🏢 [THIẾU NIÊN KIÊU NGẠO].7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Cao Dương cùng cậu tán gẫu: "Đúng vậy, nhà Cố Tiêu có tiền, thành tích học tập lại tốt, hơn nữa còn có nữ sinh theo đuổi, người không ưa cậu ta cũng rất nhiều, sau đó cha mẹ cậu ta lại gặp chuyện không may, ngược lại công ty...thật ra trước kia Cố Tiêu không phải như vật, mặc dù tính tình có lạnh lùng, ăn nói cũng cẩn trọng, nhưng được dạy dỗ tốt, dù sao khi nhà cậu ta xảy ra chuyện thì cũng có tên nào đó gọi cậu ta là thiếu gia chán sống, sau khi biết chuyện thì mới biết, cậu ta ra tay với người kia, hơn nữa còn rất nặng, trên người cậu ta từ đó liền tăng thêm vài phần lạnh lùng."

Trần Cao Dương giống như đang nói đến chuyện vĩ đại nào đó, liền ho một cái, sau đó lại nói ra một câu không rõ ý tứ.

"Hơn nữa hình như cậu ta cực kỳ hận mẹ mình."

Văn Ngọc Thư lắng nghe, liền theo bản năng mà sờ lên dấu vết đã nhạt đi ở trên cổ mình, lại nhớ đến cảnh đối phương lạnh lùng đè mình xuống đất, trong đầu liền nghĩ đến mối thù lớn kia."

Hôm nay là thứ bảy, buổi tối không có tiết, ngày mai lại được nghỉ, Văn Ngọc Thư cùng mấy người đi đấu xong liền kéo nhau đi ăn, bên cạnh trường học có một quán trà sữa, cũng có nấu vài món của Đài Loan, cậu ngẩng đầu lên nhìn tivi:

"Cho tôi một ly, a, lại là cậu? Âm hồn bất tán hay gì." Cậu vừa cúi đầu chọn món liền đã nhìn thấy Cố Tiêu mặc tạp dề ở sau quầy, mặt lạnh lùng nhìn cậu, cậu liền theo bản năng mà chửi thề một câu.

Mặt tiền của tiệm trà sữa này cũng không nhỏ, bên trong cũng rất sạch sẽ, còn đặt mấy cái bàn ghế, cũng có vài cái ghế ở quầy, Cố Tiêu cùng một nữ sinh đứng ở trong quầy, trên người mặc tạp dề màu đen lạnh lùng nhìn cậu, nghe thế cậu mắng mình, liền nhíu mày một cái.

Văn Ngọc Thư bị anh nhìn như vậy liền tức giận, cũng không muốn rời đi, liền như vậy mà đối mắt với anh.

Hai người tựa như muốn đánh nhau, vài khách trong tiệm cũng vội vàng cầm trà sữa rời đi, có người muốn đi vào cũng bất giác do dự, nhiều người cũng lịch sự mà đóng cửa lại.

Cô gái bên cạnh Cố Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn một cái, liền có chút nóng vội, vội vàng mở miệng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

"Xin hỏi quý khách muốn uống gì ạ?"

Cố Tiêu cùng Văn Ngọc Thư đều nghe thấy, cô liền đi đến, bầu không khí căng thẳng cũng được giảm bớt, Văn Ngọc Thư biếng nhác ngồi trên ghế, nói: "Cho tôi một ly trà sữa đậu đỏ, thêm thạch trái cây, một khoai dẻo, một thạch bể, và một phần trân châu."

Cô gái bên cạnh nghe thấy liền trố mắt, sau một hồi mới đáp lại: "Được thôi, được thôi, quý khách muốn bao nhiêu đường? Tôi sẽ làm cho quý khách."

"Đường bình thường."

Cậu thả lỏng người trên ghế, chân cũng gác sang ghế bên cạnh, chiếc quần jean bao lấy đôi chân thon dài của cậu, Văn Ngọc Thư khıêυ khí©h nhìn về phía Cố Tiêu: "Tôi muốn cậu ta làm."

Cố Tiêu nâng tầm mắt lên nhìn cậu, chắc chắn là cậu muốn gây chuyện: "Không sợ tôi hạ độc sao."

Văn Ngọc Thư giễu cợt: "Cậu cứ thử xem."

Cố Tiêu đối mắt với cậu một lúc lâu, mới xoay người đi làm trà sữa, anh mặc chiếc tạp dề màu đen, dáng vẻ cao lớn đứng trong quầy, khớp xương nơi tay lúc cầm ly trà sữa hiện lên rõ ràng, ngón tay thon dài, bỏ topping vào bên trong trà sữa, sau đó lại đưa đến trước máy ép nắp ly.

Một phần trà sữa chảy ra tay của Cố Tiêu, Văn Ngọc Thư nhìn nó hồi lâu, anh đặt trà sữa trên quầy, trầm mặt nói.

"Uống đi, phần còn dư tôi sẽ rót vào cho cậu sau."

Văn Ngọc Thư liếc mắt nhìn, sau đó liền uống một ngụm.

Cậu mới vừa ở trong ký túc cùng Cố Tiêu đánh nhau, vừa nhìn liền không thuận mắt, nhưng khi nãy mới nghe chuyện buồn của nhà anh, lương tâm bất giác xuất hiện, dù sao cũng là lần đầu tiểu thiếu gia Văn muốn phát hiện ra lương tâm của mình, nhưng vẫn còn chưa thuần thục lắm, khiến cho Cố Tiêu bất giác chú ý,

Cậu đoán trà sữa có vị ngọt, vậy mà còn có đường đen, hơn nữa lại còn là đường bình thường, nhìn vào là biết cực kỳ ngọt, nhưng chỉ thấy kẻ vừa mới xưng vương trong trường biếng nhác tựa vào quầy, một bên lướt mạng xã hội, một bên uống trà sữa, không bao lâu liền đã uống hơn nữa ly.

Cố Tiêu trầm mặc: "Cậu muốn uống trà sữa nữa, hay là ăn cháo bát bảo?"

Văn Ngọc Thư không nhìn anh lấy một cái, tiếp tục xem điện thoại, miệng vẫn uống trà sữa, giọng nhàn nhã đáp lại: "Cậu quản tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro