Chương 8: Chuyến dạo chơi ban đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ phát tình của Omega xảy ra mỗi quý một lần, liên tục ba ngày, trong ba ngày này sóng nhiệt sẽ liên tục kéo đến. Nếu như không có Alpha, khoảng cách giữa những cơn sóng rất ngắn, đủ để hành hạ Omega mỏi mệt không chịu nổi, mà vào lúc có Alpha tham gia, tình huống sẽ tốt hơn nhiều.

Á Toa ở lại phòng trọ hai đêm, gần như ở bên 329 trong suốt kì phát tình. Có đôi khi cô sẽ rời đi một lúc, nhưng mỗi lần đều trở về vào lúc 329 tiến vào sóng nhiệt. Cô kê một chiếc nệm hơi bên cạnh giường xếp của 329, cao bằng giường xếp, rồi lại trải thêm một lớp chăn dày, tạo thành một chiếc giường lớn mềm mại. Á Toa trịnh trọng nhảy ở trên đó, vẻ như đang kiểm tra độ chắc chắn của chiếc giường. Nhưng sau đó cô lại nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, điều này chắc chắn không liên quan đến kiểm tra giường cho lắm.

Trong lúc cô loay hoay với chiếc giường, 329 đang ở thời gian tạm yên giữa hai đợt sóng. Làn da hắn vẫn mẫn cảm, nhưng dục vọng không tăng vọt khó nhịn, hắn có thể yên lặng ở một bên, bưng chiếc cốc mà Á Toa đưa, uống nước tăng lực mà Á Toa mang đến. Thức uống nóng rất ngon, mặc dù không biết nguyên liệu là gì - 329 cũng không muốn biết làm gì, nhất là về giá tiền. Hắn nhìn Á Toa bố trí giường chiếu, vui mừng hớn hở như tham gia trại hè. Cô tiểu thư quyền quý này vô cùng tò mò với trải nghiệm sống trong phòng trọ giá rẻ, ba ngày qua đều lộ vẻ hứng thú. Cảm ơn trời đất, cô không truy cứu sự thất thố của 329 vào buổi tối đầu tiên.

"Quả thực giống như nằm mơ ý." Có một lần trước khi ngủ Á Toa nói như vậy.

Cô nói lời này ngay lúc thành kết bên trong 329, họ đều nằm nghiêng, Á Toa nằm sau lưng 329, đầu tựa lên lưng hắn, mái tóc xù nóng rực. Họ trải qua ba ngày hoang dâm, chỉ là thành thật mà nói, không thử được gì nhiều ở không gian nhỏ thế này. Đồ ăn đều do Á Toa cung cấp (cô không thích bánh khô), có đôi khi cô rời đi để rửa mặt (hoặc là dùng công nghệ cao, ai biết, dù sao cũng không dùng phòng tắm thường xuyên không có nước nóng ở đây), cô không tự buộc tóc cho mình, muốn 329 giúp cô buộc, tay nghề của 329 cũng tạm được. 329 không cảm thấy mấy ngày nay "như nằm mơ" lắm, một phòng ở tồi tàn và một Omega không có mùi lắm, nhiều nhất cũng chỉ là tạm được mà thôi.

Kì phát tình lần này bình ổn qua đi, vào buổi sáng ngày thứ ba, Á Toa và tấm đệm hơi của cô đều không thấy tăm hơi, chỉ để lại một mảnh giấy, như cũ không viết gì, chỉ vẽ một chiếc hôn gió :3 . 329 đi làm, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, thân thể Omega cũng có ưu thế kì diệu thế đấy. Kì phát tình trôi qua không giống như địa ngục, trong trí nhớ có hạn của hắn, đây đúng thật là lần đầu tiên.

Ròng rã hơn một tháng sau đó, 329 chưa gặp lại Á Toa. Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ nghĩ đến cô, có đôi khi thậm chí còn nảy ra suy nghĩ lo âu kỳ quái, một Alpha nhỏ tuổi như vậy liệu có vì túng dục quá độ mà xảy ra vấn đề gì hay không. Sau đó hắn ý thức được mình đúng là lo bò trắng răng, người quyền quý đến bệnh lây qua đường tình dục còn có vắc xin phòng bệnh cơ mà.

Khả năng lớn hơn là cô đã chán ngấy rồi. Giống như vị thực khách ăn một hơi cả mâm lớn một món nào đó, lập tức sẽ hết khẩu vị với loại thức ăn đó. Coi như không tới mức đi đường vòng để tránh, ít nhất cũng phải qua nửa năm mới đụng tới, nếu như khi đó họ vẫn còn nhớ. Những kẻ có tiền nếm thức ăn hay tìm thú vui mới đều dễ dàng như thế, họ có quá nhiều sự lựa chọn.

Nhưng vào tháng sau, Á Toa và chiếc mô tô của cô lại xuất hiện trước mặt 329.

Lần xuất hiện này là vào đêm khuya, 329 còn thức, bởi vì buổi chiều hắn đã nhận được tin nhắn. Đồng hồ của hắn phát ra tiếng đinh đông thông báo có tin nhắn, hắn tưởng là thư rác nên không xem, đồng hồ kêu lên "Đinh đinh đinh" không ngừng. 329 cúi đầu xem, một tin nhắn nhảy ra ngoài: 【Ban đêm không cần đi làm đâu nha, xin ngài ngủ sớm một chút, 0 giờ gặp! >3< 】 mấy giây sau, tin nhắn biến mất. Qua mấy giây, một tin nhắn mới lại nhảy ra: 【Ngài không có nhìn lầm đâu á, xin hãy nghỉ ngơi sớm một chút】Như cũ, rất nhanh nó đã tự động xóa.

Thế là 329 rất chắc chắn đây là việc ai làm, cũng như chắc chắn hôm nay không có ca đêm. Hắn ăn cơm tối sớm, rửa mặt lên giường, chuẩn bị kỹ càng tiếp đón.

Á Toa nhìn qua không thay đổi gì, đương nhiên, cho dù là thanh thiếu niên đang trong tuổi phát triển nhanh, một tháng cũng sẽ không tạo ra nhiều thay đổi. Cô nhảy xuống xe mô tô, hỏi 329 "Em có thể chứ", sau khi có được câu trả lời khẳng định chắc chắn thì đeo găng tay, buộc khăn quàng cổ cho hắn. "Hôm nay có chút lạnh, chúng ta phải đi đến một nơi rất cao." Cô cười nói, "Rất cao."

Họ ngồi lên yên xe mô tô.

Đường phố ban đêm gần như không có một ai, cho dù mạnh mẽ đâm tới, cũng không cần lo lắng có ai gặp nạn. Có vẻ cô đã cải tiến lại chiếc xe lần nữa, động cơ trở nên càng mạnh mẽ hơn. Tiếng môtơ gào thét như sấm, có thể khiến người ở mấy chục dặm xung quanh bị đánh thức, Alpha nhìn không có chút lo lắng, cũng không thèm quan tâm.

Có lẽ lựa chọn đêm khuya cũng không phải để che giấu tai mắt người khác, có lẽ cô có cách che giấu khác. Lần trước họ đua xe trên đường, xung quanh không ai ghé mắt, 329 đoán rằng trên chiếc xe này có thiết bị quang học, đủ để cho xe và người ngồi trên nó tàng hình. Có công nghệ thế này, muốn che giấu âm thanh cũng không phải là việc khó. 329 nghi ngờ rằng động cơ xe cũng không cần kêu lớn tiếng như vậy, Á Toa làm vậy chỉ vì sở thích phục cổ của cô thôi.

Điều đó không có nghĩa là 329 ghét cái này.

Hắn thích tốc độ nhanh như điện chớp, thích cảm giác không trọng lượng khi xe quay ngoắt vòng cua, cũng thích tiếng động cơ vang ầm ầm. Có người thích nghe tiếng mưa rơi, có người thích nghe tiếng gió, còn 329 thích tiếng động cơ, có lẽ bởi vì từng làm việc ở nhà máy sửa chữa. Máy bay dân dụng luôn luôn đi kèm với tiếng "tututu" trầm đục, giống một loại tín hiệu hay loại kèn hiệu lệnh nào đó. Hắn không nhớ rõ mình đã trở thành thợ săn như thế nào, nhưng hắn còn nhớ rõ cách mà cha đã ôm mình vào trong máy bay khi còn nhỏ.

Hắn ngồi trên đùi cha, sờ đồng hồ đo, cần điều khiển chấn động trong lòng bàn tay hắn. Chiếc máy bay cũ cồng kềnh đó giống như một con thú nuôi trong nhà, im lặng đáng tin chở họ đi. Khi đó hắn ngồi trong lòng cha duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một ngày nào đó lớn lên, mình sẽ dễ dàng nhìn thấy độ cao ngoài cửa sổ mà không cần ai giúp đỡ. Nghĩ đến một ngày nào đó, hắn có thể bay.

"Xin ngài hãy ôm chặt em!" Á Toa ở phía trước nói.

Động cơ tăng tốc lần nữa, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt. Đây là đại lộ trước toà thị chính, cho dù vào đêm khuya vẫn đông xe qua lại. Chiếc mô tô như bão táp bay ngang qua giữa dòng xe cộ, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, phóng thẳng tới tòa thị chính. Phía trước đã không còn đường, trái phải tất cả đều là dòng xe cộ, nhưng Á Toa vẫn không giảm tốc độ, đạp mạnh chân ga. Lòng bàn tay 329 đầy mồ hôi, hắn ôm chặt lấy Á Toa.

Bức tường đã ở ngay trước mặt.

Sau một khắc, họ bỗng bay vụt lên.

Trên dưới trái phải bỗng nhiên xoay chuyển, bức tường biến thành mặt đất, bầu trời đêm ở ngay phía trước. Xe mô tô phóng tới tòa thị chính, đầu xe nâng lên, vị trí đèn hậu mở ra, biến thành bộ đẩy. Cả xe, vách tường và đầu của họ đều bình yên vô sự, họ bay lên theo tòa nhà cao tầng, bỏ lại mặt đất ở sau lưng.

Không có ai từ trên xe ngã xuống, trên xe có một loại thiết bị nào đó cố định họ ở đây. Câu nói mới vừa rồi của Á Toa, thay vì nói là lời nhắc nhở, thì nên nói cô đang thu hút lực chú ý của 329. Trái tim 329 đập loạn trong lồng ngực, hắn quay đầu nhìn, mặt đất cách càng ngày càng xa, những dòng xe cộ cùng đoàn người đi lại ban đêm đã biến thành đàn kiến. Tiếng người và tiếng xe xa dần đi, đèn neon và đèn xe biến thành vầng sáng, khi khoảng cách càng xa, chúng càng trở nên không chân thực, như không còn liên quan gì tới hắn, cũng không hề quan trọng.

Tòa thị chính là kiến trúc công cộng cao nhất trong Khu Trú, họ tiếp tục bay lên, càng ngày càng cao. Không bao lâu đã thấy đỉnh tháp nhọn ở ngay trước mắt. Mô tô phóng tới đỉnh tháp nhọn của tòa thị chính, như đang phóng tới đoạn đứt gãy của một cây cầu lớn, Á Toa huýt sáo, hưng phấn nói: "Đi nào!"

Chiếc xe bay ra khỏi cây cầu.

Bộ đẩy im ắng, động cơ ầm ầm, chiếc mô tô phục cổ này cứ như vậy phóng qua đỉnh tháp nhọn. Dưới xe không có đường, phần đầu xe lắc lư nhưng không va vào nóc tòa nhà, hai cánh động cơ mở ra, một đôi cánh dang rộng.

Không sai, một đôi cánh. Không phải loại cánh máy bay cứng đờ bất động, mà là một đôi cánh mô phỏng chim bay, có thể cử động lên xuống, phía trên còn có một đống lông kim loại (mọe). Chiếc xe xoay một vòng ở giữa không trung, hạ xuống theo một đường vòng cung, ở điểm thấp nhất bỗng nhiên vỗ cánh bay cao. Nên hình dung vật cưỡi này như thế nào đây? Nó là một chiếc xe phục cổ, sản phẩm của công nghệ cao, con Kỳ Lân sắt trong giấc mơ trẻ nhỏ. Người cải tạo cũng đang ngồi trên nó hét ầm lên, theo cách những đứa trẻ cười trong khu vui chơi, vừa điên cuồng vừa vui sướng.

329 cũng muốn hét lên, giọng của Á Toa đang cộng hưởng với cổ họng hắn. Hắn gần như đã hét lên, nhưng khi hắn mở miệng, cũng không có âm thanh tuôn ra. Hắn đã hình thành thói quen giữ yên lặng để bảo vệ sự an toàn, hoặc là bịa ra âm thanh để nhận lại bình yên, còn âm thanh thực sự phát ra từ nội tâm thì lại bị vây hãm trong cơ thể, không tìm thấy lối ra.

Thì có sao, họ đang bay mà.

Chú Kỳ Lân sắt mang theo họ phá tan đêm tối, toàn bộ Khu Trú đều ở dưới chân họ. Họ xoay vòng hoặc lăn lộn, vọt lên hoặc chuyển hướng, rơi xuống rồi bay cao, Alpha nhỏ đang thể hiện kỹ năng của cô, màn biểu diễn rực rỡ này chỉ hai người tham gia nó được chiêm ngưỡng. Việc thay đổi trọng lực vốn phải khiến người ta choáng váng, nhưng 329 lại thích ứng tốt, giống như là một ký ức hắn đã quên, nhưng thân thể thì vẫn còn nhớ rõ.

"Em bay không tệ nhỉ?" Á Toa hỏi.

Họ bay rất lâu, tung hoành trong trời đêm. Tốc độ của chiếc xe cuối cùng chậm dần, chậm rãi nâng lên, tàu lượn biến thành vòng đu quay. Á Toa hào hứng hỏi vậy, 329 thành thật trả lời: "Rất giỏi."

"Em luyện tập lâu lắm đó." Á Toa đắc ý nói, "Họ không cho em dùng máy bay thực địa, em vẫn có thể tự mình tạo ra một chiếc."

"Lần đầu tiên thực địa em dùng chiếc xe này sao? Có phải là có chút..." 329 ngập ngừng, rồi nói tế nhị, "Không an toàn lắm."

Cô gái nhỏ ngồi phía trước xì một tiếng, không cần nhìn mặt cô, 329 cũng có thể đoán được vẻ mặt xem thường đó. Cô nói: "Thiết bị mô phỏng có thể tái hiện gần như hoàn hảo, độ mô phỏng vượt qua 99,7% so với thực tế. Em đã bay trong không gian giả lập hàng vạn lần, thậm chí đã chết mấy trăm lần. Người ta nói 'Sống sót qua một trận chiến chính là binh sĩ lão luyện', em sống qua chết lại nhiều trận chiến như vậy, có thể gọi là lão tướng quân ấy chứ!"

329 biết thiết bị mô phỏng, chỉ là hắn không nghĩ tới không gian giả lập mà giới quyền quý sử dụng có thể mô phỏng chân thật đến mức đó. Nghe giọng điệu của Á Toa, có vẻ như cô đã trải nghiệm phiên bản hoàn chỉnh của huyễn cảnh, không làm suy yếu giác quan.

Chuyện này thật đáng kinh ngạc, 329 nghĩ không ra nguyên nhân cô làm như vậy. Cảm giác đau khi tử vong chắc chắn trăm phần trăm là không dễ chịu, Á Toa có điều kiện tốt là chuyện không thể nghi ngờ, nhìn như được nuông chiều từ bé, rất khó tưởng tượng cô sẽ tự làm khổ mình như vậy.

"Em thích đó." Giống như dự liệu được sự bất ngờ của hắn, Á Toa nói, "Chuyện này rất thú vị, đáng tiếc là bên cạnh em không có nhiều người thích. Anh nhìn phản quân xem, bọn họ đều thích bay, từ binh nhì dưới chót đến tướng chỉ huy, từ chân chạy việc đến chiến sĩ, có ai không biết lái máy bay đâu."

Đó là vì người không biết lái máy bay căn bản không có cách nào chạy thoát khỏi các cuộc vây quét, 329 nghĩ thầm. Hắn lại có cảm giác bất đắc dĩ quen thuộc, giống như người giàu coi việc bới rác là sở thích của người nghèo vậy.

"Thật ra đến máy bay mô phỏng không giảm giác quan họ cũng không cho em dùng." Á Toa hừ một tiếng, "Rõ ràng vết thương trong không gian giả lập là không tồn tại mà."

"Nhưng vẫn sẽ biết đau." 329 nói.

"Chỉ đau một chút thôi, sau khi thoát ra là hết rồi. Cũng giống như trò chơi vậy, anh có thêm kinh nghiệm lại không bị phạt tử vong, không phải là vô cùng tốt sao? Nếu là thực sự cảm thấy không chịu được, thì xóa bỏ đoạn ký ức đó là được rồi." Á Toa nói, "Thân thể trở về hình dáng ban đầu, ký ức lại không nhớ rõ, thêm cả xóa bỏ bản ghi mô phỏng, người khác cũng không biết, có khác gì là chưa từng xảy ra đâu?"

Bản năng 329 cảm thấy không đúng, nhưng cũng không biết nên phản bác thế nào.

Hắn cảm thấy chút bất an mơ hồ, Á Toa thường xuyên khiến hắn lo ngại, thậm chí khiến hắn sợ hãi. Quan niệm của họ cách nhau quá xa, giống như trong mắt họ là hai thế giới khác nhau. Alpha này không ác, thậm chí có thể gọi là dịu dàng biết quan tâm, ngọt ngào đáng yêu, phong độ nhẹ nhàng. Nhưng cô luôn thỉnh thoảng lộ ra một chút không tầm thường, giống như móng vuốt lộ ra từ dưới lớp da người.

Cô có thể là một người tốt hoàn mỹ, nhưng cái "tốt" đó là dựa theo tiêu chuẩn của cô, 329 không sao đoán ra được tiêu chuẩn của cô ở mức nào. Cô có thể phế bỏ hai chân của một người để trả lại giày cho 329, trong dây giày cài một tấm thiệp nho nhỏ, vẽ một trái tim màu hồng phấn.

Có lẽ hắn chỉ là đang sợ hãi sức mạnh của cô, có lẽ hắn chỉ là đang sợ thứ công nghệ và quyền lực có thể dễ dàng thao túng người khác.

Chân trời hiện chút màu trắng, bầu trời đêm dần dần trở nên trong trẻo. Bốn phía trở nên càng thêm rõ ràng, có thể trông thấy mây nhân tạo và máy bay tuần tra. Bầu trời thành phố là khu vực cấm bay, máy bay tuần tra và vệ tinh theo dõi sẽ bắn hạ tất cả vật thể bay không chính thức, bao gồm chim và bóng bay. Mà bây giờ họ vẫn đang bay, máy bay tuần tra lướt qua ở xa xa, làm như không nhìn thấy họ.

Chiếc xe từ từ đi lên, cuối cùng lên đến đỉnh Khu Trú. Nếu tiếp tục đi lên sẽ là Lớp phòng hộ, bên ngoài Lớp phòng hộ là bầu trời chân chính giờ đã tràn ngập bụi và phóng xạ. Vệ tinh theo dõi treo trên vòm trời nhân tạo, con quái vật một mắt có thể phóng ra laser ấy bây giờ duy trì sự im lặng, con mắt đóng chặt, như một mảnh rác bị bỏ ngoài không gian. Lúc bay qua bên cạnh, Á Toa đưa tay gõ lên vỏ ngoài bằng sắt của nó, 329 rất muốn mạnh chân đá nó một phát, hắn nhịn xuống.

"Nơi này là vị trí tốt nhất." Á Toa nói, "Chờ một lúc nữa là có thể nhìn thấy mặt trời mọc."

"Hình như dự báo thời tiết nói sẽ có mưa?" 329 nói.

Thời tiết trong Khu Trú là thứ được khống chế, dự báo thời tiết là dự báo chính xác, nói thời tiết thế nào thì sẽ là thế ấy, trong một năm nhiều nhất là một hai lần sai sót do điều chỉnh.

"Không, hôm nay trời nắng." Á Toa trả lời đơn giản. Sau đó cô tràn đầy phấn khởi nói: "Ngắm bình minh khi ở trên trời là đẹp nhất, đặc biệt là khi có những tầng mây rộng lớn. Ánh nắng sẽ chiếu đỏ tất cả các tầng mây, từng lớp rõ ràng, màu sắc nhấp nhô, tựa như một biển dung nham vậy, đẹp vô cùng."

Trong đầu 329 hiện lên một chút hình ảnh vụn vặt, hắn nhận ra mình từng nhìn thấy bình minh khi ở trên trời. Bầu trời phía dưới trong suốt như mặt hồ, các tầng mây vảy cá như được dát lên một lớp sơn đỏ, như ngọn lửa mãnh liệt lan ra khắp bầu trời. Húc nhật xán lạn huy hoàng, dù cho mặt trời chân chính đã biến mất sau lớp bụi dày hàng mấy trăm năm, thứ đồ giả nhân tạo này vẫn thu hút tâm trí con người.

Hắn lờ mờ nhớ tới tiếng máy bay ầm ầm, nhớ tới lớp bụi mờ mịt tăm tối xung quanh. Như vậy, khi đó hắn không ở trong Lớp phòng hộ, mà ở bên ngoài. Khi đó, vùng trời bên ngoài Lớp phòng hộ chưa bị cấm bay sao? Hay là chính vì hắn nhìn thẳng vào mặt trời nên có tội? Hắn không nhớ rõ. Chẳng qua nếu như thật sự bị định tội vì điều đó, 329 cũng không thấy phải hối hận cho lắm, vùng trời cấm đó quá mê hoặc.

Mặt trời nhân tạo đã mọc lên.

"Thật đẹp." 329 nói nhỏ.

"Đúng vậy." Á Toa hãnh diện nói, "Em đã tắt hết những cái máy sắt thép ngu ngốc đó rồi, như vậy chúng sẽ không làm phiền chúng ta, đáng tiếc là chúng vẫn ở đây làm mất hứng. Trông chúng giống nhau như đúc nhàm chán kinh khủng, máy bay dân dụng thú vị hơn, trông thấy chúng bay lượn trên bầu trời sẽ càng đẹp hơn."

"Từ sau khi Lệnh cấm về bầu trời số 3 được ban hành, máy bay dân dụng đã không được phép bay bên trong Khu Trú nữa." 329 nói, "Lệnh cấm đã được thi hành từ hơn nửa thế kỷ trước rồi."

"Thế nhưng xưa nay không thiếu người vi phạm mà." Á Toa cười nói, "Phản quân thỉnh thoảng sẽ bay, vào Biến cố Lễ Phục sinh đó, nửa bầu trời đều là máy bay của họ, bay cực kì đẹp. Máy bay xuyên qua giữa làn đạn và súng laser, 'Hùng ưng số 27' đột phá ba tầng vây, một trận chiến bắn rơi mười chín máy bay địch, sau khi trúng 6 phát đạn vẫn đâm nát tượng Quan chấp chính, phi công thì rời máy bay tẩu thoát, siêu ngầu luôn!"

Cô nói về những phi công cừ khôi của Quân cách mạng, còn nói đến biên chế và cách huấn luyện của Lực lượng Không quân Cách mạng, mặt mày hớn hở, giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ. Đợi cô dừng lại, 329 không biết nên tiếp lời thế nào, đành phải hỏi: "Cho nên em hi vọng mở lệnh cấm bầu trời?"

"Có phải ngài càng muốn hỏi em rốt cuộc thấy thế nào về phản quân?" Á Toa nói trúng tim đen của 329, "bởi vì em khen ngợi họ, nhưng lại gọi họ là 'phản quân', mà không phải 'quân cách mạng'."

Bị cô nói toạc, 329 mới nhận ra mình đúng là có ý này. Chẳng qua hỏi những chuyện này có ý nghĩa gì đâu. Hắn không nói lời nào, Á Toa vẫn tiếp tục nói.

"Chúng ta không nói chuyện này nữa, chán lắm ấy." Á Toa nói, "Nhưng mà, những máy bay đó có kỹ xảo rất đẹp, phi công cũng rất đẹp. Họ lao vào Quân đội Thép như kiến càng lay cây, họ xoáy thẳng rồi rơi xuống giữa làn đạn laser sáng rực, chẳng lẽ không đẹp sao? Thẩm mỹ có thể truyền đạt mà không cần phải thuyết phục nhau, chính trị thì không như vậy."

Xe mô tô lơ lửng giữa không trung, Á Toa đổi tư thế, ngồi nghiêng, lại âu yếm ôm cánh tay 329. Thiếu nữ đáng yêu cũng đáng sợ này tìm một tư thế thoải mái trong ngực hắn, không để ý sự im lặng của hắn, hài lòng thở dài.

"Tuyệt thật nha." Cô nói, "Giống như nằm mơ vậy."

Em muốn gì từ tôi? 329 nghĩ, hắn không nghĩ ra được, cũng không dám hỏi.

Với hắn mà nói, chuyện này quả thật giống như nằm mơ. Không phải ác mộng, cũng không phải giấc mơ đẹp, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà thôi.

---

Chương này hơn 4000 chữ lận, mệc 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro