rằng tôi đã chết. Hãy quên đi người mẹ đã chết này và sống hạnh phúc mãi mãi. Vì vậy, cô phải giúp tôi, Sarah.]

[Tôi thề với linh hồn của Sarah Millen. Tôi sẽ cống hiến tất cả để con ngài được hạnh phúc.]

Sarah bắt buộc phải giữ lời thề đó.

Công tước Ethan Ambrosia, người đã tuyên bố cháu trai là con trai của mình, đã chăm sóc Claude cẩn thận hơn bất kỳ ai khác.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, trẻ em nhạy cảm với cảm xúc của người giám hộ hơn bất kỳ ai khác.

Công tước Ethan Ambrosia đã bí mật tránh mặt cậu. Anh ấy cho Claude mọi thứ anh ấy có, nhưng anh ấy không cho Claude 'tình yêu' của cha mẹ.

Đứa trẻ này nhận ra điều đó quá sớm.

Nghe rõ hơn tiếng khóc của đứa trẻ trước cửa, Sarah nuốt nước bọt tiếc nuối.

Làm sao cô có thể chữa lành vết thương của một đứa trẻ sau khi tin vào câu chuyện mẹ mình đã chết sau khi sinh ra mình.

Sarah quyết định chỉ nghĩ về nó.

"Mình không thể làm điều mà 'Hoa của bóng đêm' muốn."

Sara lẩm bẩm như thể tự hứa với mình, và đặt bàn tay lên cửa.

Điều bất hạnh đầu tiên của Claude là cậu tự cho mình là người không đáng được yêu thương và tự ghét bỏ chính bản thân mình, xoắn sâu vào nỗi hận bản thân vô tận. Cuối cùng, Claude muốn phá hủy mọi thứ cũng như không hài lòng với chính mình.

Claude không muốn bị áp chế bởi sức mạnh đáng nguyền rủa của Ambrosia. Cuối cùng, cậu trở thành kẻ phản diện dẫn đến sự diệt vong của Đế chế này.

'Trong Hoa của bóng đêm, mình, bảo mẫu của Claude, sẽ chết. Nhưng Sarah Millen của Bông hoa bóng tối và mình khác nhau. '

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Sarah, những người hầu miễn cưỡng rút lui. May là người duy nhất cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô ta nhanh chóng tiến lại gần và cố gắng kiềm chế Sarah.

"Không có ích gì đâu! Claude chỉ nghe lời tôi, vậy cứ nói cho tôi biết ......!"

"Im đi."

Sarah nhấc ngón trỏ lên và đặt lên môi, nhìn May đang chặn hành động của cô lại. Sau đó, khi cô nở nụ cười rạng rỡ, May lúng túng và lùi lại. Cuối cùng cô ta cũng phải thốt lên, khịt mũi và lắc đầu.

Đó là một thái độ để thử nếu bạn có thể.

Sarah sau đó đã có thể gõ cửa phòng Claude mà không bị gián đoạn.

"Ngài Ambrosia nhỏ tuổi của tôi, tôi có thể vào trong một chốc lát được không?"

"Đi! Đi đi!"

Tiếng khóc của đứa trẻ lớn hơn trước cùng với giọng nói xa lạ.

Đó là một giọng nói đầy tức giận trước tình hình không thay đổi ngay cả khi cậu ấy đã nói không với nó vài lần.

Mọi người ở đây đều biết rất rõ rằng điều này không thể thuyết phục được đứa trẻ. Vẻ cam chịu sâu sắc hiện rõ trên khuôn mặt của những người hầu.

Nhưng khuôn mặt của Sarah đầy vẻ thư thái. Trên thực tế, trong trường hợp điều này xảy ra, cô đã được Ethan Ambrosia, người đứng đầu nhà công tước xác nhận trước một điều gì đó.

[Một, để lại tất cả việc học của Claude Ambrosia cho Sarah Millen.

Thứ hai, Công tước Ambrosia chịu trách nhiệm về tất cả các hành động cần thiết trong quá trình này và sẽ tích cực hợp tác nhưng không can thiệp.

Ba, hãy tin tưởng hoàn toàn vào Sarah Millen.]

Ethan Ambrosia chấp nhận tình trạng một chiều vô lý và quái dị này. Vì vậy, Sarah quyết định tiến lên phía trước như cô muốn.

Nếu Claude không cởi mở, cô có thể sẽ mất nhiều thời gian để gần gũi với cậu hơn trong tương lai. Nếu Claude từ chối cô, điều đó có nghĩa là Sarah sẽ đột nhập vào phòng.

'Thật vui khi vượt qua được chướng ngại vật!'

Nếu Công tước Ambrosia biết những gì đang diễn ra trong đầu Sarah, thì anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận các điều khoản trên.

Sarah, người nghĩ vậy, mỉm cười và mở miệng.

"Thiếu gia Claude?"

"Gì!"

"Tôi sẽ cho là cậu đã cho phép. Nếu ở gần cửa, xin hãy ở xa một chút."

"Huh......?"

Rõ ràng là cậu từ chối, nhưng cậu đã cho phép từ khi nào chứ. Giọng Claude lầm bầm như thể khó hiểu.

Sarah nghe thấy tiếng bước chân đằng sau cánh cửa trong giây lát. Để đề phòng, cô xả hết mana ra và kiểm tra, và cô có thể cảm nhận rõ ràng đứa trẻ đang nằm trên giường và gục đầu xuống. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.

"Rất tốt."

Sarah vươn tay về phía cửa. Sau đó, mana màu xanh lam giống như đôi mắt của cô chảy ra từ đầu ngón tay Sarah, tạo ra một vòng tròn ma thuật nhỏ trước cửa.

Đôi mắt của May và những người hầu đang theo dõi hành động của Sarah mở to kinh ngạc.

Bỏ qua những khuôn mặt đó, Sarah cử động nhẹ ngón tay mình.

Bàaaaaang !!

Cánh cửa nặng nề và vững chãi bị thổi bay như một tờ giấy với âm thanh nhẹ nhàng, sau đó nó bay qua cửa sổ và đâm vào góc vườn của nhà Công tước với một tiếng động lớn.

"......!"

Claude, người vừa khóc vừa vùi đầu vào giường, ngạc nhiên nhìn căn phòng không còn cánh cửa của mình.

Nước mắt không thể nào lau được chảy dài trên đôi má bầu bĩnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Trong khi Claude cũng như những người hầu đang sững sờ thì Sarah mỉm cười và ung dung bước vào phòng.

May, người tin chắc rằng Sarah sẽ không thể vào phòng của Claude nếu không có sự giúp đỡ của cô ta, mở miệng chỉ tay vào Sarah.

"Pháp sư ......!"

Sau lưng Sarah, câu cảm thán được thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro