Truyện 1 [ 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều biết, trong lòng của Lăng thị tổng tài - Lăng Phong có một ánh trăng sáng đã bay ra nước ngoài lập nghiệp, bỏ lại vị tổng tài bị ám ảnh tâm lý, một mình chống lại bệnh trầm cảm nặng. Không lâu sau, Lăng Phong kết hôn với đại tiểu thư Lộ gia - Lộ Nghiên theo sự sắp đặt của gia đình hai bên. Cuộc hôn nhân thương mại diễn ra, mọi người đều biết rõ cuộc hôn nhân ấy sẽ sớm kết thúc khi ánh trăng sáng của Lăng Phong trở lại.

- Bác sĩ Lộ, bệnh nhân hôm nay... có gì đó rất kỳ lạ.

Y tá thực tập - Lâm Niệm nhìn Lộ Nghiên nói.

- Hửm? Bệnh nhân nào cơ?

- Là bệnh nhân tên Kiều Mẫn, cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ, giống như là ánh mắt của người vợ khi ghen vậy mà nó ác liệt hơn rất nhiều, giống như hận không thể giết chết chị vậy.

Lâm Niệm nói. Kiều Mẫn là bệnh nhân gần đây nhất của Lộ Nghiên, cô ấy là diễn viên, ca sĩ hạng A ngoài ra còn là một nghệ sĩ dương cầm. Tính cách dịu dàng, ôn hoà, tốt bụng, tràn đầy lòng vị tha, Lâm Niệm cũng từng là một fan hâm mộ của cô ấy nhưng khi gặp rồi... đúng là không thể nhìn mặt đoán lòng mà. Kiều Mẫn đến khám là bị đau bụng dưới do vùng tử cung bị tổn thương vì sử dụng tình dục quá nhiều, không chỉ thế, trong máu còn tàn dư lại thuốc kích thích và chất gây nghiện. Điều quan trọng là không có dấu hiệu bị cưỡng hiếp hay ép buộc mà là do Kiều Mẫn tự nguyện. Hình tượng nữ thần trong sáng cứ thế mà tan biến.

- Đừng nói vậy chứ... dù sao cô ấy cũng là bệnh nhân, do cuộc sống không dễ dàng cho nên mới có ánh mắt ấy thôi. Đừng hiểu lầm người ta.

Lộ Nghiên nhẹ nói.

- Chị à... Chị đừng cố gắng tỏ ra giả tạo như thế... thật chẳng giống chị chút nào.

Lâm Niệm trực tiếp nói, Lộ Nghiên khựng lại sau đó cười trừ.

- Được rồi, được rồi. Chị không diễn nữa...

Lộ Nghiên nói.

- Em đó... chẳng dễ lừa chút nào.

___

Lộ Nghiên trở về nhà đã là hơn 11h đêm, trước khi trở về cô đã bảo với dì Lý rằng sẽ về trễ cho nên không cần chờ cô. Nhưng khi cô trở về, đèn trong căn biệt thự lớn vẫn còn sáng... Chẳng lẽ Lăng Phong chưa về sao?

Cô đẩy cửa bước vào trong liền thấy Lăng Phong đang ngồi tựa vào tường bên cạnh tủ giày mà ngủ.

- Lăng tổng, đây không phải là nơi mà anh có thể ngủ đâu.

Lộ Nghiên lay vai của hắn nói. Lăng Phong tỉnh giấc, nhìn cô một lúc như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói gì cả, hắn đứng lên trở về phòng mình. Lộ Nghiên thở dài một tiếng, cô là bác sĩ ngoại khoa không phải là bác sĩ tâm lý, sao trên thế giới này vẫn còn người thích gộp chung cả hai lại với nhau vậy chứ.

Lăng Phong năm 20 tuổi đã xảy ra một biến cố, hắn bị bọn buôn người bắt cóc và bán sang nước M, mọi người không ai biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô lại biết rất rõ, bởi vì thầy của cô là bác sĩ điều trị chính của hắn. Lăng Phong bị xâm hại tình dục và liên tục trong một thời gian dài, không chỉ cơ thể bị tổn thương mà tâm lý cũng bị thương tổn.

Lộ gia và Lăng gia sớm đã có hôn ước nhưng cả hai chưa gặp mặt lần nào, khi biết Lộ Nghiên là bác sĩ, cha mẹ của Lăng Phong đã chủ động hỏi cưới. Cha mẹ cô cũng không có phải đối gì, đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại nhằm đẩy mạnh hợp tác của Lăng gia và Lộ gia, che mắt dư luận mà thôi.

Lộ Nghiên dọn dẹp lại phòng khách rồi mới trở về phòng.

Kiều Mẫn... mối tình đầu và cũng là ánh trăng sáng của Lăng Phong, sự thù địch mà cô ấy dành cho cô chính là sự ghen tị. Nói thật thì cô cũng không quá quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Cả cô và Lăng Phong đều không muốn duy trì cuộc hôn nhân này... nếu nó tan thì cứ để nó tan đi. Lộ Nghiên mệt mỏi dần chìm vào giấc ngủ.

'Cạch'

Cánh cửa phòng được mở ra mà Lộ Nghiên không hề hay biết. Lăng Phong nhẹ nhàng bước đến, đôi mắt u ám mà nhìn người đang say giấc. Hắn biết cô rất mệt và hắn cũng không muốn làm phiền cô nhưng...

... hắn ngồi bệch xuống bên cạnh giường, cằm lấy tay cô đặt lên má mình và dụi vào.

- Nghiên Nghiên... ngoài em ra, tôi không có người khác.

Giọng nói khàn đặc như đang khóc, Lăng Phong run rẩy một chút.

Hắn không dám...

... Không dám nói rằng hắn yêu cô...

... Không dám nói rằng hắn đã từng bị xâm hại...

... Không dám nói rằng... Kiều Mẫn... hắn sớm đã buông bỏ...

... Không dám nói rằng... ngoài cô ra, hắn không yêu người khác...

Phải làm sao đây?

Nếu như hắn gặp cô sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra. Trái tim hắn vẫn sẽ vẹn nguyên và cơ thể hắn sạch sẽ để hắn có thể tự hào mà hét lên với cả thế giới rằng [Anh yêu em hơn cả biển trời]. Đáng tiếc, trên đời này... làm gì có 'nếu như'...

Mặc dù không ai biết về những chuyện khi hắn mất tích nhưng chắc họ cũng đã đoán ra được phần nào, họ nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại có người còn nhìn hắn bằng ánh mắt kinh tởm, hắn chưa từng quan tâm đến những ánh mắt đó, suy cho cùng... chỉ cần năng lực của hắn mạnh thì không ai có tư cách phán xét hắn. Hắn chỉ để ý ánh mắt của cô mà thôi. Cô sẽ ghét bỏ hắn? Sẽ chê hắn bẩn? Sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt như những kẻ ngoài kia? Hắn không dám nghĩ đến và cũng không đủ dũng khí để nói ra hết mọi chuyện.

Lăng Phong là kẻ ích kỷ... hắn chỉ muốn kéo dài cuộc hôn nhân này, giam giữ cô bằng tấm giấy đỏ được bảo hộ bởi pháp luật, hắn chỉ muốn cầu xin cô cho hắn một chút tình yêu chẳng sợ nó có giới hạn.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở đều của Lộ Nghiên.

Lăng Phong được biết đến là 'hung thần' trên thương trường, một khi đã ra tay thì không có dấu hiệu nhượng bộ ngay cả người thân cũng có thể ra tay. Lạnh lùng, tàn nhẫn và quyết đoán, là kẻ luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu nhưng... lại chấp nhận cúi đầu trước một người con gái... điều đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc bởi vì nó chẳng giống phong cách hành sự của Lăng tổng của Lăng thị chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro