Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


May và Claude sững sờ nhìn Sarah, không nói nên lời. May khiếp sợ Sarah. Claude là một đứa trẻ ngỗ ngược, bướng bỉnh hay than vãn nhưng Sarah lại nói cậu đáng yêu. Cậu bất ngờ trước thái độ bình tĩnh và điềm đạm của Sarah dù cho cậu đã khóc và từ chối cô một cách dữ dội.

Sarah tự hỏi liệu họ có biết rằng cô phải rất chịu đựng cơn thèm muốn được cắn, được cưng nựng Claude hay không. May và Claude tiến lại gần nhau hơn mà không nhận ra.

"Claude!"

Giọng nói tha thiết của một người đàn ông gọi tên đứa trẻ từ xa. Tiếng bước chân nặng nề vội vã chạy của một vài người bắt đầu vang lên trên hành lang. Claude ngẩng đầu lên nhìn vào nơi đáng lẽ phải là cánh cửa ở lối vào phòng mình.

"Công tước đã đến!"

Ngay lập tức, không khí giữa những người hầu thay đổi. Họ lập tức tập trung vào công việc làm cho căn phòng của Claude gọn gàng và biến mọi thứ hoàn hảo trở lại như lúc ban đầu.

"Ư... ta phải làm gì đây...!"

"Thiếu gia Claude, xin hãy bình tĩnh."

"Làm gì đi! Nhanh lên!"

Ngay từ khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Claude bối rối và đưa tay vuốt mái tóc đang rối bù xù của cậu. Dùng chiếc chăn lau đi những giọt nước mắt, cậu chỉnh lại phẳng phiu bộ quần áo đang nhăn nhúm của mình.

Đôi mắt của Sarah nheo lại khi cô nhìn Claude, người đang bận rộn chỉnh sửa lại ngoại hình của mình. Sự xấu hổ cùng với nỗi sợ hãi lờ mờ xuất hiện trong ánh mắt của Claude. Claude không muốn cha mình phát hiện ra cậu đã từ chối làm quen với bảo mẫu của mình.

"Giờ Claude đã biết mình làm sai sao?"

À à, dường như đã có hy vọng rồi. Vẫn chưa muộn để có thể cho Claude cảm nhận tình yêu thương từ gia đình và cô sẽ cố gắng hết mình với điều đó.

"Claude Ambrosia!"

Giọng nói của công tước vang vọng hết căn phòng. Sarah nắm lấy váy của May, người đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh Claude với khuôn mặt trắng như tờ giấy và cơ thể cứng đờ, rồi nhẹ nhàng đẩy cô ta ra sau.

"Ngươi, ngươi làm gì vậy? Bảo mẫu, cút đi! Ta không cần ngươi!"

Claude cảnh giác với Sarah và hét vào mặt cô. Cậu trông giống như một con mèo con đang cảnh giác và xù lông. Trong khi đó, Sarah mỉm cười hài lòng khi Claude gọi cô là bảo mẫu.

Sarah cúi đầu và nhìn vào mắt của Claude, hỏi cậu với giọng nhẹ nhàng.

"Tôi giúp ngài nhé?"

".... Cái gì?"

"Tôi sẽ dọn dẹp cho Thiếu gia Claude trước khi Công tước đến. Tôi cũng sẽ giữ bí mật về những gì đã xảy ra hôm nay."

"Có thật không?"

Trước những lời nói của Sarah, tai đứa trẻ giật giật và vểnh lên. Biểu cảm trên khuôn mặt Claude khi cậu ngước nhìn cô cùng với đôi mắt rưng rưng chứa đầy nước mắt trông thật đáng yêu.

"Đương nhiên rồi. Nhưng có một điều kiện."

"Điều kiện là gì?"

Sarah quay lại và ra hiệu cho những người hầu đang đứng yên, sau đó những người hầu đi ra khỏi phòng để ngăn Công tước đến gần. Họ có thể kéo dài thời gian.

"Rất đơn giản. Tất cả những gì ngài phải làm là nhận tôi làm bảo mẫu cho ngài."

"......"

Claude dừng lại một lúc, do dự. Ngăn sự bướng bỉnh của một đứa trẻ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nó.

"Công tước, ngài đã trở lại?"

"Tránh ra. Ta đi gặp Claude."

"À... ngài ấy đang ở bên trong. Nhưng ngài không phải có một cuộc họp quan trọng hơn....."

Bên ngoài phòng đang ồn ào, cô có thể nghe thấy những người hầu tiếp tục cuộc trò chuyện của họ để kéo dài thời gian. Cuối cùng, Claude mất bình tĩnh và gật đầu lia lịa,

"Được rồi! Ta sẽ làm như vậy! Dọn dẹp nhanh lên cho ta. Nếu không cha ta sẽ ghét ta hơn...!"

"... Tại sao Công tước lại ghét thiếu gia Claude?"

"Làm sao ta biết được điều đó chứ!"

Claude đáp lại với khuôn mặt đầy nước mắt. Khi nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực không rõ lý do hiện lên trên khuôn mặt của đứa trẻ, Sarah mỉm cười thở dài. Sau đó, cô đặt ngón tay lên trán cậu và truyền ma lực cho nó. Mana màu xanh bắt đầu quấn quanh toàn bộ cơ thể của Claude.

"Oaaa!"

Vẫn như tình huống lúc nãy khi cảnh tượng cánh cửa bị nổ tung, May hét lên một tiếng nhỏ vì kinh ngạc.

"Cô sợ tôi làm nổ tung Claude không?"

Sarah nhìn May với ánh mắt châm chọc. Nhưng cô vẫn lo lắng cho Claude mà cô sẽ chăm sóc trong tương lai. Nghĩ như vậy, Sarah dừng tay.

Cộp, cộp...

Cùng lúc với tiếng bước chân vội vã, Công tước Ambrosia lao vào phòng của Claude.

"Claude!"

Hơi thở gấp gáp, mái tóc rối bù xù và xương quai xanh lộ rõ ra giữa hai chiếc cúc áo phía trước được cài lỏng lẻo. Biểu hiện của bộ y phục thật sự rất khiêu gợi, thiếu khả năng che đậy. Công tước Ethan Ambrosia nổi tiếng là người rất lý trí, hiền lành và không dễ bị kích động. Đây là lần đầu tiên những người hầu thấy sự gấp gáp của Công tước. Nếu không nhờ sự xuất hiện sáng chói của Công tước với mái tóc bạch kim chói lóa, có lẽ anh ta sẽ bị nhầm với một người khác.

"Claude?"

Vừa bước vào phòng, anh vội vàng tìm Claude. Ánh mắt đảo quanh căn phòng và thấy Claude đang bình thản ngồi trên giường. Anh nhìn chằm chằm vào Claude, người đang ăn mặc rất chỉnh tề với đôi mắt xanh lục cùng với mái tóc được chải gọn gàng. Anh đã bình tĩnh lại và thở phào nhẹ nhõm.

"Ha... Con có bị thương ở đâu không?"

Anh thở dài thườn thượt và đưa tay lau mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi của mình.

"Hầy..."

Công tước Ambrosia khẽ than thở về việc liệu anh đã tìm thấy Sarah quá muộn hay không? Đến bây giờ anh mới nhớ ra Claude đã ở cùng với ai trong căn phòng này.

"Nữ bá tước Millen."

Công tước Ambrosia chỉ có thể chào Sarah sau khi chỉnh đốn sơ bộ về bộ y phục đang lộn xộn của mình.

"Tôi là Ethan Ambrosia. Xin thứ lỗi vì tôi đã đến muộn để chào đón cô."

Anh đưa tay ra một cách lịch sự, chào hỏi và nhìn thẳng vào cô.

"Ôi trời ơi."

Trong giây phút cô ngạc nhiên, Sarah che miệng kêu lên.

'Tại sao Dieline lại rời bỏ Công tước Ambrosia...?"

Anh đẹp trai đến nỗi cô ngại nhìn thẳng vào mặt anh ta. Ngay cả khi cộng lại những năm đã sống của cả Park Hyeyeon và Sarah Millen, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông đẹp như thế này. Sarah nên suy nghĩ lại về sự lựa chọn ngu ngốc trong tình yêu của người bạn đáng quý của mình.

"Tôi là Sarah Millen. Cảm ơn vì sự tiếp đón nồng nhiệt của thiếu gia Claude, nên tôi không để bụng sự chậm trễ này đâu."

"Thật vậy sao?"

Ánh mắt nghi vấn của Ethan Ambrosia hướng về Claude. Ánh mắt của anh muốn nói rằng con tôi không thể làm điều đó. Như thể biết được suy nghĩ của cha mình, Claude run lên vì căng thẳng. Đứa trẻ lúng túng tránh ánh mắt của anh và di chuyển đến sau lưng của Sarah.

'Cậu ấy nghĩ chỉ cần giấu mình đi là sẽ không sao ư?"

Sarah nín thở vì sự đáng yêu của Claude. Nếu cô không kìm chế được, chắc cô sẽ nhào tới ôm Claude và xoa má của cậu mất.

"Đương nhiên, tôi nghĩ sau này tôi và thiếu gia Claude sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ với nhau vì ngài ấy đã trưởng thành."

"Thật là tốt."

Ethan Ambrosia thở phào nhẹ nhõm và hơi khụy gối để mình ngang bằng ánh mắt của Claude. Sau đó đứa trẻ cẩn thận thò đầu ra nhìn Công tước.

"Làm tốt lắm, Claude. Đừng quên rằng con là người kế nhiệm gia tộc Ambrosia. Từ bây giờ con phải học cách trưởng thành hơn."

"....Vâng, thưa cha."

Đứa trẻ tròn mắt trước lời khen bất ngờ của cha mình. Má Claude đỏ ửng. Cậu liên tục siết chặt vạt áo của mình khi đã được vuốt phẳng bằng phép thuật của Sarah. Nhờ Sarah mà cậu nhận được lời khen từ cha mình.

"À... Chuyện gì đã xảy với cánh cửa vậy?"

"A... cửa?"

"Hình như có một vụ nổ nhỏ?"

Ethan Ambrosia sờ gáy, nhớ lại vụ nổ kinh hoàng mà anh cảm thấy ngay lúc đó. Khi các hiệp sĩ báo cáo rằng có một nguồn mana được phát hiện trong dinh thự, anh vội vàng quay đầu xe ngựa lại. Cũng may là anh không đi xa nên lúc về đến biệt thự, anh có nhìn thấy rõ. Cánh cửa trong phòng Claude bay khỏi cửa sổ với một tiếng động rất lớn.

Cả khuôn mặt anh biến sắc hoàn toàn. Vào lúc đó, đầu óc anh trở nên trống rỗng và anh nhảy khỏi chiếc xe ngựa vẫn đang chạy và phóng như điên trong khi nghĩ đến khuôn mặt của Claude, người đã ngủ thiếp đi vì khóc quá nhiều vào đêm hôm trước.

"Đó là......"

Sarah dời mắt đi như thể đang gặp rắc rối. Sau đó, khuôn mặt của Công tước Ethan Ambrosia nghiêm túc trở lại.

Sarah? Một pháp sư? Đang gặp rắc rối? Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy??

#VUILONGKHONGREUP

#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro