🏢 [THIẾU NIÊN KIÊU NGẠO].10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lưng vang lớp tiếng giảng bài của giáo viên anh văn, bên ngoài thì có hai thiếu niên mặc đồng phục học sinh ôm lấy băng ghế.

Văn Ngọc Thư đứng thẳng nhìn, cậu nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về nơi khác, Cố Tiêu rũ mắt không nói lời nào, an tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở của hai người, bầu không khí cứ duy trì như vậy hai mươi phút, sau đó Thiệu Đức Vận liền cầm ly cafe chậm rãi đi đến.

Ông hài lòng nhìn hai người: "Sao rồi, hòa giải xong chưa? Sau này hai em còn gây gổ nữa thì thầy sẽ cho hai em nắm tay nhau trên băng ghế này."

Mặt Văn Ngọc Thư lập tức méo xệch, liền đáp lại qua loa: "Ổn rồi, chủ kia."

Cố Tiêu rũ mắt không lên tiếng.

Nhìn bọn họ tương thân tương ai như vậy, nhưng mà sắc mặt chỉ là có chút không tự nhiên, Thiệu Đức Vận hết sức vui mừng nói: "Được rồi, trở về phòng học đi."

Văn Ngọc Thư lập tức đặt băng ghế xuống, đi đến cửa lớp học, một nhóm thầy giáo đi vào, liền gọi Cố Tiêu vào cùng.

Hai người được những ánh mắt tò mò nhìn đến, một người ngồi ở bên trong tựa vào cửa sổ, một người thì đứng ở hành lang, nước sông không phạm nước giếng, cũng không ai thèm nhìn mặt ai.

Trong lòng mọi người dường như hiểu ra, xem ra hai lão đại này hoàn toàn là kẻ thù của nhau.

Sau khi hết hai tiết, Văn Ngọc Thư iền đứng dậy, đem bàn phía sau đẩy xuống một cái, đi ra khỏi lớp học, Cố Tiêu vẫn ngồi ở đó, đầu cũng không ngẩng lên, an tĩnh đọc sách.

Không bao lâu sau, trước cửa liền trở nên ồn ào, không biết ai đã kêu lên.

"Đại mỹ nữ Đinh lại đến tìm Cố Tiêu sao?"

Thanh âm càng lúc càng náo nhiệt.

Đinh Thù mặc đồng phục học sinh, tóc được buộc cao thành đuôi ngựa, ôn nhu cười một cái: "Đúng vậy, tôi đến tìm Cố Tiêu."

Cô đi đến bên cạnh thiếu niên đang đọc sách, cùng đối phương nói gì đó, nhưng người kia vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ trầm mặc ít nói.

Hai nam sinh vừa mới vào lớp nhìn một cái, liền nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu công chúa nhà họ Đinh hệt như thay đổi 360 độ, trước kia lúc nào cũng hất cằm lên nhìn trời, dáng vẻ cao cao tại thường, nhìn người bảng nữa con mắt, qua một học kỳ hệt như biến thành người khác vậy."

Một nam sinh cũng hùa theo nói: "Hơn nữa còn có chuyện cô ấy đã xin lỗi một nữ sinh mà trước đó cô ấy đã ức hϊếp, cũng đã bồi thường tiền, dù sao nhìn dáng vẻ của cô cũng không phải là gượng ép, nói chuyện cũng không quá khách khí, làm cho người khác bị thương, liền áy náy suốt một khoảng thời gian."

"A...Tôi có chút ấn tượng, là Thành Tuyết Nhi, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng điều kiện gia đình cũng không tốt lắm, có một người mẹ đi điên, trước kia cô còn là hoa khôi của trường trung cấp, nhưng mà sau khi Đinh Thù đổi tính, hai người dường như cũng kết thân từ đó."

Mà hai người bọn họ nói gì thì đám người kai cũng không nghe thấy, Đinh Thù đứng bên cạnh Cố Tiêu, đang nói vài lời với anh.

"Nghe nói cậu cùng người khác đánh nhau không? Có bị thương không, tôi có mua thuốc cho cậu."

Cô lấy từ trong túi ra một ống thuốc, đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đẩy nó: "Nếu như không thể sống cùng người vừa mới chuyển trường đó, thì có thể đến tìm thầy giáo để đổi chỗ, cùng với đổi ký túc, nói cậu ta quấy rầy cậu học tập, như vậy thầy sẽ đồng ý."

Cố Tiêu nâng mắt lên nhìn Đình Thù một cái, không biết cô gái này đang nói gì, vừa vặn lại nhìn ủy viên sinh hoạt cầm lấy văn kiện chuẩn bị đi ra ngoài, anh liền lãnh đạm gọi đối phương.

"Đổng Chánh Dương, cậu đi đâu vậy?"

Đổng Chánh Dương liền sững sốt một chút, lại nhìn sang Đình Thù: "Cái này, thầy kêu tôi thống kê các khóa phòng bị hư của nhà vệ sinh, ngày mai sẽ kêu người đến sửa."

Cố Tiêu đứng dậy: "Để tôi đi."

Đổng Chánh Dương a lên một tiếng, nhìn sang Đình Thù bên cạnh, có chút lúng túng.

Cố Tiêu từ đầu đến cuối không nói một câu với Đình Thù, anh đi ra ngoài, trong tay cầm theo quyển sổ của mình, đi ra khỏi lớp học.

Nụ của của Đình Thù trở nên cứng đờ, biết Cố Tiêu muốn cách xa mình, cô đứng trước ở bàn học, ngón tay trắng nõn cũng rút vào trong áo khoác đồng phục màu xanh lam, cô bấu vào tay mình một cái, ủy khuất rời đi.

Mấy nam sinh liền ồ lên một tiếng, tức giận muốn đánh cho Cố Tiêu một cái, đúng là một tên thẳng nam tâm địa sắt đá.

Chê nha.

...

Cố Tiêu kiếp này không lấy vợ được đang cầm văn kiện trong tay, kiểm tra khóa cửa phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh của trường cấp ba rất sạch sẽ, một ngày cũng được lau dọn mấy lần, nên trên sàn cũng không có mấy dấu chân, hai cửa sổ đều được mở ra, gió thổi phòng cũng khiến nơi này trở nên mát mẻ hơn.

Lúc này chuẩn bị vào học, nên trong phòng vệ sinh cơ hồ không có ai, bên trong trống không và an tĩnh, anh đẩy mấy cánh cửa ra, trong lòng ghi nhớ số lượng, đang lúc đếm đến số hai, thì vừa đẩy cửa một cái, liền cùng Văn Ngọc Thư đang ngồi trên bồn cầu mà đối mắt, hai người bất giác ngẩn ra.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro