Chương 3: Ký Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author/Tác Giả: Là MirorMelo tui đê

Pairing/Cặp Đôi: Fem!Potter/Draco Malfoy -- Teddy Lupin/Scorpius Malfoy -- Ron Weasly/Pansy Parkinson -- Blaise Zabini/Hermione Granger -- SlightFemPotter/OC --- Mentioned Remus Lupin/Nymphora Tonk

Tags/Từ khóa: Những nhân vật còn sống nhăn răng --- Dumbledore, Snape, James + Lily, Remus, Sirius, Nymphora Tonk và còn nhiều người khác nữa----- có một chút xíu loạn luân nhưng hầu như là đơn phương ----- Dumledore ác mà cũng không hoàn toàn ác --- Lucius/Narcissa --- DaddyDraco!!! --- mọi thứ có thể thay đổi nhưng cứ chờ xem!!!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Cô Harry" --> nói chuyện

'Cô Harry' --> suy nghĩ

Quang cảnh, âm thanh*

Cô Harry --> Thư từ, chữ viết

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Summary: "Chỉ hai ngày nữa thôi, là con có thể được nhìn thấy lại ánh trăng sáng này và cũng như những kẻ đã hãm hại con từ cái ngày đó vào 20 năm trước" giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ của người áo đen ngân vang trong cánh rừng tĩnh lặng và rồi khẽ lặng theo làn gió nhẹ lướt qua những làng cây rậm rạp.

"Harry"

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*ỤC Ục* (tiếng bóng nước). Một màng đêm dày đặc bao trùm lấy màng nước lạnh buốt dước lớp băng dày cộm đang chói sáng dưới ánh trăng tỏa sáng. Một dáng người nhỏ nhắn đang nằm giữa lòng hồ lạnh giá, trên một vật trông giống như một chiếc giường được làm từ rong rêu và xung quanh chiếc giường đó, là một hình tròn uốn lượn đang phát ra tia sáng màu xanh ngọc mờ ảo, tựa như những đóa hồng gai ở gần bờ hồ băng.

Nếu nhìn từ trên mặt hồ xuống, ta có thể thấy vòng tròn đó chính là hình của một con rồng to lớn đang uốn quanh cái giường rêu đó, và bao bọc bởi con rồng là đóa hồng to lớn, cũng đang phát ra tia sáng xanh mờ ảo.

Người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc dài đen thướt tha đang nằm thiêm thiếp với hai tay chấp lại với nhau trên bờ ngực vun đầy của nàng. Nàng không mặc gì cả ngoại trừ một tấm vải đen rách rưới với hù hiệu đã nhạt màu của nhà Gryffindor che lấy tấm làn da trắng nõn nà từ vùng ngực cho tới vùng eo thon của nàng. Nàng trông thật xinh đẹp nhưng lại cũng trông thật mỏng manh dễ vỡ.

Mắt nàng vẫn nhắm nghiền và đôi môi đỏ mọng của nàng mím lại như một đóa hồng nhung nở rộ trên khuôn mặt trắng trẻo, không tì vết. "Um...mm" bổng một tiếng kêu nho nhỏ phát ra từ đôi môi xinh đẹp đó và đôi lông mày đậm hiền từ bổng nheo lại trông một cảm giác mơ hồ. Nàng đang mơ.

Trông giấc mơ của nàng, nàng có thể thấy một cậu bé cỡ chập chạng 8 tuổi, đang ngồi trên bậc thềm của một căn nhà lớn với cằm dựa xuống hai cánh tay khoanh lại trên đầu gối và cậu bé có vẻ như đang nhìn xa xăm vào nơi nào đó. Qua đôi mắt của cậu, nàng có thể thấy một người đàn ông tóc nâu rối đang bồng một cậu bé tóc màu nâu đỏ cùng với đôi mắt màu nâu socola và họ đang cười đùa rất vui vẻ. Bên cạnh họ là một người phụ nữ tóc đỏ với một đôi mắt xanh ngọc sáng, hệt như của cậu bé đang ngồi trên bậc thềm và cô ta đang ôm người đàn ông tóc rối và đang khẽ hôn nhẹ lên mái tóc đỏ của thằng bé trên tay ông ta.

Họ không hề để ý tới cậu bé mắt xanh đang ngồi một mình và ngắm nhìn họ. Nàng có thể cảm thấy nỗi đau đớn cũng như sự cô đơn tột cùng đang bao trùm lấy cấu bé tội nghiệp. Nỗi thèm muốn được cùng cười đùa và được chú ý bừng sáng trong đôi mắt xanh buồn bã đó. Cậu bé mắt xanh trừng mắt liếc người anh song sinh đang được cha mình bồng với một sự ghen tỵ tột cùng pha lẫn với một chút hối hận chợt thoáng qua. Cậu bé mắt xanh biết rằng mình không quan trọng bằng người anh song sinh của mình. Aliam, người anh mà cậu hằng yêu và ghét đã có được tất cả mọi thứ mà cậu mong muốn.

Tất cả đều bổng trở nên tối đen. Trong khi người phụ nữ tóc đen không hiểu tại sao thì màn đêm bổng nhiên bừng sáng một cách khó hiểu. Khi nàng nhìn vào nguồn gốc của luồn sáng nhỏ nhắn đó, nàng thấy một chiếc bánh kem ba tần với mỗi tần được phũ một lớp kem socola cùng với nhiều loại hoa quả được tráng đều trên mỗi tầng của cái bánh và nó nhìn trông rất ngon mắt. Trên đỉnh của cái bánh kem là bảy cây nến được cắm đều xung quanh một trái snitch lớn làm bằng socola được đặt một cách ngay ngắn ở giữ nền bánh.

"Happy birthday to you.......Happy birthday to you......Happy birthday dear..." nghe tới đoạn này, người phụ nữ mới hiểu ra đây là sinh nhật lần thứ tám của hai anh em song sinh và nàng khẽ mừng cho thằng bé mắt xanh. ''Dear...Aliam..'' Cái gì? Khoan đã! Còn tên thằng bé mắt xanh đâu?

"Happy birthday..to youuuu....wooo hoooo" khi người đàn ông tóc nâu đậm và người phụ nữ tóc đỏ hát xong bài hát thì cậu bé Aliam nhảy ra từ ở giữa hai người họ và thổi những ngọn nến hồng trong một hơi. Nàng liền nhìn dáo dác xung quanh với hy vọng sẽ tìm được cậu bé mắt xanh lá. Nàng cố nhìn xung quanh trong màng đêm và mắt nàng bổng tìm thấy một thân người nhỏ nhắn, đang ngồi cuộn tròn trong một chiếc mền màu nâu cũ kỹ trong một gốc tối đen.

Trong khi nàng từ từ tiếng lại gần dáng người nhỏ nhắn, nàng có thể nghe thấy những tiếng nấc nho nhỏ, trông như không muốn ai nghe thấy và dáng người đó đang khẽ run lên bần bật trong tuyệt vọng.

Khi nàng định giơ tay chạm vào cậu bé, thì bỗng nhiên một luồng sáng bừng bao trùm cậu và chẳng mấy chốc, người phụ nữ xinh đẹp nhận ra mình đang ở một vị trí khác trong giấc mơ của mình. Thằng bé mắt xanh và ba người kia đã biến mất từ lúc nào. Khi đang đang nhìn xung quanh quảng không mờ ảo thì chợt có một thứ gì đó, nhẹ nhàng rơi xuống và chạm vào mũi nàng. Nàng liền dùng một ngón tay quét nhẹ vào mũi và đưa ra trước mắt để coi đó là vật gì. Vật màu trắng liền tang ra và ươn ướt trên ngón tay nàng.

"Tuyết?" nàng khẽ nói và liền nhìn lên trời và ngạc nhiên khi thấy khoảng không mờ ảo ở trên đã bị thay thế bởi một màng đêm dày đặc và những bông tuyết mỏng trắng xóa đang bắt đầu rơi xuống. Nàng run lên khi có một luồng gió lạnh thoáng qua và bây giờ mới nhận ra rằng nàng không mặc gì ngoài một chiếc váy trắng sát vai mỏng manh.

Khi nàng đang dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình để chà xát lên hai cánh tay để tạo hơi ấm thì nàng bổng thấy một bóng cái gì đó chuyển động từ trong khóe mắt của mình. Khi nàng quay sang bên phải thì thấy một bóng người mặc áo choàng đen đang tiến lại một tòa lâu đài to lớn mà nàng thắc mắc đã có ở đó từ khi nào. Không biết làm gì hơn, nàng quyết định đi theo người áo choàng đen và cả hai người đều đi vào trong tòa lâu đài lớn cổ kính.

Khi nàng theo người đàn ông qua một đoạn hành lang tối đen, chỉ có ánh trăng sáng trong (không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào) soi sáng cái hành lang và tiếng bước chân của người đàng ông ngân vang vọng đều đều mỗi bước. Người áo choàng đen làm cho nàng có một phen hú vía khi hắn liền quay người lại về phía nàng, đứng trong một lúc nhưng rồi lại quay người lại và tiếp tục đi tiếp. Lúc bấy giờ nàng mới nhận ra rằng người áo đen hoàn toàn không thể nhìn thấy nàng và không hề nhận ra là đang bị nàng theo dõi.

'Trong tòa lâu đài này có nhiều thứ thật kì lạ' nàng nghĩ thầm. Qủa là tòa lâu đài rất là kì lạ. Từ những bóng ma bổng thường xuất hiện đột ngột từ những bức tranh cho tới một rừng bậc thang biết chuyển động và chưa kể những căn phòng chứa đầy bàn ghế và sách vở, nơi này đúng là một nơi rất thú vị. "Giống như một ngôi trường học bị ma ám vậy" nàng khẽ đùa và tiếp tục đi theo người áo đen qua những bậc thang biết chuyển động.

Khi họ bước ra khỏi những bậc thang cuối cùng, thì nàng thấy cả hai đang đứng trước mặt một bức tượng của một con đại bàng to lớn. Người áo đen liền đứng vào sát kế bên con đại bàng và lầm bầm "Lemon Drops, Dum Dum". Khi nàng đang phải nín cười vì cái password tức cười thì con đại bàng và cái khung đá liền từ từ chuyển động và chẳng mấy chốc nàng đã thấy mình đang đứng trong một căn phòng lớn được trang trí với hơn cả chục bức tranh trên tường cũng như những kệ sách khổng lồ ở hai bên phòng. Kế bên hai kệ sách lớn là bốn cái tủ kiếng lớn chứa đầy huy chương và những trophies bằng vàng nhiều kiểu khác nhau. Chánh giữa hai bên kệ sách là một cái bàn gỗ lớn được chạm khắc tỉ mỉ và một người đàng ông lớn tuổi râu tóc bạc phơ đang ngồi và đang chú tâm viết viết một cái gì đó.

"Ah! James, ta đang tự nghĩ sao cậu lại tới hơi trễ...nhưng không sao. Nào, lại đây ngồi xuống...Trà?" Người đàn ông lớn tuổi chào hỏi người áo đen một cách vui vẻ. Khi người áo đen cởi bỏ lớp áo choàng thì nàng đã khá ngạc nhiên khi thấy đó là người đàn ông tóc nâu đậm mà nàng đã thấy ở giấc mơ trước. Ông ta nhìn trông có vẻ lo lắng.

"Không, cảm ơn Albus. Nào, tại sao ông lại gọi tôi tới đây? tại sao phải đi từ cổng chính vào? Tại sao không phải từ floo?" James hỏi một tràng và làm Albus cười phì. "Ah, ta có lý do của ta nhưng điều đó không quan trọng" nụ cười của Albus tắt dần và gương mặt của bổng trở nên nghiêm túc. "Albus, ông gọi tôi tới đây có chuyện gì không? Nó có phải là về Aliam không?"James lo lắng hỏi. Tới lúc này nàng bổng có một cảm giác không tốt và nàng có thể cảm nhận được rằng cuộc nói chuyện này thật sự không hề tốt tí nào.

"James......hãy trả lời thành thật....cậu có yêu Aliam không?" Albus điềm tĩnh hỏi. "Đương nhiên là có!!! Albus, tại sao ông lại hỏi một câu hỏi vô lí như vậy?!" James lớn tiếng trả lời và tỏ vẻ không vui trước câu hỏi của vị hiệu trưởng già.

"Bình tĩnh nào James.......ta không hề có ý nghĩ xấu...đương nhiên là cậu yêu Aliam rồi...Nhưng, vậy còn Harry thì sao" mắt của nàng liền bừng sáng khi ông già nhắc tới thằng bé mắt xanh lá."Ah! Thì ra thằng bé tên là Harry....tại sao cái tên nghe quen thuộc thế này?" Nàng tự hỏi và tiếp tục quan sát cuộc trò chuyện của hai người đàn ông. "Harry thì......nó rất ngoan.....nó......" James ngập nhừng và nó làm nàng tức giận. Tại sao ông ta lại ngập ngừng như thế chứ?!

"Nó không quan trọng bằng Aliam" Albus tiếp lời của James. Nàng nhìn ông già tóc bạc phơ bằng một đôi mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên. "Không! Ý tôi không phải là thế!....Harry...nó...nó" James lắp bắp, không nói nên lời và rồi im bặt và cuối mặt xuống nhận định lời nói của Albus. Lão hiệu trưởng thở dài và nhìn James trong im lặng một hồi.

"James.....ta sẽ không vòng vo với vấn đề mà ta muốn nói với cậu....Cậu cũng biết, thế giới phù thủy đang rất cần sức mạnh của Aliam và thằng bé là hy vọng duy nhất mà chúng ta có" Albus đang những ngón tay nhăn nheo của mình vào nhau trong khi quan sát thái độ của James với một đôi mắt dòm chừng. "James, chắc cậu cũng biết...những cặp phù thủy sanh đôi như Aliam và Harry thường phân chia phép thuật và có một nét tương thông khá mạnh giữa hai người." Albus nói bằng một giọng trầm lặng. "Ông đang muốn nói tới cái gì, Albus?" Giọng của Jame bổng thắt nghẹn lại.

"Ý ta là...năng lực của Aliam sẽ vẫn chưa đủ mạnh để đánh bại Voldemort, chừng nào mà thằng bé còn phân chia năng lực phép thuật của mình với Harry." Albus cứng giọng nói. "Ý ông là..." James lúc này có vẻ như đã nhận ra ý định của lão hiệu trưởng già và người của anh đang khẽ run lên trước cậu trả lời sắp tới của Albus.

"Đúng vậy James...chúng ta phải để Aliam hoàn toàn có được phần sức mạnh còn lại và để thực hiện điều đó......chúng ta không còn cách nào khác là phải..."

James nín thở khi lão hiệu trưởng từ từ rúc ra một con dao màu đen huyền từ trong hộc bàn, ánh trăng huyền ảo làm cho mặt con dao lóe len một tia sáng sắc lạnh.


"Giết chết Harry"


TBC--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro