Chương I - Mới gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời đại mới rồi, tất cả đều trở nên khoan dung hơn. Người ta không ném kẻ phạm tội nặng vào khu phóng xạ nữa, địa điểm lưu đày mới nhất nằm trong Khu Trú. Những kẻ vốn không nên lãng phí nước và đồ ăn của mọi người đó, giờ đây lại có thể xuất hiện bên cạnh những công dân bình thường.

Vào lúc 329 tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Hắn chống mặt đất chậm rãi đứng dậy, bàn tay chạm phải vật gì đó nhầy nhụa. Hắn nghi ngờ đó là xác động vật gì, một lát sau mới phát hiện là bao cao su đã dùng. Hắn vứt thứ đó đi, đỡ tường đứng vững, nhặt lại quần áo của mình. Khuy áo thiếu mất hai cái, không cài lại được. Ngõ nhỏ không có đèn đường, 329 híp mắt tìm hồi lâu cũng không thấy, chỉ có thể bỏ qua.

Trán hắn ngứa, da mặt căng rát, hắn dùng mu bàn tay xoa cũng không cải thiện được mấy. Hắn đã nằm ở đây ít nhất nửa giờ, chất lỏng vốn có đều đã khô. Ngón tay còn bẩn hơn mặt, kẽ móng tay đều là bùn đất, đầu ngón tay có vết máu khô. Đều là do mặt đất trong hẻm quá gồ ghề, móng tay hắn lại cắt quá ngắn. Nhưng nếu để móng tay dài, khả năng bị gãy sẽ rất lớn. Tháng trước hắn từng vô tình bẻ gập nửa móng tay, rất đau.

329 khập khiễng đi ra khỏi con hẻm, người đi đường ở đầu hẻm liếc nhìn hắn vài lần, rồi nhanh chóng rời ánh mắt. Vòng cổ của hắn trong bóng tối lóe lên ánh sáng nhạt, chỉ cần hắn còn đeo thứ này, sẽ không có ai vì mặt hay thứ gì khác trên người hắn mà để ý chuyện không đâu.

Năm thứ hai sau khi luật lưu đày mới được ban bố, đánh số đã lên tới trên 500, trên thực tế năm ngoái đã có hơn 300, chỉ cần nhìn con số của nam nhân này sẽ biết. Không có ai sinh ra đã mang tên là con số ngu ngốc như vậy, hắn có tên, nhưng đó chẳng phải chuyện gì quan trọng, tạm thời hãy cứ gọi hắn là 329. 329 là tội phạm nghiêm trọng, kẻ bị lưu đày, ngoài 30 tuổi, nam Omega. Hắn cơ bản khỏe mạnh, chân không có tật, chỉ là tạm thời đi lại không tốt.

329 kéo lê hai chân, vác cái đầu vẫn choáng váng như cũ, chậm chạp trở về phòng trọ. Hắn đi rất chậm, gần đây lại thiếu ngủ quá, suýt nữa ngủ ở trên đường, hoàn toàn dựa vào ý nghĩ về nhà tắm rửa chống đỡ mới không gục xuống tại chỗ. Con hẻm tối kia cách ổ chó của hắn nửa con phố, 329 đi đến nơi, đang định lấy chìa khóa lại phát hiện cửa không khóa.

Địa chỉ của mỗi kẻ bị lưu đày đều đăng ký ở mạng internet của chính phủ, mỗi đồng hồ tư nhân đều có thể nhanh chóng tra được, công dân vẫn ngại như vậy không đủ dễ thấy, một hai phải dùng phương pháp thời xưa đánh dấu, chẳng hạn như lấy sơn vẽ gì đó lên cửa nhà tội phạm. Những người không để bụng tài sản của mình nhất mới cho kẻ bị lưu đày thuê phòng, những phòng ở đó nhất định vô cùng rách nát, không thiếu mấy thùng sơn lẫn mấy con chuột chết, cho dù mỗi tháng đều đổi khóa. 329 cầm chìa khóa, nhìn chằm chằm khoá cửa, giật mình thấy nó hoàn hảo không tổn hao gì. Lần này khoá cửa không bị phá hỏng, chỉ là bị cạy ra.

Hắn mở cửa, sờ soạng mở đèn, nhìn rõ mọi thứ trong phòng. Trong phòng không thiếu thứ gì, mà ngược lại, có nhiều thêm thứ gì.

Một đôi giày nhìn rất sang trọng đặt chỉnh tề ở mép giường gấp, một cô gái mặc quần áo chỉnh tề nằm ở trên giường, giống một con mèo thuần chủng không biết từ đâu chui vào, ngoan ngoãn vô hại mà nằm trên chiếc giường hẹp của 329. 329 nhắm mắt lại vài giây, khi hắn mở mắt ra, cô gái kia vẫn ở đó, bím tóc thắt gọn gàng, khuôn mặt nhỏ đầy nét trẻ con.

Cô thoạt nhìn thật giống một vai chính trong truyện cổ tích đi nhầm phim trường, nhưng đầu tiên, đây là khu ổ chuột nơi những kẻ không dễ chọc nhất cũng không thích đi qua vào ban đêm; thứ hai, mùi của cô cũng không phải trẻ con, đó là một Alpha.

329 đau đầu kinh khủng, hắn nắm then cửa đứng một phút, quyết định đi tắm trước.

Phòng trọ mỗi ngày chỉ cung ứng nước ấm trong mấy giờ, bởi vì trì hoãn trên đường, 329 đã bỏ lỡ thời gian vàng. Qua một hai tháng sau, tắm nước lạnh sẽ trở nên khó có thể chịu đựng, nhưng bây giờ nhiệt độ vẫn ổn, tắm nước lạnh một lần cũng không xảy ra chuyện. Hắn vặn vòi nước, dòng nước yếu ớt chảy ra từ vòi hoa sen ban đầu có màu nâu đỏ, một lát sau mới trở nên trong suốt.

Cột nước mềm như sợi mì nấu, rơi lên miệng vết thương vẫn sẽ mang đến đau đớn, vảy máu hòa tan ở dưới chân làm dòng nước một lần nữa trở nên vẩn đục, có màu như nước trong ống rỉ sắt lâu ngày.
Hắn tốn nửa giờ tắm rửa sạch sẽ, nước lạnh làm những vùng sưng tấy chết lặng, nhưng cảm giác buồn ngủ và đau đớn cũng bị khí lạnh xua bớt. 329 lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, không còn buồn ngủ như lúc trước, một lần nữa lấy lại suy nghĩ của người trưởng thành. Năng lực tư duy trở lại nghĩa là hắn bắt đầu phải đối mặt với hiện thực, mà không phải lừa mình dối người ngả đầu liền ngủ.

Phiền toái chiếm giường của hắn.

Hắn nhìn xuống giường của mình, nghĩ thầm vị khách không mời mà đến kia hơn phân nửa vừa mới phân hoá không lâu. Trên người cô có mùi cỏ xanh, không biết là mùi của chính cô hay là sữa tắm hoặc dầu gội, Alpha này có mùi giống một động vật ăn cỏ. Nhìn gần, cô xinh đẹp như một con búp bê sứ, đẹp đến mức khiến 329 cảm thấy bất an. Thời buổi này vẻ đẹp và trí tuệ đều không nhất định là vật trời cho, gien hoàn mỹ có niêm yết giá rõ ràng, lưu thông ở tầng lớp trên, là thương phẩm có hạn của các quý nhân.

"Này, tỉnh dậy đi!" 329 nói.

Hắn không dám duỗi tay đẩy cô, tùy tiện đụng chạm vị khách kỳ quái như vậy là ngu xuẩn. Hắn chỉ có thể đứng cách hai bước, thử đánh thức cô, một bên hy vọng cô không có mục đích quá phiền toái.
Thụy mỹ nhân tỉnh giấc.

Cô buồn ngủ nhìn 329, đôi mắt chớp chớp rồi lập tức mở to, làn sương buồn ngủ biến mất không dấu vết. Cô lăn một vòng từ trên giường bò dậy, động tác quá nhanh, đụng đầu vào ngăn tủ bên cạnh, đau đến hít hà một hơi, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm 329 không hề dời đi một chút. Alpha này có một đôi mắt xanh biếc, cô nhìn thẳng vào 329, nhìn đến mức khiến lưng hắn nổi da gà.
Hắn phản xạ có điều kiện mà sờ lên mặt, hắn vừa mới tắm xong, trên mặt không có gì cả. 329 cơ hồ hoài nghi đối phương có quen biết mình, ngay sau đó lại gạt bỏ. Ánh mắt của thiếu nữ quá nóng bỏng, đó không phải ánh mắt nhìn thấy cố nhân, mà là ánh mắt khi đứa nhỏ mở quà Giáng Sinh, nhìn thấy món đồ chơi mới nó chờ mong đã lâu.

"Chào ngài!" Cô gái vội vàng mở miệng, "Em là Á Toa, rất vui được gặp ngài! Em... em vốn không muốn ngủ, nhưng thời gian ngài về nhà muộn hơn em nghĩ, a, em không có ý chê trách! Xin lỗi em ngủ quên mất, lần đầu gặp mặt lại thất lễ như vậy, thật là khiến ngài chê cười......"

Cô nói một tràng dài, mặt đỏ au, miệng cười xấu hổ, như là thật tình xin lỗi vì mình ngủ quên - mà không phải vì cạy cửa nhà 329. Cô đưa tay về phía 329, 329 sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại rằng cô không phải muốn đòi cái gì, mà là định bắt tay hắn.

329 bối rối đưa tay ra, Á Toa nắm lấy tay hắn, lắc lắc lên xuống rồi lưu loát buông ra. Đó là một cái bắt tay lịch sự, không phải bẫy rập hay ăn bớt, 329 không nhớ rõ lần cuối có người bắt tay hắn là khi nào. Bàn tay cô gái nhỏ ấm áp mà mềm mại, không có vết chai, sần hay nẻ. Đương nhiên rồi, cô không phải là người vùng này. Nếu lúc này cửa đột nhiên mở ra, một toán người toàn bộ võ trang vọt vào la hét với 329, 329 cũng sẽ không thấy ngạc nhiên.

Ngoài cửa yên tĩnh không tiếng động, đã không còn sớm nữa.
Á Toa vẫn đang nói chuyện, nho nhã lễ độ nhưng nói không ngừng, như là quá phấn khích hoặc quá căng thẳng, hai mắt lấp lánh sáng lên. Đổi thành khi khác, có lẽ 329 sẽ rất vui lòng nghe cô nói chuyện, nhưng mấy ngày nay hắn cũng chưa có được giấc ngủ ngon, hắn vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn một chiếc giường yên tĩnh.

"Xin hỏi," hắn ngắt lời Á Toa, "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Á Toa ngừng lại, ráng đỏ đã biến mất lại một lần bò lên gò má cô, trông cô xấu hổ như muốn chui xuống đất. "Xin lỗi ngài, em phấn khích quá!" Cô nói, liên tục gật đầu xin lỗi, "Lãng phí thời gian của ngài nói những thứ vô nghĩa, thật là...... Ai, là thế này, xin hỏi ngài có thể phát sinh quan hệ tình dục với em được không?"

"...... Cái gì?" 329 hỏi, hoài nghi mình nghe lầm.

"Xin hỏi ngài có thể quan hệ tình dục với em không?" Alpha trẻ tuổi lặp lại, nụ cười thẹn thùng, giọng nói rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro