Chương 293

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Vân An dẫn dắt bách tính Yến Quốc cùng mấy chục người Phiên Bang phiêu bạt trên biển gần nửa năm, trên đường đi vừa đi vừa bổ sung lương thực, lộ tuyến là đi về phía Nam trước, sau đó rẽ về phía tây, rồi rẽ về Tây Bắc.

Gặp được bến cảng cho phép neo đậu, Vân An liền sẽ hạ lệnh dừng lại, mua sắm vật tư cần thiết cho sinh hoạt, ngân phiếu Vân An có rất nhiều... (flex nhẹ =)))

Theo đề nghị của Oái Hề, thuyền của Vân An còn tiếp nhận một số cọc ngầm cùng người nhà của họ muốn cùng Vân An thoát khỏi loạn thế, đương nhiên... Có người lên thuyền liền có người xuống thuyền, sau khi chạy ra khỏi Điến Châu, một số bách tính gặp nạn ở Điến Châu lần lượt lựa chọn xuống thuyền... Đến cuối cùng chỉ còn lại một nửa lúc đầu, chẳng qua số lượng này đã nhiều hơn so với tưởng tượng của Vân An.

Thứ nhất, Điến Châu cảng là do "người Phiên Bang" nổ tung, hủy hoại tài sản mà những người này đời đời kiếp kiếp dựa vào để sinh tồn chỉ trong chốc lát, mặc dù có Vân An ở giữa làm dầu bôi trơn, nhưng vẫn có người không thể buông tay.

Vân An cũng không cường lưu, mỗi người lựa chọn rời đi Vân An đều cho một xâu tiền bằng nhau, mười lượng bạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chỉ cần không phải mơ tưởng xa vời cũng đủ để bọn họ làm một việc gì đó.

Sau đó là vấn đề khó rời cố hương, trong chuyến hành trình Vân An dần dần đem ý nghĩ của mình nói cho người trên thuyền, Vân An nói: Trữ An Vương thân là Nhị Tự Vương, danh bất chính, ngôn bất thuận... Trận chiến tranh này tuyệt đối sẽ không quá thuận lợi, thay vì bị ép ở trong chiến hỏa nghe theo thiên mệnh, không bằng đi thuyền thoát khỏi Yến Quốc.

Đại dương bao la rộng lớn nhất định tìm được đảo nhỏ không người, đến lúc đó mọi người tự cung tự cấp thành lập một quốc gia tương đối dân chủ không có bóc lột cũng không có áp bách, chẳng lẽ không tốt sao?

Kế hoạch này của Vân An được tất cả thuyền viên Phiên Bang trên thuyền tán thành, bất quá nghe vào tai người Yến quốc tương đối bảo thủ, cũng không phải dễ tiêu hóa như vậy.

Cho nên cuối cùng nhóm người ở Điến Châu này có thể lưu lại một nửa, đối với Vân An mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn, tăng thêm cọc ngầm tìm nơi nương tựa, còn có một số người trên thuyền kéo tới thân thích bằng hữu, tổng số người đi thuyền đến cuối cùng ngược lại tăng lên.

...

Chiếc thuyền này tốc độ không chậm, cho dù là như vậy khi nhóm Vân An đến Bắc Hải, cũng đã là chuyện mùa xuân năm sau, Vân An cùng mọi người ở trên biển cùng nhau qua một năm. (ý là đón năm mới cùng nhau)

Thế là Vân An liền nghĩ: mình xuôi dòng mà xuống có gió mùa hỗ trợ còn nửa năm, những phản quân Bắc Hải kia... Đến cùng là lúc nào phản?

Nước cờ này của Trữ An Vương cùng Bắc Hải đến cùng là bắt đầu bố trí từ lúc nào?

Chu Thư tiểu Quận Chúa... Đến tột cùng là lúc nào qua đời?

Mây đen nghi ngờ cứ quẩn quanh trong lòng Vân An, nhưng lúc này trong lòng Vân An dâng trào một dòng nước lớn hơn, càng gần Bắc Hải, càng thêm mãnh liệt gần như nuốt chửng tất cả.

Trải qua nửa năm điều chỉnh, Vân An dần dần phai nhạt cảm giác đồng tình của mình đối với thời đại Yến quốc này, triều đình cũng tốt, thiên hạ cũng được... Đều là chuyện của người thời đại này, ở trong lòng Vân An... sứ mạng duy nhất của mình chính là cứu người nhà và người mình yêu!

Nửa năm này, tâm phúc kia của Trữ An Vương đã triệt để tin tưởng Vân An nói tới "Xuyên Vị Hoàn", xác thực như Vân An nói: sau khi hắn uống Xuyên Vị Hoàn mười hai canh giờ sau, lôi ra thật nhiều trùng...

Người nọ sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt đến trước mặt Vân An dập đầu chịu thua, Vân An lúc này xuất ra một viên dược hoàn màu cam cho hắn, nói: "Không cần sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp... Ta sẽ không cần tính mệnh của ngươi, Trữ An Vương bên kia chỉ cần chúng ta phối hợp thiên y vô phùng*, hắn sẽ không biết. Hơn nữa... thuốc này có thể để thân thể của ngươi càng ngày càng tốt." (*:Áo trời không kẽ hở. Ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt , không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.)

Vân An cho người nọ uống cái gọi là thuốc khắc chế độc tính, kỳ thật chỉ là vitamin bình thường...

Trong không gian Ninh Ninh lưu lại rất nhiều thứ này, nhờ có những vitamin này, vị tâm phúc này của Trữ An Vương trong một chuyến đi biển dài dằng dặc không có bất kỳ bệnh đi biển nào... Thậm chí hắn cảm giác mình màu da, sức ăn, khẩu vị... So lúc trước tốt hơn!

Thuyền Vân An rốt cục cũng đến gần Bắc Hải cảng, chẳng qua Vân An cũng không hạ lệnh thuyền cập bờ, mà là để người thả xuống một chiếc thuyền nhỏ, nàng mang theo tâm phúc của Trữ An Vương cùng Vương thị huynh đệ đi thuyền nhỏ cập bờ, những người còn lại như cũ ở lại trên thuyền lớn, Vân An nói với thuyền trưởng: Không được dừng ở một chỗ bất động, thỉnh thoảng thay đổi vị trí tương đối an toàn.

Mặt khác Vân An còn cố ý phân phó nói: "Ta tận lực phái người sớm truyền tin cho ngươi, nếu không thể nhận được mệnh lệnh cũng không cần hoảng, liền lấy... Cách mỗi mười lăm ngày một lần thủy triều là tín hiệu, khi thủy triều lên cao cập bờ tiếp ứng ta, cho đến khi tiếp được ta mới thôi, nghe hiểu sao?"

"Vân Gia yên tâm, tiểu nhân ghi ở trong lòng."

"Được."

...

Đi ra hải cảng nhìn cảnh tượng trước mắt Vân An có chút mộng, nàng hỏi bên cạnh Chu Dũng - tâm phúc của Trữ An Vương, nói: "Nơi này thật là Bắc Hải a?" Vân An không thể không lần nữa mở ra bản đồ điện tử, quyết định tiến hành so sánh với Bắc Hải phủ tướng quân mình ở năm đó, tọa độ bên trên cho thấy nơi này cách Bắc Hải phủ tướng quân chẳng qua hơn một trăm dặm...

Nghe vậy, Chu Dũng cười vài tiếng, thở dài nói: "Vân Gia, người cho rằng Vương Gia hắn thật sự là lòng lang dạ thú, trời sinh phản cốt a? Như người thấy, đây đều là thiên ý..."

Vân An nhìn ốc đảo trước mắt kinh ngạc nói không nên lời, Ung Châu, Bắc Hải nơi này Vân An đi qua không chỉ một lần, lần trước đến còn là hoàng sa đại mạc, bão cát quét qua che khuất bầu trời, ngay cả xe ngựa chịu lực cũng phải hạn chế, tất cả bánh xe xe ngựa của Bắc Hải cùng Ung Châu cảnh nội đều là đặc chế, không chỉ có bánh xe phải rộng thêm, lúc cần thiết vó ngựa còn phải bọc thêm lớp bọc tăng diện tích bề mặt để giảm áp lực.

Vân An  luôn cảm thấy môi trường tự nhiên như vậy là món quà và là cái khiên bảo vệ tốt nhất của thiên nhiên đối với Bắc Hải và Ung Châu, nếu không... Dựa theo kịch bản trên sách lịch sử, Chu đại tướng quân có được binh quyền, Trữ An Vương có được hoàng thất huyết mạch, hai người ở gần nhau như vậy triều đình có thể ngủ ngon mới là lạ! Nhưng có con hào này lại là một câu chuyện khác, hoàng sa đại mạc này giống như là một cái lồng giam đem binh lực Bắc Hải gắt gao nhốt ở phía sau, đối với triều đình mà nói càng giống như một viên thuốc an thần.

Có điều...

Lúc này Vân An nhìn thấy cùng Bắc Hải trong trí nhớ một chút cũng không giống nhau, sa mạc rộng lớn trong trí nhớ lại biến thành ốc đảo... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

"Cái này. . . Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Vân An hỏi Chu Dũng.

Chu Dũng đáp: " Vân gia còn nhớ rõ ngôi sao chổi trước khi lão hoàng đế băng hà không?"

"... Nhớ kỹ." lúc ấy Vân An đang ở Bắc Hải, nương tử nhà mình cùng sư phụ ở đây, Vĩnh Nhạc Công Chúa điện hạ ở đây, Chu Thư tiểu Quận Chúa... cũng ở đó.

Ngày đó sư phụ muốn ban đêm xem sao chọn một ngày lành để cử hành nghi thức thu đồ đệ, kết quả sau khi đứng ở Quan Tinh đài nhìn thấy một ngôi sao chổi xẹt qua chân trời, mình còn muốn ước nguyện ngay tại chỗ...

Chuyện cũ từng màn hiện lên trước mắt, để Vân An sinh ra một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Người đã từng cùng mình chứng kiến thiên tượng đặc thù kia... Giờ phút này đều không còn ở bên cạnh mình nữa.

Thấy Vân An im lặng, có lẽ Chu Dũng cũng cảm thấy nửa năm nay ở chung, mình đã xem như nửa "Người một nhà", vì thế liền tự mình nói: "Nơi này dưới chân chúng ta từng là nơi hoang vu nhất, sa mạc trực tiếp xói mòn đến biển rộng, từng hủy đi bến cảng này. Nhưng từ khi sao chổi hiện thế... Bắc Hải Ung Châu các nơi đều thay đổi, sa mạc biến thành ốc đảo, ngay cả sa mạc vô cùng rộng lớn giữa Ung Châu và Bắc Hải cũng biến thành ốc đảo, Vương Gia thường nói: Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam..."

Vân An nhớ, sau khi sao chổi hiện thế, nguyên bản Tây Bắc vốn khô cằn lại xuất hiện mưa dầm nhiều ngày, sau đó mình cùng Diệc Khê trở về Điến Châu... Kia cũng là chuyện đã lâu rồi, có một lần ăn dưa từ Ung Châu vận chuyển đến Điến Châu, Diệc Khê còn nói năm nay dưa không ngọt... Lúc ấy mình còn phân tích nói: Là do nước mưa năm nay dồi dào, không có lợi cho dưa hấu lưu trữ đường phân tạo ra.

Nguyên lai biến hóa đã sớm bắt đầu ở nơi mình không nhìn thấy!

Không giống với bên ngoài khói lửa ngập trời, bên ngoài cảng ngược lại rất náo nhiệt, đã bày ra chợ, còn có không ít tiểu thương đang bán hàng hóa, Vân An hoảng hốt một trận... Suýt nữa cho là mình đã trở về Điến Châu.

Sau khi rời cảng, có con buôn cho thuê xe và bán ngựa, Vân An mua bốn con ngựa, cùng Vương thị huynh đệ, Chu Dũng, cùng nhau lên ngựa, lần nữa xuất phát.

Trên đường Vân An dặn dò Chu Dũng: "Có thể khách khí với ta chút, nhưng nhất định phải biểu hiện ra xa lánh cùng lạnh lùng, nếu cần thiết... Còn có thể thích hợp đối với ta bỏ đá xuống giếng, nhưng không được nói quá nhiều, càng không thể giống như ở trên thuyền cùng ta nói chuyện phiếm, nhớ kỹ?"

"Vân Gia yên tâm!"

"Ừm, ta nghĩ, ngươi hẳn phải biết... Ung Châu có một buổi đấu giá thần bí, ta cùng Trữ An Vương  là đông gia phía sau màn... chỉ cần ngươi có thể trợ giúp ta thuận lợi đem người nhà của ta cứu ra, chỗ tốt tuyệt đối sẽ không thiếu ngươi."

Nghe được "Đấu giá hội" ba chữ, Chu Dũng trong mắt lóe lên tinh quang, liên tục bảo đảm nói: "Vân Gia yên tâm, tiểu nhân ổn thỏa tận tâm tận lực! Vân Gia, chúng ta hiện tại muốn đi đâu?"

"Chu Đại Tướng Quân Phủ!"

"... Là."

Nơi này cách Bắc Hải còn có một đoạn lộ trình, không bằng trước bái kiến một chút Đại Tướng Quân Phủ, giả ý quy hàng cũng được, lôi kéo quan hệ cũng tốt, nếu có thể từ chỗ Vĩnh Nhạc Công Chúa cầu được một ít bảo đảm, đối với việc cứu người nhà của mình có trợ giúp rất lớn!

Vân An đang suy nghĩ: Mấy năm nay mình tung ra không ít tin tức tìm kiếm sư phụ của mình, lão nhân gia nàng lại thủy chung không lộ diện, có phải là bởi vì nàng ở Bắc Hải làm khách không tới được hay không?

Nếu sư phụ của mình cũng ở đây, vậy thì càng nắm chắc cứu người nhà mình trở về.

Bất kể nói thế nào, mình cùng Chu Thư tiểu quận chúa cũng coi là bằng hữu một trận...

Cho dù đến giờ khắc này, Vân An cũng không muốn tin tưởng Chu Thư tiểu quận chúa đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, Vân An muốn tự mình đi xác định một chút, vạn nhất tin tức là thật... Mình cũng nên đi tế bái, trò chuyện biểu lộ bi thương.

Hi vọng... Mình có thể được cho vào Tướng Quân Phủ đi.

Đám người Vân An chạy một canh giờ đường, càng đi về phía Đại Tướng Quân Phủ, đội tuần tra cùng binh lính càng nhiều, chẳng qua sau khi Chu Dũng xuất ra lệnh bài, Vân An xuất ra "Thông Túc" bảo sách, gần như không nhận trở lực gì, đi tới bên ngoài Đại Tướng Quân Phủ, hơn mười đội binh sĩ tuần tra giống như mười mấy con "Thao xà" tuần tra bên ngoài tường Tướng Quân Phủ, thời gian cấp bách Vân An cũng không có chỗ chuẩn bị bái thiếp, sau khi xuống ngựa trước tiên cùng đội tuần tra bẩm báo rõ ý đồ, sau khi nghiệm minh chính bản thân đến ngoài cửa Đại Tướng Quân Phủ lại hướng thị vệ canh giữ ở cổng nói rõ ý đồ đến, hiệu quả cũng không tốt.

Binh lính nói Đại Tướng Quân hiện tại không ở Tướng Quân Phủ, để Vân An chuẩn bị kỹ càng bái thiếp lại đến...

Vân An trầm mặc thật lâu, lui ra phía sau một bước chắp tay nói: "Hai vị, tại hạ là cố bằng hữu của Xuân Hoa Quận Chúa năm đó, không xa ngàn dặm từ Điến Châu phiêu bạt mà đến, không thể chuẩn bị bái thiếp trước... Là tại hạ cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn. Nhưng thỉnh hai vị phá lệ thông truyền một tiếng..."

Hai tên thị vệ liếc nhau, một người trong đó nhớ tới Vân An, lúc trước lễ bái sư của Vân An chính là do Vĩnh Nhạc Công Chúa thay mặt chủ trì, chỉ là đã lâu... Vân An lại ở trên biển bị gió biển mài hỏng quá sức, nhất thời quên đi.

"... Tốt a, ngươi chờ chút."

"Đa tạ."

...

Vân An ở ngoài cửa chờ thật lâu, hai chân đều nhanh đứng tê dại thị vệ mới trở về: "Điện hạ mời Vân Gia đi vào."

"Đa tạ!"

Vân An một chân bước vào cửa hông, nghe được thị vệ tiếp tục nói: "Mấy vị... Điện hạ chỉ cho Vân Gia một người đi vào."

Vân An quay đầu đối Vương thị huynh đệ nói: "Các ngươi ngay tại bên ngoài chờ ta một chút đi, đói bụng tự mình ăn chút lương khô."

"Vâng."

Tiến vào Tướng Quân Phủ, tự có nha hoàn dẫn đường, nha hoàn một đường không nói gì dẫn Vân An đi vào một sương phòng, nghe trong không khí tràn ngập hương vị quen thuộc, Vân An liền biết nơi này là Phật đường... Tương tự như "Hương cung dưỡng" trước kia của Lâm phủ.

Nha hoàn dẫn mình đến nơi này... Vân An tâm, chìm vào đáy cốc.

Đúng vậy a... Nếu như Chu Thư còn tại nhân gian, nghe nói mình đến làm sao có thể nhịn được đâu?

Hốc mắt Vân An đỏ lên, nàng minh bạch, mình đời này rốt cuộc đợi không được Chu Thư vui sướng hướng mình chạy tới, rốt cuộc nghe không được Chu Thư không để ý "Nam nữ đại phòng" kéo cánh tay mình gọi mình "Vân ca ca" thanh âm.

Nha hoàn đi vào thông truyền, đi ra nói với Vân An: "Vân Gia, điện hạ ở bên trong, mời."

...

"Tạ ơn."

Vân An rảo bước tiến vào Phật đường, hương nến trong không khí nồng hơn bên ngoài gấp mấy lần, tiếng mõ có tiết tấu ẩn ẩn truyền đến, Vân An theo tiếng đi tới ngoài cửa, gõ cửa phòng.

"Là Vân An a?"

"Điện hạ, là ta."

"... Vào đi."

Trong tịnh thất là mấy năm không gặp Vĩnh Nhạc Công Chúa đang ngồi ngay ngắn, mặc dù biến hóa của nàng không kém như trong tưởng tượng của Vân An, trạng thái cũng còn tốt, nhưng Vân An cảm giác vị điện hạ trước mắt này thiếu đi một loại gọi là sinh mệnh sức sống.

"Vân An, tham kiến điện hạ."

Vân An muốn tham bái lại bị Vĩnh Nhạc Công Chúa ngăn lại, Vĩnh Nhạc Công Chúa chỉ chỉ bồ đoàn đối diện tiểu án, nói: " Trong tịnh thất không câu nệ lễ tiết thế tục, ngồi đi."

"Tạ điện hạ."

Cái gọi là tịnh thất, có thể giải thích là phòng chỉ có bốn vách tường, không có giường lại càng không có vật gì khác, gian tịnh thất này đã xem như tương đối "phức tạp", nhưng cũng chỉ là thêm một cái án nhỏ, phía trên bày mấy quyển kinh thư cùng văn phòng tứ bảo, mộc ngư, cùng với một xấp giấy Tuyên Thành đã viết đầy kinh thư.

Vĩnh Nhạc Công Chúa buông mộc chùy xuống, vê động phật châu, quan sát Vân An một lúc lâu, nói: " Đã lâu không gặp, ngươi tựa như chịu khổ rồi? "

Không hiểu sao, Vân An từ trên người Vĩnh Nhạc Công Chúa nhìn thấy bóng dáng Lâm mẫu, lại thêm nhìn vật nhớ người, vì Chu Thư cảm thấy đau lòng, hai cỗ tình cảm va chạm trong trái tim nho bé, Vân An lã chã rơi lệ.

Vân An nước mắt hung mãnh, Vĩnh Nhạc Công Chúa ngồi đối diện có thể rõ ràng nhìn thấy từng giọt nước mắt lớn tràn ra hốc mắt Vân An, tràn đầy mặt mũi.

Vĩnh Nhạc Công Chúa hơi ngẩn ra, bờ môi mấp máy cũng đi theo đỏ cả vành mắt.

"Điện hạ, tiểu Quận Chúa nàng... ?"

Khóe mắt Vĩnh Nhạc cCông Chúa trượt xuống một giọt nước mắt đục ngầu, chỉ nghe thanh âm "lạch cạch" lay động Phật Châu, Vĩnh Nhạc Công Chúa lẩm bẩm nói: " Nếu lúc ấy... Có thể nghe lời ngươi, ta kiên định hơn một chút..."

" Điện hạ thứ cho tiểu nhân cả gan, có thể nói cho tiểu nhân biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không? Thực không dám giấu giếm, tiểu nhân thực sự không thể tin được tiểu Quận Chúa nàng... Từ Điến Châu một đường chạy đến, ở trên biển phiêu bạt sáu tháng, hôm nay đến Tướng Quân Phủ, ta thật sự không nhịn được mà không hỏi."

Vĩnh Nhạc Công Chúa than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt phảng phất mất đi tiêu cự, thật lâu mới ung dung nói ra: "Năm đó Thái hậu muốn thân càng thêm thân, ta ngay từ đầu chính là không đồng ý, ta mặc dù rời xa triều đình nhiều năm, nhưng đến cùng là Thiên Gia nữ nhi, biết rõ trong đó nước ngầm mãnh liệt, nhưng sau khi trở về Thái hậu lại hạ ý chỉ, đến không phải thánh chỉ mà là ý chỉ, nhìn tưởng chừng có chỗ xoay chuyển, nhưng ai không biết chứ? Ý chỉ không cần chiêu cáo thiên hạ, triều đình đây là muốn vừa thúc đẩy hôn sự vừa lưu lại mỹ danh trong dân gian. Ta vốn chủ trương kháng chỉ là được, dù sao trời cao hoàng đế xa, ở giữa vắt ngang lấy đại mạc, triều đình lại có thể làm gì chúng ta? Đáng tiếc... trời không chiều lòng người, đại mạc lại có xu thế biến thành ốc đảo, hơn nữa Tướng Quân cũng nói, lấy tâm trí Quận Chúa chúng ta chưa chắc có thể bảo vệ nàng một đời chu toàn, đợi đến ngày hai chúng ta trăm năm... Có chuyện kháng chỉ, Quận Chúa còn không biết sẽ chịu khuất nhục cỡ nào, không bằng thuận thế mà làm đem Quận Chúa đến Kinh Thành, sau này cho dù thụ chút ủy khuất cũng so ném mạng muốn tốt. Về sau... Trữ An Vương phi cùng Trắc Phi cũng từng đến chỗ ta thuyết phục, ta liền phạm hồ đồ, gật đầu."

"Kia... Quận Chúa là khi nào hoăng?"

"Cuối năm Thông hòa nguyên niên*, nội báo nói là ăn nhầm vật xung khắc, đột nhiên bị bệnh, bất trị." (*: năm thứ nhất)

Vân An nheo mắt, nói: " Tiểu nhân lúc ấy đang ở Kinh Thành, còn nhờ bằng hữu của Lễ bộ hỏi thăm tin tức Điện hạ... Bằng hữu của ta chỉ nói, dựa vào tin tức của Lễ bộ, Điện hạ loan giá đã nhanh đến Kinh Thành, về sau bởi vì lý do nào đó mà trì hoãn qua tết Nguyên Tiêu, cho nên liền trực tiếp dẹp đường hồi phủ..."

"Đúng vậy a, trên đường nghe được tin tức ái nữ xảy ra chuyện, bất luận tin tức thật giả, thì ta cũng trở thành lợi thế để triều đình áp chế Bắc Hải, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ."

Vân An âm thầm tính toán... Mình từ Điến Châu thuận gió đi tới Bắc Hải dùng sáu tháng, như vậy... Bắc Hải muốn tới Điến Châu, ít nhất cũng phải lâu như vậy, hẳn là xác định tin tức Chu Thư chết, Bắc Hải liền liên hợp Ung Châu lập tức phản, chỉ là... Thuyền đến từ đâu?

Trước đây Bắc Hải là hoàng sa đại mạc, có cần phải dự trữ nhiều chiến thuyền như vậy không?

Vân An ở trong lòng vẽ xuống một dấu chấm hỏi, nhưng hiển nhiên đã không thích hợp lại hỏi kỹ, hiện tại là Thông Hòa năm thứ ba, coi như tiểu Quận Chúa đã hoăng thệ hơn một năm, triều đình lại ngu xuẩn như thế!

Sau đó Vân An được Vĩnh Nhạc Đại Trưởng Công Chúa cho phép tế bái bài vị của Chu Thư, thi thể của Chu Thư tiểu Quận Chúa hiện nay còn không biết ở nơi nào, cũng không biết có thể tìm về hay không.

Trong tiểu từ đường không có ai, Vân An thống khoái mà khóc một trận, nàng sờ lấy Chu Thư bài vị tự lẩm bẩm, kể lại trong lòng vĩnh viễn tiếc nuối.

Vân An mang theo đôi mắt đỏ bừng trở về tịnh thất, cùng Vĩnh Nhạc Công Chúa lại trò chuyện trong chốc lát, Vân An hỏi Huyền Nhất đạo trưởng, nhưng Vĩnh Nhạc Công Chúa nói: Nàng cũng đã lâu không gặp lại Huyền Nhất Thiên Sư.

Sau đó Vân An lại nói đến Trữ An Vương phái người ngàn dặm xa xôi bắt cóc người nhà mình, uy hiếp mình vì hắn làm việc, thông qua phản ứng cùng biểu lộ của Vĩnh Nhạc Công Chúa, Vân An có thể nhìn ra đối phương cũng không hiểu rõ tình hình, Vĩnh Nhạc Công Chúa trầm ngâm hồi lâu, an ủi: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, bối rối cũng không thể tránh được, làm ra chuyện thất cách mất điểm tấc ... tin tưởng cũng không phải là chủ ý của Hoài nhi, ngươi yên tâm... Nếu ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này, hẳn là đã hoàn thành sứ mệnh của ngươi, sau đó ngươi mang theo phong thư của Bản Cung, đến Ung Châu... Tướng Quân hiện tại cũng đang ở đó, ngươi đem thư tay của Bản Cung giao cho hắn, tự sẽ trả lại ngươi cái công đạo." (*: không đúng nguyên tắc, không có chừng mực)

Vân An đại hỉ: "Đa tạ Điện hạ!"

...

Vân An cất thư tự viết trong lòng từ biệt Vĩnh Nhạc Công Chúa, trước khi chia tay Vĩnh Nhạc Công Chúa gọi thiếp thân tỳ nữ tới, ở bên tai thì thầm vài câu, tỳ nữ gật đầu, mang theo Vân An đi ra... Lại không phải đi hướng đại môn, mà là bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới một chuồng ngựa.

Chuồng ngựa kia sạch sẽ, một chút mùi phân ngựa cũng không có, bên trong chỉ có một con ngựa cao lớn uy mãnh, đột mắt trán vuông, lông vàng Kim Tông...

Tỳ nữ thi lễ một cái, nói: "Vân Gia, Điện hạ có lệnh, thớt ngựa thiên lý bảo câu 'Lưu Sa' này liền tặng cho Vân Gia làm tọa kỵ."

"Cái này. . . Đây không phải là tọa kỵ ngày xưa của Quận Chúa sao? Cái này quá quý giá, ta không dám lấy, vẫn là để lại cho Điện hạ... ở trong Tướng Quân Phủ này làm tưởng niệm đi."

Tỳ nữ hành cái vạn phúc, đáp: "Vân Gia có chỗ không biết, trước khi Quận Chúa vào kinh... Đã từng dặn dò, 'Kinh thành hoàng cung không cho phép phi ngựa, Lưu Sa đến nơi đó sẽ sinh bệnh. Chờ khi nào các ngươi thấy Vân ca ca, liền đem Lưu Sa giao cho hắn tới chiếu cố đi, Vân ca ca là ta gặp qua, trừ phụ thân bên ngoài, là người có kỵ thuật tốt nhất, để cho hắn sau này cưỡi Lưu Sa đi kinh thành thăm ta là được, cũng đừng quên!' "

Vân An vào chuồng ngựa, áp mặt vào chiếc cổ dài của Lưu Sa, nước mắt lại không kềm được...

*****

Editor: Edit chương này khóc 80 dòng sông, đồ mẹ ghẻ ác độc :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt