Chương 1: Anh đếm đến ba liền nổ súng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dưa Xanh

---

Bóng đêm nặng nề, ánh trăng tỏa ra từ phía chân trời chiếu xuống bến tàu Kim Sơn ở Giang Thành, phủ lên mặt nước một quầng sáng trắng bệch như sương.

Chủ thuyền nôn nóng ở bến tàu chờ đợi, lâu lâu lại nhón chân nhìn về phía con đường tối om, cầm mái chèo trong tay đập vào mặt nước tạo nên từng lớp sóng gợn.

Trên con đường lái xe ra bến tàu, có hai hàng bóng đèn trải dài tạo ra thứ ánh sáng yếu ớt mỏng manh. Mấy chiếc ô tô chạy như bay trong bóng đêm, tựa như tên bạc rời khỏi dây cung, trong chớp mắt vén lên mảng dày cát bụi, gầm rú càn quét hết mọi thứ sau lưng.

Bỗng nhiên, ở ngay sau đường xe vừa lướt qua, xuất hiện thêm vài tiếng rầm rầm của động cơ ô tô. Bốn năm ánh đèn xe vốn mờ nhạt dần dần sáng rõ, càng lúc càng đến gần, sử dụng tốc độ cực nhanh đuổi theo bọn họ.

"Hằng gia, bọn họ đang đuổi theo." Bên trong chiếc xe dẫn đầu, Tề Chấn ngồi trên vị trí ghế lái đạp mạnh chân ga, thông qua gương chiếu hậu nhìn đến người phía sau, cố gắng bảo trì giọng điệu bình tĩnh.

"Ừ." Người đàn ông trẻ tuổi thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, nhẹ giọng trả lời.

Trên người anh mặc một bộ quân phục, tóc cắt ngắn gọn gàng, một bên sườn mặt hằn lên vết sẹo đem ánh mắt phác họa ra vài phần lạnh lẽo.

Người đàn ông ôm chặt lấy người phụ nữ mặc hỉ phục đỏ trong tay, nhìn đôi uyên ương được thêu bằng chỉ vàng trên vạt áo cùng thân váy liền biết đây là loại trang phục định chế, cho thấy sự quan tâm đặc biệt của chủ nhân.

Trâm ngọc trên đầu cô đã được gỡ xuống, tóc đen rũ đầy sau gáy, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm mỏng nhẹ, kiều mị không xương.

Đôi môi đỏ mọng bị cô nhẹ nhàng day cắn, âm thầm biểu thị sự bất an.

Tiêu Hằng nghiêng người, tựa đầu lên giữa mày cô, ôn nhu nói: "A Niên. Đừng sợ."

Đôi mắt lạnh lùng nhuốm lên ngọn lửa yếu ớt, như ngọn đèn bất diệt trong đêm tối, vĩnh viễn soi sáng cho cô.

Phó Niên được trấn an, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, khoé môi miễn cưỡng câu ra một nụ cười, gật gật đầu.

Xe chạy đến bến tàu, chủ thuyền từ xa đã nhìn thấy những đốm sáng cuối con đường, hưng phấn vẫy tay hò hét.

Ngay khi Tề Chấn đạp phanh, Tiêu Hằng liền nhanh chóng mở cửa bước ra. Sau khi đưa Phó Niên xuống xe, mười mấy người gấp gáp hướng về phía con thuyền chạy tới.

Nhưng chưa chạy được bao xa, thì những chiếc xe phía sau đã nhanh chóng vọt lên, không hề báo trước vây quanh bọn họ.

"Kítttt..." Tiếng xe rít lên vài lần, chắn ngang trước mắt, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Mười mấy người lập tức giương súng hướng về mấy chiếc xe kia, Tiêu Hằng đem Phó Niên bảo hộ, bàn tay to lớn ấn đầu cô tựa lên bờ ngực vững chắc.

Một tay khác đeo găng tay da luồn xuống thắt lưng rút ra một khẩu súng, đưa ánh mắt lạnh băng nhìn về hướng chiếc xe dẫn đầu.

Cửa xe được mở ra, từ trên ghế sau giẫm xuống mặt đất một chiếc giày da bóng loáng, vài giọt máu tươi tuỳ ý bắn lên mặt giày.

Dưới ánh trăng sáng ngời, sắc mặt nhợt nhạt của người đàn ông càng trở nên trắng bệt, anh cởi ra tây trang tỉ mỉ. Để lộ ra áo mã quái [*] màu đỏ tương xứng với người phụ nữ đối diện, đôi uyên ương bên ngoài lặng lẽ gợi nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp của hai người.

Trên bả vai người đàn ông chảy ra vết máu đỏ thẫm, từng chút từng chút lan ra, nhiễm lên chiếc áo ngoài màu đỏ. Máu tươi theo bả vai chậm rãi lăn dài xuống ngón tay, rồi nhỏ giọt trên họng súng.

Anh vô vọng bước từng bước tiến về phía họ, rõ ràng mỗi bước đi đều khiến anh đầu váng mắt hoa, cơn đau xé rách ở vai không ngừng xâm chiếm khắp mọi nơi trên cơ thể.

Nhưng hai mắt chứa đầy tơ máu vẫn cứ dán chặt vào đôi nam nữ đang ôm nhau, chưa từng một giây rời khỏi.

Tiêu Hằng nhìn người đàn ông đang từng bước tới gần, phất tay một cái, hơn chục khẩu súng lập tức "răng rắc" lên đạn, họng súng lạnh lẽo nhắm thẳng về phía anh ta.

Trần phó quan đứng sau người đàn ông thấy vậy cũng vội vàng ra lệnh, hai mươi tên thủ vệ lập tức giơ súng lên.

Hai bên giằng co, chỉ cần một tác động nhẹ thì cũng đủ khiến chiến loạn nổ ra.

Hoắc Tùy Chu không quan tâm, đôi mắt đục ngầu quét qua họng súng đen ngòm, nhìn về phía người phụ nữ mặc hỉ phục uyên ương đang chôn trong vòng tay người khác.

Bộ hỉ phục này anh đã phải chọn đi chọn lại rất nhiều lần. Nơi này không tốt, chỗ kia lại không đủ vui vẻ, những bộ đó đều không khiến anh hài lòng, làm cho người của công ty trang phục phiền não chạy tới chạy lui.

Cuối cùng anh cũng chọn được một kiện quần áo mang ngụ ý hòa thuận mỹ mãn, trên trời nguyện hóa chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành [**].

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn muốn kiên quyết rời khỏi anh, Hoắc Tùy Chu xem đến hai mắt nhức nhối, khẽ cười một tiếng: "Em tưởng chỉ vậy là cùng anh thỏa thuận xong?"

Làm sao có thể? Rượu giao bôi cũng đã uống, cô chính là người vợ mà anh danh chính ngôn thuận cưới về.

Người đàn ông vươn tay, ánh sáng nhỏ vụn trong mắt lóe lên, tựa như ra lệnh, lại giống như khẩn cầu: "Niên Niên, cùng anh trở về đi."

"Chúng ta còn chưa ăn sủi cảo đâu."

Trong giọng nói có thể nghe ra vài phần mong đợi ngắn ngủi: "Chờ hai ngày nữa là đến ngày lại mặt, anh hứa với em, nhất định sẽ cùng em về quê, chúng ta ở đó mở một quán ăn đơn giản, em nấu ăn, còn anh rửa bát..."

Nhưng người phụ nữ không hề để ý tới anh, cô tựa lên lồng ngực kẻ khác, hai tay nhỏ bé run rẩy gắt gao túm lấy vạt áo hắn ta, thậm chí đến một ánh mắt cũng không muốn ban phát cho anh.

Cô đem hết tất cả sự ỷ lại cùng yếu đuối trao tặng cho người đàn ông kia, đã không còn một mực hướng về anh.

"Em nhìn anh... Niên Niên... Mau nhìn anh..." Hoắc Tùy Chu lẩm bẩm, hốc mắt ươn ướt, tựa như sắp nhỏ ra máu.

Cô vẫn không ngoảnh lại, đôi mắt người đàn ông giữ chặt lấy cô, lạnh lùng nói:

"Phó Niên, anh ra lệnh cho em quay đầu lại!"

Toàn bộ bến tàu Kim Sơn chỉ quẩn quanh âm thanh gào thét của người đàn ông, từng tiếng từng tiếng truyền tới mặt biển, sau đó lại được vọng trở về, tạo nên sóng to gió lớn trong màn đêm tĩnh lặng.

Tiêu Hằng dần nhận thấy sự ươn ướt nơi lồng ngực, trái tim bỗng chốc đau thắt lại, anh đặt tay lên vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng trấn an.

Hành động này trực tiếp kích thích tới người đối diện, anh buông tay xuống, mâu quang u ám hóa thành vực sâu không đáy.

Sau đó dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, giơ súng lên, chậm rãi chĩa họng súng đen sẫm lên ngực chính mình.

"Thiếu soái!" Trần phó quan sợ hãi giật nảy mình, muốn tiến lên đoạt lấy thứ đồ trong tay anh, nhưng liền bị ánh mắt dữ tợn ngăn cản, "Đều lui lại mười mét hết cho tôi, đây là mệnh lệnh!"

Giọng nói lạnh băng quanh quẩn trong không gian trống trải, Trần phó quan cùng đám thuộc hạ chợt thấy rùng mình, tự giác nghe theo mệnh lệnh mà lui trở về.

Hoắc Tùy Chu quay đầu, tròng mắt ẩm ướt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé dưới lớp áo hỉ phục rực rỡ, nói: "Phó Niên, anh không tin... Trong lòng em không có anh."

Chỗ bả vai bị đạn bắn, làm anh hiện tại chỉ hô hấp thôi cũng cảm thấy đau đớn, sức lực toàn thân ngày càng cạn kiệt, người đàn ông run run mở miệng: "Niên Niên, khi viên đạn này găm thẳng vào tim thì sẽ mất mạng, từ đây... Trên thế giới này sẽ không còn người nào tên Hoắc Tùy Chu."

Anh không tin em từ bỏ được, cây hoa đào mà chúng ta trồng ở trong vườn còn chưa nở, em đã đồng ý mỗi năm đều sẽ cùng anh trồng thêm vài cây.

Em quên rồi sao? Lúc đó em còn đau lòng lau sạch mồ hôi trên trán anh, sau đó lần nữa gọi anh một tiếng chồng ơi, vui vẻ tươi cười với anh, dạy anh nấu cơm.

Trong lòng em nhất định có anh.

"Anh đếm đến ba liền nổ súng." Ý thức của Hoắc Tùy Chu lúc này đã hoàn toàn mờ mịt, anh nắm chặt nắm tay, liều mạng không cho thân thể ngã xuống, chuẩn bị bóp cò.

"Ba."

"Phu nhân, cô mau kêu thiếu soái buông súng xuống đi, tình cảm của hai người trước kia tốt như vậy! Cô còn làm cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn ngon, không phải sao?"

"Xin cô mau khuyên thiếu soái đi!!!"

Trần phó quan ở một bên gấp đến độ không ngừng thúc giục, gào thét với người phụ nữ ở phía xa. Nếu không phải quân lệnh như núi, anh đã lập tức tiến lên đoạt lấy khẩu súng kia.

"Hai."

Tiếng hét của Trần phó quan tràn ngập bến tàu Kim Sơn, người đàn ông không hề ngăn cản. Anh thậm chí còn hèn mọn muốn cô gái kia nghe được, sau đó quay đầu lại thương xót anh, đau lòng cho anh.

Trước đây, khi anh bị người khác bắt nạt khiến cho bả vai bị thương, cô sẽ vì vậy mà đau khổ, sau đó hồng mắt nhìn anh, "Em đau lòng lắm, chồng à, em chỉ là thương anh thôi."

Hiện tại anh đau quá, so với một khắc kia càng đau đớn hơn, trái tim như bị xé rách.

Em quay đầu lại nhìn anh được không?

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là vô vọng, dưới cái nhìn mông lung, anh chỉ thấy thân ảnh nhỏ xinh bị người đàn ông kia ôm chặt vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thấp thoáng bị bàn tay to lớn ngăn trở.

Cô sẽ không quay đầu nhìn lại, cô không cần anh nữa.

Hết rồi, tất thảy mọi thứ đều không còn nữa rồi.

Người đàn ông buồn bã cười, sương mù ngưng tụ nơi đáy mắt rốt cuộc rơi xuống, khoé miệng khẽ thì thào "Một", ngón tay nhanh chóng bóp lấy cò súng.

"Bằng ——"

Âm thanh nặng nề vang vọng khắp bến tàu, làm kinh hãi đến những con quạ đen trên bầu trời, cùng với tiếng người la hét và bước chân dồn dập hỗn loạn, thân hình to lớn từ từ khụy xuống......

Hoắc Tùy Chu ngã trên nền đất, đồng tử từng chút tan rã. Trước khi ý thức hoàn toàn mê man, anh nhìn thấy bóng dáng váy áo đỏ rực được người đàn ông ôm trong ngực bước nhanh lên thuyền, rồi dần dần đi xa.

Ánh đèn mờ ảo hai bên con đường phản chiếu lên đôi mắt vô thần, mọi thứ xung quanh dần mờ nhạt, anh chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống......

Niên Niên, em tin không? Anh đã từng vô số lần nghĩ tới.

Nếu như khi chúng ta bắt đầu, không phải bằng sự lừa dối thì tốt biết bao nhiêu.

--------------------------------

P/s Tác giả: Nam chủ không chết, nếu chết thì tôi biết viết gì nữa đây.

[*] Mã quái: Là chiếc áo khoác ngắn bên ngoài, có hàng nút ở giữa.

[**] Trên trời nguyện hóa chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành: Chỉ tình vợ chồng gắn bó chung thủy, không bao giờ rời xa nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro