🏢 [THIẾU NIÊN KIÊU NGẠO].8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cùng Cố Tiêu ghét nhau như chó với mèo, kế tiếp liền không nói quá một câu, uống xong trà sữa, Văn Ngọc Thư rời đi.

Một lát sau, một cô gái khác tới đi làm, cô thay tạp dề, hơi xấu hổ hướng Cố Tiêu cúi đầu chào.

"Cảm ơn cửa hàng trưởng làm ta đi tiếp muội muội về nhà, việc còn lại để tôi lo."

Cố Tiêu "Ừ" một tiếng, tháo xuống tạp dề, rời đi tiệm trà sữa.

...

Chuông tan học tiếng vang lên, lão sư đi ra lớp, lớp dần dần náo nhiệt, nam sinh ngủ cả tiết bên cạnh Cố Tiêu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cậu ỷ thân thể về phía sau, đôi mắt lim dim buồn ngủ mà xoa nhẹ một chút sau cổ, khóe mắt còn hằn lên nếp nhăn của quần áo, lấy từ trong hộc bàn ra một bao thuốc lá cùng bật lửa, đứng dậy, khàn giọng nói.

"Uy, cho tôi ra ngoài."

Cố Tiêu bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế, sau đó lại nhích ghế một cái, rồi liền bất động.

Văn Ngọc Thư chắc lưỡi một tiếng, sau đó lại lách người khe hở kia, có thể là mới vừa tỉnh ngủ, đi ra ngoài khi cậu bị chân bàn vướng một chút, mông cũng bất giác ngồi ở Cố Tiêu trong lòng ngực.

Dáng vẻ của cậu vừa cao vừa đẹp trai, trên người mặc đồng phục màu xanh lam, thân thể lại mềm mại, cặp mông căng mọng khiến quần học sinh của cậu căng lên, nơi mềm mại đó lại chạm vào giữa hai chân của học bá.

Cố Tiêu: "..."

Văn Ngọc Thư: "..."

Cố Tiêu có thể nhận thấy được người trong lòng ngực mình vốn dĩ lười biếng chút thanh tỉnh, thân thể trong nháy mắt trở nên căng thẳng, cậu thấp giọng chửi thề một tiếng, sau đó liền muốn nâng mông lên rời đi, cũng không biết có phải là bị tê tay tê chân trong lúc ngủ không, chúng dường như không nghe lời cậu nữa, mới vừa nhấc người lên, cậu liền chật vật mà ngã ngồi trở về, cặp mông đầy đặn kia lại rơi đúng ngay vào nơi tư mật của Cố Tiêu, sức lực cũng lớn hơn nữa, Cố Tiêu kêu lên một tiếng, vô tình ngửi thấy được mùi hương thuốc lá từ trên người của đối phương.

Người trong lòng anh bất giác run lên một cái, mặt cậu lạnh lùng, thấp giọng nói cút một tiếng Văn Ngọc Thư nâng eo lên, đem anh đẩy đến một bên, Văn Ngọc Thư cũng có chút hỏa khí, một quyền đánh vào anh trên bụng.

"Có phải là cậu muốn chết rồi đúng không!".

Cố Tiêu dạ dày run rẩy dường như đau, mặt anh cũng trở nên lạnh lùng, cũng cho Văn Ngọc Thư bụng một quyền lên bụng, hai người từ trên chỗ ngồi ném tới trên mặt đất, lăn qua lộn lại, ngươi một quyền ta một quyền.

Xung quanh học sinh chỉ cảm thấy mặt sau ở cuối lớp một trận vang lớn, hai người liền đánh thành một đoàn, Trần Cao Dương ai ai ai mà qua đi can ngăn, nhưng lại bị ăn mấy quyền, vẻ mặt đầy ủy khuất mà rời khỏi tới, đứng ở bên cạnh khuyên can.

"Ầm---"

Ván cửa bị tạp run lên.

"Hai người làm gì vậy!"Thiệu Đức Vận sắc mặt xanh mét xuất hiện ở cửa, tiếng rống giận toàn bộ tầng lầu đều có thể nghe thấy, "Cố Tiêu, Văn Ngọc Thư, hai người các em muốn làm loạn sao! Có cần thầy kêu các bạn học đi ra cho hai đứa đánh nhau không hả !."

Mặt khác ban học sinh sôi nổi tò mò mà thăm dò ra tới, ông nghiêng đầu một cái, rống lên: "Đều nhìn cái gì mà nhìn chứ ? Muốn hay không tới ta trước mặt xem!"

Mắt thấy chủ nhiệm nổi giận, bọn học sinh rụt rụt cổ, vội vàng quan cửa sổ quan cửa sổ, đóng cửa đóng cửa.

Văn Ngọc Thư thở hổn hển thả Cố Tiêu ra liếc mắt một cái, từ trên người anh lên, đứng ở một bên, Cố Tiêu cũng từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi trên quần áo, một thân lạnh như băng áp suất thấp.

Thiệu Đức Vận đem hai người bọn họ kêu đi ra hành lang, ở hai người bọn họ trước mặt liếc nhìn mấy cái, cuối cùng dừng lại liền nói: "Vì cái gì đánh nhau."

Cố Tiêu xương gò má sưng đỏ một khối, giáo phục cũng trở nên nhăm nhúm lại, anh dựa vào cửa sổ đứng, mặt lạnh không nói lời nào. Bên cạnh Văn Ngọc Thư cũng ăn mặc giáo phục, khóe môi mang theo vết thương, hai tay ôm ngực.

Thiệu Đức Vận tức giận: "Không muốn nói sao, được thôi."

Ông đi vào phòng cầm lấy một băng ghế, đặt dưới đất, hất cằm nói: "Nào, mỗi đứa một đầu, hôm nay có ôm hay thế nào đi nữa, trong vào hai mươi phút đừng để nó rơi xuống."

Sắc mặt Cố Tiêu trở nên cứng đờ.

Văn Ngọc Thư cũng có chút ngốc một chút, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu một cái, vẻ mặt cậu có chút ghét bỏ, nói chuyện ngữ khí cực thiếu tấu: "Cùng cậu ta ư? Chủ nhiệm, ta tội không đến tận đây đi."

Thiệu Đức Vận trợn mắt nhìn cậu: "Còn dám đứng đó nói nhảm sao." Sau đó ông liền nhìn về phía Cố Tiêu, trầm giọng: " Cố Tiêu, em đi trước đi."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro