Chương 51-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hiểu Hàm bước vào câu lạc bộ liền cởi bỏ kính đen trên mặt, ánh đèn mờ mờ xung quanh tốt nhất là nên quan sát kĩ xung quanh, kính đen ẩn giấu dung mạo tốt nhưng lại bất tiện.

"Tạ lão đại, Trịnh thiếu đợi cô bên trong." Người dẫn đường cung kính chỉ tay mời.

"Cảm ơn." Tạ Hiểu Hàm gật đầu, mở cửa tiến vào bên trong phòng, đương nhiên là một mình. Những cuộc gặp gỡ riêng giữa các lão đại thế giới ngầm đều có luật ngầm bất thành văn, luôn luôn đối mặt 1 với 1!

Cô bước vào, đối diện đã cất lên tiếng cười nhẹ: "Tạ lão đại của bang Hắc Hồng Thiên Không Thành, quả nhiên là mỹ nữ dung mạo đánh ngã cả đại minh tinh đỉnh cấp như trong lời đồn."

Theo tiếng cười, Tạ Hiểu Hàm nhìn về phía đối diện bàn tròn.

Trịnh Tư Hoành này năm nay đã 28 tuổi, thành tựu một phương lão đại của thế giới ngầm thủ đô Liên Bang, khuôn mặt có lẽ do gen di truyền tốt cũng khá điển trai, khí chất lại khá ôn hòa không giống như khí chất của một tên lão đại xã hội đen. Chỉ là hắn che dấu rất khá, nhưng ánh mắt sắc bén kia lại không thể lừa người.

Hắn cũng là một tên xã hội đen giết người giấu tay mà thôi.

"Trịnh thiếu tốt." Cô hữu hảo gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế, trên bàn tròn bàn tiệc đã được dọn sẵn.

Trịnh Tư Hoành tán thưởng nhìn Tạ Hiểu Hàm trước mắt. Một nữ nhân lại từng bước phát triển, trong vòng 2 năm xây dựng nên một bang Hắc Hồng mạnh mẽ khủng bố, ngồi lên vị trí lão đại của Thiên Không Thành.

Nói may mắn, ở cái thành phố tội phạm kia không thể tồn tại cái gọi là may mắn. Nói cô ta cường đại, có lẽ bàn tay kia khi bóp cò súng đều không hề chần chờ. Nữ nhân này, có lẽ chính là một món vũ khí hình ngươi di động.

Sắc đẹp, tàn nhẫn cùng thủ đoạn, chính là công cụ để cô ta giết người.

"Lạc Y nói về cô rất nhiều, Tạ lão đại. Chúng tôi làm bạn cũng chỉ mới 1 năm gần đây, nhưng không thể không nói, tôi nợ Lạc Y khá nhiều." Trịnh Tư Hoành xoa xoa tay nói.

"Vậy sao." Tạ Hiểu Hàm hữu hảo cười đáp lại.

Bạch Lạc Y quen biết Trịnh Tư Hoành cũng rất tình cờ, cũng có thể nói khá là có duyên phận, cứu họ Trịnh này một mạng như trong tiểu thuyết ngôn tình. Trịnh Tư Hoành còn công khai theo đuổi Bạch Lạc Y, chỉ tiếc tiểu cô nương không ưa ngôn tình, lại thích chơi bách hợp.

Cuối cùng quay lại, hai người lại thành bạn tốt giữ liên lạc với nhau tròn 1 năm nay. Bạch Lạc Y còn không ngần ngại giúp đỡ Trịnh Tư Hoành bày mưu tính kế thôn tính một số đối thủ trên địa bàn.

Bạn thân của cô rất tài năng nha, chỉ tiếc Trịnh Tư Hoành này đến sau, chậm một bước. Tình yêu thứ này rất quan trọng trước sau, chậm một bước, tim của kẻ kia đã bị người khác chen vào, lấp không còn một chỗ trống rồi.

Giống như tim của cô như đã bị người trấn trụ, từ cái đêm nào kia, đã chẳng còn một chỗ trống.

"Trịnh Tư Hoành tôi rất ưu ái bạn bè, nhưng là giao dịnh là giao dịch, làm ăn là làm ăn." Trịnh Tư Hoành nhún nhún vai. "Là người trong giới, giúp đỡ bạn bè là một chuyện, nhưng không thể làm ăn lỗ vốn, có phải hay không Tạ lão đại?"

"Đúng vậy." Tạ Hiểu Hàm cười cười, nheo mắt nghĩ nghĩ.

Nhưng ngươi ưu ái ở đâu, rõ ràng là công phu sư tử ngoạm! Ngươi là ngoạm tiền của ta, tất nhiên là sẽ không đau lòng Bạch Lạc Y của ngươi! Hừ!

Hai vị đại lão cười cười ăn nốt bữa cơm, tráng miệng ngay lập tức được đưa lên, kèm một chén rượu nho được đặt trước mặt Tạ Hiểu Hàm. Cô ưa thích tráng miệng bằng một chén rượu nho nhẹ nhàng, rất có khẩu vị.

"Nói tới kế hoạch của chúng ta nào." Sau một hồi đánh bài thái cực, cuối cùng Trịnh Tư Hoành mới thu lại tâm tư đùa bỡn, nghiêm túc lấy ra một tập tài liệu.

"Đây sẽ là thân phận mới của cô để tiến vào nhà tù. Chú ý điệu thấp một chút, tôi không muốn cô vừa vào nhà tù, sáng sớm mai liền có tin tội phạm kinh tế bóp chết một tên tù giết người." Trịnh Tư Hoành nhớ về mấy lời kể của Bạch Lạc Y, có chút ngần ngại nhìn Hiểu hàm một chút.

"Thật sao? Anh nói với Hiểu Hàm như vậy!?" Bạch Lạc Y ôm bụng trên sô pha cười ngặt nghẽo. Trịnh Tư Hoành trong video cũng miễn cưỡng lắc đầu: "Cô ta là tôi mang vào, nếu như có chuyện sẽ đổ lên đầu tôi, hi vọng cô ta biết thu liễm một chút.

"Hơn nữa cũng là tốt cho cô ta thôi, nhà tù kia không đơn giản."

"Ừm..." Bạch Lạc Y gật đầu: "Phiền anh chăm sóc một chút cô ấy, chiếu cố một chút."

"Không sao, không thành vấn đề!" Trịnh Tư Hoành huýt sao giơ lên ngón tay cái. Thực ra với cái khí tràng kia thì không cần hắn phải trải đường, Trịnh Tư Hoành tin sẽ không có ai có thể làm gì được con cọp họ Tạ kia.

Chỉ là giao dịch này chỉ bao gồm hắn đưa Tạ Hiểu Hàm vào trong nhà tù mà thôi, còn làm sao thoát ra, đó là việc của Tạ Hiểu Hàm, hắn sẽ không muốn quản đâu!

Bạch Lạc Y sau khi hỏi thăm xong xuôi liền cúp máy, im lặng nhìn một chút hình ảnh trên điện thoại.

Trầm Phiên, cuối cùng Hiểu Hàm vẫn là tới tìm cậu.

Chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau đây, thực sự, 10 năm chờ đợi là quá lâu.

Bạch Lạc Y nhắm mắt, ngả lưng lên ghế sô pha phía sau. Thời gian tiếp theo khi Tạ Hiểu Hàm không tại, Hắc Hồng bang cùng Thiên Không Thành, tất cả đều phải do một tay cô cùng Từ Vân Mộ chống lên rồi.

"Thiếu cái khuôn mặt ngả ngớn kia, thật là trống vắng." Bạch Lạc Y lẩm bẩm. Chỉ mong Tạ Hiểu Hàm nhanh chóng tìm được Trầm Phiên, sau đó cùng nhau thoát ly ra bên ngoài.

Chỉ cần Tạ Hiểu Hàm rời khỏi nhà tù và thủ đô, đem Trầm Phiên trở lại Thiên Không Thành, với thế lực của bang Hắc Hồng hiện tại, đừng ai mơ tưởng có thể bắt lại được Trầm Phiên nữa!

"Ah ah... được rồi, làm việc đi thôi!"

Bạch Lạc y ưỡn lưng một cái, sau đó liền mò vào trong một căn phòng gọi tên ai kia đang nâng tạ: "Từ Vân Mộ, tới giờ đi xem xét một chút địa bàn rồi!"

Kẻ phạm tội sau khi bị bắt thì sẽ bị xử lý thế nào?

Trực tiếp nhất, chính là giao cho viện kiểm sát định tội, sau đó liên hệ một chút ban ngành liên quan, lựa chọn chỗ nhốt tù trực tiếp ném vào. Thời đại này sớm đã xóa bỏ hình phạt tử hình, chỉ còn lại tù chung thân là mức án cao nhất.

Nhân loại hiện tại sống một chút đều sống tới hơn 200 tuổi, những kẻ có siêu năng lực lại sống càng lâu, tù chung thân gì đó thực ra cũng đã khá tàn khốc. Nói tù chung thân hẳn ngươi còn thấy nhẹ nhàng, nhưng nói nhốt tù 150 năm, ngươi đã có thể thấy được cái mùi tuyệt vọng trong này rồi.

Chỉ là đôi lúc, có một số kẻ, giá trị của bọn chúng thực sự khó có thể đong đếm.

Tỷ như những tên sát nhân hàng loạt biến thái cuồng, mấy tên thiên tài tội phạm thương mại, hay mấy tên tội phạm có bối cảnh quá ngưu gì đó. Ngươi nhốt ở đâu cũng thấy không an tâm, cảnh ngục đêm nằm ngủ đều sợ ăn một dao vào bụng.

Như vậy, cách tốt nhất chính là đóng gói hắn lại, làm hồ sơ nộp đơn tống thẳng vào nhà tù quốc gia.

Đã các ngươi biến thái, cho các ngươi vào ổ tâm thần chơi chung cùng nhau. Các ngươi không ngoan ngoãn, liền để cho những cảnh ngục khủng bố tàn bạo nhất Liên Bang dạy dỗ lại các ngươi thế nào là làm người.

Còn nếu cảnh ngục dạy dỗ không được?

Không sao, bên trong đó còn rất nhiều biến thái, bệnh thần kinh, mà chỉ cần ngươi dẫm trúng một tên, đời này ở bên trong cái nhà tủ kia đừng nghĩ tới an ổn.

Trong lời miêu tả đó của tên tù nhân ngồi bên cạnh, Tạ Hiểu Hàm "Ồ" một tiếng, gật gật đầu. "Nói vậy, huynh đệ, ngươi làm sao lại bị chuyển tới nơi này."

Vị huynh đệ này nhìn khuôn mặt lạnh tanh của hai tên cảnh quan đang nhìn chằm chằm hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Nhà của ta bối cảnh xã hội đen, ở nhà tù cũ liên tục bày mưu cướp ngục mấy lần, hiện tại bọn họ nói chứa không nổi ta, ném ta tới nơi này!"

Đây chính là ví dụ điển hình về việc bối cảnh lớn, nhà tù chứa chấp không nổi chỉ có thể mang tới thủ đô, chỉ có nhà tù quốc gia mới có thể làm cho gia tộc tên này bớt nhảy nhót lại.

Trước cánh cửa sắt to lớn cùng bức tường cao sừng sững, Tạ Hiểu Hàm cùng vị "hắc đạo công tử" bị đẩy tới chốt kiểm tra, tên cảnh ngục canh gác nhìn một chút, sau đó yêu cầu đám người xuất trình ra giấy tờ chứng thực.

Tạ Hiểu Hàm hiếu kì nhìn xung quanh một chút. Nhà tù này xây dựng theo phương thức y như tường thành cổ đại vậy, phía trên trang bị hàng loạt vũ khí tiên tiến bậc nhất. Cũng phải thôi, nơi này chính là cái ổ chứa chấp tội phạm nguy hiểm nhất của cả Liên Bang cơ mà.

"Tạ Hiểu Hàm – gián điệp thương mại. Chu Phương – tội phạm lừa đảo. Được, đã xác nhận thân phận." Cảnh quan lạnh lùng cất tiếng, sau đó cửa sắt phía sau lưng hắn chậm rãi mở ra, 4 tên cảnh quan khác mặc hắc phục màu đen cũng xuất hiện, nhận lấy Tạ Hiểu Hàm cùng Chu Phương đi vào bên trong nhà tù.

"Két..."

Tạ Hiểu Hàm quay lại nhìn cánh cửa chậm rãi đóng chặt.

Nhà tù quốc gia... ta đã tới rồi đây!

Tạ Hiểu Hàm cùng Chu Phương được tách ra, cô được mang tới khu vực khác, Chu Phương khu vực khác.

Thân phận này của Tạ Hiểu Hàm là được Trịnh Tư Hoành chuẩn bị, một nữ gián điệp thương mại khiến cho công ty thất thoát vài trăm tỷ tinh tệ, sau đó bị tống vào tù, cũng bị người vận dụng lực lượng ném vào nhà tù quốc gia cho thỏa cơn giận.

Thân phận có chút tội nghiệp, nhưng lại đơn giản dễ xài, ít gây nghi ngờ. Tạ Hiểu Hàm ở Thiên Không Thành cũng vừa lên chức lão đại không lâu, làm việc lại điệu thấp, rất nhiều người đều không rõ cô là ai, giả mạo thân phận khá dễ dàng.

Tạ Hiểu Hàm được phát cho một bộ tù phục màu trắng có đánh số N1310, sau đó hai tay trống trơn bị mang tới khu N, đi tới phòng tù của cô.

Phòng tù đánh số N1310 được sắp xếp trên tầng 13, đi lên xuống bằng thang máy điện tử, cảnh ngục sau khi mang cô lên thì dặn dò một thoáng: "Nghe theo tiếng loa chỉ lệnh để sinh hoạt, tốt nhất là cô nên an phận ở khu N này sống tốt 5 năm tù của mình, đừng để phải lên mấy khu phía trên."

Mấy khu phía trên sao?

Tạ Hiểu Hàm nhìn cảnh ngục đi xa, trong lòng nhanh chóng tính toán một chút. Hắn nói như vậy, chứng tỏ ngoài khu đánh chữ N còn có khu vực khác nữa. Theo như lời hắn, khu N còn coi như là khu vực hữu hảo, vậy thì có lẽ khu N chính là khu vực an toàn nhất, các tội phạm nghiêm trọng hơn sẽ bị đánh ở khu phía trên cao.

Nếu như ở khu N không tìm thấy Trầm Phiên, có lẽ cô cần phải đi lên khu vực cao hơn tìm kiếm, tìm cho tới bao giờ tìm thấy mới thôi!

Tạ Hiểu Hàm quay lại nhìn căn phòng một chút.

Một chiếc giường sắt mà bốn chân gường bị hàn nối liền với sàn nhà không thể lay chuyển, một cái bồn cầu ở góc phòng, một cái bồn rửa tay gắn trên tường, phía trên là một cái cốc cùng một cái bàn chải đánh răng bằng... cao su.

Rất tốt, quả nhiên rất có cảm giác của nhà tù an ninh bậc nhất Liên Bang.

Canh giữ thế này, sau khi tìm ra Trầm Phiên, kế hoạch vượt ngục của cô có lẽ cần phải vô cùng khó khăn để thực hiện đây.

Khu N đã kiểm soát gắt gao thế này, Tạ Hiểu Hàm không rõ mấy khu khác sẽ như thế nào, có phải là ngay cả bồn cầu cũng không có không?

Tạ Hiểu Hàm sâu kín thở dài một tiếng, sau đó cô ngồi bên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng là vừa nhắm mắt, bên ngoài liền vang lên một giọng nói như tiếng bé con ngây thơ đặc sệt mùi sữa: "Các tù nhân khu N yêu quý, hiện tại là 12:00, giờ cơm trưa thân ái của các ngươi đã tới nha, sau 5 phút nữa yêu cầu tất cả tập kết ở phòng ăn, sau 5 phút kiểm trắc GPS trên người các ngươi không ở bên trong phòng ăn, tự động thu dọn đồ đạc chuyển tới khu A nha, thân ái~"

Khu A!?

Cô nheo mắt lại. Không ngại mà gặp, khu vực kế tiếp khu N chắc chắn là khu A rồi, chỉ là không rõ mấy chữ N, A này có ý nghĩa gì.

Vừa hay tới giờ ăn trưa, cô có thể hảo hảo thăm dò tin tức một chút, nơi nào chắc chắn cũng có kẻ sống bằng nghề buôn bán thông tin!

Sau khi tiếng thông báo vang lên, cửa phòng được tự động mở ra, Tạ Hiểu Hàm cũng nhanh chóng đi ra bên ngoài, nhìn xung quanh, các tù nhân khác cũng ùa ra, đi lại có trật tự theo chỉ thị của các cảnh ngục.

Cô cũng rất tự nhiên di chuyển, lại không ngờ, dung mạo độ chú ý quá cao, chốc lát liền có tiếng xì xào xung quanh Tạ Hiểu Hàm.

Những ánh mắt bất thiện, khinh thường, thèm khát, tất cả đều nhanh chóng lướt trên người cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của mấy cảnh quan mà thu liễm lại.

Nhưng là ý đồ của bọn họ, có lẽ đã bắt đầu gieo mầm.

Tạ Hiểu Hàm đi theo đoàn người, lại phát hiện có một tên nam cảnh quan tiến lại bên cạnh cô, khuôn mặt lạnh tanh lại nói ra lời hơi quan tâm một chút: "Nếu như cô muốn an ổn trong này, tốt nhất là đem mặt rạch hỏng đi."

Bên trong nhà tù này cảnh quan có lẽ đã sớm quen mấy chuyện này, kinh nghiệm đầy mình. Nhưng là để nói ra lời quan tâm thì rất ít, dù sao bọn họ đã nhìn quen. Tên cảnh quan này thực ra một phần là tâm tư không xấu, một phần là thương hại mỹ nữ, cũng không muốn thấy Tạ Hiểu Hàm tương lai thành món đồ chơi của nam nhân.

Mặc dù tội phạm trong khu N đã là nhẹ nhàng nhất rồi, nhưng hiển nhiên tội phạm chính là tội phạm, lũ tội phạm tình dục sẽ không buông tha cho một con mồi béo bở thế này.

Các khu khác thì tình trạng này sẽ đỡ hơn, bởi từ khu A trở lên đã bắt đầu có mùi của mấy kẻ điên rồi, lên tới khu A thì sẽ không dễ coi thường kẻ khác, biết đâu lại dẫm phải mấy kẻ thần kinh không bình thường, hại người không được còn mất nắm gạo.

Như vậy trong nhà tù này, cảnh quan cũng không bảo vệ nổi mấy tù nhân yếu ớt rồi.

Tạ Hiểu Hàm nheo mắt tổng kết ra được thông tin này. "Cảm tạ ngài cảnh quan." Cô chớp mắt, ngại ngùng thêm một chút thẹn thùng nói, hoàn toàn là một bộ dáng thiếu nữ dịu dàng, làm cho tên cảnh quan mặt lạnh cũng có chút tim đập thình thích, còn đám tội phạm chung quanh ánh mắt càng sâu.

Hóa ra là một tiểu bạch thỏ nha, như vậy thu vào tay càng dễ dàng. Nhiều tên đã nở nụ cười trên khóe miệng, trong đầu nghiễm nhiên đã hình dung ra vài hình ảnh hạn chế độ tuổi gì đó rồi.

Tạ Hiểu Hàm làm sao mà không biết mấy tên này đang nghĩ gì chứ. Cô xoa xoa tóc ngáp nhẹ một tiếng, yêu kiều mà chọc người thương yêu.

Sắc đẹp ở trong tù có lẽ là thứ sẽ hại chết ngươi, nhưng nó cũng là một loại vũ khí bén nhọn của ngươi cơ mà!

Khóe môi Tạ Hiểu Hàm cong cong, vui vẻ theo đoàn người tiến vào trong phòng ăn. Phòng ăn chính là tầng trệt của khu nhà, vô cùng rộng lớn với từng dãy bàn san sát nhau, Tạ Hiểu Hàm đánh giá sơ qua một lượt, nữ nhân ở nơi này vậy mà cũng khá ít, đều là một bộ dáng im lặng ăn uống tránh né ánh mắt người khác.

Cũng phải thôi, khu N này đều là những người có chút xui xẻo, đắc tội người mới tiến vào. Những tên tội phạm ghê gớm hơn đều đã ở khu vực phía trên.

Tạ Hiểu Hàm đi nhận thức ăn, sau đó tìm một góc không mấy nổi bật ngồi xuống, lặng lặng một bên ăn, một bên quan sát tỉ mỉ xung quanh.

Loại người nào cũng có, sảnh ăn này cơ bản ngồi đầy, chí ít là vài ngàn người. Cũng may mắn bởi vì đông người mà cô có thời gian để ẩn giấu sâu một chút, phiền toát còn chưa kịp tìm đến cô.

Cảnh quan canh gác xung quanh, bọn người kia có ý đồ xấu cũng chưa dám manh động.

Tạ Hiểu Hàm cho một thìa cơm vào miệng, thức ăn ở nơi này vậy mà cũng khá ổn. Nơi này thực sự là quá đông người, cô nhìn mãi cũng nhìn không ra vài loại người mà cô muốn tìm.

"Tiểu mỹ nữ, lại gặp." Mọt giọng nói khá quen vang lên, Tạ Hiểu Hàm ngước đầu lên, hóa ra là người cùng cô tiến vào nhà tù, có tên gì đó nhỉ, ừm, Chu...

"Là Chu Phương." Chu Phương bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Hắn đặt khay đồ ăn xuống bàn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Hiểu Hàm, gắp một viên thịt bằm bỏ vào miệng nhai nhai: "Ừm... lại còn ngon hơn cơm tù trước kia tui ăn... đây có thật là nhà tù quốc gia trong lời đồn không vậy..."

Nói đoạn, hắn mới gật gù: "Cũng phải thôi, mới chỉ là khu N, bọn họ đối xử với chúng ta cũng tương đương hữu hảo. Nếu như là khu A, chắc chắn đãi ngộ sẽ "đặc biệt" hơn nhiều!"

"Cậu biết rõ vậy sao?" Tạ Hiểu Hàm nhìn số thứ tự N888 của Chu Phương cười cười.

Trong lòng Chu Phương động một cái. Quả nhiên là nữ nhân không đơn giản a, như vậy mà lại phát hiện ra lỗ hổng trong lời của hắn rồi! Chu Phương phất phất tay: "Cô cũng biết bối cảnh của tôi nha, chuyện tôi biết nhiều hơn cô tưởng tượng lắm."

"Nhà tù này phân cấp tù nhân theo khu vực, khu N – Normal, khu A – Abnormal, khu P – Psycho, khu E – Evil, cuối cùng là khu X – ý chỉ thảm họa cấp bậc nhân loại." Chu Phương nhanh chóng phổ cập kiến thức ra. "Nhà họ Chu chúng tôi rất may mắn cho ra lò một tên đang ngồi trong khu Evil, hắn mỗi tháng gửi thư về nhà đều than thở với chúng tôi mấy chuyện này!"

"Ồ, là con ông cháu cha cơ đấy!" Tạ Hiểu Hàm cười cười. Có quỷ mới tin mấy lời này của hắn, chắc chắn tên này không đơn giản như hắn nói!

Nhưng là mấy lời của Chu Phương cũng đã nói sơ về kết cấu của nhà tù này rồi. Mấy cái tên này đã để lộ rõ phân bậc cùng cấp độ của mấy tên tội phạm trong mấy khu đó, khu N này chỉ là khu vực nô đùa của lũ trẻ con mà thôi.

Nếu như có biện thái sàng lọc nhanh, có lẽ sẽ dễ dàng thăm dò vị trí của Trầm Phiên hơn.

Chu Phương cầm cốc nước giấy lên miệng uống một ngụm, len lén quan sát Tạ Hiểu Hàm, trong lòng ba chấm chính là ba chấm. Trịnh Tư Hoành thiếu gia thật sự cũng là, lại bắt hắn đi theo trợ giúp một nữ nhân khủng bố thế này.

Ta muốn ra ngoài, muốn hảo hảo làm một tên thiếu gia ăn chơi trác táng QAQ nhà tù này đúng là không phải để cho người sống mà!!!!

Chu Phương phiền muộn nhìn xung quanh một chút, liền bắt gặp một ánh mắt bất thiện đầy ý nghĩ bẩn thỉu đang nhìn về phía hai người họ. Hắn xoa xoa cằm, không phải chứ, nữ nhân này vừa vào nhà tù ngày đầu tiên liền sắp bị người đi tìm phiền toái rồi...

Hắn quay lại định hảo hảo mà cảnh báo Tạ Hiểu Hàm cẩn thận, không ngờ lại nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí khủng khiếp bức người, chỉ một thoáng thôi, Chu phương chớp mắt một cái, Tạ Hiểu Hàm lại treo khuôn mặt "Ta rất ngây thơ" lên nhìn hắn: "Hửm? Chuyện gì nha hắc đạo thiếu gia?"

Chu Phương: "..." Không, ta nghĩ là có kẻ sắp gặp xui xẻo thôi.

Giờ ăn trưa vừa xong, Chu Phương cùng Tạ Hiểu Hàm nhanh chóng bị lùa về phòng, cô vừa bước vào, cánh cửa tự động đã sập một tiếng đóng lại, không cho người ta nổi một cái lỗ hổng nào.

"Haizz, thật là vô nhân tính." Tạ Hiểu Hàm thả người nằm trên giường.

Khu N, A, P, E, X sao... thật sự là... hi vọng họ Trầm không lưu lạc tới khu nào kia quá xa, đi tìm sẽ tốn khá nhiều thời gian.

Tạ Hiểu Hàm thở dài, bụng dạ đột nhiên rền rĩ một trận. Cô có chút ngán ngẩm nhìn cái bồn cầu ở góc, lại nhìn một chút cánh cửa có khe hở phía trên. Nhà tù này thiết kế hoàn toàn chẳng có tí thông cảm gì với nữ nhân!

Sau khi dùng tấm chăn che tạm cái khe hở, Tạ Hiểu Hàm hào hứng định tụt quần xuống, sau đó mới nhận ra... không có vòi nước... không có giấy vệ sinh...

"Agh!!! Nơi này thật không phải nơi cho người sống!!!"

Mục tiêu ngày mai của Tạ Hiểu Hàm: Lăn lộn tới được một cuộn giấy vệ sinh!

Sáng sớm, Tạ Hiểu Hàm theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, theo thường lệ gập gập bụng, chống đẩy vài cái, chốc lát đã vang lên tiếng nhạc vô cùng vui vẻ: "Sáng sớm vui vẻ mọi người, ngày hôm nay chúng ta sẽ có hoạt động tập thể dục tập thể trước giờ ăn sáng, mọi người hãy tập trung đông đủ trong sân nha!"

"Tập thể dục?" Tạ Hiểu Hàm nheo mắt, nhớ tới vài ánh mắt bật thiện ngày hôm qua, khóe miệng câu câu.

Hình như cơ hội để cô dạy dỗ lại đám người mắt mù này một chút sắp tới rồi!

Theo hướng dẫn của cảnh quan, các tù phạm được mang tới sân thao trường, sắp xếp thành từng hàng ngũ thẳng thắn, riêng nữ tù phạm lại được xếp thành 1 hàng riêng. Lúc này Mẫu Đơn mới nhận ra, nữ tù phạm ở đây xếp lại cũng khá nhiều, chí ít cũng tầm gần 300 nữ nhân.

"Được rồi, mọi người bắt đầu tập nào, hãy làm theo động tác của người trước mặt nha, 1 2 3, nhạc nổi lên!" Tiếng nhạc bắt đầu nhảy nhót, các tù nhân vô cùng ngoan ngoãn vung theo động tác, khuôn mặt không dám để lộ lấy 1 tia bất mãn.

===

Ngang chương, từ chương sau bắt đầu viết tiếp chương lẻ ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro