Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Két két két!
Cửa trường đóng sầm lại. Tuy tầm nhing bị che khuất bởi cổng trường, nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chiếc xe ô tô đã rú ga phóng vút đi chỉ để lại phía sau đám bụi mù mịt.
Trong phút chốc, sắc mặt tôi như đưa đám.
Hơ hơ hơ hơ! Tôi ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.
Papa mama thật là ngây thơ, tưởng dùng hạ sách này là tống con vào trường nội trú được sao? Dịch đại hiệp này chả nhẽ lại cắn răng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ? Lêu lêu, papa mana xem thường con quá rồi đấy. Cánh cổng màu đồng cao vút kia chỉ để Dịch đại hiệp ta thể hiện bản lĩnh leo rào.
Bức tường sơn đen cao vừa phải kia chỉ cần hỉ mũi một cái là tôi vượt qua ngon ơ. Còn ông chú bảo vệ gác cổng thì nom ốm nhách, kể cả có tóm được tôi, thì tôi vẫn có thể tháo chạy dễ như ăn cháo.
Ok! Action!
Tôi rút từ trong túi bảo bối đa-zi-năng ( thực ra là ba lôp đựng sách ) một dây xích có móc câu rồi quăng lên tường. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm chinh chiến, chỉ cần tôi móc được lên tường là có thể lên như spiderman, vượt qua tường trong tích tắc. Ha ha ha ha ha !
Hây da! Hây da!
Hự ự ự!
Cái tường bao khỉ gió này sao khó leo thế nhỉ!
Hộc hộc hộc! Lại nào! Tôi xoa xoa hai lòng bàn tay, tiếp tục kéo căng dây xích kêu ken két.
Mình leo! Leo leo leo!
Chết tiệt! Quỷ tha gà mổ cái tường này đi! Tôi leo hộc cơm đến cả mười phút mà vẫn chẳng ăn thua gì.
Tôi tức sôi máu nhìn trừng trừng cái tường lì lợm, sau đó nghiến răng nghiến lợi, đi tới vỗ bồm bộp vào nó.
" Này chú em, hôm nay đại ca tạm tha cho chú nhé! Lần sau sẽ không nể mặt nữa đâu! "
Thôi! Ta cho ngươi lên một lần thôi đấy!
Tôi quay người lại ngó nghiêng xung quanh. Phù... vào thì cũng đã vào rồi, thôi thì cứ đi thăm thử cái trường rách nát này xem sao. Đằng nào chỉ trong vòng bảy ngày, tôi không đào tẩu được khỏi cái trường này thì cũng bị đuổi cổ thôi. Dịch đại hiệp ta có niềm tin tuyệt đối vào điều đó. Hi hi hi!
Tôi lôi cặp " bánh xe lửa " ( thực ra chính là đôi patin ) mà mình yêu quý nhất ra khỏi ba lô.  Đôi pa tin đã từng xông pha khắp chốn cùng tôi thưở bé. Tôi cột tóc lại thành đuôi ngựa bằng một chiếc ruy băng màu đỏ.
Go! Go! Go! Hây da. Hây da.. hây da...!
Trường Phong Lâm! Dịch Lâm Hy ta tới đây!
Tôi nhếch miệng cười ranh mãnh, dùng sức đạp chiếc patin, lao đi như một cơn gió trong vườn trường.
Con đường trước mặt không có bóng râm của tán cây, vô cùng quang đãng.
Í? Đợi đã! Đây... đây là nơi nào?

Tôi vội phanh lại, bộ hôm nay lag ngày lễ Hallowen hả!? Bãi cỏ ngay trước mặt toàn là người ăn mặc kỳ cục, người thì mặc như thuỷ thủ Mặt Trăng, người mặc quần áo hải tặc, người lại...

Lười quá :((( đọc hình đỡ nheeee. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro