Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đôi mắt hiện lên một vòng hào quang. 

Nơi chân trời phía đông, tia sáng đầu tiên xuất hiện. Cơ thể tiểu hài tử cũng có biến hóa kinh người!
Một luồng ánh sáng nhu hòa bao phủ lên người hắn.
Ánh sáng dần tản đi, hài tử đã biến mất, đứng ở đó là một vị bạch y nam tử. Mái tóc đen nhánh xõa tung, làn da nõn nà dưới ánh rạng đông như trân như ngọc. Lông mày như vầng trăng khuyết, giữa trán có dấu tia chớp đỏ. Như tuyết đọng lại trên bông mai hồng nở rộ, đẹp đến rung động mê hoặc lòng người.
Đôi mắt hắn đen như hắc ngọc, lúc thâm sâu như biển, lúc thanh tịch, long lanh mê người. Môi đỏ như ráng chiều, ánh lên ý cười như có như không làm cả người vừa lười biếng lại có phần diêm dúa lẳng lơ. Nhưng khí phách mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn làm cho lòng người cảm thấy khiếp sợ, không dám khinh thường dò xét.
Hắn vươn bàn tay trắng như ngọc, vuốt nhẹ khuôn mặt Tề Bảo Nhi.
(mình edit lại đến đoạn nam 9 xuất hiện thôi :) )
Edit: Bin0kun0
Khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc: "Tiểu nha đầu, còn muốn bắt bản tọa gọi ngươi tỷ tỷ ư, bản tọa lớn hơn ngươi rất nhiều đó..."
Hắn vừa nhẹ nhàng nhấc tay, thân mình Tề Bảo Nhi liền tà tà bay lên.
Lặng yên không một tiếng động bay vào trong lều: "Tiểu nha đầu, ngươi để bản tọa có một giấc ngủ ngon, bản tọa cũng cho ngươi nghỉ ngơi thoải mái một chút."
Tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng như mũi nhọn bắn thẳng hướng chân trời.
Một lát sau, một đạo tử quang(ánh sáng tím), một đạo lam quang(ánh sáng màu xanh lam)từ phía chân trời bay tới, trong giây lát dừng lại nơi rừng rậm.
Đó chính là hai nam nhân, một người một thân hắc y, thanh thoát mà nhanh nhẹn như loài dơi trong bóng đêm.
Một người một thân áo bào màu lam, tao nhã tựa thư sinh.
Lúc này hai người dáng vẻ vội vàng đi đến, vừa nhìn thấy bạch y nam tử trên mặt liền lộ ra vẻ kinh hỉ.(kinh ngạc + vui sướng)
Hắc y nam tử bước nhanh lên phía trước: "Vương, đã để người phải kinh động, là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, thuộc hạ đáng chết. Xin vương trách phạt!"
Người áo lam cũng nhanh chóng cúi mình nói: "Vương, hôm qua hai người thuộc hạ được hồng sứ giả sử dụng mật âm báo tin khẩn cấp, Thuyết vương bị Tử Vân Môn đánh lén, bọn thuộc hạ vội gấp rút đi ngay. Nhưng, dọc đường tìm kiếm suốt mà ko cảm nhận được vương khí, thuộc hạ vô dụng, phải tìm kiếm mãi đến tận bây giờ..."
Hắc y nam tử nhịn không được nói tiếp: "Vương, người ẩn mình ở một nơi bí mật như vậy, bọn Tử Vân Môn sao lại có thể tìm được người?"
Rồi nhìn xung quanh một chút, nói: "Kiểm Hồng và Hoàng Vũ sao lại không có ở bên cạnh bảo hộ vương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro